Edit: Phong Nguyệt
Văn Nhiên bất đắc dĩ nắm tay Mạnh Miên Đông, rửa sạch sẽ rồi lau khô cho cậu, tiếp đó ôm cậu đến bàn ăn.
Mạnh Miên Đông ngồi chờ ăn, mỗi khi bị Văn Nhiên liếc một cái, sẽ ấm ức nhìn anh.
Trái tim Văn Nhiên mềm nhũn, làm souffle phô mai xong, lập tức bưng tới trước mặt Mạnh Miên Đông, xoa đầu cậu: "Ăn đi."
Mạnh Miên Đông vẫn còn ấm ức, không nói gì, hơi hé miệng, để lộ đầu lưỡi đo đỏ.
Văn Nhiên vươn tay chạm vào đầu lưỡi mê người kia, ma sát mặt lưỡi: "Miên Đông thích souffle phô mai hay thích ngón tay của anh hơn?"
Mạnh Miên Đông liếm ngón tay Văn Nhiên, lóng ngóng nói: "Em thích ngón tay anh hơn."
Văn Nhiên khàn giọng: "Em muốn liếm thì liếm đi."
Mạnh Miên Đông gật đầu, giữ chặt cổ tay Văn Nhiên, lần lượt liếm năm ngón tay, dừng ở giữa ngón trỏ và ngón áp út.
Văn Nhiên ngứa ngáy, rút tay ra, ôm Mạnh Miên Đông ngồi lên bàn ăn, sau đó hôn Mạnh Miên Đông.
Mạnh Miên Đông cúi đầu, chẳng mấy chốc cậu không còn chút sức lực nào, ngã xuống mặt bàn.
Văn Nhiên thuận thế đè ép xuống, tiếp tục hôn môi.
Môi Mạnh Miên Đông không còn sưng như hồi sáng nữa, bị hôn một chốc lại sưng lên, thoạt nhìn cực kỳ đáng thương.
Văn Nhiên đau lòng không thôi, hôn lên mi gian Mạnh Miên Đông, nắm tay kéo Mạnh Miên Đông dậy.
Mạnh Miên Đông liền nhào vào lòng anh.
Mạnh Miên Đông thở hổn hển, hơi thở phả lên cổ anh.
Anh ôm Mạnh Miên Đông ngồi lên ghế, chờ hô hấp cậu ổn định, nhét muỗng vào tay cậu.
Mạnh Miên Đông ăn một muỗng souffle phô mai, làm nũng: "Anh không đút em hả?"
Văn Nhiên đem bánh sừng bò nhân dừa, bánh mì dứa, bánh mì sầu riêng bỏ vào lò nướng, nghe Mạnh Miên Đông làm nũng, không còn tâm tư làm món khác, cầm muỗng trong tay Mạnh Miên Đông, múc một muỗng đưa đến bên môi Mạnh Miên Đông.
Mạnh Miên Đông không ăn mà nói: "Em muốn ngồi trên đùi anh."
Văn Nhiên không từ chối, Mạnh Miên Đông đứng dậy, anh liền ngồi vào ghế Mạnh Miên Đông vừa ngồi.
Trên ghế còn dư lại nhiệt độ của Mạnh Miên Đông, làm Văn Nhiên hơi rục rịch. Hôm qua đã làm bốn lần, hôm nay không nên làm nữa, nếu không Mạnh Miên Đông sẽ không chịu nổi.
Vậy mà lúc Mạnh Miên Đông ngồi xuống đùi anh, anh lại nhịn không được.
Anh buông muỗng, phả hơi nóng bên tai Mạnh Miên Đông: "Anh muốn Miên Đông của anh."
Mạnh Miên Đông rất thích xưng hô "Miên Đông của anh" này.
Nghe Văn Nhiên nói, mặt cậu đỏ bừng, quay đầu lại, run rẩy nói: "Em cũng muốn Văn Nhiên của em."
Văn Nhiên bế Mạnh Miên Đông lên, vừa hôn vừa đi vào phòng ngủ.
Trước khi vào phòng ngủ, Mạnh Miên Đông đã bị lột sạch sành sanh.
Anh thả Mạnh Miên Đông xuống giường rồi mới cởi quần áo của mình.
Sau đó, trần truồng đè xuống.
Xong việc, anh ôm Mạnh Miên Đông thấm ướt mồ hôi vào lòng, bỗng nhớ đến chuyện cũ.
Mạnh Miên Đông là mối tình đầu của anh, năm đó anh 23 tuổi, vừa gặp đã yêu Mạnh Miên Đông. Lúc ấy anh ngồi trên xe buýt, Mạnh Miên Đông băng qua đường cái, anh nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, ngoài ý muốn nhìn thấy Mạnh Miên Đông, chỉ một cái nhìn thoáng qua, anh đã xác định Mạnh Miên Đông là người anh muốn chung sống cả đời, anh không biết vì sao mình chắc chắn như vậy, rõ ràng Mạnh Miên Đông là con trai, bản thân anh cũng chưa từng có khuynh hướng yêu người cùng giới.
Anh xuống xe ở trạm sau, chạy trở lại giao lộ hồi nãy, tìm một hồi lâu, ơn trời cuối cùng cũng thấy Mạnh Miên Đông.
Mạnh Miên Đông đang đứng trong hiệu sách, anh chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng cậu, dẫu trước giờ anh chưa từng thấy bóng lưng của cậu thì cũng nhận ra cách ăn mặc của cậu, anh nhanh chóng xác định đối phương là người mình nhất kiến chung tình lần nữa.
Từ trước tới nay, anh luôn là người được theo đuổi, chưa từng theo đuổi ai, không biết bắt chuyện thế nào, do dự một hồi, cuối cùng bước tới bên cạnh Mạnh Miên Đông, nói: "Chào em, anh là Văn Nhiên."
Mạnh Miên Đông bị anh làm giật mình, thật lâu sau mới hỏi: "Anh muốn gì? Sao anh lại muốn nói tên anh cho tôi biết?"
Anh thẳng thừng đáp: "Anh nhất kiến chung tình với em, anh có thể theo đuổi anh không?"
Mạnh Miên Đông kinh hãi: "Tôi không phải con gái."
"Anh biết em không phải con gái." Anh nói, "Không liên quan đến giới tính, chỉ là anh nhất kiến chung tình với em thôi."
Mạnh Miên Đông buông sách trong tay xuống, nghiêm túc nói: "Tuy tôi chưa từng thích ai, nhưng có lẽ tôi không phải là gay."
Anh nói: "Anh cũng không phải là gay, anh từng xem AV, không cảm thấy có gì kì quái, nhưng hiện tại anh xác định anh thích em, muốn ở bên em."
Tất nhiên anh bị Mạnh Miên Đông từ chối, anh nhìn Mạnh Miên Đông xin lỗi mình, trong lòng ủ rũ.
Anh biết mình quá đường đột, nhưng anh thật sự không biết theo đuổi Mạnh Miên Đông như thế nào.
Anh ủ rũ một hồi, thấy Mạnh Miên Đông ra khỏi hiệu sách, anh đuổi theo, "ép" Mạnh Miên Đông cho anh phương thức liên lạc.
Mạnh Miên Đông trông có vẻ không tình nguyện, cho anh Wechat xong chạy té khói.
Đúng vậy, chính là chạy té khói.
Anh vất vả lắm mới thích một người, không nỡ buông tay, mỗi ngày đều gửi tin nhắn cho Mạnh Miên Đông.
Mạnh Miên Đông rất khi nhắn lại, anh gửi mười tin, Mạnh Miên Đông chỉ nhắn lại một hai tin.
Gần như là anh tự lẩm bẩm, chứ không phải trò chuyện với Mạnh Miên Đông.
Lẩm bẩm khoảng chừng nửa năm, rốt cuộc Mạnh Miên Đông cũng chịu ăn tối với anh.
Trước đó một hôm, anh vui đến mức không ngủ được, hôm đó, anh hết đổi bộ này rồi tới bộ kia, từ lúc ăn trưa xong đã bắt đầu loay hoay, mãi đến lúc sắp tới giờ mới ra ngoài.
Lúc đó anh chưa mua xe, anh bắt taxi đến nhà hàng.
Lúc đến nơi, Mạnh Miên Đông đã tới, đang cầm một ly nước cam uống.
Tuy anh không gặp Mạnh Miên Đông nửa năm, nhưng anh cảm thấy Mạnh Miên Đông trước mặt làm anh rung động hơn.
Rung động đến nỗi muốn ôm Mạnh Miên Đông vào lòng, hôn lên môi Mạnh Miên Đông.
Bây giờ anh chưa thể làm vậy.
Mạnh Miên Đông nghe thấy động tĩnh, ngước mắt nhìn anh, nói: "Em rất ít khi ra ngoài ăn, không biết nên gọi gì, anh gọi đi."
Đây là nhà hàng Thái, Văn Nhiên gọi cà ri cua, tomyum hải sản, cổ heo áp chảo, súp gà cốt dừa, xôi xoài, gỏi đu đủ.
—— Rất lâu sau anh mới biết sở dĩ Mạnh Miên Đông ít khi ra ngoài ăn là vì Mạnh Miên Đông không có bạn bè, không quen ở chỗ đông người. Ăn xong, anh kiên trì muốn mời khách, Mạnh Miên Đông không chịu, thế là hai người chia đôi.
Ra khỏi nhà hàng, anh không muốn Mạnh Miên Đông chán ghét nên chỉ đi dạo cùng Mạnh Miên Đông một lát rồi đưa Mạnh Miên Đông lên tàu điện ngầm.
Tàu điện ngầm đi rồi, anh mới thất hồn lạc phách ra khỏi trạm, hệt như một người thất tình.
Anh không biết Mạnh Miên Đông học trường nào, không dám hỏi, lại muốn biết Mạnh Miên Đông có về nhà an toàn không, khi về nhà, anh cầm di động chuẩn bị gửi một tin nhắn cho Mạnh Miên Đông thì tin nhắn của Mạnh Miên Đông đã đến trước: Văn Nhiên, em đến nơi rồi.
Anh vui đến nỗi làm rơi điện thoại xuống sàn, lúc nhặt lên mới phát hiện màn hình đã vỡ nát.
Nát thì nát vậy, dẫu đang trong nghèo khó, anh cũng không hề thấy đau lòng, bởi vì chuyện Mạnh Miên Đông gửi tin nhắn cho anh còn quan trọng hơn tiền bạc—— Lần đầu tiên Mạnh Miên Đông gửi tin nhắn cho anh đó!
Anh click vào khung tin nhắn bằng điện thoại vỡ nát, xóa xóa viết viết, cuối cùng chỉ viết: Đến nơi là tốt rồi.
Thật sự là câu trả lời nhạt nhẽo đến không thể nhạt nhẽo hơn.
Mạnh Miên Đông không có ý với anh, nhiệt tình thái quá không tốt lắm.
Anh tưởng Mạnh Miên Đông không trả lời, bèn đi tắm rửa.
Tắm rửa xong, anh phát hiện một tin nhắn gửi đến, là một icon mỉm cười.
Khóe môi anh không tự kiềm chế mà cong cong, dẫu Mạnh Miên Đông không thích anh, song có lẽ không chán ghét anh đâu nhỉ?
Vậy thì còn gì hơn.
Anh vẫn duy trì gửi tin nhắn cho Mạnh Miên Đông mỗi ngày như trước, đa số là những việc vặt vãnh và một vài mẫu chuyện cười.
Anh biết chuyện cười của anh vô cùng nhạt nhẽo, nhưng anh không biết gửi gì khác.
Tần suất trả lời tin nhắn của Mạnh Miên Đông vẫn như trước, có điều cậu luôn đồng ý cái hẹn mỗi cuối tuần của anh.
"Hẹn hò" năm tháng, quan hệ giữa họ không tiến triển.
Anh không dám nắm tay Mạnh Miên Đông, Mạnh Miên Đông đương nhiên sẽ không nắm tay anh, thậm chí khi hai người đi chung còn chừa một khoảng cách lớn.
Thế này cũng đủ thỏa mãn rồi, ít nhất cuối tuần nào cũng có thể gặp Mạnh Miên Đông.
Bước ngoặt xảy ra vào ngày Mạnh Miên Đông tốt nghiệp tiến sĩ, hôm đó Mạnh Miên Đông bị các bạn lôi kéo đi liên hoan, bị ép uống rượu.
Mạnh Miên Đông không biết uống rượu, mới uống một ly đã say.
Vừa khéo lúc đó anh gửi tin nhắn cho Mạnh Miên Đông, thế là bạn Mạnh Miên Đông kêu anh tới mang Mạnh Miên Đông về.
Mạnh Miên Đông và những người khác ở trong izakaya*, anh vừa bước vào, một bàn người say khướt làm anh bực bội, mà không hiểu sao Mạnh Miên Đông cũng say khướt lại đáng yêu quá chừng.
*Izakaya: quán bar kiểu Nhật. Anh nâng Mạnh Miên Đông dậy, Mạnh Miên Đông ngây ngốc nhéo mặt anh, cười cười: "Anh là Văn Nhiên?"
Đây là lần đầu tiên Mạnh Miên Đông chủ động thân cận anh, anh kích động suýt nữa bật khóc: "Đúng vậy, anh là Văn Nhiên."
"Văn Nhiên..." Mạnh Miên Đông mơ hồ lẩm bẩm, "Văn Nhiên, Văn Nhiên, Văn Nhiên..."
Anh đỡ Mạnh Miên Đông ra ngoài, hỏi: "Miên Đông, em ở đâu?"
Mạnh Miên Đông dường như không hiểu, tiếp tục cười ngây ngốc, anh đành mang Mạnh Miên Đông về nhà mình.
Hết chương 173
Các cô đã biết câu nói huyền thoại của Văn Nhiên từ đâu ra chưa, thanh niên lần đầu biết yêu suồng sã vl, may mà em nó không cho anh vào danh sách đen:))))