“Tổng giám đốc, cuối cùng ngài cũng đã về!”
Đang ngồi làm việc với cả núi văn kiện, thoáng nhìn thấy bóng dáng âu phục của tổng giám đốc, Lâm Tử phấn khích đến mức từ trên ghế nhảy dựng lên, chạy ngay ra trước.
“Tổng giám đốc, ngài trở lại thật là tốt, thiếu chút nữa tôi đã bị công việc giết cho chết, ngay cả vợ cũng muốn ly hôn với tôi nữa mà.”
Ô ô ô!
Thương hại thay, anh mới kết hôn chưa đến ba tháng lại bị công việc làm cho bận đến nỗi bị vợ cho rằng lạnh nhạt, cuối cùng viết đơn ly hôn đưa đến trước mặt.
Đồng Liệt Lâm lạnh nhạt đẩy Lâm Tử sang một bên, nói: “Lần này trở về, tôi muốn hủy tất cả những kế hoạch công kích đối với Iga” Lâm Tử móc móc tai, không dám tin hỏi lại lần nữa.
“Cậu điếc sao?” Đồng Liệt Lâm lạnh lùng châm chọc anh, “Cần tôi nhắc lại lần nữa?”
Nghe vậy, Lâm Tử toàn thân đầy mồ hôi lạnh.
“Không phải vậy, tôi nghe rất rõ.” Lâm Tử cười cười, “Phân phó lập tức tôi sẽ đi làm.” Nói xong liền nhanh chóng rời khỏi văn phòng, sung sướng thoát thân.
“Lâm Tử.” Đột ngột Đồng Liệt Lâm gọi giật anh lại.
“Còn chuyện gì muốn phân phó nữa vậy tổng giám đốc?”
“Lâm Tử, tôi nghe nói cậu là cô nhi phải không?” Đồng Liệt Lâm hỏi.
“Đúng vậy, tôi vừa sinh đã bị vứt ở cổng Cô Nhi viện, là nhờ các nữ tu sĩ đã nuôi dưỡng, nếu không đã chết rét ở đầu đường rồi.”
Lâm Tử nhàn nhạt kể lại quá khứ của mình, giọng nói lại bàng quan như kiểu kể về một kẻ khác không phải là anh, “Tổng giám đốc, sao lại hỏi chuyện đó?” Tổng giám đốc của anh chưa bao giờ nói chuyện gì ngoài lề ngoại trừ thứ gì khiến anh ta hứng thú, vậy vì gì lại muốn biết thân thế của anh, thật là làm người ta sinh nghi mà.
“Nếu tôi nói có thể tìm thấy cha cậu, cậu nghĩ sao?”
“Không có tình nghĩa cha con vậy thì gặp nhau cũng chẳng có ý nghĩa gì.” Lâm Tử nói rất nghiêm túc, có lẽ đây là chuyện không nên đùa chút nào.
“Vậy sao? Thôi, cậu đi giải quyết công việc đi!” Đồng Liệt Lâm phất tay, ý bảo anh hãy rời đi.
“Đúng rồi tổng giám đốc.” Lâm Tử mở miệng, “12h trưa nay lão tổng giám đốc đã gửi điện nói rằng 4h chiều sẽ tới tìm ngài.” Nói rồi đưa mắt nhìn cổ tay mình, “Cũng sắp đến giờ, chắc đang đến.”
“Ông ấy đến làm gì?” Đồng Liệt Lâm nhăn nhăn hai hàng lông mày, thật chẳng có lòng dạ nào gặp ông già kia, “Cũng tốt, vừa lúc tôi có vài chuyện muốn nói cho ông ấy biết.”
Đ-A-N-G...G!
May mắn thế nào, cửa thang máy lúc này vừa vặn mở ra, Đồng Hồng chống gậy, từng bước chậm rãi đi tới, thẳng vào cửa văn phòng Tổng giám đốc lúc này đang mở rộng.
“Lão tổng giám đốc.” Lâm Tử mở miệng lên tiếng chào hỏi.
Đồng Hồng khẽ vuốt cằm, có lẽ là đáp lại cậu ấy.
“Tổng giám đốc, xin phép tôi đi về trước.”
Thật ra thì chẳng riêng gì Đồng Liệt Lâm, cậu Lâm Tử kia cũng chẳng yêu thích gì việc phải gặp mặt lão tổng giám đốc lạnh như băng này.
“Ừ!” Đồng Liệt Lâm gật đầu, sau đó chuyển ánh mặt lạnh nhạt nhìn Đồng Hồng, “Ông đến đây làm gì? Nếu chỉ để xem tôi đã chết chưa thì miễn giúp, tôi vẫn còn khỏe mạnh vô cùng, ngay cả chân tay cũng chưa gãy đoạn nào, không có chuyện sắp chết đâu.”
“Có cần thiết mỗi lần gặp mặt đều phải dùng loại không khí hắc ám này để nói chuyện với nhau không?” Đồng Hồng khẽ thở dài, bất đắc dĩ hỏi.
“Đã biết là như vậy vì gì cứ theo lệ tới gặp tôi?” Anh lạnh nhạt mà nói.
“Ta chỉ chỉ là muốn đền bù --- --------“ Đồng Hồng đau lòng mà nói, chỉ riêng giây phút này, trông ông như già thêm 10 tuổi, ủy khuất vô cùng.
“Tôi cần sao?” Đồng Liệt Lâm cắt lời ông, “Trở lại vấn đề chính đi, ông đến đây làm gì?”
“Hừ! Là như vầy, ta muốn giớ thiệu bạn gái cho cháu, thế nào?”
Mặc dù biết rõ Đồng Liệt Lâm sẽ chẳng bao giờ chấp nhận thỉnh cầu bé nhỏ này, nhưng dựa vào chút tình nghĩa mà mấy năm qua ông tin tưởng đã gầy dựng được, dù gì vẫn liều mình nhắm mắt mở miệng.
“Ý của ông, là -----hôn, nhân, kinh, tế ” Đồng Liệt Lâm căm hận nói, “Năm xưa vì cái đám cưới giả nhân giả nghĩa kia khiến cho ba mẹ tôi đến bức tử, đến giờ còn muốn đem thứ này chủ ý lên người tôi?”
“Cũng chẳng phải hôn nhân kinh tế gì, chỉ là hai người gặp gỡ như buổi tiệc trà thôi, nếu không thích thì thôi vậy.” Đồng Hồng vội vàng giải thích.
“Tốt nhất là như vậy. Đúng tồi, còn một chuyện tôi muốn nói với ông, tôi mệt rồi, chẳng còn hơi sức muốn làm tổng giám đốc Đồng thị nữa.” Anh nhàn nhạt nói, giọng bình thản không khác gì một cuộc nói chuyện bình thường.
“Cậu nói cái gì?” Đồng Hồng trừng mắt kinh ngạc nhìn anh, “Vậy thì công ty làm sao bây giờ? Ai là người kế nhiệm của cậu đây?”
“Yên tâm, tuyệt đối không phải là đám con cháu phế vật của ông đâu.”
Đồng Liệt Lâm giễu cợt mà nói, “Tôi quyết định cho Lâm Tử thay thế vì trí của tôi.”
Tin này với ông mà nói chắc chắn là một đả kích rất lớn, chỉ là, kịch hay hãy còn ở phía sau.
“Không! Tôi tuyệt đối không chấp nhận kẻ ngoại tộc đến đảm nhiệm Đồng thị của tôi, chỉ cần tôi còn là cổ đông lớn nhất của công ty, chuyện Lâm Tử lên vị trí tổng giám đốc sẽ là chuyện không thể.” Đồng Hồng giận đến đỏ mặt tía tai, chiếc gậy trong tay cũng nặng nề bị giáng xuống đất.
“Vậy thì ông cho rằng cho đám phế vật kia lên quản lý thì tình hình sẽ khá khẩm hơn sao?” Đồng Liệt Lâm giả vờ không hiểu hỏi, “Tâm huyết cả đời của ông chẳng mấy chốc sẽ bị hủy hoại trong tay bọn chúng, nhìn cảnh đó ông không đau lòng hay sao?”
“Cậu… Cậu không thể vì Đồng thị mà tiếp tục công việc này sao?” Đồng Hồng chờ mong mà hỏi.
“Tôi nói rồi, tôi mệt mỏi.” Đồng Liệt Lâm nhún nhún vai.
“Mệt mỏi thì nghỉ ngơi, tôi cho cậu một kỳ nghỉ dài hạn, ba tháng đủ không? Nghỉ ngơi rồi chẳng phải sẽ có thể tiếp tục làm việc sao?”
Đồng Liệt Lâm cười to, còn muốn cười lớn hơn vào cái đề nghị ngu ngốc của ông ta.
“Không đủ sao? Vậy cậu muốn bao lâu?”
“Tôi vốn nghĩ, ông đã biết có kẻ tuy mang họ khác nhưng cũng là cháu trai của ông chứ?” Ông ta làm sao có thể để khoanh tay nhìn con cháu nhà họ Đồng lưu lạc bên ngoài chứ? Đồng Liệt Lâm nhất thời nở ra nụ cười nhìn ông ta đang còn ngẩn người trợn mắt.
“Anh ta, Lâm Tử anh ta…” Không lẽ nào người lạnh nhạt với mình lúc nãy, cùng một kiểu soái nam như vậy đều là con cháu của mình sao?
“Lâm Tử là đứa con rơi tội nghiệp của con trai ông đó, đây là bản xét nghiệm DNA.” Anh lạnh nhạt vứt văn kiện cho ông.
Đồng Hồng run run mở bản DNA đang rõ rõ ràng ràng một sự thật mà đến chết ông ta cũng chẳng thể chối cãi, rằng – Lâm Tử chính là kết quả từ hai mươi năm trước khi con trai lớn của ông còn là một kẻ hoang dâm vô độ, bao nhiêu năm nay ông đã vất vả tìm đứa cháu bị thất lạc ấy.
“ Cậu… làm thế nào biết được?” Đồng Hồng lặng người hồi lâu, sau cất tiếng hỏi.
“Lần đầu gặp cậu con trưởng của ông tôi đã đoán được phần nào, cũng diện mạo ấy có mù mới không nhận ra, lại thêm lần trước ông ta sai người đến phục kích, Lâm Tử vì đỡ cho tôi mà đổ chút máu, tôi chỉ là nhân tiện mà đi thử máu giúp cậu ta thôi.”
“Anh ta … thật chính là cháu tôi sao?” Đồng Hồng dường như vẫn chẳng thể tiếp nhận nổi sự thật này.
Vậy ra trong gia tộc có đến hai kẻ anh tài là Đồng Liệt Lâm và Lâm Tử, cũng là hai kẻ đối với ông như người vô hình, cũng chẳng có chút hảo cảm tốt đẹp nào, ….. đây chính là cái gọi là trêu ngươi sao????
“Ông hoàn toàn có thể không tin.” Anh rất rộng rãi cho ông ta chút lựa chọn.
“Anh ta... Lâm Tử nghĩ gì về tôi?” Đồng Hồng thận trọng hỏi, sợ rằng thêm một đứa cháu nữa cũng như Đồng Liệt Lâm, không muốn nhận kẻ đã gần đất xa trời này làm ông.
“Cậu ta vừa sinh ra đã bị ném trước của Cô Nhi viện, đối với loại cha như thế cậu ta tự cảm thấy không cần thiết phải gặp mặt.” Anh không có chút thêm bớt lặp lại những điều Lâm Tử vừa kể.
“Anh ta không muốn biết thân thế của mình sao?”
“Không phải không muốn, mà là khinh – thường.” Lâm Tử đứng một bên cửa nhàn nhạt đi vào mà nói, “Xin lỗi tổng giám đốc, tôi bỏ quên mất văn kiện ở đây.” Anh bước từng bước thong thả lấy bản văn kiện trên bàn Đồng Liệt Lâm.
“Cậu nghe được hết?” Đồng Liệt Lâm nhìn anh ta, cười hỏi.
“Đúng vậy, tổng giám đốc.”
“Vậy cậu ------“ Đồng Liệt Lâm chưa nói hết lời đã bị Đồng Hồng lên tiếng cắt đứt.
“Lâm Tử, cậu đã là con cháu Đồng gia, vậy nhất định phải quay về nhận tổ quy tông mới được.” Đồng Hồng vội vàng đứng lên, chờ mong một đứa cháu khác có thể thay thế vị trí của Đồng Liệt Lâm.
“Lão tổng giám đốc thật thích đùa, tôi chỉ là một Lâm Tử không cha không mẹ cũng chẳng rõ nguồn gốc xuất thân, làm thế nào đã trở thành cháu của ông rồi?” Lâm Tử lên giọng cao ngạo trả lời ông.
“Cậu…”
Lâm Tử nhìn về phía Đồng Liệt Lâm, mở miệng nói, “Còn nữa,.. nếu như tổng giám đốc muốn rời khỏi Đồng thị, xin phép cho tôi cũng được từ chức.”
Ý này chẳng khác gì ném thẳng vào mặt ông già kia một lời rằng đừng có mơ mà mang Đồng thị đặt lên vai anh để rồi ông có thời gian phong lưu khoái hoạt, anh đâu phải là không có đầu.
“Hai người các cậu…” Đồng Hồng thật không dám tin cả hai tên trẻ người này dám vứt bỏ quyền lực đã nắm trong tay.
“Rất xin lỗi, xem ra tôi không thể tìm được cho ông một người thay thế rồi.” Đồng Liệt Lâm nhàn nhạt nói, giọng điệu không chút áy náy.
“Các ngươi …”
“Từ mai tôi không cần đến đây nữa rồi.”
“Vậy từ ngày mai trở đi tôi cũng vậy rồi, thật cảm ơn lão tổng giám đốc đã đến đây bỏ công một buổi “dạy dỗ” như vậy.” Lâm Tử cũng nói theo, khóe môi có thêm một nét cười lạnh lẽo.
Từ ngày người nhà họ Đồng nhẫn tâm ném anh vào xó Cô Nhi viện, anh Lâm Tử và nhà họ Đồng đến một chút quan hệ cũng chẳng có. Từ bây giờ, anh chỉ có người phụ nữ của mình là người thân mà thôi.
Hai người bọn họ, đến chết cũng chẳng chịu thừa nhận quan hệ với nhà họ Đồng.