Một hành động gần như sắp hôn tới nơi, giống như một đôi tay vô hình, đẩy Chúc Tri Hi về phía trước một bước, đẩy cậu ra khỏi ranh giới mập mờ không rõ ràng. Từ tình bạn đến tình yêu, trái tim cậu như quân cờ đã hạ xuống, không thể quay đầu được nữa.
Cậu đã mất rất nhiều thời gian để kìm nén sự bốc đồng, khống chế bản thân, ép mình không được vươn tay ôm lấy khuôn mặt Phó Nhượng Di, không được trực tiếp hôn lên môi anh. Việc này gần như rút cạn toàn bộ lý trí và nghị lực của cậu. Chúc Tri Hi cho rằng mình quả thực là thánh nhân.
Trên đường được cõng về ký túc xá, đầu óc Chúc Tri Hi quay cuồng, nảy sinh rất nhiều suy nghĩ hỗn loạn. Cậu nghĩ, tất cả chuyện này đều là lỗi của Phó Nhượng Di. Một Alpha xuất sắc, đẹp trai như vậy, ai nhìn cũng sẽ thích, thế mà cứ khăng khăng ở bên cậu từ nhỏ, cùng cậu lớn lên, tuy miệng lưỡi có hơi cay nghiệt, nhưng hành động thì luôn dung túng vô điều kiện, thậm chí còn làm ra những chuyện khiến người khác suy nghĩ miên man. Làm sao mình có thể thoát được chứ? Dù là cục đá cũng sẽ động lòng thôi.
Động lòng không thể trách mình được. Mà sau khi động lòng, bắt đầu sinh ra h*m m**n chiếm hữu, muốn theo đuổi anh, muốn giành lấy anh làm của riêng — cái đó, vẫn là lỗi của Phó Nhượng Di. Chúc Tri Hi nghĩ, rõ ràng anh mới là kẻ đầu sỏ khiến tình bạn giữa họ biến chất.
Sau khi tự mình đưa ra tuyên bố miễn trừ trách nhiệm trong lòng, Chúc Tri Hi lập tức không còn gánh nặng nào nữa. Cậu đã nghĩ đến kết quả tồi tệ nhất, cùng lắm thì Phó Nhượng Di chỉ nói với cậu 'tôi không thích em, tôi chỉ xem em như em trai của tôi' mà thôi.
Mặc dù chỉ mới tưởng tượng đến câu nói này thôi, nhưng Chúc Tri Hi đã cảm thấy tim quặn thắt, dạ dày như bị vò thành một cục giấy lộn nhăn nhúm.
Cho dù bây giờ là em trai, nhưng không có nghĩa sau này vẫn vậy. Cậu tự cho rằng trong số tất cả những người theo đuổi Phó Nhượng Di, bản thân cậu tuyệt đối nằm trong top đầu, huống hồ cậu còn có nền tảng tình cảm nhiều năm như vậy, biết đâu làm nũng một chút, hay thậm chí giở trò ăn vạ, thủ đoạn nào có thể dùng cậu sẽ sử dụng hết, dù sao Phó Nhượng Di cũng đã nhường cậu suốt bao năm nay rồi, nhường thêm một lần nữa thì có sao đâu?
Nghĩ như vậy, Chúc Tri Hi có niềm tin cực lớn vào tính khả thi của việc thành công hiện thực hóa mối tình đầu, đồng thời sinh ra năng lực hành động quyết liệt chưa từng có.
Đêm đó, cậu đã sờ môi mình vô số lần, dùng đủ loại huyền học từ la bàn đến các chòm sao để tính toán, cuối cùng chọn được một ngày lành tháng tốt để tỏ tình. Chúc Tri Hi ghi lại tất cả những điều này vào ghi chú, đặt tên là [Kế hoạch đặt chỗ trước cho mối tình đầu của Tiểu Phó].
Tuy nhiên, hai ngày trước khi kế hoạch được thực hiện, một dự án khảo cổ đột nhiên xuất hiện, là học trò cưng, Phó Nhượng Di bị điều động tạm thời tham gia công việc. Việc điều động diễn ra đột ngột, lần này Chúc Tri Hi đang trong giờ học, nên không kịp tiễn anh một lần nữa.
Nơi anh ấy đến lần này, rõ ràng không phải là một thành phố nổi tiếng gì, nhưng Chúc Tri Hi lại cảm thấy quen mắt một cách khó hiểu, giống như vừa mới thấy ở đâu đó không lâu.
[Alpha này chỉ còn hai ngày nữa là mất danh hiệu mối tình đầu: Trước đây từng nói Giáng Sinh năm nay cùng nhau ra ngoài ăn cơm, bây giờ xem ra có lẽ không được rồi, đợi tôi về bù cho em nhé. Gần đây trời rất lạnh, buổi sáng đi học nhớ mặc thêm quần áo, đừng bỏ bữa sáng, tôi đặt mua cho em mứt dâu với bánh mì nướng rồi, nhớ ra điểm giao hàng nhận đồ ăn.]
[Sẽ không mắc câu đâu: Ồ, biết rồi, Tiểu Phó ngoan, anh cứ đào đất cho tốt đi.]
Trên xe buýt, Phó Nhượng Di nhận được tin nhắn phản hồi này. Có lẽ vì tâm trạng u uất trong kỳ mẫn cảm chồng chất lên nhau, chỉ một dòng ngắn ngủi ấy thôi cũng đủ khiến anh càng thêm hối hận về hành động bốc đồng tối hôm đó của mình.
Nghe Chúc Tri Hi nói sau này có người mình thích cũng sẽ đối xử như vậy, anh không còn cách nào kiềm chế cảm xúc của mình, bị lòng ghen tuông che mờ lý trí, suýt chút nữa đã hôn lên môi cậu. Sự thật chứng minh hành động này quả thật đã khiến Chúc Tri Hi sợ hãi — trên đường về cậu không nói lấy một lời, một thời gian dài sau đó cũng không chủ động gặp mặt, không biết đang bận cái gì.
Người ta thường nói, giữa thanh mai trúc mã rất khó nảy sinh tia lửa tình yêu, giờ đây, Phó Nhượng Di cũng dần phải tin vào điều đó. Đêm đầu tiên đến hiện trường khảo cổ, anh đã mơ một giấc mơ: trong mơ, anh và Chúc Tri Hi là hai người xa lạ, chưa từng gặp gỡ, chưa từng lớn lên bên nhau, nhưng cuối cùng họ đã như ý nguyện mà quen nhau, yêu nhau, và trở thành bạn đời.
Đây chưa hẳn không phải là một giấc mơ đẹp, nó chân thực đến mức như thể anh đã đi du lịch một vòng ở một vũ trụ song song nào đấy.
Sau khi tỉnh lại, Phó Nhượng Di rơi vào trạng thái mơ hồ hồi lâu. Đạt được hạnh phúc đương nhiên là rất tốt, nhưng nếu cái giá để có được nó là phải xóa sạch ký ức bầu bạn mười mấy năm giữa anh và Chúc Tri Hi, liệu bản thân có thực sự nỡ không?
Nghĩ đến đây, anh cảm thấy trái tim mình như bị khoét rỗng một mảng, tinh thần bỗng nhiên sa sút không lý do, nhưng anh vẫn thức dậy như thường lệ, uống thuốc ức chế, đeo rọ chống cắn đến công trường.
Tín hiệu ở đây rất kém, bận rộn đến tối mắt tối mũi cả buổi sáng, mãi đến giờ ăn trưa, Phó Nhượng Di mới có thời gian lấy điện thoại ra xem, anh phát hiện mình đã bỏ lỡ ba cuộc gọi của Chúc Tri Hi, thế là hộp cơm còn chưa mở, anh lập tức đi thẳng ra ngoài tìm một nơi sóng mạnh hơn một chút để gọi lại.
Nhưng không biết có phải do đường truyền vẫn có vấn đề hay không, Chúc Tri Hi mãi không nghe máy, anh gọi lại liên tục, cho đến khi một bóng người mặc áo phao màu trắng xuất hiện trước mặt anh, người ấy đứng bên ngoài công trường đầy bụi đất, cách cả chục mét, giơ tay vẫy anh thật mạnh, thậm chí còn nhún chân nhảy lên vài cái, lớn tiếng gọi tên anh.
Đây là mơ sao? Phó Nhượng Di ngơ ngác buông lỏng cánh tay đang cầm điện thoại xuống, ngây người đứng tại chỗ, đờ đẫn nhìn Chúc Tri Hi chạy về phía mình. Khi sắp tới nơi, cậu suýt nữa bị vấp ngã, Phó Nhượng Di phản ứng nhanh, vội đưa tay đỡ lấy. Chỉ đến khi chạm được vào cánh tay cậu, anh mới tin đây là thật.
"Sao em lại đến đây?" Anh hỏi.
"Em đến tìm anh đòi nợ đó!" Chúc Tri Hi cười tươi rói, giọng điệu thậm chí xen lẫn chút phấn khích, như thể sắp làm chuyện gì lớn lao lắm, "Thế nào? Sợ chưa?"
"Em cố tình đến thăm tôi sao?" Phó Nhượng Di hỏi với giọng điệu hơi ngập ngừng.
"Em đến chơi không được à." Chúc Tri Hi đáp, mím môi cười, hai tay chắp sau lưng, thân người lắc lư qua lại, nhún nhún cái balo đang đeo trên vai. Cậu nhìn thoáng qua những người vẫn đang bận rộn khác, tiếp tục nói: "Có phải anh vẫn còn việc phải làm không? Vậy em tự đi kiếm gì ăn trước, đợi anh tan làm nhé, được không?"
Có cảm giác như cậu đang muốn nói gì đó.
Cố tình đến nơi này thay vì gọi điện hay nhắn tin, là muốn "chia tay" sao?
Trái tim Phó Nhượng Di rối như tơ vò. Anh giơ tay sờ sờ rọ chống cắn một cách không tự nhiên, sau đó cúi đầu nhìn đồng hồ, nói: "Nhưng tôi tan làm muộn lắm, em về quá trễ thì không an toàn. Để tôi thử xem có thể xin nghỉ không..."
"Không cần!" Chúc Tri Hi dứt khoát từ chối, "Anh yên tâm, em tính ở lại đây một đêm, lát nữa em đi tìm khách sạn gần đây thuê phòng, em mang theo căn cước rồi." Cậu vừa nói vừa lấy căn cước công dân từ ngăn bên hông của ba lô ra, lắc lắc ra vẻ đắc ý.
Nhưng hành động ấy lại càng khiến Phó Nhượng Di không yên tâm hơn.
"Ở quanh đây không có khách sạn nào tốt cả, bọn tôi cũng chỉ ở nhà khách, bây giờ tôi đang nghỉ trưa, để tôi đưa em đến trung tâm thành phố xa hơn một chút, ở đó có một khách sạn, cơ sở vật chất tương đối mới, cũng rất an toàn."
Chúc Tri Hi gật đầu, hiếm khi ngoan ngoãn nghe theo quyết định của anh, cùng anh rời khỏi công trường, bắt taxi đến khách sạn. Khi cùng ngồi ở ghế sau, Phó Nhượng Di nhận ra Chúc Tri Hi có vẻ rất phấn khích, đầu gối cứ lắc qua lắc lại, nhưng rõ ràng cậu đang cố tránh ánh mắt của anh.
Điều đó khiến Phó Nhượng Di càng thêm tin rằng, cậu đến đây là để chính thức nói lời tạm biệt với mối quan hệ giả tạo này, và cảm thấy vui vẻ vì sắp được tự do. Là vì đã tìm được đối tượng tình đầu thực sự rồi sao? Bạn cùng lớp ư? Hay là người khác.
"Thưa anh, thưa anh? Xin hỏi có phải anh đặt một phòng giường đôi lớn không ạ?"
Phó Nhượng Di lúc này mới đột nhiên hoàn hồn, phát hiện mình đã đứng trước quầy lễ tân ở sảnh khách sạn, bên cạnh là cửa thang máy tầng một.
Đối mặt với cô lễ tân vẻ mặt nghi hoặc, anh hơi áy náy, Chúc Tri Hi bên cạnh liền nhanh hơn một bước, chen miệng nói: "Phòng giường đôi lớn, tốt nhất là ở tầng cao với cách âm tốt một chút, cảm ơn nhé!"
Nói xong, cậu đưa căn cước ra, trong lúc đứng chờ làm thủ tục, Phó Nhượng Di mấy lần muốn nói lại thôi. Ánh mắt anh phóng ra xa, cuối cùng dừng lại ở tấm biển quảng cáo nhà hàng cao cấp trên tầng thượng của khách sạn cạnh thang máy, nghĩ đến việc mời cậu ăn trước đã. Vừa định mở miệng, cửa thang máy bất ngờ mở ra. Phản xạ tự nhiên khiến anh quay đầu nhìn về phía vài người vừa bước ra khỏi thang máy, rồi sững sờ tại chỗ.
Những người này đều ăn mặc rất trang trọng, mà người trẻ nhất trong số đó được vây quanh ở giữa, mặc vest đặt may riêng, trợ lý đứng bên cạnh cầm sẵn chiếc áo khoác cashmere đắt tiền cho anh ta, chuẩn bị khoác lên vai anh ta bất cứ lúc nào. Giữa những tiếng nói cười xã giao, anh ta buông đôi lời khách sáo, ánh mắt lơ đãng nhìn thoáng qua, vừa vặn dừng lại đúng nơi họ đang đứng.
Có lẽ đây chính là định mệnh. Phó Nhượng Di đã nghĩ như vậy vào khoảnh khắc ấy.
"Chúc Tri Hi!"
Chúc Tri Hi đứng bên cạnh bị giọng nói này dọa giật mình, Phó Nhượng Di không nghĩ nhiều, đổi vị trí với cậu theo phản xạ, đồng thời che chắn trước sự tiếp cận đầy hung hăng này theo phản xạ nốt.
"Đại Chúc?" Chúc Tri Hi ló đầu ra từ sau lưng anh, chỉ để lộ nửa khuôn mặt, ngạc nhiên hỏi: "Sao anh ta lại..."
Dường như cậu chợt nhớ ra điều gì đó, vỗ vỗ lưng Phó Nhượng Di: "Mấy hôm trước anh trai em có nói là sẽ đến đây bàn chuyện hợp tác nhà máy... Bảo sao trông quen thế."
Nhưng hiện tại mấy chuyện đó chẳng còn quan trọng nữa. Phó Nhượng Di cảm thấy hơi bất lực, Chúc Tắc Nhiên đã sải bước tới sát ngay trước mặt anh, khiến anh vội vàng lên tiếng: "Nghe tôi giải thích trước, mọi chuyện không như anh tưởng tượng..."
Chúc Tắc Nhiên hễ gặp chuyện liên quan đến em trai mình là lại mất lý trí, nhưng có lẽ vì lần này có đối tác đi cùng nên anh ta không trực tiếp vung nắm đấm vào mặt Phó Nhượng Di. Coi như trong cái rủi gặp cái may.
Trợ lý lùi lại trước một bước, mỉm cười dẫn những người khác đi trước. Chúc Tắc Nhiên vẫn đứng nguyên tại chỗ, nhướng mày nhìn chằm chằm hai người, ánh mắt chẳng khác gì vừa bắt gian tại trận.
"Như tôi tưởng tượng?" Anh ta cười lạnh một tiếng, "Phó Nhượng Di, nói chuyện thì soi gương trước đi, trên mặt anh còn đang đeo rọ chống cắn đấy! Một Alpha đang trong kỳ mẫn cảm dẫn em trai tôi đến khách sạn thuê phòng, bị tôi bắt gặp tại trận, còn định đổi trắng thay đen, không phải chứ, cùng nhau lớn lên từ nhỏ cả, thấy tôi anh sợ cái gì? Chẳng phải nên cười toe toét chạy tới chào hỏi tôi một tiếng, nói 'trùng hợp ghê' sao? Anh chột dạ cái mẹ gì?"
Phó Nhượng Di hơi nghẹn lời. Để nói là hoàn toàn không hổ thẹn với lòng, thì thật sự anh không dám chắc.
Nhưng Chúc Tri Hi đã nhanh hơn một bước, lách ra từ sau lưng anh, đứng chen vào giữa hai người, tăng âm lượng: "Chúc Tắc Nhiên anh muốn làm gì! Anh nói mấy cái này để hù ma ai vậy? Là tự em muốn đến, anh ấy chỉ đi cùng em đặt phòng thôi, em tự ở một mình, anh đừng có mà lên cơn."
"Anh lên cơn?" Chúc Tắc Nhiên cười khẩy, "Em trai tôi không ngoan ngoãn đi học mà chạy ra ngoài thuê phòng với người khác, người này còn là bạn bè lớn lên cùng nhau, thỏ còn không ăn cỏ gần hang nữa là, anh mà thực sự lên cơn thì anh ta bây giờ đã bị anh đè trên mặt đất đập cho một trận rồi!"
Phó Nhượng Di muốn mở miệng giải thích: "Tôi biết, chuyện này..."
Chúc Tri Hi mất hết kiên nhẫn: "Đã nói là em không thuê phòng cùng anh ấy rồi!" Cậu trực tiếp ra tay, đẩy Chúc Tắc Nhiên một cái, "Anh phát bệnh à, có nghe hiểu tiếng người không đấy!"
"Người phát bệnh là em chứ Chúc Tri Hi? Anh là anh trai em, em không phân biệt được sao? Anh vì lo cho em mà em còn đẩy anh! Lại đây lại đây em đẩy nữa đi!" Chúc Tắc Nhiên túm lấy tay cậu, "Để anh xem cái thằng nhóc vong ơn bội nghĩa này có thể dùng bao nhiêu sức!"
Phó Nhượng Di cảm thấy hơi đau đầu, tiến lên định tách hai người ra: "Đừng, hai người bình tĩnh một chút..."
"Tôi đã bình tĩnh lắm rồi tôi nói cho anh biết, trước kia tôi im lặng không nói, nhưng anh tự biết rõ pheromone trên người nó là của ai chứ nhỉ? Hai người lén lút làm gì sau lưng tôi? Hồi đấy nó bao lớn, anh không thấy cắn rứt lương tâm sao? Hay là muốn tôi phải thực sự ra tay đúng không..."
Chúc Tri Hi thoáng sụp đổ, trực tiếp xông đến trước mặt Phó Nhượng Di, giang hai tay che chắn cho anh: "Em thích anh ấy, nếu anh đánh anh ấy em sẽ đánh anh!"
Lần này tất cả mọi người đều ngây người. Bao gồm cả cô lễ tân đang hóng drama.
Lúc này, trợ lý vừa tiễn khách xong quay lại, tuy không rõ sự tình xảy ra nên cũng hơi ngơ ngác, nhưng vẫn rất đúng lúc phá vỡ tình thế khó xử: "Ừm... cái đó, tôi thấy ở sảnh phụ phía tây có một quán cà phê, các vị có muốn chuyển sang đó ngồi nói chuyện không ạ?"
Thế là, lễ tân tiếc nuối mất cơ hội hóng drama. Ba người đến một băng ghế dài trong quán cà phê, Chúc Tri Hi theo phản xạ muốn ngồi cạnh Phó Nhượng Di, kết quả bị Chúc Tắc Nhiên mạnh tay kéo sang bên cạnh anh ta.
Chúc Tắc Nhiên căng mặt, ra vẻ gia trưởng: "Em thích anh ta thì liền chủ động dâng đến cửa à? Đi học cũng không học, lặn lội chạy đến tận đây, còn nhằm đúng lúc anh ta đang trong kỳ mẫn cảm, em nghĩ cái gì vậy? Hả?"
"Em!"
Chúc Tắc Nhiên căn bản không cho cậu cơ hội giải thích, bắn tằng tằng như súng liên thanh: "Em mới mười tám tuổi, còn là Beta, đến pheromone của người ta xịt lên người em em cũng không biết, thì em biết cái gì là thích? Hơn nữa em thích anh ta nhưng anh ta có thích em không?"
Câu nói này trực tiếp làm Chúc Tri Hi nghẹn đỏ cả mặt, không phản bác được.
Ai ngờ giây tiếp theo, Phó Nhượng Di lại trầm giọng mở miệng: "Tôi cũng thích em ấy."
Lần này đến lượt hai anh em nhà họ Chúc mắt to trừng mắt nhỏ.
Hai người này đúng thật là có nét giống nhau. Ánh mắt Phó Nhượng Di di chuyển trên khuôn mặt hai người, thầm nghĩ.
"Không phải..." Chúc Tắc Nhiên tức quá hóa cười, "Thích? Thôi đi!" Anh ta nhoài người qua bàn, "Tôi với anh đều là SA, tôi không vòng vo nữa, tỉ lệ AB đi đến cuối cùng còn không đủ 1 bàn tay, huống hồ là SA? Nếu anh chỉ muốn chơi đùa, nể tình chúng ta cùng nhau lớn lên, đừng nhắm vào em trai tôi."
Chúc Tri Hi vẫn đang ngơ ngác, chưa thoát ra khỏi lời tỏ tình bất ngờ này. Nhưng nghe thấy những lời này, cậu biện hộ cho người mình thích theo phản xạ: "Anh ấy không phải người như vậy!"
"Em câm miệng!" Chúc Tắc Nhiên tiếp tục nhìn về phía Phó Nhượng Di, "Nhà họ Hoắc chỉ có duy nhất một đứa con, sớm đã tìm đối tượng kết hôn cho anh rồi, phải, bây giờ anh nói anh thích nó, thế một thời gian nữa thì sao? Chơi chán rồi anh phủi mông bỏ đi, quay về nghe theo sự sắp đặt của ba mẹ, tìm một Omega có thể sinh con đẻ cái cho anh kết hôn, để lại đứa em trai ngốc nghếch này của tôi đau khổ một mình đúng không?"
Chúc Tri Hi tức đến mức muốn đứng dậy bỏ đi, nhưng lại bị Chúc Tắc Nhiên chặn lại trong ghế sofa, suýt nữa ngất xỉu tại chỗ.
Điều khiến họ không ngờ tới là, Phó Nhượng Di lại đứng dậy trước: "Hai người chờ tôi năm phút."
"Hả?" Chúc Tri Hi ngơ ngác.
"Hả cái gì mà hả? Ngồi yên đấy." Chúc Tắc Nhiên trực tiếp kéo cậu xuống.
Nhìn bóng lưng Phó Nhượng Di rời khỏi quán cà phê, Chúc Tri Hi có hơi hụt hẫng, vừa thấy Chúc Tắc Nhiên liền hận không thể nhào qua bóp cổ anh ta: "Anh là khắc tinh của em đúng không! Em đã chuẩn bị kỹ để tỏ tình với anh ấy hôm nay rồi, cả phòng cũng là do anh ấy sợ em ở không thoải mái nên cố tình bắt taxi đưa đến đây đặt! Anh ấy là người thế nào, anh còn không rõ sao?"
Chúc Tắc Nhiên hừ lạnh một tiếng: "Anh nói cho em biết, nếu anh là người xa lạ, anh đã không tức giận đến vậy! Anh coi anh ta như anh em, anh ta coi anh là anh vợ tương lai, tơ tưởng em trai anh mà không hó hé lấy một tiếng? Yên tâm cái gì? Tính toán cái gì? Thằng nhóc này đúng là, làm anh tức chết rồi..."
"Anh mới là người làm em tức chết ấy!"
Chúc Tắc Nhiên tặc lưỡi một tiếng: "Em câm miệng, não anh sắp bị mồm em phun thối rồi!"
"Anh mới là người nên câm miệng ấy!"
Năm phút sau, Phó Nhượng Di quay lại. Anh đặt điện thoại lên bàn, ngồi xuống, hít sâu một hơi, nói với hai người: "Tôi vừa mới gọi điện thoại cho trưởng bối hai nhà."
Chúc Tri Hi và Chúc Tắc Nhiên đều sững sờ.
Phó Nhượng Di cụp mắt, giọng điệu chân thành: "Bọn tôi không phải lén lút yêu đương, thực ra cho đến tận hôm nay, bọn tôi chưa từng chính thức yêu đương một ngày nào, nếu không phải vì chuyện bất ngờ xảy ra, có lẽ tôi cũng sẽ không tỏ tình một cách qua loa hời hợt như vậy."
"Mặc dù chuyện này xảy ra đột ngột, nhưng tình cảm của tôi dành cho em ấy thì không hề đột ngột chút nào, đã bắt đầu từ rất lâu rồi, tôi có thể đảm bảo với anh, tôi chưa bao giờ làm bất cứ hành vi vượt quá giới hạn nào, càng không nói đến chuyện đưa em ấy đi thuê phòng để ngủ với nhau."
Chúc Tắc Nhiên lắng nghe, ngả vào lưng ghế sô pha, khoanh tay trước ngực, mắt không rời Phó Nhượng Di.
"Tắc Nhiên, tôi hiểu rõ sự lo lắng của anh. Cho nên vừa rồi tôi đã nói với họ, là nếu tương lai tôi kết hôn, người tôi chọn làm bạn đời chỉ có thể là Chúc Tri Hi, ngoài ra không còn ai khác."
Nghe thấy những lời này, tay của Chúc Tri Hi run lên, suýt nữa làm đổ cốc cà phê trước mặt.
Chúc Tắc Nhiên im lặng một lúc lâu, chỉ nhìn chằm chằm Phó Nhượng Di. Một phút sau, anh ta bật cười: "Thế thì tôi hiểu lầm hai người rồi. Thật xin lỗi nhé."
"Anh nói câu đó chẳng giống đang xin lỗi tí nào..." Chúc Tri Hi nhỏ giọng lẩm bẩm.
Chúc Tắc Nhiên suýt nữa bật lại, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống, chỉ dùng giọng điệu mang ý cảnh cáo nói với Phó Nhượng Di: "Chuyện này lẽ ra hai người nên nói cho tôi biết từ sớm, nếu không đã không đến nỗi chửi nhau um sùm lên như thế này. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu anh không chửi, không biết hai người tính lén lút đến bao giờ."
Nói xong, anh ta đứng dậy: "Nếu đôi bên đều có tình cảm rồi, tôi cũng không rảnh cầm gậy đánh uyên ương, nhưng Phó Nhượng Di, nếu anh dám bắt nạt em trai tôi, tình bạn của chúng ta cũng đừng nhắc đến nữa."
Phó Nhượng Di cũng đứng dậy: "Anh yên tâm, tôi sẽ không." Anh ngừng lại một chút, rồi nói thêm: "Về chuyện kết hôn, thực ra tôi chỉ đang bày tỏ mong muốn của bản thân. Nếu Chúc Tri Hi không muốn, thì có thể dừng lại bất cứ lúc nào. Em ấy tự do."
Nghe xong, ánh mắt Chúc Tri Hi như tan chảy, cậu lặng lẽ ngắm nhìn Phó Nhượng Di, không nói lời nào. Sự im lặng này kéo dài cho đến khi cậu tách khỏi khắc tinh của mình, theo Phó Nhượng Di vào thang máy, đến tầng tương ứng.
Những chuyện xảy ra vừa rồi giống như một giấc mơ kỳ lạ và hoang đường, Phó Nhượng Di lúc này tỏ ra rất bình thản, như không có chuyện gì xảy ra, còn cầm thẻ giúp cậu quẹt mở phòng, sau khi cắm thẻ xong, anh đứng yên tại chỗ không nhúc nhích.
Chúc Tri Hi quay đầu lại, nhìn thấy đôi môi mím chặt của anh. Ánh mắt cậu rơi xuống, đối diện với bàn tay buông thõng bên người anh. Các ngón tay bối rối nắm chặt vào nhau rồi lại thả lỏng.
"Anh không vào sao?" Cậu khẽ hỏi.
Phó Nhượng Di ngẩng mắt lên, khẽ gật đầu: "Cũng muộn rồi, anh phải quay lại công trường, lát nữa anh gọi đồ ăn giúp em, em ăn xong thì nghỉ ngơi một chút đi, vừa rồi... mọi chuyện hơi đột ngột, đợi em bình tĩnh lại rồi hẵng nghĩ..."
Chưa đợi anh nói xong, một bàn tay ấm áp vươn tới, nắm lấy tay anh. Những ngón tay mềm mại ấy cử động rất vụng về, cuối cùng luồn vào kẽ tay anh, mười ngón tay đan chặt.
Chúc Tri Hi cũng áp sát lại, hơi cúi đầu. Cậu chỉ cần hơi cúi đầu xuống một chút, mép của rọ chống cắn có thể chạm được vào dấu ấn màu hoa hồng kia.
"Một phút cũng không thể ở lại sao?" Chúc Tri Hi ngẩng mắt lên, dùng giọng điệu mềm đến không thể mềm hơn gọi tên thân mật của anh, "Anh Niệm Niệm ơi, chỉ một lát thôi, không được sao?"
Phó Nhượng Di không thể từ chối. Rất nhiều lúc anh đều cảm thấy, có lẽ do Chúc Tri Hi quá thông minh, quá biết cách nắm bắt lòng người, bản thân anh dù cố gắng hết sức cũng không thể chống cự được. Tuy nhiên, vào khoảnh khắc này, anh mới chắc chắn rằng, Chúc Tri Hi chẳng cần dùng bất cứ thủ đoạn nào, cậu chỉ cần đứng trước mặt anh, bản thân anh đã bất lực hoàn toàn.
Cuối cùng anh vẫn bước qua ngưỡng cửa phòng, đi vào bên trong, đứng yên ở sảnh ra vào, nhìn Chúc Tri Hi buông tay ra, rồi lại giơ tay lên, chạm nhẹ vào chiếc áo khoác mỏng anh đang mặc, cuối cùng, cậu lấy từ trong balo một hộp quà được gói tinh xảo, mở nó ra.
"Cái này là em đan tặng anh, đan không đẹp, không được chê đâu đấy." Nói xong, cậu lấy ra từ bên trong một chiếc khăn quàng cổ dệt tay rất dài và mềm mại, bước tới gần, tự tay quàng lên cho anh.
"Hôm nay lạnh lắm, anh cũng chẳng chịu mặc thêm gì." Cậu vừa nói vừa thắt một nút thắt lỏng lẻo, ngẩng mặt lên nhìn Phó Nhượng Di.
Đối diện với ánh mắt ẩm ướt của cậu, trái tim Phó Nhượng Di bắt đầu đập thình thịch một cách muộn màng, ngay cả răng nanh cũng ê ẩm. Anh cảm nhận được một cơn chóng mặt ngọt ngào đang ùa đến, nhưng không phải đến từ sự hấp dẫn của pheromone.
Giây tiếp theo, Chúc Tri Hi kiễng chân, đôi môi mềm mại đặt lên rọ chống cắn lạnh băng.
"Đây là bước cuối cùng." Đôi chân kiễng lên nhẹ nhàng hạ xuống, tai Chúc Tri Hi đỏ bừng, ánh mắt vẫn không rời khỏi anh, "Em học như vậy đúng không? Thầy Phó."
Nói rồi, cậu lại áp sát thêm chút nữa, gần như ngả vào lồng ngực anh, thậm chí cậu còn mạnh dạn nhấc cánh tay lên, vòng qua sau gáy Phó Nhượng Di, quan sát phản ứng của anh từng chút một, cuối cùng nhẹ nhàng chạm vào tuyến thể sau gáy anh.
Phó Nhượng Di muốn tránh đi: "Chờ đã..."
"Tháo cái này ra đi." Chúc Tri Hi nhìn anh, khẽ cọ chóp mũi anh, "Em đã đặt chỗ trước cho mối tình đầu của anh rồi, em muốn nụ hôn đầu cũng là của em, không được sao?"
Vòng tay phát ra dòng điện yếu ớt, điện thoại của Phó Nhượng Di cũng rung lên. Là tin nhắn của Lý Kiệu gửi tới.
Chúc Tri Hi bắt đầu ăn vạ: "Sao không nói gì hết vậy. Vậy em không kết hôn với anh nữa."
Dứt lời cậu quay người định rời đi, nhưng đúng như dự đoán, tay đã bị giữ lại. Tiếng "cạch" vang lên, Phó Nhượng Di dùng một tay tháo rọ chống cắn xuống. Cậu quay người lại, đứng đối diện với Phó Nhượng Di không còn bất kì rào cản nào, thay đổi tư thế.
"Vậy thì, bây giờ anh hôn em đi." Chúc Tri Hi nói.
Phó Nhượng Di sững người một giây, bước tới gần, anh cúi đầu xuống, cẩn thận nâng mặt Chúc Tri Hi lên, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên môi cậu. Trong khoảnh khắc mơ hồ ấy, dường như có luồng điện yếu lướt qua giữa hai người, làm tê liệt não bộ của cả hai trong giây lát, xuyên thấu sự nhẫn nhịn và kìm nén tích tụ suốt bao năm. Ở điểm giới hạn khi hơi thở dần trở nên nặng nề, Phó Nhượng Di buông tay, khẽ lùi lại.
Thế nhưng Chúc Tri Hi lại vòng tay qua cổ anh, chủ động hôn sâu hơn. Hơi thở của cậu hỗn loạn, ngâm nga gọi tên Phó Nhượng Di, như đang niệm phép thuật, dễ dàng phá vỡ sự cân bằng mập mờ đã duy trì suốt mười mấy năm.
"Em thích anh..." Giữa những nụ hôn rời rạc, Chúc Tri Hi lặp đi lặp lại, mơ hồ nói: "Thích lắm..."
Cánh tay Phó Nhượng Di ngày càng ôm chặt lấy cậu, cuối cùng gần như theo bản năng mà giam cầm Chúc Tri Hi giữa bức tường và cơ thể mình, trong khoảng không chật hẹp ấy, đầu gối anh tách hai chân cậu ra, kẹp chặt lấy Chúc Tri Hi, khiến cậu không nơi nào trốn thoát, chỉ có thể thụ động th* d*c.
Nhưng lý trí của Phó Nhượng Di đã trở về sớm hơn một bước. Anh thở hổn hển, khẽ lau bờ môi dưới ẩm ướt của Chúc Tri Hi, sau đó nhẹ nhàng mổ thêm mấy cái, cuối cùng ôm lấy cậu, v**t v* lưng cậu, thì thầm rất nhiều câu 'thích em', giúp cậu điều hòa hơi thở.
Chúc Tri Hi dựa vào vai anh, nhỏ giọng than "Hôn thôi mà cũng mệt thế", một lát sau, cậu lại giang tay ra, ăn vạ như trẻ con: "Anh bế em lên giường nghỉ ngơi đi."
Hành động này chắc chắn là đang quyến rũ. Phó Nhượng Di chỉ nghĩ thầm trong lòng, không nói ra. Nhưng vẫn làm theo.
Trên giường, Chúc Tri Hi rúc vào trong lòng anh, hết chạm vào mặt rồi lại chạm vào cánh tay anh, cuối cùng đầu ngón tay nghịch ngợm ấn lên ngực anh như đang chơi đồ chơi. Phó Nhượng Di rất khổ sở nhẫn nhịn, cuối cùng dứt khoát bắt lấy tay cậu, đan mười ngón tay vào nhau.
Ánh mắt Chúc Tri Hi rơi xuống đôi bàn tay đang nắm chặt, bỗng dưng hỏi: "Quả nhiên vẫn là anh xấu xa hơn, em chỉ muốn đặt chỗ cho mối tình đầu của anh, anh trực tiếp tìm bố mẹ em đặt chỗ kết hôn luôn. Thật là."
Phó Nhượng Di thoáng ngơ ngác, sau đó liền cười: "Nếu nhất định kể ra, thì người đề cập đến kết hôn đầu tiên là em đấy."
"Em lúc nào..."
"Lúc còn học mẫu giáo, chơi trò đóng vai gia đình." Phó Nhượng Di nói.
Chúc Tri Hi trừng mắt: "Cái đó không tính! Anh cũng nói là chơi đóng vai mà!"
Phó Nhượng Di cười khẽ, nhẹ xoa mái tóc cậu, khẽ nói: "Vậy thì không tính đi. Nhưng anh có một cảm giác rất kỳ lạ, đôi khi nhìn em, anh dường như có thể thấy được dáng vẻ mấy năm sau của em, sống chung với anh, chúng ta có một mái nhà nhỏ, em thường xuyên đi du lịch khắp nơi, còn anh ở nhà đợi em về, cùng nhau ăn cơm, cùng nhau ngủ. Anh cảm thấy đó chính là cuộc sống của anh."
"Thì đấy không phải là kết hôn sao?" Chúc Tri Hi nhỏ giọng lẩm bẩm.
Phó Nhượng Di khẽ gật đầu: "Có lẽ vì anh quá khao khát cuộc sống đó, nên mới tưởng tượng ra những điều viển vông như vậy."
Chúc Tri Hi im lặng một lúc lâu, cuối cùng dựa sát vào, nhẹ nhàng chạm vào môi Phó Nhượng Di một lần nữa.
"Đây không phải là viển vông." Cậu nói, "Chơi đóng vai cũng vậy, mượn pheromone cũng thế, còn cả bạn nhảy trong lễ trưởng thành, em đều chỉ chọn anh."
Nói xong, Chúc Tri Hi nhìn thẳng vào Phó Nhượng Di: "Kể từ giây phút anh xuất hiện, từ khi chúng ta còn là những đứa trẻ, anh đã là ưu tiên hàng đầu vĩnh viễn trong cuộc đời em rồi."
Nội tâm Phó Nhượng Di chấn động mãnh liệt, mắt kính cũng phủ lên một lớp sương mờ nhàn nhạt. Nhưng giây tiếp theo, Chúc Tri Hi chuyển chủ đề.
"Vậy nên anh gả cho em đi!" Chúc Tri Hi cười tươi rói nói, "Em sẽ đối xử với anh thật tốt, mọi thứ ngon lành, vui vẻ trên đời đều nhường cho anh hết."
"Đây coi như là lời cầu hôn của em sao?"
"Ừ ừ." Chúc Tri Hi gật đầu, "Nhưng anh phải nghe lời em đấy, nếu anh làm em không vui, em sẽ biến anh thành chồng cũ."
Phó Nhượng Di bật cười: "Bạn trai còn chưa kịp làm, đã trực tiếp thành chồng cũ rồi."
"Hôm nay em nhất định phải cưỡng hôn cưỡng cưới, anh đồng ý không?"
"Đồng ý." Phó Nhượng Di đặt một nụ hôn nhẹ lên mí mắt cậu, "Ai bảo anh hết cách với em chứ."
Tối hôm đấy, Chúc Tri Hi chờ trong phòng đến tận 21 giờ 50 phút, cuối cùng cũng đợi được người vừa là mối tình đầu, vừa là vị hôn phu tương lai của mình. Nhưng hai người không dám làm gì cả — chỉ ôm nhau ngủ trong hồi hộp và căng thẳng, một người sợ đè lên đối phương, người còn thì sợ bản thân không kiểm soát được trong kỳ mẫn cảm, kết quả là không ai ngủ được, mí mắt nhắm chặt run rẩy, nhưng không ai dám mở mắt, sợ sẽ dọa đối phương giật mình.
Đây là lần đầu tiên Chúc Tri Hi biết, thì ra nhịp tim của con người có thể nặng như vậy, lớn đến vậy.
Khi trời vừa hửng sáng, cậu mơ một giấc mơ, mơ thấy mình đến một quán cà phê, gặp một Alpha xa lạ. Cái này quả thực giống như ngoại tình! Chúc Tri Hi hận không thể hét dừng lại trong mơ.
Tuy nhiên, một người khác đã cắt ngang hành vi vượt rào tồi tệ này trước, quay đầu nhìn lại, không ngờ chính là Phó Nhượng Di đang ngồi ở bàn chéo phía đối diện.
Anh vẫn đẹp trai đến nghẹt thở, khóe môi nhếch lên một nụ cười pha chút chế nhạo, nói: "Em tìm nhầm người rồi. Đó là bàn số 6, không phải số 9."
————Tuyến truyện IF Trúc mã kết thúc————
【Tác giả có lời muốn nói】
Xin lỗi vì đã đến muộn orz
Ngoại truyện về tuyến "thanh mai trúc mã" đã hoàn thành rồi nhé~ Còn một ngoại truyện cuối cùng nữa thôi!