Edit: Phong Nguyệt
Cậu giơ tay lên, dùng đầu ngón tay lau khóe mắt ươn ướt của Văn Nhiên, bỗng nhiên bị Văn Nhiên nắm ngược trở lại.
Văn Nhiên hôn từng ngón từng ngón, hôn hết một lượt mới nói: “Cảm ơn em đã gảy đàn cho anh nghe.”
Sau đó, anh lại hôn lên môi Mạnh Miên Đông: “Cảm ơn em đã hát cho anh nghe.”
Ban nãy Mạnh Miên Đông bị vây trong trạng thái căng thẳng tột độ, đến giờ vẫn chưa tỉnh táo hẳn, cậu hôn đáp trả Văn Nhiên, cầm tay Văn Nhiên đặt lên ngực mình: “Cảm ơn anh đã nghe em gảy đàn, cảm ơn anh đã nghe em hát.”
Văn Nhiên cảm giác được nhịp tim đang đập thình thịch trong lòng bàn tay, anh cúi đầu hôn lên trái tim cách một lớp quần áo kia: “Chúc mừng em đã tiến thêm một bước.”
Mạnh Miên Đông lầu bầu: “Còn chưa đủ.”
Văn Nhiên xoa xoa tóc Mạnh Miên Đông: “Anh tin không bao lâu nữa em sẽ bước được bước thứ hai, bước thứ ba, bước thứ tư…”
Mạnh Miên Đông thuận thế dùng trán cọ xát lòng bàn tay Văn Nhiên: “Em sẽ không phụ kì vọng của anh.”
Dứt lời, cậu lại hưng phấn nói, “Vừa rồi anh mất bình tĩnh vì em!”
Văn Nhiên thẳng thừng gật đầu: “Đúng vậy, anh mất bình tĩnh vì em, suýt nữa đã bật khóc.”
Mạnh Miên Đông tự ước nguyện: “Lần sau em muốn thấy anh khóc, kiểu khóc sướt mướt í.”
Văn Nhiên bật cười: “Vậy em hãy cố gắng lên.”
Mạnh Miên Đông nắm quyền nói: “Em sẽ cố gắng.”
Từ ngày đó trở đi, ngày nào Mạnh Miên Đông cũng đàn hát cho Văn Nhiên nghe, nhưng qua mười ngày, Văn Nhiên cũng chưa khóc.
Trong lúc đó, Mạnh Miên Đông cùng Văn Nhiên xem một bộ điện ảnh của anh, cậu đã khóc ướt quần áo của anh.
Ngày thứ mười một, sau khi ăn cơm tối và đi tản bộ xong, Mạnh Miên Đông kéo Văn Nhiên đến trước ghế sofa, lấy dũng khí, thử xem DVD concert của mình lần nữa.
Ngay từ giây đầu tiên, cậu đã căng thẳng đến mặt mày trắng bệch, Văn Nhiên lo lắng hỏi: “Tắt nhé?”
“Không.” Mạnh Miên Đông ngồi trên đùi Văn Nhiên, để Văn Nhiên ôm lấy cậu, “Như vậy là được rồi.”
Cậu không dám đối diện với gương mặt tràn đầy phấn chấn kia, thế là đem tất cả lực chú ý tập trung lên người Văn Nhiên, cậu rờ tóc Văn Nhiên, rờ mặt Văn Nhiên, rờ gò má Văn Nhiên, rờ yết hầu Văn Nhiên…
May mắn là chứng nghiện rượu không phát tác, cậu còn có thể chịu đựng được.
Cậu chôn mặt vào lòng Văn Nhiên, nhắm hai mắt, bình tĩnh lại, dùng lỗ tai nghe mình của ba năm trước hát.
Mình của ba năm trước có chất giọng thiếu niên trong trẻo, chất giọng bây giờ đã bị cồn làm hỏng, không trong trẻo chút nào, nhất là lúc lên giọng, ba năm trước mình có thể dễ dàng lên giọng, bây giờ lại cực kì vất vả, dường như muốn hết hơi.Chẳng những giọng hát mà ngay cả vóc người không bì nổi cậu của ba năm trước, ba năm trước, nhờ ngoại hình và cơ thể khỏe mạnh nên cậu có thể ứng phó với công tác cường độ cao, cậu cũng từng luyện cơ bắp, cơ bụng, cậu còn khoe cơ bụng của mình trong concert, dẫn tới fans liên tục hú hét chói tai, tuy bây giờ cậu bị Văn Nhiên nuôi béo đi một tí, nhưng vẫn rất gầy, gầy kiểu bệnh tật, cơ bụng một cái cũng không còn.
Mình của ba năm trước và mình của bây giờ như trời với đất, mình trở thành cái đức hạnh như thế này thật có lỗi với mình của ba năm trước.Nhưng mình của ba năm sau có Văn Nhiên, đây là cái mà mình của ba năm trước không có.Ba năm trước mình không có tâm tư yêu đương, mà ba năm sau mình lại đang ở trong giai đoạn yêu cuồng nhiệt, thường cùng Văn Nhiên làm chuyện thân mật.Thế nên cậu không cần hâm mộ mình của ba năm trước, bởi vì cậu đã có Văn Nhiên ưu tú nhất thế giới rồi, chỉ cần điểm này cũng đủ hạ gục mình ba năm trước.
Văn Nhiên một bên khẽ vỗ về Mạnh Miên Đông trong lòng, một bên nghiêm túc xem Mạnh Miên Đông trong concert.
Mạnh Miên Đông trong concert là Mạnh Miên Đông ba năm trước, một Mạnh Miên Đông không mắc chứng điếc đột ngột, không mắc chứng nghiện rượu, tràn đầy hơi thở ngạo mạn, tự tin đến mức tưởng chừng bản thân có thể thay đổi cả thế giới.
Mạnh Miên Đông ba năm trước tuyệt đối sẽ không nghĩ đến bản thân sẽ có ngày chán chường đến nỗi đóng cửa không ra, trầm mê trong rượu chè.
Nhưng Mạnh Miên Đông bây giờ đang dùng tốc độ ánh sáng tốt lên khiến anh nhìn bằng ánh mắt khác, tất nhiên cũng sẽ khiến cho Mạnh Miên Đông ba năm trước nhìn bằng ánh mắt khác.
Mạnh Miên Đông được Văn Nhiên nhẹ nhàng vỗ về, tự cho phép mình trốn tránh một lát, mới nhìn thẳng vào mình của ba năm trước.
Vừa vặn đến đoạn cậu xuống sân khấu thay đổi trang phục, trên dưới trang phục đều đính kim sa, thậm chí áo không có nút cài nên cậu chỉ nhìn thoáng qua liền có thể thấy cơ bụng, cậu bây giờ không có cơ bụng.
Cậu cảm thấy Văn Nhiên nhìn chăm chú, bất mãn chỉ vào mình của ba năm trước hỏi: “Có phải cậu ta tốt hơn em không?”
“Chua ghê.” Văn Nhiên vuốt cái mũi chun lại của Mạnh Miên Đông, “Bé ngốc đang ghen với bản thân à?”
Mạnh Miên Đông phản bác: “Em không phải bé ngốc, em sớm đã nói với anh rằng em rất thông minh, mười tám tuổi đã tốt nghiệp đại học trọng điểm.”
Văn Nhiên hỏi: “Nếu em thông minh như vậy, sao lại tự ghen với mình.”
Mạnh Miên Đông thẳng thừng nói: “Bởi vì cậu ta có cơ bụng em không có.”
Hóa ra là vì cơ bụng à?
Văn Nhiên cười một tiếng: “Cậu ấy có cơ bụng em không có, vậy em luyện cơ bụng không phải là được rồi sao?”
Còn chưa nói xong, anh lại ám muội nói: “Lẽ nào Miên Đông của anh cho rằng có cơ bụng sẽ ôm thoải mái hơn sao?”
“Không phải đâu.” Mạnh Miên Đông hừ một tiếng, “Anh lại lưu manh.”
Văn Nhiên nghiêm túc nói: “Cậu ấy là em, là em của ba năm trước, em chính là cậu ấy, là cậu ấy của ba năm trước, cho nên em không cần phải ghen với mình, nếu cương quyết so sánh thì anh càng thích em bây giờ hơn, vì em bây giờ làm anh đau lòng, em của ba năm trước thì không.”
Mạnh Miên Đông hôn Văn Nhiên một cái “chụt”: “Em không ghen với cậu ta nữa, vì cậu ta không có anh.”
“Đúng, bây giờ em có anh rồi, bất kể là hỷ nộ ai lạc, anh đều sẽ cùng em trải qua.” Văn Nhiên và Mạnh Miên Đông mười ngón tay đan xen, “Bất kể con đường phía trước có gian nan cách trở hay xuôi chèo mát mái, chúng ta cũng cùng nhau đi về phía trước.”
“Ừm.” Mạnh Miên Đông cảm thấy hốc mắt mình nong nóng, cố bình tĩnh lại một chút, tiếp tục xem concert.
Cậu nhìn không chớp mắt, hai tay vô thức bấu chặt tay Văn Nhiên, móng tay bấm sâu vào mu bàn tay anh.
Văn Nhiên hơi đau nhưng không lên tiếng, bởi vì Miên Đông của anh đang chiến đấu với sự sợ hãi, lo lắng, tự ti luẩn quẩn dưới đáy lòng, anh không thể quấy nhiễu Miên Đông của anh.
Concert kéo dài tận hai giờ, ca khúc cuối cùng là ca khúc Mạnh Miên Đông tự đàn tự hát < Độc >.
<Độc> không có vũ công, không có nhạc đệm, cậu thay áo phông và quần jeans, vô cùng đơn giản mà đứng trên sân khấu, tự đàn tự hát.
Dẫu là tiếng đàn guitar, tiếng hát, tâm tình hay vóc dáng đều là những thứ mà hiện tại cậu không có cách nào sánh bằng.
Cậu ngưng mắt nhìn mình của ba năm trước, bắt đầu kiểm điểm thiếu sót của mình
Sau khi < Độc > kết thúc, màn sân khấu kéo xuống, mình của ba năm trước kéo vũ công, ban nhạc cúi đầu cảm ơn fans dưới sân khấu.
Sau đó, mình của ba năm trước ngồi lên giàn giáo giữa sân khấu.
Sân khấu náo nhiệt trở nên yên ắng, fans ở phía dưới vẫn sôi trào, không ngừng hô “Encore”.
*Encore: là một màn trình diễn bổ sung được đưa ra bởi những người biểu diễn sau khi chương trình dự kiến kết thúc, thường là để đáp lại những tràng pháo tay kéo dài từ khán giả.Trong tiếng “Encore” của fan hâm mộ, cậu của ba năm trước lại một lần nữa xuất hiện trên vũ đài, hát một ca khúc chưa được phát hành, sau cùng, cậu nói với fans: “Ba tháng sau tôi sẽ bắt đầu chuyến lưu diễn toàn quốc, xin mọi người ủng hộ nhiều hơn.”
Fans dưới sân khấu liên tục nói: “Tiểu Miên Đông, ba tháng sau gặp lại.”
Đây là ước định của cậu và fans, fans hâm hộ vẫn rất đúng hẹn, vé concert ba tháng sau bán sạch trong một giờ, nhưng cậu lại thất hứa, bởi vì ba ngày trước khi concert diễn ra cậu đã mắc chứng điếc đột ngột rồi.
Một trong những nguyên nhân công ty bỏ rơi cậu là do cậu lâm thời hủy bỏ concert khiến công ty tổn thất nặng nề, nào là phí địa điểm, lương nhân viên, vật liệu, tiền quảng cáo…
Cho nên ước định này đối với cậu chỉ tràn đầy mỉa mai, càng mỉa mai hơn chính là sau khi concert kết thúc, cậu còn có 10 phút tự bạch, cậu đã biểu đạt nguyện vọng của mình rằng: “Chỉ cần có người chịu nghe tôi hát, tôi sẽ tiếp tục hát.”
Fan hâm mộ đang chờ cậu trở về, cậu lại trốn tránh vì căn bệnh điếc đột ngột, trốn tránh trong rượu chè, khiến bản thân mắc chứng nghiện rượu.
Về chuyện ca hát, bác sĩ nói rằng không có vấn đề gì, nhưng giai điệu không được dữ dội, âm thanh hiện trường cũng không thể quá lớn, nên đeo thiết bị bảo vệ tai, hát đúng cách rất có lợi cho sự hồi phục của tai trái, chỉ là sau khi cậu thử hát, cậu không thể đối mặt với sự trật nhịp của mình, bản thân cứ thế gục ngã.
Lãng phí hết ba năm, chứng điếc đột ngột là ngòi nổ, chứng nghiện rượu là chất xúc tác, nhưng nguyên nhân lớn nhất là chính bản thân cậu nhu nhược, cậu không dám đối mặt chật vật, càng không dám đối mặt với tàn tật, cậu cũng không muốn người khác thương hại, cũng không muốn bị người khác khinh thường.
Nếu lúc đó cậu nghe lời bác sĩ, lần nữa trở lại sân khấu thì hiện tại cậu không chỉ có thể xem DVD này mà tai trái có thể đã khỏi hẳn rồi.
Nhưng, mọi thứ đều không có nếu như…
Mười phút tự bạch kết thúc, danh sách nhân viên hiện lên, có một vài bóng dáng cậu vẫn còn nhớ rõ.
Sau đó, DVD chạy xong, trên TV không còn một hình ảnh nào.
Cậu sững sờ thật lâu mới phát hiện tay mình dùng sức quá độ mà cảm thấy đau đau.
Cậu vừa cúi đầu thì nhìn thấy móng tay mình đang bấu vào mu bàn tay Văn Nhiên, khiến cho nơi đó đỏ ửng.
Cậu muốn buông ra, lại như đóng đinh trên đó, một chút cũng không nhúc nhích được.
“Đừng sốt ruột, không đau.” Cậu nghe thấy Văn Nhiên nói như vậy, mới phát hiện mình gấp đến độ đỏ cả vành mắt.
Sau đó, nước mắt cậu như đê vỡ tuôn trào.
Cậu khóc là bởi vì làm Văn Nhiên đau, cũng vì hối hận, hối hận để bản thân nhu nhược ba năm.
Văn Nhiên hôn lên mí mặt cậu, bờ môi Văn Nhiên rất nóng, đầu lưỡi của Văn Nhiên cũng rất nóng.
Cậu rất muốn ngừng khóc, lại không được.
Được Văn Nhiên yêu thương, bản thân càng trở nên nhu nhược.
Cậu không còn là cô nhi một thân một mình, không có ai để dựa dẫm, chỉ có thể dũng cảm tiến lên kia nữa.
Trong miệng Văn Nhiên tràn đầy nước mắt đắng chát, anh nhìn Mạnh Miên Đông nói: “Miên Đông của anh rất ngọt, chỗ nào cũng ngọt, ngoại trừ nước mắt, nên em đừng khóc nữa, có muốn khóc cũng chỉ có thể khóc lúc chúng ta làm tình, bởi vì khi đó nước mắt của em ngọt.”
Mạnh Miên Đông hít mũi một cái, xuyên qua màn hơi nước, nhìn Văn Nhiên, khóc một chốc mới bình tĩnh lại.
Sau khi bình tĩnh lại, việc đầu tiên cậu làm là buông tay.
Cậu buông hai tay ra, thấy trên mu bàn tay Văn Nhiên hằn dấu, mười cái dấu móng tay làm tróc da Văn Nhiên.
Văn Nhiên cũng không thèm để ý, song anh rất sợ Mạnh Miên Đông lại khóc, liền áp người hôn Mạnh Miên Đông.
Nụ hôn ướt át ngọt ngào làm Mạnh Miên Đông thần hồn điên đảo, trầm luân trong đó, không thể kiểm soát.
Văn Nhiên rời khỏi môi cậu, cậu chủ động ôm lấy Văn Nhiên nói: “Hôn em.”
Văn Nhiên hôn cậu, từng chút từng chút liếm láp khoang miệng cậu, từng chút từng chút liếm răng lợi của cậu, sau đó từng chút từng chút ma sát đầu lưỡi cậu.
Mạnh Miên Đông bị hôn đến bật ra tiếng rên rỉ, cả người xụi lơ, cậu lần nữa xác nhận mình không cần hâm mộ mình của ba năm trước, bởi vì cậu bây giờ có Văn Nhiên, Văn Nhiên của cậu đang hôn cậu.
Nụ hôn này hơi dài, chuyện kế tiếp đương nhiên không cần phải nghĩ, không bao lâu sau, chẳng những môi lưỡi mà ngay cả thân thể đều quấn quít nhau, bầu không khí nhanh chóng nóng lên.
Thân thể Mạnh Miên Đông lại ướt đẫm, tóc ướt đẫm dính trên trán.
Cổ họng cậu cũng khàn khàn, nhưng vẫn không ngừng rên rỉ biểu đạt cảm thụ của mình.
Làm ba lần, Văn Nhiên mới buông cậu ra, cảm giác trống rổng trong nháy mắt đánh úp tới, cậu lăng lăng nhìn Văn Nhiên nói: “Đừng đi ra.”
Văn Nhiên ôn nhu đáp lại thỉnh cầu của cậu.
Hai người ôm nhau ngủ một chút, Mạnh Miên Đông vừa tỉnh lại liền cảm giác được sự dị thường của mình, ý thức được Văn Nhiên vẫn còn ở trong, không khỏi tươi cười.
Mạnh Miên Đông chỉ nhúc nhích một cái, Văn Nhiên đã tỉnh lại, anh đứng dậy, hôn trán Mạnh Miên Đông nói: “Anh ôm em đi tắm nhé!”
“Chảy…” Mạnh Miên Đông sờ sờ, đáp, “Ừm, em muốn tắm chung.”
Văn Nhiên rửa sạch cho Mạnh Miên Đông xong, ôm Mạnh Miên Đông vào bồn tắm, còn mình tắm vòi sen.
Tắm vòi sen xong, anh cũng bước vào bồn tắm, để Mạnh Miên Đông tựa vào người anh.
Mạnh Miên Đông bắt cổ tay anh, nhìn kỹ mu bàn tay, trên mu bàn tay hiện lên một vệt máu.
“Xin lỗi.” Mạnh Miên Đông cúi đầu, liếm vết máu của anh, “Xin lỗi, em không nên dùng quá sức như vậy.”
Anh ôn nhu nói: “Không sao, anh biết em không chịu nổi mới làm như thế, chỉ vô thức chứ không phải cố ý.”
Mạnh Miên Đông nhìn Văn Nhiên bằng đôi mắt ươn ướt: “Cảm ơn anh đã cho em phép em yếu đuối. Văn Nhiên, có phải em thật sự là một kẻ yếu đuối đúng không? Lúc chưa xảy ra chuyện, em còn có thể nỗ lực, khi lâm vào nghịch cảnh, em lại dễ dàng bị đánh bại. Điếc đột ngột cũng không phải là bệnh nan y, không thể phán cuộc đời ca sĩ của em kết thúc, em lại để mình sống trong địa ngục ba năm. Cho dù tai trái có vấn đề thì em cũng còn may mắn hơn những người khuyết tật khác. Hơn nữa coi như em không thể tiếp thu chuyện tai trái có vấn đề thì sự thật vẫn không thể thay đổi, điều em phải làm là thích ứng chứ không phải trốn tránh, Văn Nhiên…”
Cậu cố lộ ra một nụ cười: “Văn Nhiên, cùng em đến bệnh viện nhé, em muốn đeo máy trợ thính.”
Sau nhiều lần đấu tranh, cậu quyết định đeo máy trợ thính, cơ mà vì sao Văn Nhiên thoạt nhìn không vui thế?
Cậu dùng tay đẩy đẩy khóe môi Văn Nhiên, làm ra tư thế mỉm cười, nghi hoặc hỏi: “Em quyết định đeo máy trợ thính, anh không vui sao?”
Văn Nhiên thở dài: “Anh rất băn khoăn, quyết định này đối với em không dễ dàng gì, lẽ ra anh phải vui vẻ, nhưng thật lòng anh không muốn em đeo máy trợ thính chút nào. Miên Đông, anh hy vọng tai trái của em có thể khôi phục.”
“Có thể…khôi phục…” Mạnh Miên Đông chạm vào tai trái, “Chỉ cần em nghe thấy âm thanh hơi lớn một chút thì tai trái của em có thể bị ù, em không tin…”
Cậu ngưng thở một hồi mới nói tiếp: “Em không tin là tai trái của em có thể khôi phục. Em quyết định muốn đeo máy trợ thính, như vậy em mới có thể tạo ra giai điệu hay hơn.”
Thật ra đối với người bình thường, 70-80% thính lực đã đủ để trải qua sinh hoạt rồi, nhưng đối với người muốn tạo ra giai điệu hay, muốn bày ra màn trình diễn hoàn mỹ như Mạnh Miên Đông còn thiếu rất nhiều.
Văn Nhiên nhìn Mạnh Miên Đông cố gắng kiên cường, đau lòng không thôi.
Lát sau, anh mới thấp giọng nói: “Anh đi bệnh viện với em.”
Hai người ngâm mình trong bồn tắm hồi lâu, đến khi nước trong bồn chuyển lạnh mới đi ra.
Sau khi lau khô thân thể, mặc áo choàng tắm vào cho Mạnh Miên Đông, Văn Nhiên đem máy sấy tới sấy cho Mạnh Miên Đông.
Anh sợ Mạnh Miên Đông ù tai, chỉnh thông số nhỏ nhất.
Sấy khô tóc Mạnh Miên Đông rồi anh mới sấy tóc cho mình.
Mạnh Miên Đông ôm eo Văn Nhiên từ phía sau, thỉnh thoảng có vài giọt nước trên tóc Văn Nhiên rơi xuống.
Văn Nhiên nhìn mình và Mạnh Miên Đông chỉ lộ ra một chỏm tóc trong gương, đánh thức hệ thống 001 trong đầu, hỏi: “Tai trái Miên Đông có thể khôi phục không?”
Hệ thống 001 đáp: “Sau khi anh vào thế giới này, tôi không biết những chuyện phía sau nữa, cho nên tôi cũng không biết tai trái của Miên Đông có…”
Văn Nhiên lười nghe nữa, không đợi nó nói xong, lập tức tắt đi.
Anh sấy khô tóc, quay đầu lại, nói: “Anh đi gọi điện thoại, bảo Hàn Thừa hẹn trước.”
“Ừm.” Mạnh Miên Đông vẫn không buông Văn Nhiên ra, Văn Nhiên đi một bước, cậu cũng đi một bước.
Văn Nhiên đi tới phòng ngủ, cầm điện thoại trên tủ đầu giường, bấm số điện thoại của Hàn Thừa: “Miên Đông quyết định mang theo máy trợ thính, anh hẹn bác sĩ trước nhé.”
Phòng làm việc Văn Nhiên mới mở không bao lâu, nhân viên không đủ, Hàn Thừa đang phỏng vấn, nghe Văn Nhiên nói vậy, giật mình một cái, bảo cậu nhóc đang định phỏng vấn ra ngoài trước, sau đó mới hỏi: “Miên Đông thực sự đã quyết định?”
Văn Nhiên đau lòng nói: “Miên Đông đã thực sự quyết định, chúng ta không thể lung lay em ấy được.”
Hàn Thừa hơi cần chờ, sau đó đáp: “Ok, tôi biết rồi, tôi đi hẹn trước, cậu chờ điện thoại của tôi.”
Hàn Thừa cúp điện thoại chừng năm phút thì đã gọi tới lần nữa: “Tám giờ sáng ngày mốt tôi đến đón hai người đi bệnh viện.”
Văn Nhiên liếc nhìn Mạnh Miên Đông, nói: “Tới đó gặp.”
Văn Nhiên bật loa ngoài nên Mạnh Miên Đông cũng nghe thấy, nói với: “Cám ơn Hàn ca, phiền anh.”
Thiếu niên gục ngã khi nghe thấy mình không có khả năng hồi phục đã trưởng thành rồi.
Là bởi vì có Văn Nhiên ở đây ư?
Hàn Thừa vui mừng nghĩ, song lại nghĩ đến chuyện Mạnh Miên Đông sắp đeo máy trợ thính mà đau lòng.
“Xin lỗi, tôi cúp điện thoại trước nhé, tôi còn phải phỏng vấn.” Hắn cúp điện thoại xong không tiếp phỏng vấn ngay.
Tám giờ sáng ngày mốt, ngày mai, hôm nay, bây giờ là 9 giờ 55 phút sáng.
Tiệm ăn sáng giờ này cũng đã bán hết, vậy nên Văn Nhiên và Mạnh Miên Đông vào một cửa hàng bán cháo.
Họ gọi cháo Triều Châu, nồi nhỏ đủ hai người ăn.
Mạnh Miên Đông chọn cháo cá basa, cá basa rất mềm, không có xương, trong cháo còn có nấm hương, rau xanh.
Văn Nhiên thì chọn bánh bao xá xíu, bánh bao trứng, hai món khai vị cùng với bánh cuốn xoài.
Chờ họ ăn xong cũng sắp tới giờ trưa.
Cửa hàng cháo nằm trong trung tâm mua sắm, bên ngoài trung tâm mua sắm mới xây một cái vòng đu quay cao chọc trời, hai người thừa dịp trưa không có ai, ngồi lên đó.
Nhân lúc vòng đu quay quay tới đỉnh cao nhất, Văn Nhiên hôn lên môi Mạnh Miên Đông, thâm tình bày tỏ: “Miên Đông, anh yêu em.”
— Truyền thuyết nói rằng nếu hai người yêu nhau hôn nhau khi vòng đu quay tới đỉnh cao nhất, bọn họ sẽ vĩnh viễn ở bên nhau.Mạnh Miên Đông cũng thâm tình bày tỏ: “Văn Nhiên, em yêu anh.”
Sau đó họ xuống đu quay, lái xe đến phòng GYM.
Thời gian trôi qua rất nhanh, chẳng mấy chốc đã hết một ngày, kế tiếp chính là ngày mai, hết ngày mai chính là ngày mốt.
Mạnh Miên Đông vô cùng căng thẳng, không ngủ được, cứ trằn trọc mãi, Văn Nhiên cũng căng thẳng không kém, căng thẳng đến độ muốn hỏi Mạnh Miên Đông có muốn từ bỏ hay không.
Anh biết rằng không nên làm thế, anh cũng không thể lung lay Mạnh Miên Đông, đây là quyết định Mạnh Miên Đông thật vất vả mới dám thực hiện.
Hai người trằn trọc trở mình một đêm không ngủ, trơ mắt nhìn rèm cửa sổ chậm rãi bị chiếu sáng, trơ mắt nhìn ánh mặt trời xuyên qua.
Như có thần giao cách cảm, họ liếc nhìn nhau một cái rồi cùng nhau rời giường.
Sau khi rửa mặt, thay quần áo, họ ra ngoài ăn sáng.
Văn Nhiên không đợi Mạnh Miên Đông mở miệng đã gọi bánh pork pie, bánh quy hành và bánh tiêu cho Mạnh Miên Đông, mê tín nói: “Nuốt hết những thứ này, mọi chuyện sẽ suông sẻ.”
Mạnh Miên Đông không khỏi làu bàu: “Em không phải đi thi, không cần 100 điểm.”
Văn Nhiên nghiêm túc nói: “Em xem như mình đi thi đi, ăn những thứ này là có 100 điểm rồi.”
Mạnh Miên Đông biết Văn Nhiên lo lắng cho mình, không cãi Văn Nhiên nữa, ngoan ngoãn ăn hết bánh pork pie, bánh quy hành, bánh tiêu.
Văn Nhiên đang lo lắng trong lòng, không muốn ăn gì cả, nhưng vẫn ăn một chén hoành thánh, một phần sủi cảo hình lá hấp.
Họ dậy quá sớm nên khi ăn sáng xong về nhà cũng chỉ mới 6 giờ 41 phút.
Hàn Thừa sẽ tới đón họ lúc tám giờ, còn khoảng một tiếng mười chín phút.
Trong lúc bọn họ bồn chồn, khắc khoải từng giây từng phút, Hàn Thừa cuối cùng cũng tới.
Văn Nhiên lại âm thầm hy vọng Hàn Thừa mãi mãi không xuất hiện.