Người Yêu "Anh Em" Của Tôi

Chương 11

Mười năm sau…

Xí nghiệp Đồng thị, tầng cao nhất.

Gian phòng họp tuy rất to nhưng không khí lại ngột ngạt đến đáng sợ.

“Ai có thể giải thích cho tôi, tại sao quý này doanh thu quảng cáo lại giảm xuống 10%?” Một giọng nam trầm lạnh lùng vang lên, như một thứ băng đao chém thẳng vào tinh thần của tất cả những người ngồi trong phòng.

Không một người nào có can đảm lên tiếng trả lời, chỉ sợ trở thành vật hi sinh.

“Lâm Tử, cậu nói xem.” Lại là giọng nam lạnh nhạt ấy, chỉ ra một cán bộ cao cấp, “Trưởng phòng kinh doanh, cậu có thể nói nguyên nhân chuyện này không?”

Lâm Tử nuốt nước miếng một cái, rồi sợ hãi trả lời, “Bởi vì…bởi vì một lượng lớn khách hàng đã hủy hợp đồng ban đầu, cùng Iga kí hợp đồng.”

“Iga?” Người phát ra tiếng nói---Đồng Liệt Lâm trầm ngâm, “Công ty đó chẳng phải chỉ thuộc phạm vi nước Mĩ thôi sao? Tại sao phải bất chấp xa xôi cướp đi khách hàng của chúng ta?”

“Đúng vậy, nhưng công ty đó gần đây bắt đầu gia nhập thị trường Đức, vừa quyết định mua một công ty quảng cáo khác là Atlan, tổng giám đốc mới nhậm chức đã  triệt để trục xuất tất cả cán bộ cao cấp, chuyển nhượng bằng một nhóm viên chức nhỏ, mang lại một diện mạo hoàn toàn mới cho công ty, tổng giám đốc kia cũng rất có chủ ý, xu hướng nào vừa đưa ra cũng nhanh chóng trở thành trào lưu mới, đến nỗi không ít khách hàng lớn vốn cùng chúng ta kí hợp đồng cuối cùng lại chuyển sang bên phía ấy hợp tác.”

Câu nói vừa kết thúc, ai nấy đều cảm thấy Tổng quản lý bên Iga cùng tổng giám đốc công ty không khác nhau là mấy.

Năm đó Đồng Liệt Lâm tiếp quản Đồng thị cũng trục xuất một lượng lớn nhân viên, trong đó phần nhiều nắm trong nội bộ, ngược lại tiến cử một nhóm nhân viên nhỏ, dĩ nhiên đã mang đến một đợt sóng gió không nhỏ, nhưng tổng giám đốc Đồng thị không hề nhúng tay ngăn cản.

Cho đến ngày hôm nay, Đồng Liệt Lâm dùng sự ngang ngạnh cùng năng lực của mình để chứng minh hành động trước kia của anh là chính xác, đưa Đồng thị đang gần đến ngưỡng cửa phá sản lần nữa huy hoàng đứng trên bảng vàng thành tích các công ty ở Đức, so với Đồng Hồng năm xưa chỉ có hơn chứ không kém.

Đồng thị bây giờ chỉ còn lại một ít nhân viên trong nội bộ nhưng chỉ trên danh nghĩa cổ đông, không hề có chút quyền lực thực tế nào.

“Lâm tổng Iga  là ai?” Đồng Liệt Lâm lại hỏi.

“Lan Nais, theo thông tin cá nhân, là người quốc tịch Mĩ Zehder (Zehder là gì vậy nhỉ, theo mình hiểu là một kiểu người to lớn, thông mình, có tài ở Mĩ, mình cũng không rõ, ai biết giải thích giúp với), ba mươi hai tuổi, chưa có gia đình, nguyên là Lâm tổng giám đốc Iga phụ tá nội bộ, đến tháng ba năm nay trở thành tổng giám đốc chi nhánh công ty, cũng vừa cuối tháng ba đến Đức tiếp quản Atlan.” Lâm Tử đọc một tràng thông tin tư liệu vừa được tra khảo.

“Lan Nais, xem ra tư liệu này được điều tra rất cẩn thận. Lâm Tử, về sau cậu không cần làm ở phòng kinh doanh nữa cũng có thể suy tính đến việc làm thám tử tư, so với việc đảm nhiệm phòng kinh doanh ở đây có lẽ sẽ thành công hơn.” Loại giọng này dù có tài đến mấy cũng không nghe ra được là đang hỉ hay đang nộ, càng làm cho người ta cảm thấy không rét mà run.

“Ha ha ha….Tổng giám đốc, ngài cũng thật biết nói đùa.” Lâm Tử cười khổ.

Một khi Đồng Liệt Lâm đã nói cười kiểu như vậy cũng là đồng thời báo hiệu tâm tình của anh đang ở mức thấp nhất, nói cách khác, đối với việc tên Lâm ở Iga cướp đi một tá khách hàng tiềm năng của mình, Đồng Liệt Lâm cảm thấy vô cùng tức giận.

Lan Nais- Anh ta sẽ nhanh chóng gặp vận xui nhất trong cuộc đời của mình. Lâm Tử âm thầm cầu khẩn cho tên Lan Nais kia, hi vọng Đồng Liệt Lâm sẽ hạ thủ lưu tình.

Chúa phù hộ cho Ian, Amen.

“Tôi muốn doanh thu quý tiếp theo so với bây giờ sẽ càng cao hơn, không chỉ ở bộ phận quảng cáo mà là ở mỗi bộ phận, mọi người hiểu được chứ?” Đồng Liệ Lâm quét đôi mắt sắc lướt qua các vị cán bộ cao cấp, lạnh giọng phân phó, “Nhất là bộ R&D, cũng khá lâu rồi tôi không nghe được các người có nghiên cứu gì mới, quý tới mong các người đừng làm tôi thất vọng, nếu không có thu hoạch nào mới từ phòng nghiên cứu,thì cũng không có gì to tát xảy ra đâu, mọi người đã hiểu chưa?” Anh hỏi trưởng phòng nghiên cứu.

“Tôi hiểu.”

Trưởng phòng nghiên cứu gật đầu liên tục. Khi quay về nhất định sẽ cùng với đám cấp dưới ôm đầu khóc rồng, sau đó cùng nhau cắn khăn tay, vùi đầu vùi trí hoàn thành nhiệm vụ của tổng giám đốc.

Ô ô ô…. Vợ của ta, biết đến khi nào chúng ta mới có thể gặp lại nhau đây…

Đồng Liệt Lâm không quan tâm đến bộ mặt buồn bã của tên trưởng phòng đó, tự mình tiếp tục phân phó, “Phòng kinh doanh phải đặc biệt đề cao tinh thần buôn bán, đối ngoại vẫn phải tiếp tục giữ mối quan hệ tốt với khách hàng….” Các lệnh từ anh liên tiếp đề ra, ai nấy đều vô cùng choáng váng.

Cuối cùng, anh chuyển sang Lâm Tử, “Lâm Tử, cậu lát nữa cầm một bản tư liệu cặn kẽ nhất về Lan Nais mang đến phòng làm việc cho tôi.”

“Vâng, tổng giám đốc.” Giọng nói nhỏ nhỏ, anh vốn dĩ không có quyền cự tuyệt.

“Buổi họp hôm nay kết thúc ở đây.” Đồng Liệt Lâm vừa nói xong liền nhanh chóng quay trở về phòng làm việc của mình.

Anh lặng người đứng trước ô cửa thủy tinh to lớn đặt giữa gian phòng, đưa mắt nhìn xuống nhìn nhịp người đi lại.

Trở thành tổng giám đốc của Đồng thị, công việc của anh mỗi ngày đều không ít, thời gian nghỉ ngơi cũng bị giảm rất nhiều, nhưng anh chính là muốn như vậy, mục đích cuối cùng vẫn là quên đi nụ cười ngọt ngào của ai kia vẫn luôn khảm sâu trong tâm trí, nhưng ….. đều uổng công vô ích.

Phương Tiểu Lương….. bóng dáng từ lâu đã khắc sâu vào tim anh.

Không biết bây giờ cô ra sao, sống có tốt không? Có phải đã có bạn trai rồi hay không? Hay đã sớm cùng người cô yêu bước vào lễ đường?

Nghĩ đến đó, tim của anh không động mà co thắt lại.

Khi còn trẻ không biết thế nào là rung động, là tình yêu, cũng chẳng hiểu yêu thương là gì, thậm chí coi cô chỉ như anh em tốt, bạn tốt, chỉ cảm thấy nhiều nhất có chút cảm giác kì lạ với cô. Cho đến khi cô rời đi không lời từ giã, anh mới giật mình tỉnh ngộ, thì ra xúc cảm kì lạ kia chính là tình yêu!

Đáng tiếc, anh đã quá muộn màng.

Mấy năm trước hắn tìm về nhà họ Phương, mới phát hiện ngay cả mẹ Phương, ba Phương cũng đều đã bay qua Mĩ.

Từ đó một chút tin tức về nhà họ Phương cũng không có, cũng không có cách nào tìm lại được Phương Tiểu Lương.

Anh còn có thể xin xỏ tình yêu từ cô sao? Có khả năng sao? Anh tự giễu mình bằng một cái nhếch mép.

Cốc cốc cốc.

Bỗng dưng có tiếng gõ cửa cắt đứt suy nghĩ của anh.

“Mời vào.” Trở lại vẻ mặt trước sau không đổi của mình, anh quay về bàn.

“Tổng giám đốc, đây là tài liệu ngài cần.” Lâm Tử đem tài liệu cầm trên tay đặt lên bàn làm việc, sau đó đứng một bên chờ phân phó.

Đồng Liệt Lâm cẩn thận xem xong tài liệu, trong nháy mắt đem tất cả thông tin cá nhân của Lan Nais ghi vào đầu.

“Tổng giám đốc, ngài đã có biện pháp?” Nhìn thấy anh đặt tài liệu xuống, Lâm Tử mở miệng hỏi.

Đồng Liệt Lâm nở nụ cười, “Biết địch biết ta, trăm trận trăm thắng.”

“Ý của ngài là?”

“Chúng ta nhất định phải đảo khách thành chủ, lấy cho bằng được sách lược của Iga, sau đó âm thầm công phá.” Đồng Liệt Lâm bình thản ngâm nga từng chữ.

Đúng là Lâm Tử, vừa nghe anh nói đã hiểu dụng ý, “Tổng giám đốc, tôi thực không đồng ý làm theo cách đó, xâm chiếm cơ mật công ti là phạm pháp.” Anh mạo hiểm can thiệp.

“Tôi có nói là phải trộm đâu?” Đồng Liệt Lâm nói ngược lại, “Chúng ta cũng chỉ là quang minh chính đại “học tập” thôi mà”

Vậy có khác nhau sao? Lâm Tử cười khổ muốn phản bác, nhưng sợ chết không dám nói ra, chỉ có thể nói lý, “Tổng giám đốc, tôi cũng không đồng ý cách này, hơn nữa chúng ta cũng đâu phải là những gián điệp chuyên nghiệp.”

“Cậu cho rằng tôi lại mất tích lần nữa sao?” Đồng Liệt Lâm hỏi ngược lại.

“Không, không dám.” Mặc dù thật sự nghĩ như vậy, nhưng có chết Lâm Tử cũng không dám thú nhận.

Mỗi lần Đồng thị đứng trước nhiều nguy cơ, Đồng Liệt Lâm sẽ đột nhiên biến mất trong một thời gian ngắn, sau đó tái xuất hiện, nhưng không biết vì sao lúc đó anh luôn có những biện pháp tối ưu giúp công ty vượt qua cửa ải.

Dần dà mọi người cũng cho rằng anh làm việc rất quái dị, đều nghĩ rằng anh chạy đi chơi, nghỉ ngơi cho có tâm tình giải quyết trọng sự.

Nhưng bây giờ nghe anh nói như vậy, chẳng lẽ….

“Tổng giám đốc, chẳng lẽ mỗi lần ngài mất tích cũng đều là đi đến các công ty  khác “học tập”?” Lâm Tử tuyệt vọng hỏi.

Đồng Liệt Lâm hào phóng thừa nhận, “Dù sao tôi cũng chưa bao giờ lộ mặt trên truyền thông báo chí hay là ti vi, việc này cũng rất tiện.”

Lâm Tử nhắm hai mắt lại, trong lòng không ngừng rên rỉ.

Anh có lẽ đã quên tổng giám đốc của anh, ngoài tính khí nỏng này còn phải kể đến không chừa thủ đoạn nào ----- năm đó tổng giám đốc cùng Đồng Hồng đùng một cái xuất hiện, nói bọn họ không là ông cháu cũng thật khó tin.

“Cứ quyết định vậy đi! Bắt đầu từ tuần sau, công ty có quyết sách gì cậu đều giải quyết ổn thỏa cho tôi, cứ thế cho đến khi tôi trở lại.” Đồng Liệt Lâm phân phó.

“Tổng giám đốc, tuần sau là lúc tôi kết hôn.”  Lâm Tử bắt đầu lấy tình nghĩa để cảm động, hi vọng anh ta sẽ thương cảm cho anh nhiều năm qua cống hiến quên mình mà thương thay cho.

Đồng Liệt Lâm suy nghĩ một chút, “ Kết hôn cùng chuyện quản lý không có va chạm.”

“Có! Tổng giám đốc, xung đột rất lớn, tôi thực muốn cùng vợ đi hưởng tuần trăng mật!” Ô ô ô…. Anh đã mong đợi ngày nghỉ từ rất lâu.

“Được, chuyện này sẽ để sau, cho cậu ba tháng lương nghỉ dài hạn.” Anh bắt đầu dụ dỗ.

“Ba tháng lương nghỉ dài hạn? Thật sự?” Lâm Tử trong nháy mắt đề cao âm lượng, không thể tin được lời này.

“Thật.” Đồng Liệt Lâm khẽ nở một nụ cười không gạt người, chỉ cần anh cười lối này, tất thảy mọi tính toán dưới đáy mắt anh đều bị lu mờ, khó ai có thể nhìn thấy.

“Đồng ý, đồng ý!” Lâm Tử giống như chim gõ kiến gật đầu mạnh, liên tục đáp ứng không ngừng. Không cần làm cũng có lương! Tuần trăng mật còn có thể hoãn, chỉ riêng tiền là không thể.

Lâm Tử, tuyệt đối sẽ hối hận, nhưng, đã quá trễ để rút lại.

Bởi vì cho dù anh có trở lại, Lâm Tử sẽ không bao giờ được nghỉ dài hạn

Đồng Liệt Lâm lộ ra một nụ cười gian xảo, nhưng có quỷ mới phát hiện được.
Bình Luận (0)
Comment