Người Yêu Giả Tưởng

Chương 20

“Nghe hay không?” Sau khi hát xong một bài, Liêu Thần Hi ngẩng đầu cười hỏi Cao Duy.

Cao Duy gật đầu với cậu “Hay.”

Anh đi tới xoa đầu Liêu Thần Hi, như dỗ trẻ con “Em hát gì cũng hay.”

Liêu Thần Hi đắc ý cười cười, đặt ghi ta xuống “Đương nhiên, khi mới lên đại học em đã giành được quán quân trong mười giọng ca hay nhất trường đấy.”

“Giỏi quá.” Cao Duy thích nhìn dáng vẻ tự tin của Liêu Thần Hi, tuy anh vẫn cảm thấy cái tính dương dương tự đắc này khá phiền nhưng mà thằng nhóc này quả thật có tư cách để tự tin như vậy.

“Dẫn anh đi dạo.” Liêu Thần Hi cất đàn, tới gần Cao Duy.

Cao Duy nắm tay cậu một cách tự nhiên quá đỗi, hơn nữa còn là mười ngón đan xen.

Nhịp tim Liêu Thần Hi bỗng đập hơi nhanh, cậu nhớ khi quay phim, lúc đối diện với nữ chính, mặc dù không có cảm giác gì cũng phải biểu hiện yêu cô đến chết đi sống lại.

Cậu nghĩ, có khi nào Cao Duy đối với mình cũng giống như đang diễn phim thần tượng tình yêu mãnh liệt không?

“Hồi anh đi học đã có mảnh tình vắt vai nào chưa?” Liêu Thần Hi chợt lên tiếng khi hai người đi trong giảng đường vắng tanh.

Cao Duy ngẩng đầu, khoé miệng cong cong “Không, hồi đó anh là thành phần mọt sách.”

“Tiếc ghê.” Hai người đi tới cửa sổ lớn sát đất tại sảnh lớn tầng một, Liêu Thần Hi buông tay Cao Duy, đứng bên cửa sổ nhìn hoa cỏ bên ngoài, bảo “Em thấy tình cảm học đường là thứ tình cảm trong sáng và đáng nhớ nhất, khi ấy tất cả mọi người như một trang giấy trắng, mặc cho người kia thoả sức vẽ vời.”

Cao Duy đi tới bên cạnh, nghiêng đầu nhìn cậu, cười không lên tiếng.

“Nhiều khi những người bên nhau thời đại học lại không thể đi cùng nhau tới cuối cùng, nhưng dù chia tay vì lý do gì thì rất nhiều năm sau khi nhớ lại đều sẽ thấy tình cảm thuở ban đầu rất đẹp.” Liêu Thần Hi nhìn bên ngoài đến xuất thần, sau đó, nhìn bóng Cao Duy phản chiếu trên cửa kính.

Cậu nói xong, Cao Duy bảo “Không phải chỉ là tình cảm đại học, tất cả tình yêu lúc bắt đầu đều rất đẹp, hai người đến với nhau bằng tình cảm chân thành, theo thời gian, dần nảy sinh mẫu thuẫn, rạn nứt, nhưng không thể phủ nhận, lúc mới bắt đầu họ đều rất nghiêm túc, cũng rất hạnh phúc.”

Liêu Thần Hi nhìn bóng Cao Duy, thờ ơ “Anh nói “họ”, vậy còn anh thì sao?”

Hai người dần nhập tâm vào câu chuyện tình ái, nhìn bóng nhau trên tấm kính cửa sổ, thậm chí quên mất camera giấu kín xung quanh.

Cao Duy nói “Anh từng trải qua một mối tình, ban đầu rất tốt, loại cảm giác đó… Rất khó có lại, mãi tới khi anh thấy em…”

“Hở?” Liêu Thần Hi bất chợt quay đầu nhìn anh, mặt thoắt cái đỏ bừng.

Cao Duy cũng nhìn cậu, cười nói “Gảy đàn.”

Hai người nhìn nhau, Liêu Thần Hi há miệng muốn nói gì đó nhưng không nói nên lời.

Cao Duy choàng tay qua cổ cậu, cười bảo “Xong, anh lại thổ lộ rồi.”

“Hả?” Liêu Thần Hi nghi hoặc nhìn Cao Duy.

Cao Duy bảo “Lần gặp mặt ở khu nghệ thuật anh từng nói rồi, em quên à? Anh nói anh rất thích em.”

Liêu Thần Hi không dám nhìn Cao Duy nữa, vội quay đi chớp mắt nhìn cánh bướm rung rinh phía ngoài cửa sổ.

Cao Duy ôm cậu đứng bất động, một lúc sau, siết chặt cậu vào lòng.

Liêu Thần Hi nghĩ, xong luôn, ông chú này đạo hạnh quá cao thâm, cậu mới chỉ là tiểu yêu tinh tu luyện được năm trăm năm, đấu không lại.

Cậu thở dài, dựa vào ngực Cao Duy, cắn răng, kiên quyết lừa mình dối người không chịu thừa nhận mình rất thích cái ôm này.

Sau đó, Liêu Thần Hi dẫn Cao Duy loanh quanh đi dạo trong trường, hai người đi qua hết con đường này lại tới đoạn đường khác, từ giảng đường tới thư viện có đặt một bảng tuyên truyền, Liêu Thần Hi chỉ vào đó, bảo “Lúc quay bộ phim đầu tiên, hình em dán trên này nguyên một học kì, mỗi khi trời mưa gió em đều tự thấy xót xa cho chính mình.”

Cao Duy nói “Khi đó chúng ta chưa quen biết, nếu không khi trời mưa gió anh nhất định sẽ mang ô ra bảo vệ nó.”

“Anh bị ngu à.” Liêu Thần Hi xấu hổ, cậu nhận ra gần đây da mặt mình càng ngày càng mỏng, đặc biệt là những khi đối diện với Cao Duy.

“Ngu thật, anh sẽ không làm thật đâu.” Cao Duy cười nhìn cậu “Ảnh mới treo lên ngày đầu tiên sợ là anh đã lén lút gỡ xuống giấu đi rồi.”

Hai tay Liêu Thần Hi che mặt, bất lực bảo “Anh đủ rồi đấy.”

Cao Duy cười lớn, kéo Liêu Thần Hi tiếp tục đi về phía trước.

Bởi vì ghi hình nên hôm nay thư viện cũng mở cửa, hai người tách nhau dạo quanh khu giá sách, sau đó từ khe hở giữa từng hàng sách tìm kiếm đối phương.

Cao Duy cảm thấy hành động của mình ngu khiếp, rõ đã hơn ba chục tuổi đầu rồi mà lúc này mặc đồng phục học sinh lại thật sự cảm thấy mình trở lại mười mấy năm về trước.

Cuộc sống đại học của anh không lãng mạn như thế, hồi đó ngày nào cũng phải đọc những loại sách mà anh hoàn toàn không hứng thú, từng ngày trôi qua đều chán trường, nhạt nhẽo.

Ngoảnh lại, thấy Liêu Thần Hi cúi đầu xem sách, anh lặng lẽ tới gần, từ sau lưng ôm lấy cậu, Cao Duy rõ ràng cảm nhận được thân thể cậu cứng đờ, tâm trạng anh tốt hẳn, ghé sát vào tai cậu hỏi “Xem gì đấy?”

Liêu Thần Hi giơ bìa lên cho anh nhìn, bảo “Thật ra em khá thích thiết kế, nhưng không có thời gian học.”

Cao Duy cúi đầu nhìn, là một quyển sách về thiết kế nội thất “Sau này mua nhà mới, em có thể tự thiết kế.”

“Em cũng có nghĩ nhưng mà hoàn toàn không có thời gian.” Liêu Thần Hi bĩu môi, trả sách lại giá.

Cao Duy buông cậu ra, nhìn biểu cảm hơi thất vọng của Liêu Thần Hi, anh thấy rất bất đắc dĩ, anh từng trải qua trạng thái bận rộn tới mức không có cuộc sống riêng, cũng từng trải qua trạng thái thảnh thơi ở nhà lâu ngày không bận việc, cảm giác đều không tốt lắm.

“Rồi sẽ có cơ hội.” Cao Duy xoa đầu cậu, chợt thấy Liêu Thần Hi lúc này đặc biệt giống Husky.

Hai người rời khỏi thư viện, Liêu Thần Hi bỗng nhớ ra gì đó, kéo Cao Duy chạy tới sân bóng rổ.

Cao Duy nhìn mấy cái giá bóng rổ từ xa, còn tưởng Liêu Thần Hi muốn rủ anh chơi bóng, nào ngờ cậu kéo anh dừng lại trước một cái xích đu.

Liêu Thần Hi ngồi lên, tự đẩy mấy cái, ngoắc tay vẫy Cao Duy “Chơi cùng em đi!”

Lần này Cao Duy thật sự cảm thấy bất đắc dĩ nhưng vẫn rất phối hợp ngồi lên.

Hai người ngồi cạnh nhau, mỗi người một bên xích đu, Liêu Thần Hi bay tuốt lên cao, Cao Duy ở cạnh vừa nhìn vừa lo cho cậu.

“Khéo không ngã…”

“Không đâu!” Liêu Thần Hi đu lên chỗ cao nhất, quay đầu lại nhìn Cao Duy, bảo “Ở góc độ này nhìn anh quái dị cực!”

Cao Duy cười, đưa tay kéo cậu.

Hai người nắm tay, Cao Duy gần như vẫn ngồi yên, chỉ có cánh tay di động theo từng nhịp lên xuống của Liêu Thần Hi, anh bảo “Hai chúng ta không phải là quay về đại học mà là quay về mẫu giáo mới đúng.”

Liêu Thần Hi cười ha ha, cười nhiều tới đau cả bụng.

Lúc rời khỏi xích đu, Liêu Thần Hi bảo “Còn nhớ lần trước chúng ta cùng ngồi xích đu không, anh còn có chuyện chưa nói nói với em đâu đấy.”

Cao Duy nhìn cậu, chỉ cười, không lên tiếng.

“Nói rồi không được nuốt lời, lúc đấy anh đồng ý với em rồi!”

Cao Duy bỗng ghé vào tai Liêu Thần Hi, thì thầm “Kia là chuyện chúng ta lén lút làm ngoài chương trình, em thật sự muốn công khai ở đây à?”

Lúc này Liêu Thần Hi mới nhớ ra, hai tay bưng kín mặt, trong lòng tự mắng mình một câu, bảo “Em đói rồi, chúng ta đi ăn đi!”

Cậu nhảy chủ đề quá nhanh, Cao Duy cực kì bội phục.

“Đi thôi, ăn gì?”

“Căn tin không biết có mở không, đi xem thử xem, có một chỗ bán mì ngon lắm, không biết giờ giá cả thế nào.”

“Đi bộ nào.” Cao Duy kéo tay Liêu Thần Hi “Dù sao thì em bao nhé.”

__________________________
Bình Luận (0)
Comment