Người Yêu Mắc Chứng Trầm Cảm

Chương 28

Edit: Phong Nguyệt

Ra khỏi bệnh viện, Mạnh Miên Đông nhìn vị trí phòng bệnh của Văn Nhiên từ xa xa, rồi dứt khoát đi về phía trước.

Bởi vì tuyết đọng và trời còn sớm, lối đi bộ không có một bóng người, chỉ có những vết xe giăng khắp nơi, hệt như những con ngân xà bò ngoằn ngoèo trên mặt đất.

Tuy hôm nay đổ tuyết nhưng trời không âm u, tia sáng chói chang từ trên cao soi xuống lớp tuyết chồng chất.

Cậu dụi mắt, giẫm trên tuyết, đi qua một ngã tư đường, chân trái đột nhiên đau đớn, không biết vì trời rét hay vì chưa lành hẳn, mà bất kể là nguyên nhân gì thì cũng không có ai quan tâm cậu nữa, từ giây phút cậu ra khỏi bệnh viện, cậu đã biến thành một người lẻ loi rồi.

Anh trai nói cậu chỉ có mông là có giá trị, mông tốt là được, những thứ khác không quan trọng.

Cậu bỗng nhớ đến một câu Văn Nhiên từng nói “Em rất có giá trị, ngoại trừ thành tích, khuôn mặt, mông, những địa phương khác cũng có rất có giá trị”, một Văn Nhiên tốt như vậy, cậu sẽ không bao giờ gặp được nữa.

Trước khi bên nhau, nếu không cần thiết, Văn Nhiên tuyệt đối sẽ không chủ động đụng chạm cậu, cũng tận lực không lấy giọng điệu ra lệnh để nói chuyện với cậu, còn nấu cơm cho cậu ăn, dẫn cậu đi viếng mộ mẹ. Sau khi bên nhau, Văn Nhiên vẫn bận tâm cảm thụ của cậu, dù hôm qua bị câu dẫn, Văn Nhiên cũng không hề dao động, đến khi cậu giả vờ ngủ, Văn Nhiên mới rời giường, vào phòng tắm rất lâu.

Dưới sự chữa trị của Văn Nhiên, chứng bệnh của cậu đã có chuyển biến tốt, chẳng những em họ, dì, em gái, mà cậu còn có can đảm từ chối mệnh lệnh của anh trai.

Văn Nhiên động viên cậu trở thành người có thể cản mưa cản gió, đứng sóng vai với anh, động viên cậu tự do sinh hoạt, không cần quan tâm đến quan điểm của người khác.

Tình yêu của Văn Nhiên không phải chiếm lấy, mà là hi vọng cậu trở thành một người tốt hơn.

Cuối cùng cậu vẫn làm Văn Nhiên thất vọng.

“Xin lỗi…” Cậu tự lẩm bẩm, hơi trắng phả ra làm mờ đôi mắt cậu.

Cậu không muốn mình quá mức chật vật xuất hiện ở Mạnh gia, trước khi đến Mạnh gia, cậu vào nhà vệ sinh ở khách sạn gần đó rửa mặt, rửa sạch những vệt nước mắt.

Cậu nhìn bản thân trong gương, lại đột nhiên nhớ lại cảm giác bị Văn Nhiên liếm nước mắt – Bỏng rát vô tận, nhịp tim đập loạn xạ, thân thể như muốn nhũn ra.

Cậu cố gắng thu hồi suy nghĩ, ra khỏi khách sạn, mười lăm phút sau đến cửa chính Mạnh gia.

Từ bệnh viện đến Mạnh gia mất một tiếng, cậu chỉ thấy trong nháy mắt, nếu không cớ gì lại nhanh như vậy, thân thể cậu vẫn còn lưu lại nhiệt độ được Văn Nhiên ôm lấy, thế nhưng cậu đã trở lại Mạnh gia rồi.

Quản gia thấy cậu, trên mặt không có chút kinh ngạc nào, chỉ nói: “Nhị thiếu gia, mau vào đi, đừng để cóng.”

–Hiển nhiên anh cậu chắc chắn cậu sẽ về nên dặn dò quản gia từ sớm.

Cậu bình tĩnh theo quản gia vào biệt thự, vừa vào sảnh, phảng phất như đặt chân vào một không gian thiếu dưỡng khí nào đó, làm cậu hít thở không thông.

Cậu hô hấp khó khăn, tựa như con cá vàng nho nhỏ bị anh trai vớt từ hồ cá hồi bé, quăng ở dưới ánh mặt trời nắng nóng.

Không bao lâu sau nó chết đi, trở thành một con cá khô quắc xấu xí, nằm ườn trên mặt đất.

Mạnh Minh Xuân bị quản gia đánh thức trong cơn say ngủ, bực bội mặc đồ ngủ xuống lầu.

Đập vào mắt gã là bộ dáng chán sống của Mạnh Miên Đông, cơn tức khi rời giường tăng lên, lấy ly cafe quản gia mang tới tạt lên người cậu.

Cafe thấm vào áo lông của Mạnh Miên Đông, văng một chút lên mặt cậu, khiến cậu thoáng co người lại, có điều chỉ một thoáng thôi.

Mạnh Miên Đông nhìn Mạnh Minh Xuân nói: “Chứng cứ đâu?”

Mạnh Minh Xuân cười nói: “Tao đưa mày đến chỗ ông ta trước, ngày mai sẽ đưa chứng cứ cho mày.”

“Không được.” Mạnh Miên Đông lập tức xoay người đi.

Mạnh Minh Xuân giật mình: “Quay lại.”

Mạnh Miên Đông làm như không nghe, trực tiếp ra ngoài.

Không chờ cậu ra khỏi Mạnh gia, Mạnh Minh Xuân đã sai người ngăn cậu lại.

Mạnh Miên Đông bị ép dừng bước, không quay đầu, chỉ nhàn nhạt hỏi: “Chứng cứ đâu?”

Mạnh Minh Xuân đổi ý: “Mày cho rằng đã vào rồi còn có thể ra sao?”

Mạnh Miên Đông khó hiểu hỏi: “Vì sao không ra được?”

Nói xong, cậu lấy một con dao gọt trái cây từ trong ngực ra, quay người lại, chỉ vào hai má của mình nói: “Không biết em hủy dung rồi, chú Tân còn thích mông em không?”

Tất nhiên Tân Đông Hải sẽ không cảm thấy hứng thú với một Mạnh Miên Đông bị hủy dung.

Mạnh Minh Xuân không cho rằng Mạnh Miên Đông nhút nhát từ nhỏ dám cầm dao gọt trái cây rạch lên mặt, bèn giục: “Rạch đi! Mạnh vào.”

Mạnh Miên Đông không chần chừ mà đặt mũi dao lên khóe mắt trái của mình, trong khoảnh khắc mũi dao ghim vào da thịt, thân thể của cậu bị ai đó ôm vào lòng.

— Là nhiệt độ quen thuộc.

— Là nhiệt độ phát ra từ Văn Nhiên.

Nhiệt độ này rút mất can đảm của cậu, cũng rút mất căng cứng của cậu, dao gọt trái cây trong tay cậu bị giựt lấy, quăng lên mặt đất, vùi vào giữa tuyết.

“Văn Nhiên…” Cậu khẽ kêu lên một tiếng, đầu bị ấn vào lòng Văn Nhiên.

Cái ôm của Văn Nhiên rất ấm, khiến cậu cảm thấy an tâm, có điều cậu không thể quyến luyến, cậu phải lấy được chứng cứ từ tay anh trai.

Vì vậy, cậu dùng sức muốn đẩy Văn Nhiên ra, Văn Nhiên siết chặt cánh tay, hôn lên trán cậu, nói: “Đừng nhúc nhích, vết thương của anh còn chưa lành, rất đau.”

Đêm qua Văn Nhiên rõ ràng nói với cậu không đau, bây giờ vì ôm cậu vào lòng mà nói rất đau, Văn Nhiên quá gian xảo, anh nói thế, đừng nói là đẩy ra, ngay cả thở cậu cũng cẩn thận, sợ làm đau Văn Nhiên.

Cậu chỉ có thể cầu khẩn: “Anh buông ra được không?”

Văn Nhiên từ chối: “Không được, anh lạnh lắm, ôm em mới thấy ấm.”

“Nhưng… Em…” Mạnh Miên Đông còn chưa nói hết, Văn Nhiên đã đặt tay lên môi cậu.

“Không có nhưng nhị gì cả. “ Văn Nhiên hiếm khi uy hiếp, “Em không cho anh ôm, anh sẽ ở trước mặt nhiều người như vậy hôn em đó.”

Mạnh Miên Đông sợ anh trai phá huỷ chứng cứ, không dám nói ra nguyên nhân, cậu dựa vào lòng Văn Nhiên không thể động đậy, vô cùng lo lắng: “Thả…”

Cậu khó khăn lắm mới nhả ra một chữ, lại bị Văn Nhiên giữ cằm hôn lên, nụ hôn này rất cường thế, không chút lưu tình tách khớp hàm, thăm dò đầu lưỡi, khuấy lộng khoang miệng cậu.

Có lẽ đây là nụ hôn đầu tiên chân chính của cậu, rất có ma lực câu hồn nhiếp phách.

Cậu cố gắng muốn giữ vững thần chí, lại thất bại.

Cậu học theo những bộ phim tình yêu đã xem, nhón chân lên, hai tay ôm gáy Văn Nhiên, để Văn Nhiên dễ hôn hơn.

Đầu lưỡi cậu rụt rè tiến lên đón đầu lưỡi Văn Nhiên, chẳng mấy chốc liền cùng đầu lưỡi Văn Nhiên quấn lấy nhau.

Nụ hôn chưa duy trì được bao lâu, Mạnh Miên Đông đã sinh ra ảo giác thiên hoang địa lão.

Thẳng đến Mạnh Miên Đông không thở được nữa, Văn Nhiên mới buông lỏng ra, anh ngửi thấy mùi vị cafe, chỉ vào mảng da thịt đỏ ửng gần vành tai Mạnh Miên Đông, hỏi: “Là Mạnh Minh Xuân tạt cafe vào em?”

Mạnh Miên Đông thở hổn hển, gật đầu, bên tai lại vang lên giọng điệu không có ý tốt của Mạnh Minh Xuân: “Hôn tạm biệt cũng hôn rồi, Miên Đông, em còn không mau qua chỗ anh.”

Không đến bên cạnh anh trai thì sẽ không có chứng cứ chứng minh Văn Nhiên vô tội.

Đồng thời, Mạnh Miên Đông cũng không muốn Văn Nhiên đau lòng, dù Văn Nhiên nói dối, cậu cũng không cho phép mình làm ra bất kỳ hành vi nào tổn thương đến Văn Nhiên.

Trong lúc cậu đang do dự, cậu nghe thấy Văn Nhiên cao giọng nói với bảo tiêu đang đứng chờ bên kia: “Mua một ly cà phê tới đây.”

Mạnh Miên Đông lúc này mới phát hiện Trần Lật không đứng bên cạnh Văn Nhiên.

Mạnh Minh Xuân biết Văn Nhiên kêu bảo tiêu mua cafe là muốn trả thù cho Mạnh Miên Đông, thầm cười lạnh một tiếng, tiếp tục ra lệnh: “Mạnh Miên Đông, nhanh đến bên cạnh anh.”

“Văn…” Mạnh Miên Đông lại bị Văn Nhiên hôn lên, nụ hôn này không kịch liệt như trước, mà ẩn chứa sự đau lòng.

Sau khi nụ hôn kết thúc, Văn Nhiên vỗ về sống lưng run rẩy của Mạnh Miên Đông, giúp cậu nhuận khí, khẽ cắn vành tai đang nóng bừng của cậu: “Em không còn sợ anh hôn nữa, đợi khi về chúng ta làm chuyện khác được chứ?”

Làm chuyện khác, Văn Nhiên muốn lên giường với mình? Có lẽ mình bị chú Tân cường bạo mới đúng.

Để tránh bị Văn Nhiên hôn nữa, sau khi bình ổn hô hấp, Mạnh Miên Đông giơ tay che miệng Văn Nhiên, nói với Mạnh Minh Xuân: “Nếu em nghe lời của anh, anh sẽ lập tức đưa những gì em muốn?”

Mạnh Minh Xuân đáp ứng: “Em qua đây, anh lập tức cho em.”

“Được, một lời đã định.” Mạnh Miên Đông hướng phía Văn Nhiên nói, “Buông đi! Em đã quyết định về nhà.”

Văn Nhiên gỡ tay Mạnh Miên Đông ra, hỏi ngược lại: “Chỗ này là nhà của em?”

Mạnh Miên Đông trầm mặc một hồi, nói: “Chỉ có đây mới là nhà em.”

Văn Nhiên thở dài nói: “Miên Đông, em có biết mình là người không giỏi nói dối không? Tất cả suy nghĩ đều viết rõ trên mặt em, tối hôm qua anh đã nhìn ra em muốn rời khỏi anh, cho nên anh mới theo dõi em, nhìn xem rốt cuộc em muốn làm gì.”

Mạnh Miên Đông lớn tiếng phản bác: “Em không nói dối, em họ Mạnh, đây mới là nhà của em.”

Lý do Mạnh Miên Đông quay về Mạnh gia anh cũng hơi hơi đoán được, đau lòng không thôi.

Anh xoa tóc Mạnh Miên Đông, nói: “Không có việc gì.”

Dường như hưởng ứng lời của anh, di động trong túi vang lên.

Anh nghe máy, mấy giây sau thả điện thoại vào túi, anh trễ một bước, không thể bảo vệ Mạnh Miên Đông từ tay Mạnh Minh Xuân là vì bị cuộc gọi này làm vướng chân, cơ mà bây giờ đã có thành quả.

Anh liếc Mạnh Minh Xuân, nói: “Giám đốc Mạnh, từ hôm nay trở đi, anh hãy đến phân xưởng sản xuất dây chuyền làm việc đi. Về tiền lương, thời gian làm việc giống như những công nhân khác.”

Từ lúc Văn Nhiên tiến vào Mạnh gia đến trước khi nói câu này, ngay cả một ánh mắt cũng không thèm cho Mạnh Minh Xuân, Mạnh Minh Xuân tức đến muốn ăn tươi nuốt sống Văn Nhiên, nghe thấy thế, gã khiếp sợ hỏi ngược lại: “Cậu nói cái gì?”

Văn Nhiên thong thả nói: “Từ hôm tang lễ của mẹ Miên Đông trở đi, tôi đã bắt đầu thu mua cổ phần Mạnh thị ở thị trường chứng khoán, đến hôm qua mới thôi, tổng cộng tôi chiếm được 45% cổ phần công ty Mạnh thị, mới vừa nãy, tôi lấy được thêm 10%. Vị đổng sự chiếm giữ 10% đó là vị nguyên lão cùng dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng với ba anh, nhưng gần năm năm nay, lợi nhuận hằng năm của Mạnh thị giảm từ 5- 10%, hơn nữa ba anh đưa ra quyết định sai lầm trong vụ bất động sản Nhất Trình, ông ta lo lắng tiền đồ tương lai của Mạnh thị, thế là quyết định chiết khấu. Một tiếng sau, tôi sẽ tổ chức họp hội đồng quản trị ở Mạnh thị, để hội đồng quản trị thông qua đề xuất bãi bỏ chức tổng giám đốc của anh và chức chủ tịch của ba anh, đương nhiên, nếu ba anh nguyện ý, cũng có thể theo anh đi làm công nhân sản xuất dây chuyền.”

Một tiếng sau? Văn Nhiên chắc chắn có âm mưu từ lâu, nếu không… Sao có thể dưới tình huống gã không hay không biết thu mua 55% cổ phần Mạnh thị được, rồi sao có thể ở trong thời gian ngắn như vậy triệu tập đủ đổng sự được.

Mạnh Minh Xuân không ứng phó kịp biến cố trước mắt, không biết đối đáp ra sao.

Nhưng trong tay gã còn có chứng cứ, có thể dùng để trao đổi.

“Không phải mày đụng chết người sao? Không chừng một hồi nữa cảnh sát sẽ tới bắt mày, mày cho rằng mày có thể mở hội đồng quản trị?” Gã đắc ý nói, “Trên tay tao có chứng cứ chứng minh mày vô tội, mày đem 55% cổ phần cho tao, tao đưa chứng cứ cho mày.”

“Thì ra anh dùng chứng cứ uy hiếp Miên Đông, kêu em ấy về Mạnh gia?” Văn Nhiên cười nói, “Anh muốn Miên Đông làm gì?”

Mạnh Minh Xuân và ba Mạnh giữ 32% cổ phần Mạnh thị, vốn không phải đối thủ của Văn Nhiên, quả thật các đổng sự rất bất mãn với họ, nếu như tổ chức họp hội đồng quản trị, Văn Nhiên ngồi một bên châm ngòi thổi gió, e rằng không ai đứng về phía họ.

Mạnh Minh Xuân không trả lời mà hỏi lại: “Mày muốn chứng cứ hay muốn cổ phần công ty?”

Văn Nhiên ưu nhã cười nói: “Anh muốn cổ phần công ty không? Anh tự gả cho Tân Đông Hải, tôi sẽ đem hết 55% cổ phần công ty tặng cho anh, coi như quà mừng tân hôn của các người.”

Mạnh Minh Xuân bị Văn Nhiên làm nhục, đang trong cơn giận dữ lại chợt bị Văn Nhiên tạt một ly cafe nóng, chửi ầm lên.

“Miên Đông, theo anh đi họp hội đồng quản trị.” Văn Nhiên không để ý tới Mạnh Minh Xuân nữa, nắm lấy tay Mạnh Miên Đông, tức thì cảm nhận được một mảnh ướt át.

Thấy Mạnh Miên Đông không chịu đi, Văn Nhiên không thể không nói dối: “Cảnh sát đã có manh mối.”

“Thật sao?” Mạnh Miên Đông ngạc nhiên, trở tay nắm tay Văn Nhiên, mắt thấy anh gật đầu, thở phào, “Vậy là tốt rồi.”

Hai người lên xe, Văn Nhiên ôm Mạnh Miên Đông vào lòng, ôn nhu nói: “Đừng rời xa anh.”

Mạnh Miên Đông cọ cọ lồng ngực Văn Nhiên, cam kết: “Ừm, em sẽ không rời xa anh.”

Văn Nhiên gỡ ngón tay Mạnh Miên Đông ra, lộ ra lòng bàn tay ẩm ướt, cúi đầu liếm, nói: “Vừa nãy sợ lắm đúng không? Em dám đứng trước mặt anh mình không hề lui bước, Miên Đông của anh lợi hại lắm.”

Mạnh Miên Đông chỉ một lòng một dạ muốn lấy chứng cứ cho Văn Nhiên, hoàn toàn không để ý đến việc bản thân sợ đến đổ mồ hôi lạnh.

Được Văn Nhiên khen ngợi, cậu không khỏi xấu hổ: “Em không có lợi hại gì cả, em rất vô dụng.”

“Miên Đông của anh nhất định sẽ trở nên rất lợi hại.” Văn Nhiên đùa, “Đến khi Miên Đông của anh trở nên rất lợi hại, không chê anh thì tốt quá.”

Mạnh Miên Đông ngưng mắt nhìn Văn Nhiên mất rồi có lại, lớn mật thổ lộ: “Em sẽ không chê anh, Văn Nhiên, em yêu anh.”

Văn Nhiên hôn Mạnh Miên Đông một cái, đáp lại: “Miên Đông, anh cũng rất yêu em.”

Mạnh Miên Đông đỏ bừng má, đan mười ngón tay hai người vào nhau, tràn đầy tin tưởng, nói: “Văn Nhiên của em rất lợi hại, chỉ cần nắm tay anh, em cũng nhất định sẽ từ từ trở thành lợi hại.”
Bình Luận (0)
Comment