Người Yêu Cũ Là Tổng Tài

Chương 7

Hào Kiện bước vào quán bar, nhìn quanh một vòng liền thấy Ly Phong đang nằm trên ghế ở góc quán. Hào Kiện vừa đến gần thì bị một chiếc giày từ tay Ly Phong ném tới. Anh né được, tiếp tục đến gần đang nằm. Ly Phong mơ hồ tức giận

- Cút

Hào Kiện im lặng đứng yên. Ly Phong dù đã say nhưng vẫn mơ hồ nhìn thấy hình ảnh của Hào Kiện. Cậu cố gắng mở mắt ra, xác định lại người trước mắt.

- Hào Kiện.

Hào Kiện lạnh nhạt không trả lời. Ly Phong chật vật ngồi dậy, đưa tay về phía Hào Kiện.

- Đúng là anh nha.

Ly Phong không thấy Hào Kiện nắm tay mình, liền cảm thấy vô cùng khó chịu. Người đàn ông này không bao giờ bố thí cho cậu một chút tình cảm. Nhưng Ly Phong yêu hắn, muốn đến gần hắn một chút.

- Em đau.

Hào Kiện nhìn khắp người Ly Phong không thấy hắn có vấn đề gì liền quay lưng bỏ đi. Ly Phong vội vàng đứng dậy đuổi theo, nhưng do không vững mà ngã sấp xuống sàn. Hào Kiện nghe thấy tiếng ngã vội vàng quay lại. Ly Phong nằm giữa sàn nhà, không nhúc nhích. Hào Kiện lạnh nhạt lên tiếng.

- Đứng dậy.

Ly Phong khó khăn ngồi dậy, trong mắt có ánh nước, vẻ chật vật khác xa thường ngày. Ly Phong cố chấp vươn tay ra, muốn Hào Kiện đỡ lấy mình.

- Đưa em về.

Hào Kiện đầu hàng, đưa lưng về phía Ly Phong. Ly Phong nhanh chóng nhào lên lưng của Hào Kiện, ôm lấy cổ hắn. Cái ôm quá chặt làm Hào Kiện nhíu mày nhưng vẫn không nói gì. Hào Kiện cõng Ly Phong trên lưng, mặc kệ ánh nhìn của người khác, tiến về phía quầy bar. Ly Phong lẩm bẩm

- Anh đi đâu?

Ở quầy bar, chủ quán đang pha chế, khi nhìn thấy Hào Kiện liền vui vẻ.

- Cuối cùng cậu cũng tới đưa người về nha. Cậu ta cứ thích gây chuyện.

Ly Phong lèm nhèm phản bác.

- Em không có gây chuyện. Anh đừng tin lời hắn.

Hào Kiện đưa thẻ thanh toán cho Vỹ Kỳ, nói ngắn gọn.

- Tôi phải về sớm.

Vỹ Kỳ vui vẻ lấy thẻ, quan tâm hỏi.

- Về nhà với anh cậu hả? Nếu không phải bất đắt dĩ tôi cũng không muốn làm phiền cậu. Nhưng cậu ta say là thích gây chuyện.

Hào Kiện thời gian này đang đi công tác, hiếm lắm mới về nhà. Sau đó không liên lạc được với Thẩm Di Hòa càng khiến hắn căng thẳng. Bây giờ lại vì giải quyết chuyện của Ly Phong làm hắn mệt mỏi, không muốn nói nhiều với Vỹ Kỳ. Hào Kiện chỉ muốn thanh toán nhanh tiền bồi thường do Ly Phong gây ra, không muốn hỏi thêm điều gì.

- Nhanh đi.

Ly Phong khi nghe về người anh của Hào Kiện liền khó chịu vô cùng, ánh mắt đang nhắm chợt ánh lên nguy hiểm. Hào Kiện đặt Ly Phong vào ghế sau, vừa lúc điện thoại vang lên.

Thẩm di Hòa khó chịu, khoan tay ngồi đối diện Trạch Dương. Trạch Dương thản nhiên mở ti vi xem, ra lệnh.

- Lấy cho tôi ly nước.

Thẩm Di Hòa không khách khí bỏ qua lời Trạch Dương, bực bội.

- Anh định ở đây đến bao giờ?

- Tất nhiên ở đây, tôi phải chờ tên kia trở về. Đừng mong tôi để yên chuyện này.

- Được, tôi gọi cậu ấy trở về. Nói chuyện xong anh vui lòng ra khỏi đây.

Thẩm Di Hòa lấy điện thoại ra gọi, một lúc sau Hào Kiện bắt máy.

- Em về chưa?

- Tối nay có thể em sẽ về trễ. Em có chút việc.

- Anh biết rồi.

Thẩm Di Hòa tắt máy, liếc nhìn người đối diện.Trạch Dương ngồi lắng nghe, âm dương quái khí nói

- Hắn không dám về đây? Trốn rồi?

- Cậu ấy có việc bận không thể về bây giờ. Có thể về trễ.

- Em nói vậy nghĩa là sao? Hắn còn về đây?

- Nhà cậu ấy ở đây tất nhiên cậu ấy phải về đây.

Trạch Dương tức giận vô cùng, đứng bật dậy làm Thẩm Di Hòa hoảng sợ. Thẩm Di Hòa lúng túng

- Có chuyện gì bình tĩnh nói chuyện. Sao anh cứ thích bạo lực vậy chứ.

- Cậu đang sống trong nhà của thằng đó.

Thẩm Di Hòa thấy Trạch Dương vô lý hết sức, không sống ở đây thì sống ở đâu chứ.

- Chẳng lẽ tôi sống nhà anh? Nói đùa.

Trạch Dương đi tới, gọn gàng vác Thẩm Di Hòa lên vai. Thẩm Di Hòa sợ thật rồi, hắn đây là muốn cái gì đây.

- Bỏ tôi xuống.

- Cậu thật vô sỉ.

Bất chấp Thẩm Di Hòa giãy giụa, Trạch Dương đem Thẩm Di Hòa hiên ngang ra khỏi cửa. Thẩm Di Hòa bực tức đáp lại

- Tôi làm gì mà anh nói tôi vô sỉ? Anh có thể nói chuyện đàng hoàng được không?

- Đến bây giờ vẫn chưa biết mình sai ở đâu? Ở chung nhà với một tên khác mà nói là không có gì? Cậu đã ở với hắn mấy năm rồi? Nói.

- Tôi không nói chuyện với người điên như anh. Tôi từ chức.

- Em muốn từ chức? Muốn cao bay xa chạy với tên kia? Nằm mơ.

Thẩm Di Hòa đánh vào lưng Trạch Dương. Thang máy mở ra, vài người trong thang máy trố mắt nhìn cảnh tượng phía trước. Trạch Dương bước vào, vẫn không thả Thẩm Di Hòa đang muốn thoát.

- Tên điên. Thả ra.

Những người trong thang máy né xa hai người, tò mò nhìn không rời. Thẩm Di Hòa xem như đời này hắn hết sống được trong tòa nhà này. Trạch Dương vác Thẩm Di Hòa ra khỏi thang máy, đi đến bên ngoài chung cư, ngay chỗ Thẩm Di Hòa gặp Hào Kiện. Trạch Dương không nói lời nào ôm lấy Thẩm Di Hòa. Giờ này chung cư không phải ít người qua lại, mọi người tò mò nhìn thấy hai người đàn ông ôm nhau. Thẩm Di Hòa muốn thoát ra nhưng không đủ sức, cậu nghiến răng nói

- Anh buông ra.

Trạch Dương lấy điện thoại ra, chụp chính hình cảnh hai người ôm nhau. Thẩm Di Hòa cảm thấy Trạch Dương không phải đơn thuần muốn chụp ảnh. Trạch Dương đạt xong mục đích, quen thuộc vác thẩm Di Hòa lên vai rồi ra đến chỗ đỗ xe.

- Anh chụp hình làm?

Trạch Dương ném Thẩm Di Hòa vào ghế phó, thắt dây an toàn cho cậu rồi đóng cửa lại. Hắn nhanh chóng ngồi vào ghế, khởi động xe. Thẩm Di Hòa khoanh tay, bực tức

- Anh có thể ngừng mấy trò điên khùng được không?

Trạch Dương lái xe ra khỏi chung cư, lạnh lùng đáp trả.

- Cậu vô sỉ mà lại yêu cầu tôi đừng điên? Ôm ấp người khác thì thôi đi. Còn ở chung nhà với tên kia. Quá vô sỉ rồi.
Bình Luận (0)
Comment