Đã bảy ngày rồi.
Long Đan Thanh đứng trong thư phòng, ánh mắt nhìn chăm chú ra nơi phương xa không biết tên, giống như nơi đó có bóng dáng của ngươi hắn nhớ thương.
Trong bảy ngày này, việc gì hắn cũng không làm, cả đầu chỉ có một việc ---
Muốn nàng.
Hắn không có biện pháp khắc chế nỗi nhớ --- khi nàng nhăn mày cười, khi thì khinh miệt, khi thì ưu sầu, khi thì bỡn cợt, ánh mắt quật cường của nàng không lúc nào là không tác động đến mỗi một nơi trong lòng hắn. Hắn nhẫn tâm đẩy nàng rời khỏi bên người mình mới ngắn ngủi có bảy ngày, nhưng lại phảng phất như qua một thế kỷ…….
Vương huynh, đệ nên làm gì bây giờ.
Long Đan Thanh nhớ lại khi Vương huynh còn sống, huynh ấy sẽ lắng nghe phiền não của hắn, giúp hắn đưa ra lựa chọn tốt nhất.
Nhờ Lãnh Diễm ban tặng, nàng chẳng những cướp đi tính mạng quý giá của một đôi yêu nhau, cũng đánh hắn vào địa ngục bi thương. Cho nên hắn tuyệt đối sẽ không tha thứ cho nàng!
Nếu tha thứ cho nàng, hắn sẽ không có biện pháp đối mặt với Vương huynh đã chết, càng không có biến pháp đối mặt với lương tâm của mình….. Long Đan Thanh thở dài, xoay người nhìn về phía núi tấu chương nhỏ trên bàn. Tất cả những tấu chương này đều khiển trách hắn tham luyến sắc đẹp Lãnh Diễm nên không đem nàng giao ra, hắn là vô đạo hôn quân trọng sắc khinh quốc.
Vô đạo hôn quân? Có lẽ là vậy.
Mặc dù người ngoài có nhiều hiểu lầm, lên án không thật với Lãnh Diễm nhưng việc hạ rủa hại chết quốc vương Chu quốc lần này, chứng cứ vô cùng xác thực.
Nhưng hắn vẫn bắt chính mình che mờ tâm trí, cố ý không thèm để ý.
Chỉ cần tưởng tượng, hắn cũng cảm thấy sợ hãi…..
Lúc này ngoài cửa truyền đến thanh âm bẩm báo.
“Quốc vương, ta là Quan Ngữ.”
“Tiến vào.”
Cửa mở ra, Long Đan Thanh thấy sắc mặt Long Quan Ngữ cực kỳ khó coi, toàn thân ướt đẫm, khẽ chấn động một chút “ Xảy ra chuyện gì? Ta kêu đệ đi giám thị Lãnh Diễm, không phải bảo đệ đi nghịch nước.”
“Này, huynh có thể đồng tình một chút hay không? Tốt nhất huynh nên tự mình đi nhìn nữ nhân điên kia một chút, đệ không muốn quản!” Long Quan Ngữ cũng không nhịn được, vứt những trói buộc thân phận, trực tiếp oán trách.
“Tại sao?”
“Nói cho huynh biết, đệ đi theo bên người nàng bảy ngày, mỗi ngày nàng đều bị người ta ăn hiếp, muốn nàng làm việc không được nghỉ ngơi, còn không để nàng ăn cơm….. Đệ hết sức bảo vệ nàng, kết quả nàng lại đẩy đệ xuống ao nước!” Nữ nhân kia cho rằng hắn nguyện ý tới làm cái việc vô tích sự không kết quả này sao?
Nghe Long Quan Ngữ nói, Long Đan Thanh như bị thiên lôi đánh đến khiếp sợ.
Nàng bị người ta khi dễ?
Biết rõ đây là chuyện trong dự liệu nhưng trong lòng hắn vẫn cảm thấy áy náy không thôi.
“Nàng…có bị thương không?”
“Này….Đệ chỉ có hai tay thôi, cho nên….”
“Cho nên vẫn bị thương đúng không?” Long Đan Thanh đột nhiên như nổi cơn điên giống dã thú, rống to với Long Quan Ngữ “ Đệ nên bảo vệ nàng!”
Đối mặt với trách cứ của đường huynh, sắc mặt Long Quan Ngữ trắng nhợt “ Huynh vì sao lại vì cái loại nữ nhân cực kỳ độc ác này mà rống giận với ta? Rõ ràng huynh đã bị nàng mê hoặc, đánh mất lý trí.”
“Ta không cần đệ tới chỉ trích ta!” Nói xong, biểu tình Long Đan Thanh ngưng trọng đi tới cửa.
Vẻ mặt Long Quan Ngữ tức giận cộng thêm lo lắng đứng ngốc tại chỗ.
Chuyện hắn lo lắng quả nhiên đã xảy ra.
Long Đan Thanh quả nhiên đã bị yêu nữ kia mê hoặc…..