Người Yêu Nhỏ

Chương 24

Ngu Y Kiệt bật khóc, là bất lực rơi lệ, hai tay cậu bất lực nắm lấy vách tường, ra sức đập đầu mình muốn thanh tỉnh, thế nhưng cơ thể lại không chịu được tác dụng của thuốc cùng trêu chọc của hắn ta. Trần Vũ Thành cởi bỏ áo Ngu Y Kiệt, lại thấy được trên vai Ngu Y Kiệt có dấu hôn. Hắn nhoáng cái đã hiểu rõ, ngọn lửa giận dữ trong người lại càng bùng lên, hung hăng cắn lấy bả vai Ngu Y Kiệt

“Hưm!” Ngu Y Kiệt hừ một tiếng. Trần Vũ Thành lần này chính là cắn cho hả giận cùng trừng phạt người trước mặt, hắn phẫn nộ cho rằng người hắn vẫn luôn yêu thương dám làm chuyện kia với một người khác. Trần Vũ Thành dùng tay kéo quần Ngu Y Kiệt, không có chút nào kiên nhẫn. Ngu Y Kiệt ghé vào trên tường nghẹn ngào, giọng nói cũng vì vậy mà khàn đi

“Buông tay… mau buông ra…”

“Y Kiệt, em cùng tên điên kia cũng có thể làm? Hắn thì biết cái gì, hay là nói em đã thấp hèn đến mức chỉ cần một kẻ như vậy đến thỏa mãn?”

“Im đi… Thủ đoạn của anh… Càng thấp hèn!”

Trần Vũ Thành kéo cằm Ngu Y Kiệt qua, ở trên bờ môi của cậu hung hăng gặm cắn. Ngu Y Kiệt dù đau đến chảy nước mắt, mặt mũi vẫn tràn đầy phẫn nộ. Cậu cảm giác được hai chân bị tách ra rồi bị Trần Vũ Thành chen vào giữa, quần đã bị kéo đến mắt cá chân, tiếp theo chính là cảm giác buồn nôn ập đến khi bị hắn tiến vào. Ngu Y Kiệt không ngừng gọi tên Lưu Đồng, hi vọng anh có thể tỉnh lại. Cậu thậm chí hi vọng Lương Bác Văn bất ngờ trở về, cho dù bộ dáng cậu bây giờ rất chật vật, cũng hi vọng có ai đó có thể xuất hiện cứu cậu.

Thân thể cậu vì tác dụng của thuốc mà nóng đến lợi hại, còn có đau đớn vì bị cưỡng ép xỏ xuyên, thật sự là rất thống khổ. Ngu Y Kiệt bị hung hăng va chạm, phẫn nộ, không cam lòng cùng cảm giác buồn nôn tràn ngập trong lồng ngực. Trần Vũ Thành mỗi một lần tiến tới đều khiến cậu khó chịu muốn ói. Ngu Y Kiệt dù tiếng nói đã nghẹn ngào, vẫn một mực gọi tên Lưu Đồng. Trần Vũ Thành đem hai tay Ngu Y Kiệt đè lên tường, sau đó xuyên qua khe hở, hôn lên vành tai của cậu. Giọng hắn âm trầm, tựa hồ như đang cảnh cáo Ngu Y Kiệt:

“Y Kiệt… Lúc chúng ta thân mật không cho phép em gọi tên người khác.”

“Tonny… Tonny cứu em… Tonny…”

“Không được kêu tên người khác!”

Trần Vũ Thành hung hăng đâm vào, Ngu Y Kiệt đau đớn hét thảm một tiếng, sau đó không còn thanh âm phát ra. Trần Vũ Thành ra vào thân thể của cậu mấy cái, Ngu Y Kiệt rất lâu mới gằn ra mấy chữ

“Đừng đụng tôi… Thật buồn nôn…”

“Em nghĩ xem trên thân thể em còn chỗ nào anh chưa đụng qua? Hả?”

“Đừng nói nữa! Đừng nói nữa!”

Ngu Y Kiệt không ngừng nói cự tuyệt, thân thể lại không biết xấu hổ đáp lại những va chạm kia. Phẫn nộ, đau đớn cùng tác dụng của thuốc cuốn lấy cậu, Y Kiệt chỉ biết theo bản năng bật ra tiếng rên rỉ cùng nghẹn ngào. Thanh âm của cậu càng ngày càng yếu ớt, không biết mình bị hành hạ bao lâu, đến khi bị ép buộc giải phóng, Ngu Y Kiệt đã mất đi ý thức. Chờ một lúc lâu tác dụng của thuốc cũng giảm bớt, Ngu Y Kiệt ý thức dần tỉnh táo hơn, đột nhiên cậu cảm thấy xung quanh thật lạnh, cậu không có mặc quần áo, thân thể trần trụi nằm trên sàn nhà lạnh như băng. Cậu mở to mắt dùng thanh âm yếu ớt gọi

“Tonny, Tonny…” nhưng mà trả lời cậu không phải là Lưu Đồng

“Y Kiệt… Em gọi hắn làm cái gì, em nhìn đi, hắn ngủ thành cái dạng gì rồi kia.”

“Biến thái… Anh lừa gạt tôi… Lừa gạt Bác Văn…”

“Lừa gạt… Ờ… Mà đã như hôm nay rồi thì thôi đi, anh cũng không có ý định tiếp tục đóng kịch nữa, ngay từ đầu anh vốn không có tình cảm với cậu ta.”

Trần Vũ Thành tiến đến bên người Ngu Y Kiệt, dùng bàn tay vuốt ve gương mặt cậu. Ngu Y Kiệt quay đầu, rất kháng cự hắn đụng vào. Cậu muốn đứng dậy, muốn thoát khỏi đây nhưng thân thể vừa trải qua chà đạp đau đớn không có lấy một tia sức lực.

“Tonny… Tonny mau tỉnh… Tonny… A…”

Ngu Y Kiệt vẫn luôn gọi tên Lưu Đồng. Trần Vũ Thành thấy cậu như vậy trong lòng liền sinh phẫn uất, lại một lần đem Ngu Y Kiệt đặt ở dưới thân cưỡng hôn, thẳng đến khi Ngu Y Kiệt không còn lên tiếng

“Y Kiệt, em vẫn còn sức như vậy… Không bằng chúng ta một lần nữa đi.”

“Không muốn… Buông tay… Mau buông tay…”

Ngu Y Kiệt lại bắt đầu giằng co, lúc nãy cậu đưa lưng về phía Trần Vũ Thành đã cảm thấy buồn nôn, hiện tại nhìn thấy hắn lại càng muốn ói. Ngu Y Kiệt nhắm chặt hai mắt, giãy dụa đến không còn khí lực.

Lưu Đồng ở trên ghế sa lon nặng nề mở mắt, trong mơ màng anh nghe thấy Ngu Y Kiệt kêu cứu, thế nhưng thân thể Lưu Đồng rất nặng, không thể dậy nổi. Lúc này vừa mở mắt Lưu Đồng liền thấy được cảnh tượng khiến anh phẫn nộ cực kỳ. Lưu Đồng lập tức đứng dậy, bước chân còn chưa vững, có chút xiêu vẹo đi đến sau lưng Trần Vũ Thành một phát bắt được y phục của hắn. Lúc Trần Vũ Thành quay đầu lại liền bị anh hung hăng đánh một quyền. Ngu Y Kiệt mở hai mắt ra, phát hiện Lưu Đồng đã tỉnh, dùng tiếng nói khàn khàn cầu cứu

“Tonny… Tonny cứu em… Cứu em…”

Lưu Đồng chưa kịp an ủi Ngu Y Kiệt đã bị Trần Vũ Thành đánh trả một quyền. Cả người anh mất thăng bằng ngã xuống đất. Trần Vũ Thành sờ sờ khóe miệng của mình tức giận nói:

“Thằng điên này, đổ cho mày nhiều thuốc như vậy mà vẫn còn sức lực.”

“Người xấu, anh lại khi dễ Y Kiệt!”

Lưu Đồng vùng lên lại cùng Trần Vũ thành đánh nhau, Ngu Y Kiệt miễn cưỡng ngồi dậy, cậu một chút khí lực đều không có, chật vật mãi mới có thể tựa vào tường thở gấp, đột nhiên ngoài cửa vang lên tiếng động, Lương Bác Văn trở về.

Lương Bác Văn lúc về đến nhà cảm thấy thật kỳ quái, cửa làm sao lại khoá trái như thế này. Y lấy chìa khoá ra mở cửa, còn nghĩ cửa mở ra chính là không khí của lễ Giáng Sinh, là đầy một bàn đồ ăn ngon, là Đại sư huynh cười hoan nghênh y về nhà, còn có Y Kiệt cùng Tonny đến chung vui với y. Tất cả những điều đó đều có thể đem tất cả mệt mỏi trong công việc của y thổi bay mất. Thế nhưng khoảnh khắc cửa mở ra, chỉ có tức giận mắng chửi cùng đánh đấm quyền cước, còn có một Ngu Y Kiệt ngồi ở một bên bất lực. Lương Bác Văn vẫn không rõ xảy ra chuyện gì, cũng không thể mặc cho bọn họ tiếp tục đánh liền tiến đến kéo Lưu Đồng cùng Trần Vũ Thành ra. Trần Vũ Thành theo bản năng nhìn thời gian, sau đó có chút kinh ngạc nhìn Lương Bác Văn, theo như kế hoạch của hắn, cái giờ này hẳn là y còn chưa về được.

Trần Vũ Thành ngây ngẩn cả người, Lương Bác Văn đột ngột trở về khiến hắn chột dạ. Ánh mắt của Lương Bác Văn nhìn hắn chính là ánh mắt nhìn tới một phạm nhân đầy uất hận và chán ghét. Lương Bác Văn cản hai người xong, sau đó đỡ Ngu Y Kiệt dậy, y nhìn Ngu Y Kiệt vết thương đầy người cùng khoé miệng rướm máu, liền đại khái hiểu đã xảy ra chuyện gì, chỉ là y khó mà tiếp nhận được, cường bạo ư, thực sự hành vi này y chưa từng nghĩ tới…

Lương Bác Văn muốn đỡ lấy Ngu Y Kiệt, người kia lại theo bản năng co người lại dùng cánh tay che đi thân thể mình. Lưu Đồng nhìn thấy Ngu Y Kiệt một thân đầy tổn thương, tranh thủ thời gian tiến tới ôm lấy Ngu Y Kiệt, Ngu Y Kiệt trong ngực anh bật khóc.

Lưu Đồng an ủi:

“Y Kiệt, anh xin lỗi, anh không nên ngủ..”

Lương Bác Văn trong lòng ê ẩm, nhìn thấy áo khoác của hai người ở trên ghế sa lon, liền tới lấy phủ cho Ngu Y Kiệt, quần áo của Ngu Y Kiệt đã bị Trần Vũ Thành xé nát không có cách nào mặc lại.

Lương Bác Văn nhìn Ngu Y Kiệt như vậy trong ánh mắt cũng mang thủy quang, y thấp giọng nói:

“Thật xin lỗi… anh Y Kiệt, thật xin lỗi…”

Ngu Y Kiệt ở trong ngực Lưu Đồng, chỉ khóc mà không có phản ứng gì khác. Trần Vũ Thành rất lâu mới mở miệng

“Bác Văn… Em làm sao… về sớm như vậy…”

“Nếu tôi không về, còn không biết anh sẽ làm ra chuyện gì đây… Chắc là giết người diệt khẩu luôn đi. Cường bạo… A… thì ra anh là loại người biến thái này sao? Haha… Tôi hiểu rồi. Bỗng nhiên phần quay của tôi và anh mà phần tiếng của tôi lại lỗi, trách không được, nhất định phải là hôm nay, nhất định tôi phải đi thay anh… Tôi… Tôi chính là bị anh biến thành đồng lõa!”

“Bác Văn… Anh thật là muốn giúp em…”

“Đừng nói nữa, lừa đảo… Anh nghĩ tôi trở về sớm là vì cái gì? Trên đường kẹt xe nhiều như vậy, tôi luôn nghĩ tới ở nhà chắc chắn mọi người đang rất vui vẻ chờ tôi,… Tôi liền tranh thủ trở về… Ngày Giáng sinh… Có thể cùng người mình thích bên nhau chính là điều tuyệt vời nhất… Hiện tại xem ra… Thật sự là tôi lầm người rồi…”

Lương Bác Văn nói đến có chút nghẹn ngào, sau đó ngồi xổm xuống nhẹ giọng đối Lưu Đồng nói:

“Anh Tonny, anh ôm anh Y Kiệt ra ngoài đi, em đưa hai anh về nhà.”

Lưu Đồng nhẹ gật đầu, trong lòng vẫn là rất phẫn nộ, rất muốn đánh Trần Vũ Thành. Anh không biết cụ thể đã xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn Ngu Y Kiệt nước mắt giàn giụa đầy người đều là máu ứ đọng, anh liền biết Ngu Y Kiệt nhất định rất thống khổ, mà anh càng thống khổ hơn. Như nâng niu một món đồ dễ vỡ, Lưu Đồng cẩn thận ôm chặt Y Kiệt trong lòng.

“Anh Tonny, em xin lỗi, chuyện ngày hôm nay em cũng có trách nhiệm… Nhưng bây giờ phải đưa anh Y Kiệt về trước, anh ấy nhìn rất không thoải mái.”

Lưu Đồng lại gật đầu, ôm Ngu Y Kiệt đứng dậy đi về phía cửa. Trần Vũ Thành bước đến hai bước, Ngu Y Kiệt sợ hãi né tránh, Lương Bác Văn vịn bả vai Ngu Y Kiệt quát Trần Vũ Thành:

“Anh đừng tới đây! Nếu anh tới tôi liền báo cảnh sát… cho mọi người đều biết phía sau cái gương mặt minh tinh hào nhoáng của anh là một kẻ khủng khiếp như thế nào!”

Trần Vũ Thành lẳng lặng đứng tại chỗ nhìn Lưu Đồng đem Ngu Y Kiệt ôm cẩn thận, sau đó Lương Bác Văn đi theo cùng ra khỏi cửa, sắc trời mới vừa vặn bị đêm tối nhuộm đen, mà tâm hắn cũng sớm đã là một mảnh đen kịt.

Ngu Y Kiệt một mực tựa ở trong ngực Lưu Đồng, Lương Bác Văn khởi động xe, nhìn tình trạng của Ngu Y Kiệt có chút không yên lòng:

“Anh Y Kiệt, chúng ta đi bệnh viện kiểm tra một chút đi.”

“Không muốn… Anh không đi…:

Ngu Y Kiệt thanh âm yếu ớt, thế nhưng là nghe ra rất kháng cự. Bị một thân đầy vết thương của cậu doạ sợ, Lương Bác Văng chưa từng nhìn thấy cảnh tượng nào đáng sợ thế này.

“Thế nhưng anh bị thương nặng lắm, không đi có ổn không?”

“Trong nhà Tonny thuốc gì cũng có… Anh không đi bệnh viện…”

“Cha mẹ Tonny không ở nhà sao?”

“Họ đi nước ngoài rồi…”

“Để em đưa hai anh về nhà trước đã.”

Lương Bác Văn lái xe dáng vẻ mang đầy tâm sự nặng nề, trên đường đèn hoa cảnh đẹp đều vô tâm mà thưởng thức, chỉ là thỉnh thoảng nhìn về hai người phía sau. Lưu Đồng hôn trán Ngu Y Kiệt an ủi, sau đó chậm rãi hướng môi, dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng đụng vào vết thương của Ngu Y Kiệt, ôn nhu lại cẩn thận, tràn đầy trân trọng cùng thương yêu. Thấy Lương Bác Văn đang nhìn, Ngu Y Kiệt có chút khó xử, hơi đẩy Lưu đồng

“Tonny, đừng làm rộn…còn có Bác Văn.”

“Không sao, anh Tonny chắc là đang giúp anh liếm vết thương… Anh ấy thật rất yêu anh a… Anh Y Kiệt, em xin lỗi… Là em hại anh… Em không biết chuyện sẽ lại biến thành dạng này, em không nghĩ tới hắn sẽ làm chuyện quá đáng như thế…”

“Bác Văn… Cái này cũng không thể trách cậu… Sinh nhật là ngày vui, không nghĩ tới bết bát như vậy.”

Ngu Y Kiệt thanh âm yếu ớt, tựa ở trên bờ vai Lưu Đồng, cậu biết Lương Bác Văn vô tội. Thế nhưng ngược lại, Lương Bác Văn nhìn thấy cảnh tượng kia trong lòng hẳn cũng là nổi sóng lớn

“Không, là lỗi của em… Kỳ thật sinh nhật của em… Là tháng ba…”

“A?! … Đến cậu cũng gạt anh sao?”

“Không, không phải, anh nghe em giải thích… Em lúc đầu chỉ muốn mời hai anh đến chơi Giáng Sinh, thế nhưng em sợ bị cự tuyệt. Đại sư huynh một mực nói, nếu như là sinh nhật, hai người nhất định sẽ tới. Thật xin lỗi, em… Em thực sự chỉ mong khi về đến nhà có thể cùng hai người vui vẻ đón Giáng sinh…”
Bình Luận (0)
Comment