Người Yêu Nhỏ

Chương 19

Lưu Đồng đem Ngu Y Kiệt  đè ở trên ghế sa lon, sau đó trên thân cậu bắt đầu cuồng ăn đậu hũ, Ngu Y Kiệt  ngay từ đầu còn ỡm ờ, thẳng đến lúc Lưu Đồng gặm cắn lỗ tai cùng cổ, cậu liền triệt để tước vũ khí đầu hàng, ôm lấy cổ anh hôn đáp lại. Hai người còn chưa ở trên ghế sa lon làm qua bao giờ, bình thường đều là trong phòng ngủ, Ngu Y Kiệt cũng không phải mỗi ngày đều để anh thân mật, Lưu Đồng không biết tiết chế, làm đau Ngu Y Kiệt xong mới hối hận, tắm cho cậu, giúp cậu nắn eo bóp vai còn không ngừng nũng nịu lấy lòng.

Trong khi hai người còn đang anh anh em em, chuông cửa đột nhiên vang lên, Lưu Đồng không chút nào muốn đứng dậy, Ngu Y Kiệt đẩy anh, Lưu Đồng mới miễn cưỡng lau lau bờ môi, lòng tràn đầy bất mãn, đến cùng là ai quấy rầy vậy hả. Ngu Y Kiệt  cũng không biết giờ này rồi ai còn tới, lúc đi mở cửa cậu mới phát hiện ra là ba mẹ Lưu Đồng trở về. Ngu Y Kiệt  tranh thủ thời gian chỉnh lý quần áo của mình, khi họ vào cửa Lưu Đồng cùng Ngu Y Kiệt lúng túng đứng một bên

“Cô… chú… hai người trở về rồi…”

“Mẹ… Ba…”

Mẹ Lưu nhìn thấy Lưu Đồng liền đến ôm một cái, còn sờ lên mặt Lưu Đồng, hai người thật đúng là đời này chẳng có mấy dịp đi du lịch cùng nhau, vừa đi liền đi hai tháng. Ba Lưu đem một cái valy thật to kéo tới trước mặt Lưu Đồng tự hào chỉ chỉ

“Tonny, đây đều là quà của con, đến đây mở xem có thích không.”

Lưu Đồng đảo tròn mắt sau đó quay người như một làn khói chạy lên trên lầu, bịch một tiếng đóng cửa lại, ba Lưu không hiểu vì sao, mẹ Lưu thì nhìn ra Lưu Đồng không vui, liền hỏi Ngu Y Kiệt

“Y Kiệt, Tonny sao vậy?”

“Cháu cũng không biết nữa…”

“A, kệ nó đi, nó vẫn hay tuỳ hứng mà. Hôm nay cô chú bay chuyến buổi chiều, tranh thủ trở về sớm một chút, Y Kiệt, ở nhà có khỏe không?”

“Cháu khoẻ ạ…”

“Đây là quà cho cháu.”

“Cảm ơn chú.”

Ba Lưu lại đem một vali kéo tới trước mặt Ngu Y Kiệt, mẹ Lưu nhìn thấy trên cổ Ngu Y Kiệt  có một vết đỏ, rất quan tâm hỏi

“Y Kiệt, cổ của cháu sao lại có vết đỏ? Bị côn trùng đốt sao?”

Ngu Y Kiệt  trong lòng giật mình, lập tức che cổ, đây là vừa rồi Lưu Đồng hôn cậu tạo ra vết tích này, Ngu Y Kiệt lập tức thuận theo mẹ Lưu mà trả lời: “Dạ… vâng… Gần đây hay có mưa mà…”

“Trong tủ có thuốc bôi đó, cháu lấy bôi đi, để cháu chiếu cố Tonny vất vả như vậy, chính mình lại không chăm sóc tốt cho bản thân.”

“Cháu…”

Ngu Y Kiệt  rất xấu hổ, mặc dù mẹ Lưu rất nhiệt tình, luôn luôn nói xem như mình có hai đứa con trai, nhưng Ngu Y Kiệt  cũng biết giới hạn. Hiện tại cậu lại len lén cùng Lưu Đồng phát sinh quan hệ, tình yêu tuy không có gì sai, nhưng cậu cảm thấy tốt nhất vẫn là không nên lộ ra ngoài ánh sáng.

“Được rồi, Y Kiệt, cháu đem đồ lên cho Tonny luôn nha, sau đó nghỉ ngơi cho tốt.”

“Vâng, vậy cháu lên trước đây ạ.”

Ngu Y Kiệt kéo hai cái vali lên lầu, hai vợ chồng họ đã lâu không về nhà, ngày nào họ cũng cùng Lưu Đồng gọi video call, chỉ là vì nhìn con trai ở nhà một mình có chút lo lắng, cho dù là có người chiếu cố, hai người cũng không thể mười phần an tâm đi chơi, họ còn đối tốt với cậu như vậy. Càng nghĩ, Ngu Y Kiệt lại càng cảm thấy bản thân mười phần sai.

Ngu Y Kiệt biết Lưu Đồng buồn bực, đến phòng anh gõ cửa một cái rồi mới vào, Lưu Đồng quả nhiên là không vui, ôm một con Simpson thật to nằm đắp chăn, xoay mặt vào tường. Ngu Y Kiệt  biết anh còn chưa ngủ, đi qua ngồi xuống giường nhẹ nhàng sờ đầu anh. Lưu Đồng bỗng nhiên đứng dậy đem Ngu Y Kiệt ôm lấy. Ngu Y Kiệt có thể cảm giác được Lưu Đồng tâm tình đang gấp gáp, hơi thở dồn dập khẩn trương, cậu vỗ nhè nhẹ lấy lưng của anh an ủi anh: “Không nên tức giận, ba mẹ trở về anh phải vui chứ, họ còn mua nhiều quà cho anh như vậy.”

“Ba mẹ trở về… Y Kiệt liền… đi về phòng…”

“Anh bởi vì như vậy mà không vui sao?”

“Không phải… còn có… lúc nãy bị ngưng… giữa chừng.”

“Tonny, không nên như vậy.”

“Hừ…”

Lưu Đồng đối với đống quà mà ba mẹ mang về không có chút hứng thú nào, anh chỉ muốn Y Kiệt thôi. Ngu Y Kiệt vài ngày mới cho anh đụng một lần, lần này còn bị ba mẹ cắt ngang giữa chừng, trong lòng rất không vui.

Ngu Y Kiệt an ủi rất lâu, lại cẩn thận cẩn thận hôn anh mấy cái. Cậu rất sợ ba mẹ của anh đột nhiên đi vào nên không dám quá phận, bất quá bây giờ, đoán chừng hai người mệt mỏi chuẩn bị đi ngủ rồi. Lưu Đồng miễn cưỡng nhắm mắt, còn nắm tay Ngu Y Kiệt không buông, một lúc lâu sau, khi anh đã ngủ rồi Ngu Y Kiệt mới thận trọng rút tay mình ra, sau đó đem Simpson đặt ở bên cạnh anh. Cậu nhìn đồng hồ, đã mười hai giờ.

Ngu Y Kiệt về phòng mình, đã lâu rồi cậu không ngủ một mình, cho dù là ba mẹ đều ở nhà, Lưu Đồng cũng sẽ vụng trộm chạy đến đây cùng cậu chen chúc nằm cùng nhau, bây giờ chỉ có một mình cậu quả thật có chút trống rỗng.

Hôm sau Ngu Y Kiệt thức dậy, rửa mặt xong định đến phòng bếp làm cơm, thế nhưng điểm tâm đã làm xong rồi. Hôm nay mẹ Lưu nấu ăn, món mì thơm ngon bốc khói nghi ngút, Ngu Y Kiệt  không hiểu lắm, bình thường cả nhà đều ăn đồ Tây, nếu là cậu nấu thì sẽ ăn cơm chiên hay hấp bánh bao, mì thì chưa ăn bao giờ. Chờ Lưu Đồng xuống đến nơi xong, mẹ Lưu mới vui vẻ ngập tràn đối với Lưu Đồng nói: “Tonny, sinh nhật vui vẻ!”

Lưu Đồng cúi đầu mỉm cười, trong ấn tượng của anh sinh nhật là ngày ba mẹ chuẩn bị thật nhiều thứ, nhưng khi đó anh không cảm thấy sinh nhật của mình cùng những ngày khác có gì khác biệt. Nhưng mà sinh nhật có ăn ngon và chơi vui cho nên anh cũng sẽ ngoan ngoãn nghe theo ba mẹ chuẩn bị. Về sau lớn hơn, anh cũng chậm rãi hiểu được ý nghĩa của sinh nhật, khi dần dần đối với thế giới này có chút cảm giác, liền biết ngày này là dịp đáng được chúc mừng cùng tặng quà, cho nên anh liền nhớ kỹ sinh nhật của mình, cho nên trước một ngày đã nói Ngu Y Kiệt làm bánh bích quy xem như lễ vật. Đương nhiên, anh càng muốn hơn chính là Ngu Y Kiệt, chỉ tiếc là ba mẹ lại về giữa chừng.

Ngu Y Kiệt bất ngờ, sinh nhật Tonny? Chẳng trách ba mẹ anh lại đột nhiên gấp rút trở về, cũng trách không được hôm qua anh đòi cậu làm bánh bích quy. Ngu Y Kiệt có chút hổ thẹn nhìn Lưu Đồng: “Tonny, sinh nhật vui vẻ… Anh làm sao… Không nói cho em biết. Em không chuẩn bị quà gì cho anh hết.”

“Hì hì… quà hôm qua không phải đã tặng sao… Bánh bích quy đó.”

“Đâu có gọi là quà được…”

Nhìn thấy Ngu Y Kiệt ngại ngùng, mẹ Lưu vội vàng an ủi cậu: “Y Kiệt, Tonny không để ý đâu, chỉ cần nó vui, đừng nói bánh bích quy… có cho nó nắm đất cũng được. Cháu làm bánh cho nó là đã có lòng lắm rồi, đừng xấu hổ. Lại đây, mau ăn mì, nguội sẽ không ngon đâu.”

“Dạ…”

Ngu Y Kiệt vẫn có chút ngại ngùng động đũa, Lưu Đồng thì không để ý gì, cắm cúi ăn mì. Ba Lưu từ trên lầu đi xuống ăn điểm tâm, cũng đối với con trai nói một tiếng sinh nhật vui vẻ. Lưu Đồng trả lời “Cảm ơn ba”, đây đối với ông mà nói là lời cảm ơn đầu tiên từ con trai. Ba Lưu kinh ngạc nhìn Lưu Đồng sau đó đối với vợ nói: “Con trai thay đổi không ít nha…”

“Đương nhiên rồi, đều là công lao của Y Kiệt cả. Từ ngày có Y Kiệt, Tonny liền tiến bộ không ngừng, Y Kiệt còn dạy nó nhiều thứ nữa.”

“Xem ra con của chúng ta gặp được quý nhân rồi.”

Ngu Y Kiệt bị khen đến đỏ mặt, cậu vẫn luôn cảm thấy mình không có cái gì đặc biệt, thậm chí còn nghĩ nếu như người Lưu Đồng thích không phải cậu mà là người khác, anh sẽ còn tiến bộ nhanh hơn nữa.

Ăn xong điểm tâm, mẹ Lưu mang theo Lưu Đồng cùng Ngu Y Kiệt đi trung tâm thương mại. Ba anh thì đi công ty, cả nhà quyết định buổi tối sẽ hẹn nhau ở sân thượng nhà hàng cơm tây ăn mừng sinh nhật Lưu Đồng. Kỳ thật Ngu Y Kiệt vốn không muốn tham dự, cậu không muốn xen vào một nhà ba người họ cùng nhau ăn một bữa cơm, nhưng Lưu Đồng nhất quyết không chịu, nếu không có Y Kiệt thì khỏi ăn sinh nhật luôn. Cuối cùng Ngu Y Kiệt hết cách, đành phải gật đầu đồng ý.

Đi chơi cả một ngày, đến chiều mẹ Lưu liền dẫn cả hai đến cửa hàng âu phục. Đi tới nhà hàng cao cấp cũng không thể mặc quần áo như hằng ngày, phải ăn mặc lịch sự một chút, cho nên bà liền lôi kéo Lưu Đồng bắt đầu chọn âu phục cho con trai. Lưu Đồng không quá ưa thích âu phục, mặc vào phi thường gò bó thân thể, mặc cho mẹ anh đứng cạnh cầm quần áo cho anh thử, anh vẫn vô cùng khó chịu. Sau đó mẹ Lưu lại cầm một bộ đưa cho Ngu Y Kiệt, Ngu Y Kiệt nhìn thấy mác giá tiền, vội vàng lắc đầu

“Cô à… Cái này rất đắt…”

“Một bộ quần áo thôi mà, cháu thử đi, nếu thích cô mua cho cháu.”

“Không được, cháu đã nhận nhiều đồ từ mọi người lắm rồi…”

“Buổi tối đến nhà hàng phải mặc lịch sự một chút chú, nhanh đi thử đi nào.”

Ngu Y Kiệt còn muốn từ chối đã bị Lưu Đồng kéo vào phòng thử áo, mẹ Lưu từ phía sau gọi vọng bảo không thể cùng người khác vào phòng thử áo được, nhưng Lưu Đồng căn bản không quan tâm, đem Ngu Y Kiệt nhét vào gian thử đồ còn trống. Cửa hàng cao cấp nên phòng thử đồ đều rất rộng, hai ba người cũng có thể cùng lúc vào, Ngu Y Kiệt nghĩ, dù sao cũng đã đi đến đây rồi, vậy thì thử một chút đi.

“Tonny, anh mau cởi áo khoác ra, em giúp anh mặc vest.”

Lưu Đồng đem áo khoác cởi xuống, sau đó Ngu Y Kiệt giúp anh mặc vest vào, sửa sang lại vạt áo cùng nút áo. Lưu Đồng nhìn chằm chằm Ngu Y Kiệt, dáng vẻ cậu tỉ mẩn giúp mình mặc đồ khiến cho tim anh rung động. Lưu Đồng tiến tới hôn lên trán Ngu Y Kiệt, Ngu Y Kiệt còn không có để ý, một bên giúp anh thắt cravat một bên nói: “Tonny, đừng nhúc nhích…”

Nhưng mà Lưu Đồng không nghe theo, bờ môi vẫn hung hăng hướng xuống thấp hơn tìm kiếm. Ngu Y Kiệt vội né tránh, Lưu Đồng ngay lập tức giữ bả vai Ngu Y Kiệt, ép cậu vào tường, sau đó trực tiếp hôn xuống. Ngu Y Kiệt không nghĩ tới đang ở bên ngoài mà anh cũng dám làm chuyện này liền dùng sức đẩy ra, đẩy đến mấy lần mới được. Cậu xoa xoa miệng của mình, môi đột nhiên bị hôn mạnh mẽ như vậy thật rất đau.

“Tonny… Đây là phòng thử…”

“Thì sao! Anh muốn hôn Y Kiệt!”

“Lưu manh nà… Rồi… anh mặc xong rồi đó… Ra ngoài đi.”

Ngu Y Kiệt giúp đem quần áo thay ra để qua một bên, sau đó Lưu Đồng phi thường mất tự nhiên đi ra khỏi phòng thử. Lưu Đồng cảm thấy không thoải mái, nhưng mẹ Lưu nhìn thấy hình ảnh mới của con trai thì hai mắt đều sáng lên, bà đi tới nhẹ nhàng sờ sờ mặt anh

“Bảo bối, bộ này rất thích hợp với con, đẹp trai lắm.”

“Không… Không thoải mái…”

“Nhưng mà hợp với con lắm, bây giờ con mặc cái này, sau đó chúng ta cùng đi ăn cơm nha.”

“Dạ…”

Lưu Đồng rất bất đắc dĩ đứng bên cạnh mẹ, nhìn mình trong gương có chút không quen. Nhưng đúng như mẹ nói, mình rất đẹp trai, Lưu Đồng nhìn gương cười cười, cảm thấy tạo hình này cũng không tệ lắm. Một lát sau, Ngu Y Kiệt cũng thay một thân âu phục đi ra, cậu cũng cảm thấy trang phục này dù rất đẹp nhưng mặc lên gò bó không thoải mái.

“Y Kiệt cháu mặc bộ này đẹp quá ! Cháu có thích hay không ? Không thích thì chúng ta chọn một bộ khác.”

“Á… Không cần đâu ạ. Bộ này tốt lắm rồi. Cảm ơn cô…”
Bình Luận (0)
Comment