Người Yêu Giả Tưởng

Chương 6

Buổi ghi hình tập đầu tiên diễn ra suôn sẻ, hai người ăn trưa xong thì mưa cũng ngừng nên dắt theo Husky đi dạo khu nghệ thuật một lúc.

Cao Duy bỗng nổi hứng bảo Liêu Thần Hi hát nghe một chút, ban đầu Liêu Thần Hi chẳng muốn đâu nhưng sau đó bị Cao Duy khen mấy câu thế nên cậu mới đắc ý bắt đầu cất lời.

Không biết là vì cố ý hay do tình cờ nhớ tới mà cậu lại hát đúng bài “Cảnh “xuân” một ngày”.

Cao Duy bảo cậu hát là bởi muốn ghẹo giọng hát chay của cậu nhưng khi Liêu Thần Hi hát đến câu hát kia thì khéo sao lại quay sang nhìn anh khiến lòng Cao Duy căng thẳng.

Giống như một mình bạn cô đơn chạy trốn nơi hoang dã, bạn cho rằng khắp núi đồi nơi đây chỉ có tiếng gió lạnh lùng nhưng khi ngoảnh lại phía sau, lại bỗng phát hiện hoá ra có người vẫn luôn bên bạn.

Anh đã từng rất ghét bài hát đoạt giải của Liêu Thần Hi nhưng bây giờ Cao Duy lại chỉ thấy tán thưởng, bởi lời ca này thật sự ghi vào lòng anh.

Liêu Thần Hi hát xong, nghiêng đầu cười hỏi “Hay không?”

Cao Duy thất thần nhìn cậu, còn Husky thì cố gắng nhảy khỏi ngực Cao Duy, muốn chạy tới chỗ Liêu Thần Hi làm cậu sợ tới mức vội vàng lùi về sau.

Trải qua hơn nửa ngày ở chung, Liêu Thần Hi rốt cuộc cũng hơi hơi tiếp nhận việc sờ nhẹ Husky, tất nhiên vẫn không tình nguyện ôm nó như cũ.

Cuối buổi ghi hình, hai người nhận được một tấm thẻ, trên đó viết địa chỉ một căn chung cư.

Liêu Thần Hi nghĩ, cái gì nên tới vẫn phải tới, vẻ mặt cậu đau khổ nhìn cái địa chỉ cách nhà mình vô cùng gần này, tuy rằng rất muốn thở dài nhưng mà vẫn phải phối hợp với Cao Duy, cười nói “Thật là mong đợi quá đi!”

Cao Duy nhướng mày cười cười với cậu “Sau này chúng ta thành người có gia đình* rồi.”

Câu nói này quá mập mờ, Liêu Thần Hi trong lòng trợn trắng mắt.

*Chỗ này là từ “gia” vừa có nghĩa là nhà, vừa có nghĩa là gia đình, không biết ý ông Duy là “gia” nào hoặc cố tình chơi hai nghĩa cho người nghe tự hiểu.

Tập đầu tiên cứ như vậy mà kết thúc, quay hơn sáu giờ, sau cùng chỉ giữ lại không quá nửa giờ nội dung.

Ghi hình chương trình chính thức xong vẫn phải nán lại quay thêm một video quảng cáo, hai người đứng cạnh nhau, khen ngợi nhau theo các kiểu khác nhau, làm quá đến mức Liêu Thần Hi xấu hổ không chịu nổi.

Sau khi kết thúc, Liêu Thần Hi vội vàng thông báo buổi tối cậu phải ghi hình một buổi phỏng vấn, bận rộn tới mức không có thời gian nghỉ ngơi.

Trước khi rời đi, Cao Duy mua một ly cà phê đưa đến xe cho cậu, Liêu Thần Hi sững sờ, nhướng mày bĩu môi hỏi.

“Tổ quay phim đâu rồi?”

“Không có, bọn họ kết thúc công việc rồi, cầm.” Cao Duy kéo cổ tay Liêu Thần Hi, nhét cà phê vào tay cậu “Trời mưa đường trơn trượt, Jeffrey lái xe cẩn thận chút nhé.”

Jeffrey ngồi phía trước được quan tâm mà sợ hãi, vội vàng nói “Vâng vâng, cảm ơn anh Duy!”

Cao Duy cười phất tay với cậu ta một cái, sau đó búng trán Liêu Thần Hi “Đi đây, lần sau cùng tập gym.”

Nói xong anh cười cười đóng cửa xe lại, nhận lấy ánh nhìn khó hiểu của Chu Tiểu Hồng đến tận khi vào trong xe của mình.

“Mặc dù biết đóng kịch là phải đóng đến nơi đến chốn nhưng mà chương trình vừa mới bắt đầu, không phải anh ân cần quá rồi chứ?” Chu Tiểu Hồng không muốn để Cao Duy thân thiết với Liêu Thần Hi quá, qua những chuyện xảy ra trước đây cùng tính cách của anh thì một người yên tĩnh sẽ phù hợp với anh hơn, sau này tìm một người ổn ổn nói chuyện yêu đương vẫn tốt hơn là xốc nổi tìm một kẻ chẳng đáng tin trong giới giải trí.

“Ân cần lắm à?” Cao Duy lên xe, thắt dây an toàn “Cô muốn thì nói một câu tôi cũng mua cho mà.”

Chu Tiểu Hồng lườm anh một cái, khởi động xe “Tôi không thèm, anh đừng đánh trống lảng, anh tốt với cậu ta thế làm gì?”

“Tiện tay, lát nữa cậu ấy còn phải đi ghi hình chương trình khác, rất vất vả.”

“Vất vả thì cũng liên quan gì tới anh đâu!” Chu Tiểu Hồng vừa nói xong thì chuông điện thoại kêu lên “Anh ngó giùm tôi xem ai đấy.”

Cao Duy lấy điện thoại Chu Tiểu Hồng từ phía sau chỗ ngồi, trông thấy tên người gọi đến thì ngây người.

Chu Tiểu Hồng cảm giác được anh không đúng lắm, nghiêng đầu qua nhìn, sau đó nói “Tắt đi.”

“Hai người còn liên lạc à?” Cao Duy nghe lời từ chối nhận cuộc gọi.

“Cậu ấy về nước thăm người thân, có tìm tôi hai lần.” Chu Tiểu Hồng dừng một chút mới nói tiếp “Thật ra là cậu ấy muốn gặp anh, anh nghĩ sao?”

“Không nghĩ gì cả.” Cao Duy cầm điện thoại Chu Tiểu Hồng, nhìn ra cửa sổ, trời lại mưa, toàn bộ thành phố đều u ám như phải gánh theo một gánh nặng chẳng dễ giải quyết “Tôi không muốn thấy cậu ta.”

Mỗi một buổi tối rất lâu trước đó, chính là giai đoạn khó khăn nhất của Cao Duy, anh từ chối tất cả công việc, đêm hôm khuya khoắt ở nhà uống rượu một mình.

Khi đó anh có một thói quen, mỗi ngày đều phải nghe radio trước khi đi ngủ, lúc ấy tiện tay bật lên, vừa đúng lúc MC đang đọc một cuốn sách.

Tên cuốn sách đó là gì anh không nhớ rõ nhưng có mấy lời anh lại nhớ rất rõ.

Những người đã sống đến ba mươi mấy tuổi không bao giờ không có nỗi sợ nào, sợ tuổi tác, sợ dối lừa, sợ phản bội, sợ nhận lại kém xa mất đi, càng ngày càng nhát gan, luôn cảm thấy thời gian càng ngày càng ít.

Cũng muốn yêu ai đó hết mình nhưng mỗi khi bắt đầu đều cảm thấy sợ đầu sợ đuôi, dù cho người kia biểu hiện ra chỉ một chút mất kiên nhẫn hoặc là nói ra một câu chối từ thì tình cảm này cũng chẳng còn nữa.

Không phải tình yêu trở nên rẻ mạt, chỉ là cảm thấy chẳng thể nào phí hoài năm tháng.

Sau này, khi Cao Duy nghĩ lại, cảm thấy những lời đó rất làm màu, cũng chẳng hoàn toàn chính xác nhưng mà anh của khi đó nghe đến mức nhức nhối trong lòng.

Anh bỏ ra rất nhiều, sự nghiệp và tình yêu, kết quả là, ba mươi mấy tuổi, chợt tỉnh ngộ, công dã tràng.

Cao Duy bắt đầu quyết định phấn chấn lên từ khi đó, anh cũng đã chuẩn bị tinh thần vĩnh viễn không gặp lại người kia, anh không muốn người khác nhắc nhở anh rằng anh của trước kia ngu ngốc đến đâu, thậm chí anh cũng chẳng tài nào hiểu nổi, bản thân thận trọng bước từng bước một như thế, sao lại thua trong sự tính kế của kẻ khác.

Chu Tiểu Hồng từng nói, tình yêu là thứ dễ mê hoặc con người ta nhất, nó khiến bạn không nhìn rõ tất cả những thứ nguy hiểm, đương nhiên, nó cũng khiến bạn chẳng thể nào nhìn thấu tình cảm của đối phương.

“Không gặp cũng tốt, không cần thiết.” Chu Tiểu Hồng đột nhiên mở miệng “Bây giờ anh muốn bắt đầu lại thì mỗi bước đều cần phải cẩn thận hơn, đừng quá tin tưởng bất kì người nào.”

Cao Duy không nói gì, nhìn hạt mưa đập vào cửa kính xe sau đó hoá thành dòng nước chảy xuống, anh chỉ nhìn ra ngoài, không nghĩ gì cả.

Liêu Thần Hi vừa uống cà phê vừa nói “Duma, sao lại mua Americano cho em? Latte, người ta muốn Latte có được không! Đắng chết em rồi!”

Cậu uống một hớp, bị đắng đến run cả vai.

Jeffrey liếc Liêu Thần Hi qua gương chiếu hậu, cười nói “Được lợi còn làm màu! Con người anh Duy không tệ nhá!”

“Không tệ? Anh đùa em đấy à!” Liêu Thần Hi nhìn Husky nằm úp sấp bên cạnh, nói với nó “Mày nói xem Cao Duy có phải lòng mang ý xấu không?”

Nhóc con đang ngủ, không để ý tới cậu.

“Cưng không sợ nó à?” Jeffrey cảm thấy cực kì mới lạ, mới một ngày trôi qua, Liêu – sợ chó muốn chớt – Thần Hi lại đồng ý mang chó béo về.

“Vẫn ổn, vẫn còn hơi sợ nhưng mà nó rất ngoan.” Liêu Thần Hi cũng cảm thấy rất lạ, cậu sợ chó như thế nhưng mà riêng con này thì lại cảm thấy không sao, chắc tại đây là chó của cậu?

Chó của mình sao? Liêu Thần Hi nghĩ, tự nhiên Cao Duy đưa cho cậu nên chắc nó là của cậu nhỉ?

“Sau này anh phụ trách mua thức ăn cho con trai em, với cả đi tìm hiểu xem nuôi chó như nào, à mà anh từng nuôi chó chưa đấy?” Trợ lý của Liêu Thần Hi đã từ chức được một thời gian, đến giờ đã qua hơn nửa tháng mà chưa tìm được người thích hợp, còn quản lý Jeffrey hoàn toàn bị cậu xem như trợ lý mà sai bảo

“Anh từng nuôi cưng thôi!” Jeffrey bĩu môi “Còn chó thì chưa nuôi, nhưng mà Cao Duy cũng rất là ấy nhá, anh ta không biết cưng sợ chó sao?”

“Không biết cái đếch gì! Bọn anh không phải từng điền khảo sát à! Em biết anh ta không ăn rau cần nên chắc chắn anh ta biết em sợ chó!” Nói đến không ăn rau cần, Liêu Thần Hi bỗng cười phá lên “Anh rể*, lần ghi hình chương trình sau nhớ mua cho em nửa cân rau cần, em chỉnh chết anh ta!”

Jeffrey khóc không ra nước mắt, cầu xin rằng “Cục cưng, cưng đừng gọi anh là anh rể nữa, cưng còn ép buộc anh nữa là anh phải đổi tên thôi.”

*Jeffrey tiếng Trung đọc là [Jié fú lǐ], gần giống anh rể [jiěfu]

Liêu Thần Hi hiển nhiên không nghe lọt tai, đầy đầu đều là biểu cảm của Cao Duy sau khi ăn rau cần.

Cực kì sinh động, cực kì hoạt bát, cực kì có hơi thở sinh hoạt.
Bình Luận (0)
Comment