Edit: Phong Nguyệt
Mạnh Miên Đông cảm giác được sự lúng túng của Văn Nhiên, nhanh trí nói: “Cảm ơn anh.”
Cậu vốn nhát gan lại sợ tối, cộng thêm có Văn Nhiên bên cạnh nên càng bất an hơn, vì thế mới run rẩy thành như vậy.
Hành vi tri kỷ của Văn Nhiên làm cậu thấy ấm áp trong lòng, có lẽ… Có lẽ Văn Nhiên là người cậu có thể tin tưởng?
“Đừng khách sáo.” Trên mặt Văn Nhiên không còn xấu hổ nữa, anh đẩy Mạnh Miên Đông ra huyền quan, quay người đóng cửa lại.
Khi cánh cửa khép lại, ánh sáng vàng ấm áp từ ngọn đèn trong khe lộ ra, rơi trên đầu ngón chân của cậu.
Trong lòng Mạnh Miên Đông ấm áp vô cùng, không khỏi cúi đầu, khó có được nụ cười xuất phát từ trái tim.
Văn Nhiên dẫn Mạnh Miên Đông đến trung tâm mua sắm, ở đây có bán đủ loại quần áo giày dép.
Mạnh Miên Đông không muốn để Văn Nhiên giúp cậu, cho nên chỉ thử áo không thử quần, trực tiếp kêu nhân viên lấy size thích hợp tới rồi thôi.
Nhưng giày phải thử, nếu không sẽ không biết cảm giác mang vào thế nào, vừa lúc gặp giờ đông khách, nhân viên cầm size cậu chỉ tới rồi lập tức đi tiếp những vị khách khác.
Cậu cúi người muốn thử giày, song vì xe đẩy không chịu nổi sức nặng mà suýt nữa ập xuống đất.
May mà Văn Nhiên kịp thời ngăn lại, anh ngồi xổm xuống, dịu dàng cởi giày thể thao trên chân Mạnh Miên Đông ra, sau đó lấy chiếc giày mới trong tay cậu, mang vào giúp cậu.
Mạnh Miên Đông có thể xuyên qua lớp tây trang nhìn thấy chiếc gáy lộ ra ngoài áo sơ mi của anh, không lâu trước đó cậu đã ôm lấy nó, xúc cảm tựa hồ vẫn còn vương trên tay, cậu bất giác ngẩn ra, một lát sau, cậu nghe Văn Nhiên hỏi: “Em muốn đặt dưới đất thử?”
Cậu vô thức gật gật đầu, lại nghe thấy Văn Nhiên hỏi: “Tôi đỡ em được không?”
Cậu ngẩng đầu lên, nhìn Văn Nhiên nói: “Phiền anh rồi.”
“Không phiền.” Văn Nhiên nói xong, đỡ Mạnh Miên Đông lên.
Mạnh Miên Đông hơi giơ chân trái bó thạch cao lên, chân phải đặt ở trên mặt đất.
Giày mới khiến chân phải cậu khó chịu, cậu ngại để Văn Nhiên thử giày giùm cậu lần nữa.
Văn Nhiên cũng nhận ra cậu ngập ngừng, lập tức hỏi: “Nhỏ hả?”
“Ừm…” Mạnh Miên Đông khó khăn phun ra một chữ, Văn Nhiên cất giọng nói: “Giày này số đo nhỏ quá, giúp tôi lấy số lớn hơn.”
Không lâu sau, đôi giày có size lớn hơn được mang ra, Văn Nhiên để Mạnh Miên Đông ngồi xuống cho tiện thử giày, sau đó bản thân mới ngồi xuống.
Bỗng nhiên, một giọng nói tràn đầy kinh ngạc vang lên: “Là Văn Nhiên đúng không?”
Tiếp đó, một quý bà trung niên bước tới bên cạnh Văn Nhiên, nghi hoặc nói: “Văn Nhiên, đây là em trai cháu? Dì nhớ hình như cháu không có em trai mà, chẳng lẽ là em họ?”
Quý bà này ăn mặc vô cùng thời thượng, nếu không phải tay và cổ bại lộ tuổi tác, quả thật không khác gì những cô gái ngoài ba mươi cả.
Văn Nhiên mang giày cho Mạnh Miên Đông xong xuôi rồi mới đứng dậy, chào hỏi người phụ nữ trung niên: “La phu nhân, đã lâu không gặp.”
“Đã lâu không gặp.” La phu nhân chỉ chỉ chân trái Mạnh Miên Đông, quan tâm hỏi han, “Em họ cháu xảy ra chuyện gì vậy?”
Văn Nhiên nghĩ mình mang giày cho nhị thiếu gia Mạnh gia không hợp tình hợp lý lắm, thế nên cũng không giải thích, xem như thầm chấp nhận, lại nói: “Em ấy không cẩn thận ngã lộn nhào.”
La phu nhân trêu: “Bộ dáng em họ cháu đẹp như vậy, không phải bị con gái đuổi đến té đó chứ?”
Nghe vậy, Mạnh Miên Đông ngượng ngùng nói: “Phu nhân quá lời rồi.”
La phu nhân nghiêm túc nói: “Dì thật sự nghĩ vậy mà.”
Mạnh Miên Đông không biết nên nói gì cho phải, đành cười cười cho qua.
La phu nhân lại quay sang Văn Nhiên hỏi: “Vấn đề lần trước dì đề cập với cháu, cháu suy nghĩ thế nào?”
Vấn đề mà La phu nhân nói chính là chuyện cưới hỏi, đối tượng bà muốn giới thiệu là cháu gái của bà, nghe nói tướng mạo thanh thuần, khí chất hơn người, từ tiểu học đã học qua nhạc cụ, năm nay hai mươi mốt đã thành thạo đàn dương cầm, đàn violon, ống sáo, cái nào cũng cầm không ít giải thưởng ở nước ngoài.
Văn Nhiên đã có người trong lòng, đương nhiên không có hứng thú gì với cô gái này, nhưng anh không tiện từ chối thẳng thừng, khách sáo nói “Cho cháu một chút thời gian suy nghĩ.”
La phu nhân không thể ép quá: “Hầy, cháu từ từ suy nghĩ. Dì còn có việc, lần sau gặp.”
La phu nhân cùng bạn bè đi dạo phố, sau khi tạm biệt, liền đi về phía bạn bè bên kia.
Mạnh Miên Đông bỗng tò mò chuyện mà La phu nhân nói, nhưng lại cảm thấy không phải thứ mình nên hỏi.
Trong lúc cậu xoắn xuýt, Văn Nhiên đỡ cậu lên, hỏi: “Vừa không?”
Mạnh Miên Đông gật đầu, Văn Nhiên nói: “Nếu không thích hợp, có thể đổi kiểu dáng hoặc size khác, em đừng miễn cưỡng bản thân, đừng sợ phiền hà tôi.”
Mạnh Miên Đông nghe thấy mình thẳng thắn nói: “Tôi muốn thử kiểu khác.”
Ngoại trừ mẹ cậu, không ai chiều theo ý cậu, dù cậu chỉ muốn một cây kem hay một túi xách mới, lâu dần, cậu dưỡng thành thói quen không thể hiện yêu cầu của mình trước mặt người khác, nếu không phải không còn cách nào khác, cậu sẽ không yêu cầu Văn Nhiên giúp đỡ.
Vì vậy, khi cậu ý thức được những gì mình nói, không khỏi kinh hãi.
“Tôi…” Cậu nuốt lời định nói vào, Văn Nhiên đã đẩy cậu tới kệ hàng bên cạnh, kiên nhẫn nói: “Em chọn mấy kiểu mình thích thử một lần đi”
Cậu thử bốn đôi giày hơn mười lăm phút, Văn Nhiên mua hai đôi mà cậu chọn.
Nhìn bộ dáng Văn Nhiên trả tiền cho cậu cứ như lẽ dĩ nhiên, liên hệ với thái độ Văn Nhiên đối với cậu, thoáng chốc một nghi ngờ nổi lên trong đầu cậu, lúc trước mình đã từng gặp Văn Nhiên ở đâu đó, từng có gì đó với anh?
Nhưng suy nghĩ hồi lâu cũng không có kết quả, Văn Nhiên muốn gì ở cậu? Thật sự là thân thể ư?
Hai người mua giày xong, lại đi siêu thị mua chút đồ dùng thường ngày, rồi lái xe về nhà.
Mạnh Miên Đông ngồi lên xe, rốt cục nhịn không được hỏi: “Văn tiên sinh, La phu nhân muốn anh suy tính chuyện gì vậy?”
Văn Nhiên biết Mạnh Miên Đông chỉ hiếu kỳ, không do dự đáp: “La phu nhân muốn giới thiệu cháu gái của bà cho tôi.”
Giới thiệu cháu gái cho Văn Nhiên? Xem mắt?Trái tim Mạnh Miên Đông đột nhiên tê rần, cậu cũng không hiểu vì sao, đành quy rằng mình ngủ không đủ giấc.
Văn Nhiên ngồi vào ghế lái, tuy không nhìn thấy vẻ mặt Mạnh Miên Đông, nhưng anh biết Mạnh Miên Đông sợ anh, không thể nào có chuyện ghen được.
Anh cũng không thất vọng, anh đã có tính toán khi đi tới thế giới này rồi, cùng lắm mới có một ngày tám tiếng, đối với Mạnh Miên Đông mà nói, cậu chỉ ít sợ anh hơn những người khác mà thôi, không thể rung động nhanh như vậy được.
Thang máy dừng, anh đẩy Mạnh Miên Đông về phía căn nhà, xa xa có thể nhìn thấy ánh sáng ấm áp len lỏi từ khe cửa.
Anh nhất thời nhận ra đây là nhà mình, không liên quan đến đèn có mở hay không, quan trọng là…đèn mở vì Mạnh Miên Đông, đồng thời Mạnh Miên Đông cũng ở nơi anh có thể chạm tay đến.
Lúc tới cửa, anh kìm lòng không đặng hướng phía Mạnh Miên Đông nói: “Miên Đông,chúng ta đến nhà rồi.”