Yêu một người bạn trai thân với mình là sai sao?
Nếu là người khôn ngoan một chút chắc biết rõ, tình yêu ấy chỉ có chuốc lấy đau khổ, cho nên nhất định sẽ nhanh chóng chặn đứng đường ra của trái tim để thiêu rụi tình cảm ấy. Nhưng đến lúc tôi biết được lòng mình, thì đã không có cách nào quay đầu lại rồi. Như vậy, tình yêu của tôi là đúng hay sai, tôi cũng không biết nữa…
“A Đồng…..A Đồng….Đồng Liệt Lâm…. Mau dậy đi…thầy giáo sắp đến kìa… Đồng Liệt Lâm…!!!!!”
“Im đi! Lảm nhảm gì đấy? Hôm qua tôi thức rất khuya….” Đồng Liệt Lâm loáng thoáng nghe thấy tiếng nói phá hỏng mộng đẹp của mình, trong một phút không suy nghĩ đã rống to mà quên mất mình vẫn đang trong giờ học.
“Đồng Liệt Lâm, em có thể ngủ trong giờ học của tôi? Tôi lệnh cho em ra bên ngoài đứng suốt buổi học này”. Lần này là một tiếng nói hoàn toàn khác, vô cùng chói tai vang lên vào tận màng nhĩ khiến Đồng Liệt Lâm thật sự tỉnh ngủ.
Nhưng tên này lại không biết điều rống to một câu, mà câu nói này lại chưa được não bộ phân tích: “Tên nào ngậm miệng lại cho tôi, ồn ào hết sức….”. Nhưng mà, khoan đã, đây không phải là giọng nói của tên Tiểu Lương, vậy là của ai? Đến lúc này anh mới vội vàng mở mắt, định thần kẻ trước mặt…
Là tên mặt heo….À, không, phải gọi là thầy giáo Chu tuấn tú mới đúng.
“Thầy giáo Chu, chào thầy ạ, có chuyện gì vậy thầy?” Anh đâm ra thiếu tự nhiên, lễ phép chào hỏi.
“Em, Đồng Liệt Lâm! Sao em dám ngồi trong giờ học của tôi mà ngủ gật, đây chính xác là vô lễ, khinh thường giáo viên! Em ra ngoài phòng học đứng, cho đến lúc tôi cho phép, em không được vào lớp!” Thầy giáo Chu vô cùng tức giận mà mắng to, to đến nỗi quên luôn việc giữ hình tường nho nhã thường ngày.
“Vâng!”, tên họ Đồng cúi đầu lẩm nhẩm tuôn ra một tràng chửi rủa xối xả rồi nặng nề bước ra khỏi lớp học, khi đi còn ngoái lại xem vẻ mặt hào hứng của lũ bạn đang thưởng thức cuộc vui, không quên nhìn Tiểu Lương liếc xéo một cái.
“Ầy, tôi sự thật là có gọi, nhưng là bản thân cậu đã bảo tôi câm miệng mà!!!” Phương Tiểu Lương dùng khẩu hình miệng không vang tiếng nói với cô, ai bảo anh mới tý tuổi đầu đã lớn tiếng với cô.
Bên này bạn Đồng Liệt Lâm lại thấp giọng rủa xả, sau đó cũng ngoan ngoãn ra ngoài lớp học đứng đến hết buổi.
★ ☆ ★ ☆ ★
“Tiểu Lương chết tiệt, tất cả là do cậu!!” Đồng Liệt Lâm tức giận đùng đùng nắm lấy cổ tay cô mà gào lên: “ Trời ơi là trời!! 1000 chữ chép phạt phải viết đến bao giờ đây?? Tôi sợ nhất là phải viết chữ!! Trời ạ! Làm thế nào đây? Đâm đầu vào tường chết cho rồi…”
“Không thành vấn đề, không thành vấn đề, 1000 chữ đâu có gì khó khăn, cậu đầu óc thông minh nhanh nhẹn, viết một loáng là xong.” Phương Tiểu Lương cười hì hì.
Như vậy không được, hôm nay tôi có hẹn với Tiểu Phân đi xem phim rồi. Đâu có thời gian ngồi đó mà chép chữ!” Tiểu Phân là bạn gái anh, “Tiểu Lương đáng yêu này, làm ơn đi, giúp tôi đi mà, một chút thôi sẽ không chết đâu.” Anh lấy lòng nói.
Nụ cười của Tiểu Lương chợt cứng ngắc, nhưng sau đó bình thường trở lại mà nói:” Đại ca họ Đồng ạ, tôi với cậu đều học cùng lớp, tôi cũng có bài tập, lại còn trắc nghiệm cung đình, còn cả bản thảo để giao cho tập san của trường tôi cũng chưa có viết, hôm nay tôi không làm công cho cậu được. Công việc của tôi quả thật rất nhiều, thật xin lỗi, tôi cũng muốn lắm chứ, nhưng mà không được.”
Cô nhún vai, nói:”Hay là cậu bớt hẹn hò một chút, không được sao?”
“Cậu thật sự không giúp tôi? Cậu nhẫn tâm nhìn người cậu thích nhất bị tổn thương sao?"
“Không giúp! Chuyện này tôi cũng có thể nhẫn tâm được.” Cô không chút nghĩ ngợi trả lời.
“Được, không thì thôi vậy, tôi đi tìm Tiểu Phân giúp một tay là được.” Anh buông cô ra, rồi lại làm bộ tức khí nói:” Uổng công tôi xem cậu là bạn tốt, vậy mà ngay cả chuyện tí xíu này cậu cũng không chịu giúp tôi, thật sự là rất rất rất rất quá đáng!”
Cô nghe mà ngẩn người: “Cậu vừa nói cái gì?”
“Tôi nói cậu rất- quá- đáng, chuyện nhỏ thế này cũng không chịu giúp đỡ, uổng công tôi xem cậu là bạn tốt.” Anh không chút bực bội lặp lại lần 2.
Thật là đau lòng, lời anh tùy tiện nói ra như thế lại bay đến cắm thẳng vào trái tim của cô, vô cùng đau đớn. “Đồng Liệt Lâm, nói cho cậu biết, đây là thầy giáo Chu phạt cậu!” Lời của cô càng lúc càng thêm lạnh đi vài độ C, “Là ai ngủ gật trong lớp? Cậu cho rằng tôi không có gọi cậu dậy sao? Là ai rống lên bảo tôi câm miệng?”
Cô lạnh lùng nói, giống như nói với người xa lạ, chứ không phải là kẻ đã cùng cô lớn lên, cùng cô chơi chung.
“Tôi….” Thực ra cũng chỉ muốn đùa một chút thôi mà.
Chưa bao giờ thấy Tiểu Lương lạnh như băng vậy, cộng thêm liên tiếp không thể phản bác ngược lại làm anh nhất thời tay chân luống cuống.
“Bây giờ cậu đang bị phạt, người viết chữ phạt phải là cậu, nhưng cậu lại mắc hẹn với bạn gái đi xem phim, muốn tôi đến viết chữ thay cậu, cậu hoàn toàn không quan tâm xem tôi có bận hay không, so với cậu thì tôi còn nhiều việc hơn, cậu cũng không quan tâm đến chút xíu nào cảm giác mà tôi phải chịu đựng.”
“Tôi….”
“Tôi không giúp cậu vì việc đó tôi không thể giúp, vậy mà chuyện này lại làm cậu cảm thấy hối hận khi xem tôi là bạn, chẳng lẽ cậu cho rằng tôi thật sự xem cậu là bạn sao?” Giọng của cô càng thêm lạnh giá, “Liệu cậu đã bao giờ hỏi qua liệu tôi có đồng ý làm bạn với kẻ ích kỉ khốn nạn như cậu không?”
“Tiểu Lương, tôi …” Hắn trong lòng đã biết mình đùa quá trớn, nhưng lời xin lỗi không sao thoát ra được, vì thứ gì mà ngậm mãi trong miệng.
“Đồng Liệt Lâm, nếu đã như vậy, từ nay về sau chúng ta cũng không cần xem nhau là bạn bè nữa.” Cố kệ cho lòng đang đau nhói, cô vẫn nói ra mấy lời tuyệt tình tuyệt nghĩa như vậy, sau đó xoay người bước đi.
“Tiểu Lương! Không phải vậy…..Tiểu Lương! Không phải vậy….” Hắn hoảng hốt nắm lấy tay của cô, nhất định không để cho cô đi.
Khốn kiếp thật, thường ngày nhanh mồm nhanh miệng thì có ích gì lúc cần lại không dùng được…
“Đồng Liệt Lâm, tôi không muốn gặp lại cậu.” Cô lạnh lùng hất tay anh ra, chạy thật nhanh khỏi chỗ anh, cố gắng khống chế nước mắt đang từ từ rớt xuống, từng hạt, từng hạt.
“Tiểu Lương….Khốn kiếp! Phương Tiểu Lương, cậu đứng lại đó cho tôi, không được chạy nữa!”
Tiểu Lương hoàn toàn không quan tâm đến giọng nói phía sau, lúc này chỉ muốn chạy thật nhanh ra khỏi anh, tránh thật xa. Như thế đấy, trước nay anh chỉ xem cô như một thằng bạn trai, thật vậy…
Bỗng nhiên anh cảm thấy trên mặt có chút ươn ướt, Đồng Liệt Lâm dừng lại, ngước nhìn lên bầu trời, không phải là mưa, vậy thứ ướt trên mặt là gì, ….Nước mắt sao?
Coi như là không phải đi. Từ trước đến nay, anh chưa bao giờ nhỏ một giọt nước mắt nào. Anh kinh ngạc nhìn hướng cô chạy đi, nơi đó, đã sớm không còn bóng dáng cô nữa.
Trong lòng có chút không vui, cũng có chút đau đớn mơ hồ không rõ… Thì thôi vậy, tan học không đi cùng Tiểu Phân nữa, chịu khó chép phạt một chút, ngày mai xin lỗi Tiểu Lương là được, cô hẳn sẽ không giận lâu. Hắn lẩm bẩm tự nói với mình.
Nơi cuối chân trời, anh không hay biết đang có một vừng mây đen từ từ tụ dâng…