Người Yêu Cũ Em Đừng Hòng Chạy Thoát Khỏi Tôi

Chương 31



Tịnh Nhu ngồi giữa Sở Hạo Dương và Phong Lãng.

Mặc cho anh vẫn bày ra bộ mặt như đưa đám ngồi thù lù ở đó, cô vui vẻ rót nước đưa cho Phong Lãng.
“Ừm… xin lỗi nhé… em tìm mãi không thấy túi trà ở đâu nên chỉ có nước lọc thôi.

Anh uống tạm nhé!”
Phong Lãng cầm cốc nước trong tay cười nói.
“Không sao, anh nghe nói em mới chuyển nhà, hôm nay muốn đến xem có thể giúp gì được không”
Tịnh Nhu mỉm cười từ tốn cất lời.
“Thật ra cũng không có gì đâu, đây vốn là căn hộ của Nhất Nam mà công ty cậu ấy sắp xếp, tất cả đều được họ chuẩn bị đầy đủ cả rồi không cần phiền đến anh đâu”
Phong Lãng trầm ngâm hồi lâu, lúc sau Phong Lãng đưa cốc nước lên định uống thì đột nhiên phát hiện cổ và xương quai xanh của cô có chi chít dấu hôn.

Tịnh Nhu cứ có cảm giác ánh mắt của Phong Lãng nhìn mình có chút rất khác lạ, bấy giờ cô mới hướng ánh mắt nhìn theo xuống cổ mình liền phát hiện dấu hôn mà Sở Hạo Dương để lại.
Tịnh Nhu ngượng chín mặt vội vàng lấy tóc che chắn lại rồi hoảng hồn nói.
“Phong Lãng, vừa hay anh đến đây rồi thì để em giới thiệu luôn”
Tịnh Nhu hướng tay về phía Sở Hạo Dương.
“Giới thiệu với anh đây là Sở Hạo Dương, bạn trai em”
Sau đó cô lại quay sang Sở Hạo Dương để giới thiệu Phong Lãng.
“Còn đây là Phong Lãng, bạn tốt của em, mấy năm nay đã giúp đỡ em rất nhiều”
Sở Hạo Dương chả mấy để tâm đến lời giới thiệu của cô, mặt anh vẫn giữ nguyên thái độ đó, không nói lấy một lời.

Còn Phong Lãng khi nghe đến hai từ “bạn trai” mà cô giới thiệu chợt trong lòng sinh ra cảm giác hụt hẫng…
Anh cụp mắt trầm ngâm, hoá ra từ trước đến nay cô đã luôn có quyết định của mình, đến cơ hội ảo tưởng cô cũng không dành cho anh.

Anh cứ tưởng chỉ cần quan tâm và chăm sóc cô thì nhất định cô sẽ động lòng nhưng thì ra người cô luôn luôn đặt lên vị trí hàng đầu vẫn chỉ có Sở Hạo Dương.
Phong Lãng đặt cốc nước lên bàn rồi đột nhiên đứng dậy, trầm giọng.
“Chúc mừng hai người đã quay lại bên nhau, anh còn có việc nên không làm phiền nữa”

Tịnh Nhu không nói gì cũng tận tình tiễn Phong Lãng ra đến cửa rồi mới trở lại vào trong.

Tịnh Nhu đứng ở chỗ Sở Hạo Dương đang ngồi, chọt chọt ngón tay vào má của anh, khuôn mặt của anh vẫn lầm lầm lì lì không thể hiện một tý cảm xúc nào.
Tịnh Nhu bất lực thở dài định đi ra chỗ khác thì bất chợt Sở Hạo Dương kéo giật tay cô lại khiến cô chới với ngã ngồi lên đùi anh.

Anh vùi mặt vào cổ cô nói nhỏ.
“Em lấy người bạn trai này ra để làm rào chắn chặn đường đào hoa sao?”
Tịnh Nhu đưa tay ôm cổ anh giả vờ nhíu mày.
“Hửm… anh không thích?”
Sở Hạo Dương đưa khuôn mặt yêu nghiệt ra khỏi cổ cô, yêu chiều vuốt nhẹ sống mũi thanh thoát của cô một cái rồi mỉm cười.
“Tất nhiên là anh rất vinh hạnh rồi”
Tịnh Nhu nghĩ gì đó đột nhiên hất tay anh ra, đứng xuống sàn nhà, nhìn anh từ trên cao xuống như này trông anh thật nhỏ bé, cô nhếch môi.
“Anh đừng có mà nghĩ được lợi liền tỏ vẻ, mau mặc đồ vào rồi về đi”
Tịnh Nhu mặc kệ Sở Hạo Dương ngồi đó, tẩu thoát nhanh vào trong phòng để sấy tóc.

Sở Hạo Dương đứng dậy chống tay ở hông ngán ngẩm.
“Có ai như em không? Dùng xong người yêu liền vứt bỏ?”
Tịnh Nhu mặc dù nghe thấy nhưng cô lại cố tình bật máy sấy to lên để đánh trống lảng, còn ngó đầu ra nhìn anh tỉnh bơ nói vọng ra.
“Hả? Anh nói gì cơ? Em không nghe rõ”
Sở Hạo Dương thở hắt một hơi, cười thầm một cái rồi trở về nhà.

Tịnh Nhu sấy tóc bên trong nghe được tiếng cửa đóng “rầm” một cái nghĩ rằng anh đã về rồi nên mới đi ra ngoài xem.

Khi ra đến bên ngoài, cô phát hiện hộp mì Phong Lãng lúc nãy mang đến đã không còn ở trên bàn nữa.

Tịnh Nhu đi đến gần thì thấy Sở Hạo Dương để lại một tờ giấy note với lời nhắn.
“Bạn gái của anh chỉ được nhận quà của một mình anh thôi.

Không được nhận của bất kì ai khác”
Tịnh Nhu đọc xong tờ giấy note mà cứ tủm tỉm cười, cô cũng không ngờ máu ghen của Sở Hạo Dương lại mãnh liệt đến như vậy.

Ngày trước anh đâu có như vậy đâu chứ… chỉ là từ khi gặp lại cô nên mới…
Cũng đành chịu thôi… tính chiếm hữu cao thì sao cô tránh được đây…

Ngày hôm sau, Tịnh Nhu đang chuẩn bị đồ để đi làm bất chợt Sở Hạo Dương chạy sang nói rằng anh sẽ đưa cô đi.

Cô căn bản không muốn suy nghĩ nhiều nên cũng đồng ý nhưng khi xuống đến bãi đỗ xe thì cô thực sự muốn đi lại lên nhà hoặc muốn bắt taxi đi làm chứ không muốn đi cùng anh.
Lí do đó chính là chiếc xe anh đi quá nổi bật, không những thế lại còn là phiên bản giới hạn.

Tịnh Nhu giật giật khoé môi quay sang nhìn Sở Hạo Dương.
“Anh không thể đi chiếc xe nào bình thường hơn được sao?”
Sở Hạo Dương không mấy để tâm đến lời nói của cô, chỉ đi đến mở cửa xe thúc giục cô.
“Tiểu Nhu, mau lên xe đi.

Nếu em không lên thì sẽ muộn giờ làm đấy”
Tịnh Nhu bất lực thở dài, quả thật thời khắc này cô không muốn lên xe của Sở Hạo Dương tẹo nào.

Nhưng đến khi nhìn thời gian vẫn liên tục trôi qua cùng lời thúc giục của anh, cô không thể nào không lên cho được.

Tịnh Nhu vừa cài dây đai an toàn vừa cằn nhằn.
“Ngày đầu đi làm đã ngồi xe sang như thế này, nhỡ bị đồng nghiệp nhìn thấy lại bị hiểu lầm thì sao đây?”
Sở Hạo Dương bình tĩnh quay sang đáp trả cô.
“Người yêu em giàu mà, còn sợ bị hiểu lầm gì chứ?”
Tịnh Nhu lườm nguýt anh cháy mặt, lúc sau mới bình thản giải thích.
“Tổng giám đốc Sở, đây chính là triết lí chung sống nơi văn phòng, em không muốn phô trương đến nỗi mới vào công ty đã bị trở thành tâm điểm chú ý bàn tán sau bữa ăn của đồng nghiệp”

Sở Hạo Dương không nói gì, anh cứ nhìn cô trân trân như vậy.

Có lẽ từ trước đến nay anh chưa từng trải qua cảm giác của cô nên không biết rõ lắm.

Tịnh Nhu ngơ ngác nhìn anh, cô hoảng hồn cứ nghĩ mình đã nói sai cái gì định lên tiếng xin lỗi thì Sở Hạo Dương đã nói trước.
“Thôi được, anh biết rồi.

Lát anh sẽ đậu xe ở bên đường và cho em xuống”
Tịnh Nhu nghe xong liền vui vẻ nhìn anh bằng ánh mắt long lanh, rướn người lên hôn chụt vào má anh một cái rồi quay về chỗ ngồi hướng mắt ra ngoài cửa.

Sở Hạo Dương đã quá quen với kiểu hôn xong rồi bỏ chạy của cô rồi nên anh cũng không nói gì chỉ cười mỉm khởi động xe.
Sở Hạo Dương đưa Tịnh Nhu đến công ty thiết kế Hoà Lạc, cô định xuống xe thì bất chợt bị anh giữ tay kéo lại, anh đề nghị.
“Hừm… em không muốn gây chú ý đến mọi người thì cũng được thôi, vậy mỗi hôm phải hôn anh một cái thì mới được xuống xe…đây là điều kiện…”
Tịnh Nhu cười nhếch khoé môi trước lời đề nghị của anh, Sở Hạo Dương thấy cô chần chừ bắt đầu nói bông đùa.
“Vậy được thôi, em không hôn thì để anh lái xe đến trước cửa công ty em vậy…”
Tịnh Nhu giật mình bừng tỉnh, làm một loạt động tác mới đầu là xua xua tay lắc đầu xong lại gật đầu lia lịa… Sở Hạo Dương nhướn mày đưa môi đến gần cô.

Tịnh Nhu không còn cách nào khác đành đáp ứng điều kiện của anh, hôn một cái vào môi anh rồi vội vàng xuống xe.

Sở Hạo Dương thoả mãn cười cười, khởi động xe trở về tập đoàn.
Tịnh Nhu quay đầu lại nhìn chiếc xe của anh dần khuất vào đám đông mới thở dài bước từng bước vào trong công ty.

Vừa đi gần đến, cô bất ngờ trước sự xuất hiện của Phong Lãng ở ngay đây, cô chợt dừng bước chân giữ khoảng cách nhất định với Phong Lãng, anh nhắm hờ mắt.
“Anh đáng sợ đến thế sao? Nhìn thấy anh mà em sợ đến nỗi không dám đi tiếp nữa”
Tịnh Nhu cười gượng gạo đáp lại Phong Lãng.
“Ha… nhìn thấy ông chủ tất nhiên là phải tôn trọng một chút rồi.

Bây giờ chính là em dựa vào anh để có cơm ăn mà”
Phong Lãng tiến lên một bước Tịnh Nhu lại lùi một bước khiến ánh mắt anh xẹt qua tia hụt hẫng, mất mát.
“Dù sao cũng là bạn cũ nhiều năm, bây giờ em lại đột nhiên xa cách như vậy, anh đau lòng lắm đó”
Tịnh Nhu đứng trước mặt Phong Lãng vẫn giữ nguyên thái độ cũ, mỉm cười nói.
“Vậy ở ngoài vẫn như trước còn trong công ty thì em gọi anh là sếp Phong nhé?”
Phong Lãng cụp mắt thở hắt, quay người vào trong vừa đi vừa nói.
“Vậy còn tạm được, đi theo anh, anh dẫn em đến phòng nhân sự”
Tịnh Nhu đi đằng sau Phong Lãng.

Vừa vào đến công ty, tất cả nhân viên đều cúi đầu chào anh, không những thế khi thấy cô đi đằng sau anh, họ lại được dịp bàn tán.
“Đây là ai thế? Lại được đích thân giám đốc Phong đưa đi làm quen công ty?”
“Cô ấy xinh đẹp quá… không biết chừng chính là người mà giám đốc Phong thích”
“…”
Vốn Tịnh Nhu không muốn để ý đến mấy lời xì xào đó, cô hiện tại chỉ chú tâm vào lời giới thiệu của Phong Lãng.
“Bây giờ anh sẽ phổ biến qua cho em hiểu.

Dự án của Hoà Lạc sẽ thiết kế theo tổ, nhà thiết kế nào trong tổ có bản vẽ thì sẽ được đưa ra bỏ phiếu để chọn bản vẽ tốt nhất.

Mỗi lần thiết kế đều là một lần cạnh tranh, số tiền thưởng cuối cùng mỗi người lấy được đều liên quan đến thành tích của nhóm”
Tịnh Nhu có vẻ rất thích thú với mấy dự án kiểu cạnh tranh như vậy, cô vui vẻ quay sang Phong Lãng cười cười.
“Wow… nghe có vẻ có tính thử thách đấy chứ!”
Phong Lãng ngước mắt nhìn Tịnh Nhu rồi nói.
“Đúng vậy! Tạm thời em làm ở tổ thiết kế B, tổ trưởng tổ thiết kế B là Đàm Hi.

Lần này em gia nhập công ty vừa hay chính là lúc có dự án thiết kế nội thất gia đình mới được phân phó cho tổ B, em có thể mượn cơ hội này làm quen quá trình cạnh tranh một chút”
Tịnh Nhu hít sâu mỉm cười gật đầu coi như đã tiếp nhận thông tin.

Phong Lãng đưa cô đến phòng tổ trường thiết kế B rồi mới rời đi.


Tịnh Nhu đi vào phòng tổ trưởng, cô cúi đầu chào một cái rồi mới chính thức giới thiệu.
“Xin chào tổ trưởng Đàm, tôi là Đường Tịnh Nhu, hôm nay mới vào làm!”
Đàm Hi niềm nở đưa tay ra bắt tay với cô, còn liên tục khen ngợi cô.
“Xem ra giám đốc Phong rất xem trọng cô, lại đích thân đưa cô đến văn phòng.

Thật hiếm thấy”
“Tôi đã xem các tác phẩm của cô trong cuộc thi thiết kế nội thất nhà của Xuân Đỉnh rồi, đúng là rất xuất sắc, không thể chê vào đâu được”
Tịnh Nhu được khen nhưng vẫn rất khiếm tốn đáp lại.
“Cô đừng khen tôi như vậy.

Kinh nghiệm của tôi vẫn còn rất non, vẫn phải học tập rất nhiều từ mọi người”
“Cô đừng khiếm tốn như vậy! Đi, tôi đưa cô đến vị trí của cô và giới thiệu với mọi người trong tổ thiết kế B”
Tịnh Nhu đi bên cạnh Đàm Hi, cô nàng vừa dẫn cô đi vừa giao phó công việc.
“Gần đây có dự án thiết kế nội thất trong nhà, đến lúc đó sẽ do cô và Lộ Tiêu đảm nhận.

Trong vòng 10 ngày phải nộp bản thiết kế, bản thiết kế của ai có số phiếu cao thì sẽ dùng của người đó”
Tịnh Nhu mím môi gật đầu, Đàm Hi đưa cô đến chỗ ngồi, cũng gọi Lộ Tiêu ra để hai người làm quen.
“Lộ Tiêu, đây là đồng nghiệp mới của tổ B chúng ta, Đường Tịnh Nhu, sau này cô ấy sẽ ngồi cạnh cô, cô giúp đỡ cô ấy nhé”
Lộ Tiêu đột nhiên chạy đến nắm tay cô vui mừng ra mặt khiến cô phản ứng không kịp.
“Tôi biết cô! Cô là Đường Tịnh Nhu, quán quân của cuộc thi Xuân Đỉnh.

Cô thật có thiên phú luôn đó”
Tịnh Nhu khá gượng gạo trước thái độ của Lộ Tiêu, có vẻ như cô ta có phản ứng thái quá khiến cô không theo kịp nhưng cô vẫn giữ phép lịch sự chào lại.
“Xin chào! Cô cứ gọi tôi là Tịnh Nhu là được rồi.

Tôi mới đến, còn chưa biết nhiều thứ, đến lúc đó vẫn phải làm phiền cô rồi”
Lộ Tiêu vẫn giữ thái độ cũ, vui vẻ đáp lại.
“Không sao~ có gì không hiểu thì đừng khách sáo, cứ hỏi tôi.

Tôi sẽ chỉ bảo cô tận tình”
Tịnh Nhu cứ nghĩ rằng như vậy đã làm quen đủ nhưng nào ngờ vừa ngồi xuống bàn làm việc cô đã bị Lộ Tiêu hỏi tới tấp.
“Tịnh Nhu, cô có bạn trai không?”
“Sao đột nhiên lại hỏi cái này?”
“Tại tôi tò mò ấy mà, giám đốc Phong quan tâm cô như thế, đích thân đưa cô đi làm quen công ty, hai người có phải cặp đôi không?”
“Không phải”
“Ơ? Không phải à? Trông giám đốc Phong chăm sóc cô thế cơ mà!”
“Tôi thấy đâu chỉ mình tôi được quam tâm như vậy, giám đốc Phong đối xử với ai cũng thế mà”
“Đâu có.

Nhưng mà cũng phải thôi, cô xinh đẹp như vậy, giám đốc Phong quan tâm cũng không có gì là sai!”
Đối với những câu hỏi tới tấp của Lộ Tiêu, Tịnh Nhu vẫn bình tĩnh để trả lời hết tất cả, nhưng qua mấy câu hỏi này cô chợt cảm thấy người đồng nghiệp này có chút kì quái hay không muốn nói thẳng ra là cô ta rất tọc mạch đến đời sống cá nhân của cô…
________________
P/s: Hello everyone… mình đã quay trở lại rồi đây ????
Bà chị hơi vô duyên rồi đó nha ????.


Bình Luận (0)
Comment