“Đừng điên cuồng như vậy … không được mà … Đồng ….” Cô đạp đạp chân, cố thoát thân khỏi cánh bướm đêm anh đã giăng sẵn.
“Không.” Anh thản nhiên cự tuyệt, dùng đầu lưỡi đưa đi đưa lại khắp người phản đối cô, toàn thân đều là dấu vết của anh, không khác gì muốn khẳng định từng tấc da tấc thịt trên người cô đều thuộc về anh.
“Không…” Cô cùng cự tuyệt lại giọng điệu anh, khẽ co người lại.
“Dừng lại, Đồng Liệt Lâm…” Sức nóng do anh tạo ra giữa hai đùi cô như lửa đốt, anh thật quá đáng, quá đáng.
“Tin anh, nhất định em sẽ rất hạnh phúc.”
Anh nở nụ cười ngọt ngào trước khi dùng nụ cười đó thiêu đốt nụ hoa của cô, môi lưỡi không lúc nào ngừng đưa đẩy, công kích mạnh mẽ cánh hoa hồng phấn ấy.
Một tiếng vang từ anh phát ra rên rỉ kích thích Phương Tiểu Lương không sao chịu được, phải cắn chặt môi, tránh cho âm thanh tương đồng nữa phát ra.
Anh nhíu mày, rồi lại lặng lẽ bú mớm thêm hăng say, bày tỏ không đồng ý thái độ kìm nén của cô, dùng phương án đùa bỡn tiểu hạt bên trong, lúc nhanh, lúc lại nhẹ nhàng, cho đến khi sức chịu đựng của cô đã đi đến huyệt, thì mỗi cái trêu đùa của anh đều khiến cô phải ngân nga mấy tiếng rên rỉ.
Thình lình, anh đem hai chân cô nhấc lên vai, tay còn lại nâng đôi bờ mông của cô.
“A… Cái này..” Như bị mê hoặc, cô không cách nào rời mắt mình khỏi mọi hoạt động của anh, từ lúc anh ôn nhu dây dưa đầu lưỡi ở huyệt hoa, cho đến khi anh làm hoa huy*t của cô ướt đến độ không thể dầm dề hơn.
“Ah. ….” Đồng Liệt Lâm cũng không nhịn được than nhẹ một tiếng.
Lưỡi anh càng lúc càng tiến sâu vào, vây quanh lấy là da thịt mềm mại thơm tho của cô, khiến cho phần hông dưới anh như lửa đốt.
Chỉ có anh biết, đến lúc tiến vào khe huyệt nhỏ hẹp kia mới là tư vị mĩ lệ không cách nào sánh kịp.
Nghĩ đến đó, anh lại đùa bỡn cô, như ám hiệu sắp đút vào nhưng rồi lại đưa ra, nhu nhu cương cương như thế.
Cho nên chẳng mấy chốc sau, thân thể lẫn tinh thần cô đã hoàn toàn bị anh đè đến tan nát.
“A … Đồng…”
“Anh đây.”
Cô hầu như đã bị anh thu hồi hết thảy sức kháng cự, hiện tại chỉ có anh mặc sức tung hoành triền miên.
“Phụ nữ của anh, có thể nhiệt tình chút nữa được không?”Cô cúi đầu, sẵn sàng nghênh tiếp anh, đồng thời nhiệt tình cùng anh, mong muốn cả hai có thể cảm nhận được thứ gọi là “Hạnh phúc bên nhau”.
hoa huy*t cô từng lúc từng lúc dâng lên nước mật tràn trề, chẳng những làm cho hạ bộ cô ướt nhẹp mà còn khiến tay anh cùng thấm thứ dịch của phụ nữ.
“Đồng…đừng hành hạ em như vậy nữa đi….” Thiếu chút nữa, cô đã có thể đạt tới đỉnh.
Anh thấp giọng cười khẽ, “Như em muốn.”
Phần dưới anh dùng thêm lực đạo cùng tốc độ, thỏa mãn nhìn cô dưới thân mình đạt đến cao triều.
Anh thật sự đã khiến cô toàn thân run rẩy không chỗ nào còn sức lực nữa, mệt mỏi nhắm hai mắt lại, sẵn sàng phó mặc thân thể mình cho anh định đoạt.
Đợi hết một đợt mây mưa qua đi, anh chậm rãi rút đầu ngón tay ra, “Em quên rồi sao? Chẳng phải anh vừa nói tất cả còn chưa kết thúc?” Nói rồi đem phần cương cứng của mình bỏ vào cô, cười tà tà mà nói, “Ít nhất, anh còn chưa chỗ nào dính đầy đây.”
Cô hơi hãi mở mắt ra, không kịp mở miệng ngăn anh đã nghe thấy dương v*t tiến thẳng vào cô không chút ngượng ngùng, trong một khắc hoa huy*t không kéo mà vỡ đầy, dậy lên một thứ hương mê mị.
Tay anh đưa đến nắn phần hông của cô, dồn sức tấn công vào khe huyệt đến không mức cô không có phút giây nào yên ổn.
“Đồng ….Không cần …A …Làm sao…”
“Chuyện này chỉ có thể đổ thừa do em quyến rũ anh mà thôi.” Cả thân thể anh vùi sâu vào cô, hai người trong khắc nào đó như hòa vào làm một, cùng nhau yêu đương thắm thiết.
Đến khi tự mình cảm nhận đã đến được đỉnh triều thứ nhất, lúc này anh mới cở nút buộc cho cô, thả cho hai tay cô tự do.
Quả nhiên rất chặt, tay cô đã đỏ sưng lên cả, đó là do cố chấp muốn giãy dụa ân ái của anh, nhưng mà cũng thật đau lòng quá đi, nghĩ đến đó anh ôn nhu cúi xuống dùng đầu lưỡi liếm láp vuốt ve phần tấy đỏ đó, mong rút bớt đi phần nào đau đớn.
“Ư… Đồng …Nhanh lên một chút….” Cô bỗng chốc mà liếm lắp lên gáy của anh, cùng bờ mông tròn của mình giao du với dương v*t của nam nhân mà cô nguyện sẽ yêu thương cả đời này.
Cùng lúc anh nhìn thấy hai bầu vú của cô đã cương lên đến độ cực, lại thêm đầu núm đỏ như hai hạt lựu đỏ hồng, kích động anh không kiềm được mà hôn lên thắm thiết, lê liếm khắp chốn, dùng tất thảy các kiểu bú, kéo, cắn, khiến cả hai đê mê không rời.
“Tiểu Lương, thoải mái không? Em thích không?” Bàn tay anh lúc này đã ngoan ngoãn đặt lên vòng eo thon của cô, tay còn lại sờ soạng ở mông, tha hồ càn rỡ.
“Ưm… thật thoải mái..” Không còn cảm giác căng thẳng lẫn đau đớn ban đầu nữa, giờ đây cô chỉ còn cảm giác sung sướng trong vòng tay ân ái của anh.
Lúc này anh lại nổi lên dục hỏa, bỗng nhiên ôm lấy cô, đem lật người lại, để phần lưng trắng như tuyết hướng về phía mình.
“A...a..” Anh lại tiến vào, lúc lại thật mãnh, lúc lại nhu vô cùng, nước dịch của cô lại được dịp tuôn không ngừng.
“Cô gái bé nhỏ của anh, em thật là quá mẫn cảm đó.” Anh ghé vào bên tai cô mà trêu đùa, dùng cái giọng khàn gợi cảm đến chết người của mình mà nói, “ Em có cảm thấy lỗ huyệt của mình quá ư quyến rũ không, mỗi lần đưa vào anh không có cách nào mang ra nổi, cứ muốn hung hăng ở mãi đó….”
Cô lắc đầu, tóc dài xõa xõa trên lưng, dùng cái giọng đầy khoái cảm mà nói, “Không…Không nên nói nữa….”
“Không nên nói nữa cái gì? Không nên nói nữa rằng anh thật thấy em rất khêu gợi sao? Điều đó không đúng sao?” Nói mỗi câu anh lại kéo dài lực ngân của mình, vang lên vô số âm thanh mờ ám.
“Không….” Khoái cảm như đợt thủy triều cuốn lấy cô, khiến sống không nổi mà chết cũng chẳng xong, tiếng rên rỉ thoát ra từ cái miệng xinh xắn ấy cũng không dứt ngân nga.
“Anh rất thích em lúc chủ động nha~~~” Anh tựa vào vai cô,càn rỡ mà nói.
“Em, Em sắp ….Ư… Ưm….”
Anh cuối cùng lần nữa chen vào cô, dùng sức một lần đưa cô rơi vào chốn sâu nhất của dục vọng, mãi mãi bị chon vùi bởi anh.
Vừa đạt đến cao triều, cô không nhịn được đã lăn ra ngủ mất.
Đồng Liệt Lâm đưa tay kéo vài cọng tóc ướt của cô, khẽ thì thầm, “Anh nên đem em làm sao nữa đây? Lương?”
Si ngốc nhìn cô ngủ một lúc, anh cùng cô rơi vào cõi mộng chỉ có hai người, là một giấc mộng rất đẹp, rất hạnh phúc.