Người Yêu Hỡi, Hãy “Đánh Dấu” Em Đi

Chương 12

Lâm Hiên nhìn chằm chặp Doãn Lạc một lúc, nếu suy nghĩ vì cơ thể cậu thì anh nên từ chối mới đúng. Nhưng lời như vậy anh đã từng nói quá nhiều lần, anh thật sự không thể thốt ra lần nữa ngay sau khi vừa tỏ tình xong. Anh đối mặt với cái nhìn chờ mong của Doãn Lạc, cuối cùng chỉ đành nói: “Đi thôi nào.”

Doãn Lạc không ngờ Lâm Hiên thật sự đồng ý, không giấu nổi vẻ mừng rỡ. Cậu nghĩ đến chuyện mình vội vã chạy đến đây, đến giờ vẫn chưa báo bình an với ba, bèn nói: “Thế em gọi điện thoại cái đã.”

“Ừ.”

Khi Đan Thanh nhận được cuộc gọi từ con trai, tâm trạng ông rất phức tạp. Ông đã chứng kiến toàn bộ quá trình qua thiết bị giám sát, lúc này lại không thể thừa nhận được, đành phải làm bộ mình không biết gì hết. Vừa nãy khi trông thấy Lâm Hiên ép con mình vào góc tường, suy nghĩ muốn báo cảnh sát đã nảy ra trong đầu ông ngay, nhưng cũng may chỉ là một sự hiểu lầm mà thôi, cuối cùng con ông cũng đã bật cười. Trong những ngày phát tình, ngày nào con trai cũng lấy nước mắt rửa mặt, đã bao lâu rồi ông chưa từng thấy nó nở nụ cười? Sao con cứ để cậu Alpha kia được hời đơn giản vậy chứ, ba không cho phép!

Ở đầu dây nọ, Doãn Lạc không biết suy nghĩ của Đan Thanh. Cậu thành thật kể chuyện của bọn cậu, hoàn toàn không giấu được cái giọng hớn hở, cuối cùng lại dè dặt hỏi: “Ba, đêm nay con có thể ở lại nhà anh ấy không ạ?” Cậu sợ Đan Thanh không đồng ý, bèn chêm thêm một câu: “Ba biết tình hình bây giờ của con rồi đó… Nếu ở bên anh ấy thì sẽ an tâm hơn.”

Gân xanh trên trán Đan Thanh đã sắp nổ tung hết cả rồi, nhưng ông vẫn dùng giọng bình tĩnh nói với con trai: “Con à, con đã thật sự nghĩ kĩ chưa đó?”

“Dạ, thưa ba. Con chỉ nhận định anh ấy là Alpha của con thôi.” Cậu thốt ra những lời này trước mặt Lâm Hiên, hoàn toàn không hề kiêng dè gì cả. Song không biết có phải là vì đang phát sốt hay không mà mặt cậu đỏ như cà chua chín.

Đan Thanh thở dài trong điện thoại. Ông không biết cái tính cố chấp này của con trai, rốt cuộc là giống ông hay là giống Doãn Thế An thế cơ chứ? Ông im lặng một lúc rồi nói: “Con đưa điện thoại cho cậu ta nghe đi.”

Doãn Lạc căng thẳng, “Ba ơi, ba muốn nói gì với anh ấy thế?”

“Ba chỉ nói một câu thôi.”

Doãn Lạc không cam nguyện lắm, nhưng vẫn dùng mắt hỏi ý của Lâm Hiên.

Lâm Hiên gật đầu, khi nhận điện thoại, anh còn chưa kịp chào hỏi thì Đan Thanh đã đột ngột rống một câu “Không được đánh dấu nó!”, sau đó chẳng để anh kịp đáp lại đã cúp máy trước.

Doãn Lạc chẳng nghe rõ nội dung cuộc gọi, nhưng thấy trên mặt Lâm Hiên không có dị trạng gì, bèn hỏi: “Ba em nói gì thế anh?”

“Không có gì đâu, ông ấy bảo anh chăm sóc em cho tốt ấy mà.” Lâm Hiên mỉm cười, trả điện thoại lại cho Doãn Lạc, không để lộ ra chuyện gì.

Vốn dĩ chuyến này của Lâm Hiên là đi công chuyện, vì giao thông gần đấy thuận tiện nên mới không lái xe đến. Anh định lên tàu điện ngầm về nhà một mình, nhưng bây giờ còn có thêm Doãn Lạc nữa, thế là đứng ở ven đường gọi xe.

Sau khi cả hai đã lên xe rồi, Lâm Hiên mới cởi áo khoác ra, đắp lên người Doãn Lạc, tay anh ôm lấy vai Doãn Lạc một cách tự nhiên, kéo cậu sang.

Doãn Lạc thuận thế dựa vào người anh, lớn mật vươn tay ôm lấy eo anh.

Doãn Lạc không hỏi là đi đâu, dường như chỉ cần ở bên Lâm Hiên thì đi đâu cũng không thành vấn đề.

Cậu thích tư thế thân mật này, thích hưởng thụ sự ấm áp này, thậm chí cậu còn muốn ngẩng đầu lên để nhìn vẻ mặt hiện giờ của Lâm Hiên, nhưng có lẽ là vì vẫn đang sốt nên cậu rất mệt, mí mắt không trụ được nữa, nằm trong lòng người ấy an tâm ngủ một giấc.

Sau khi đến nơi, Doãn Lạc vẫn chưa tỉnh lại.

Lâm Hiên không gọi cậu dậy, chỉ thanh toán tiền xe, bế người lên. Hình như là sợ đánh thức cậu nên anh bước từng bước chậm rãi đến cửa nhà.

Anh đưa Doãn Lạc về nhà.

Từ sau khi chia tay với bạn trai cũ, Lâm Hiên cũng dọn khỏi nơi hai người sống chung, một mình dọn đến tiểu khu yên tĩnh này. Khi anh thu dọn đồ đạc thì cất kỹ luôn mấy thứ của Sở Lệnh vào thùng, vẫn chưa từng mở ra lấy, và cũng chưa từng thất lạc cái nào. Nhưng hiện giờ nhìn ngắm gương mặt im lặng lúc say ngủ của người trong lòng, anh thầm nghĩ, đây là lúc nên dọn bớt rồi.

Sau khi vào cửa nhà, Lâm Hiên cởi mũ và áo khoác giúp Doãn Lạc, ôm cậu lên giường mình, đắp tấm chăn bông rất nặng lên.

Anh nhìn thoáng qua đồng hồ, vừa mới qua bảy giờ tối, là giờ cơm tối rồi.

Anh đến phòng bếp nấu cháo, cứ nghĩ đợi khi Doãn Lạc tỉnh giấc thấy đói bụng là có thể ăn ngay, còn mình thì tùy ý làm một bát mì để ăn.

Lúc Doãn Lạc tỉnh dậy thì đã là tám giờ tối. Cậu bị nóng đến mức đổ mồ hôi khắp người, khi hãy còn chưa nhớ ra rốt cuộc là mình đang ở đâu thì đã nghe thấy giọng nói của Lâm Hiên: “Em đói chưa?”

Doãn Lạc nhìn anh, ngơ ngác gật đầu: “Nơi này là?”

“Là nhà của anh.” Lâm Hiên vươn tay sờ lên trán cậu, hình như đã hơi hạ sốt, “Muốn ăn gì đó trước hay đi tắm trước? Có thể mặc đồ anh trước đã, tuy nó có hơi rộng.”

Không biết Doãn Lạc đang nghĩ gì mà khựng người một lát rồi mới đáp: “Dạ.”

Nhân lúc Doãn Lạc đang tắm rửa, Lâm Hiên đổi chăn bông và ga giường đã bị mồ hôi làm ướt bằng cái mới. Sau khi dọn dẹp xong xuôi, anh còn có lòng nghĩ xem có thiếu gì nữa hay không, bởi dù gì anh ở một mình đã quen rồi, có lẽ sẽ có rất nhiều chi tiết không để ý đến.

Khi anh hãy còn đang suy nghĩ, không biết tiếng nước trong phòng tắm đã ngừng lại từ lúc nào, cửa mở ra từ bên trong, Doãn Lạc bước ra ngoài.

Khi Lâm Hiên định hỏi cậu có mặc vừa đồ không, vừa ngoái đầu lại đã đờ người ra.

Doãn Lạc chỉ mặc mỗi một chiếc áo của Lâm Hiên. Bộ ấy mặc trên người cậu có hơi rộng, để lộ đường cong duyên dáng nơi cổ và xương quai xanh, chân áo vừa dài qua bắp đùi cậu, che khuất nơi quan trọng. Chỗ đó có vài điểm tối lờ mờ, có lẽ là vẫn mặc quần lót, nhưng ở phần nửa người dưới lại không hề mặc gì, để lộ đôi chân mảnh khảnh trắng nõn xinh đẹp.

Lâm Hiên nhìn chằm chằm vào người cậu, không động đậy dù chỉ một chút, cũng không thể dời mắt đi nổi.

Song, Doãn Lạc đã chủ động bước tới, đứng trước mặt anh. Quần áo có màu nhạt, thậm chí khi chiếu dưới ánh đèn còn có thể trông thấy thân hình như ẩn như hiện.

Doãn Lạc đã hạ quyết tâm phải quyến rũ anh cho bằng được.

Đầu óc Lâm Hiên trống rỗng trong nháy mắt, vươn tay ra ôm lấy cậu, bắt đôi mắt mình phải dời sang nơi khác. Anh gắng để giọng điệu của mình nghe không giống như đang từ chối, “Doãn Lạc, em vẫn đang sốt mà…”

“Nhưng em không đợi kịp nữa rồi…” Doãn Lạc kề sát cơ thể mình vào người anh. Cậu thích người này, thích mùi hương trên người anh, thích đến mức không biết nên làm gì mới phải, cái gì cũng muốn cho anh hết.

“Anh bằng lòng với em là sẽ không từ chối em nữa đâu. Nhưng không phải bây giờ, đợi cơ thể em bình phục đã được không? Chúng ta hãy còn rất nhiều chuyện chưa làm cùng nhau, tiến độ như vậy có hơi nhanh quá.” Anh thật sự nghĩ như vậy đấy. Anh không muốn giữa hai người chỉ có sự hấp dẫn của bản năng mà thôi.

Doãn Lạc hiểu rằng sự hứa hẹn này của Lâm Hiên là khó khăn đến nhường nào, nhưng cậu vẫn kìm lòng không đặng muốn biết, “Vậy anh sẽ đánh dấu em chứ?”

Chuyện này như một cái gai trong lòng cậu.

“Sẽ chứ.” Lâm Hiên nhìn vào đôi mắt cậu, lặp lại lần nữa, “Anh sẽ đánh dấu em mà.”

Doãn Lạc tin anh ngay. Cậu ôm lấy cổ Lâm Hiên, kiễng chân chủ động hôn anh.

Lâm Hiên dịu dàng đáp lại cậu, môi kề môi, hoặc liếm hoặc mút, chứ không hề xâm nhập quá mức, vừa hôn vừa dỗ dành: “Ăn chút gì đã…”

“Không muốn.” Doãn Lạc nhắm mắt hưởng thụ nụ hôn ngọt ngào này, không muốn quan tâm đến thứ gì nữa.

“Vậy hãy mặc đồ trước đã, em sẽ cảm mất…”

“Dạ…”

Hai người ôm hôn nhau sát rạt, phải hôn mất một lúc lâu mới buông nhau ra.

Lâm Hiên vươn tay sờ gáy cậu, định trấn an cảm xúc phấn chấn quá độ của cậu, mà ở trên phần da thịt nhẵn nhụi, dấu vết của dấu hiệu tạm thời ấy đã không còn nữa.

Lúc này, Doãn Lạc bỗng nói: “Anh hãy cắn em lần nữa đi. Trước khi kỳ phát tình lần sau đến, trên người em phải mang theo ấn ký của anh.”

Mãi đến khi đánh dấu hoàn toàn mới thôi.

Lần này Lâm Hiên không còn do dự nữa, bèn đáp: “Được.”
Bình Luận (0)
Comment