Ngu Y Kiệt tỉnh lại là giữa trưa ngày hôm sau, đầu óc vẫn là mê man đau nhức, muốn đi mua thuốc cũng đi không được, cậu thực sự không biết nhờ ai giúp đỡ. Điện thoại cầm lên lại buông xuống mấy lần, cuối cùng hết cách cậu đành gọi cho Lương Bác Văn. Bên kia Lương Bác Văn giọng trầm thấp nhấc máy, rõ ràng nghe ra được tâm tình đang rất chán nản.
“Alo… Anh Y Kiệt.”
“Bác Văn, anh… anh làm phiền cậu chút…”
“Được, anh nói đi.”
“Cậu có thể mang chút thuốc hạ sốt tới nhà của anh không…”
“Được! Em lập tức mang đến ngay.”
“Chờ một chút… Không phải nhà Tonny, là nhà anh… Để anh nhắn địa chỉ cho cậu.”
Lương Bác Văn nghe vậy liền cảm thấy có gì đó không thích hợp, trước khi Ngu Y Kiệt tắt máy liền hỏi ngay:
“Khoan đã… Anh Y Kiệt, anh tại sao không ở nhà anh Tonny? Hôm trước anh bị thương như vậy, sao còn chạy về nhà riêng?”
“Gặp mặt rồi nói được không…”
Ngu Y Kiệt cúp điện thoại. Lương Bác Văn vẫn một bụng hồ nghi, Ngu Y Kiệt khuya ngày hôm trước mới gặp chuyện không hay, lúc ấy đã rất không thoải mái, một mình cậu chạy về nhà làm gì? Chẳng lẽ Lưu Đồng không ở bên cạnh sao? Cũng không đúng. Lưu Đồng làm sao chịu rời Y Kiệt ra, vậy thì tại sao lại trở về nhà… Nghĩ tới nghĩ lui mới nhớ tới Ngu Y Kiệt hẳn là đang bệnh mới gọi điện nhờ mua thuốc, Lương Bác Văn nhanh nhẹn nhấc chăn mền đứng dậy. Trần Vũ Thành đang ở trong bếp nấu cơm, hắn rất ít xuống bếp nhưng dạo này lại toàn tự mình nấu cơm. Lương Bác Văn cũng không thèm để ý tới hắn. Trước đó Bác Văn từng mua rất nhiều đồ ăn bỏ tủ lạnh, đói thì liền lấy ra ăn. Trần Vũ Thành làm xong cơm đặt ở trước cửa phòng Lương Bác Văn, sau đó gõ gõ cửa liền trở về phòng. Lương Bác Văn cũng chưa từng chạm đũa qua đồ hắn nấu.
Hôm nay đồ ăn mới vừa nấu xong, Lương Bác Văn liền từ trong phòng lao ra. Lương Bác Văn vọt thẳng đi rửa mặt căn bản không để ý tới hắn. Trước khi đi còn bị Trần Vũ Thành gọi lại
“Bác Văn! Em muốn đi đâu…”
“Không liên quan tới anh…”
“Bác Văn, ăn cơm rồi đi.”
“Tôi sợ anh hạ độc chết tôi.”
Lương Bác Văn từ đầu đến cuối không có quay đầu nhìn hắn, sau đó đóng sập cửa mà đi. Trần Vũ Thành sững người, biểu tình thất lạc. Lương Bác Văn không để ý đến hắn nữa, nhóc ngốc nghếch, vô tư, tôn sùng hắn, thích quấn lấy hắn vậy mà không để ý tới hắn nữa. Thế nhưng bản thân hắn đã nói qua, không yêu… Vì sao lại cảm thấy thất lạc như vậy. Nói không áy náy là không thể, trừ phi bản thân hắn là kẻ không có lương tâm. Trần Vũ Thành nội tâm giày xéo, không biết làm sao. Cơm đã nấu xong, thế nhưng hắn nuốt không trôi, mọi thứ đều đã không còn ý nghĩa gì nữa.
Lương Bác Văn đi mua thuốc, lại nhớ tới mình cũng chưa dùng bữa nên ghé qua quán ăn mua đồ ăn, nghĩ đến Ngu Y Kiệt chắc cũng chưa ăn, liền mua hai phần. Dựa theo địa chỉ được Y Kiệt nhắn tới, y tìm được khu nhà của Ngu Y Kiệt. Nơi này cũng không tệ lắm lắm, nhưng có chút nhỏ bé cũ kĩ. Lương Bác Văn thật vất vả mới tìm được số nhà của Ngu Y Kiệt, sau khi gõ cửa nghe được tiếng Ngu Y Kiệt trả lời, nhưng chờ rất lâu cửa mới được mở. Lương Bác Văn nhìn thấy dáng vẻ của Ngu Y Kiệt lập tức liền đau lòng. Hai mắt cậu đều sưng, sắc mặt tái nhợt, nói chuyện cũng không có chút khí lực nào, tiếng nói khàn khàn.
“Bác Văn… Vào đi…”
“A… Anh Y Kiệt, đây là thuốc. Em còn mua cơm, chúng ta cùng ăn đi.”
“Cảm ơn cậu… Anh không đói bụng. Anh không có gì chiêu đãi cậu, cứ tự nhiên…”
Ngu Y Kiệt thanh âm đã rất yếu, chỉ còn chút sức đi nấu một ấm nước, sau đó chờ nước sôi thì uống thuốc Lương Bác Văn mua tới. Lương Bác Văn đem đồ ăn để lên bàn, biết Ngu Y Kiệt bị bệnh nên cháo nóng cùng đồ ăn kèm đã mua đều rất thanh đạm. Ngu Y Kiệt tựa ở đầu giường, ánh mắt trống rỗng không có tinh thần. Lương Bác Văn nhìn bộ dáng cậu như thế này đâu còn tâm trí ăn cơm. Lương Bác Văn bưng cháo tới ngồi tại bên giường
“Anh Y Kiệt, uống thuốc rồi không ăn không được, anh sẽ đau bụng, anh ăn một chút đi.”
“Bác Văn, anh…”
“Anh ăn đi, em đút anh ăn. Anh ăn em mới ăn.”
Ngu Y Kiệt cũng không muốn làm kiêu với người khác nên đành ngoan ngoãn mở miệng. Miệng của cậu vốn nhỏ, một muống cháo cũng chỉ đút được một nửa. Nhưng Lương Bác Văn vẫn kiên nhẫn đút cho Ngu Y Kiệt ăn, Ngu Y Kiệt cảm thấy rất ấm áp, ấm áp không chỉ trong dạ dày. Đến khi Ngu Y Kiệt nói đã no rồi, Lương Bác Văn mới buông bát xuống, tốt, ăn cũng được khá khá rồi, Lương Bác Văn cảm thấy rất hài lòng. Những chuyện này nhóc chưa từng giúp người khác làm qua, ngay cả đại sư huynh thích nhất cũng chưa có.
Lương Bác Văn đỡ Ngu Y Kiệt nằm xuống, sau đó đem chăn đắp lại thật kín, trong phòng rất lạnh, thiết bị sưởi ấm duy nhất chỉ có máy sưởi điện. Lương Bác Văn đem máy sưởi điều chỉnh đến vị trí thích hợp, để gần quá sợ Y Kiệt khó thở, để xa lại sợ Y Kiệt lạnh. Làm xong hết rồi Lương Bác Văn mới bắt đầu ăn cơm, Ngu Y Kiệt nằm ở trên giường dùng thanh âm khàn khàn nói với Lương Bác Văn
“Cám ơn cậu, Bác Văn…”
“Anh đừng khách sáo vậy, đúng rồi, anh Tonny đâu…”
Lương Bác Văn rất đói bụng, nhóc ăn đến chăm chú, vô tình hỏi ra một cậu. Ngu Y Kiệt khịt mũi, Lương Bác Văn buông bát xuống, không nghe được câu trả lời liền biết đã đâm chọt vào chỗ đau của Ngu Y Kiệt. Có ngốc cũng đoán ra được, Ngu Y Kiệt bệnh thành dạng này, Lưu Đồng yêu Y Kiệt như vậy mà không ở bên cạnh, cũng chỉ có một loại khả năng. Nhưng cuối cùng mọi chuyện là như thế nào đây? Bác Văn vẫn muốn hỏi rõ một chút.
Ngu Y Kiệt im lặng hồi lâu mới mở miệng, trong long đau đớn không thôi.
“Anh và Tonny chia tay rồi…”
“Vì cái gì? Hai người không phải rất hạnh phúc sao… Tonny sao có thể buông anh ra được, nhất định là không phải.”
“Không phải Tonny… Là ba mẹ anh ấy phát hiện quan hệ của bọn anh, họ không cho phép… Cho nên anh liền rời đi.”
“Thế nhưng… ba mẹ anh ấy không phải ở nước ngoài sao?”
Ngu Y Kiệt bất lực lắc đầu, mất đi tình yêu khiến cậu rất khổ sở, nhưng cũng không vì thế mà trách cha mẹ Lưu Đồng được. Nếu đổi lại là cậu, khoảng khắc bước vào nhà lại nhìn thấy con trai đang cùng một người đàn ông khác ôm hôn, cậu cũng khó chấp nhận được. Lương Bác Văn cũng không tiện nói nữa, từ vị trí của Y Kiệt liền nghĩ nếu như Lưu Đồng cùng Ngu Y Kiệt đang thân mật lại bị ba mẹ trở về bắt gặp, quả thực không phải chỉ xấu hổ bình thường. Thế nhưng Lương Bác Văn trong lòng vẫn có nghi vấn
“Nhưng mà… Tonny cứ như vậy ngoan ngoãn cùng anh chia tay sao? Em cảm thấy không thể nào…”
“Tonny không biết gì cả, mẹ anh ấy vì không muốn anh ấy kích động… nên nói đồng ý cho bọn anh kết hôn, sau đó muốn anh rời đi. Anh thừa dịp anh ấy ngủ anh liền đi.”
“Quá đáng như vậy, hai người rõ ràng yêu nhau thật lòng, còn lừa anh ấy nữa…”
Lương Bác Văn cảm thấy mẹ Lưu làm như vậy thật không chấp nhận được, sợ con của mình bị lừa thế mà lại đi lừa nó, làm như vậy chẳng phải cũng tổn thương tình cảm Lưu Đồng sao. Lương Bác Văn biết Ngu Y Kiệt cần an ủi, thế nhưng cũng không biết làm sao an ủi cậu. Bác Văn đi đến bên giường, sau đó nhẹ nhàng nắm chặt tay Ngu Y Kiệt
“Anh Y Kiệt, em tới đây ở cùng anh có được hay không?”
“Chỗ của anh rất nhỏ, lại lạnh. Cậu ở nhà vẫn thoải mái ấm áp hơn.”
“Không sao, dù sao em cũng không muốn ở cùng nhà với… A… Thật xin lỗi, em lỡ lời…”
Lương Bác Văn cúi đầu xuống, chớp chớp mắt to, mang theo đầy áy náy. Hiện tại Ngu Y Kiệt đang ốm, cũng không có ai chiếu cố, nếu có người ở bên an ủi cậu thì thật tốt. Lương Bác Văn là người tận mắt chứng kiến tình cảm tốt đẹp của Lưu Đồng cùng Ngu Y Kiệt, cũng tận mắt nhìn thấy Ngu Y Kiệt bị làm nhục đến quẫn bách, sự thật này không cách nào né tránh, nên rất lo lắng cho Ngu Y Kiệt. Cậu bệnh nặng như vậy, lại một mình lẻ lo, ai nhìn cũng sẽ không đành lòng.
Ngu Y Kiệt nhìn Lương Bác Văn đang cầm tay mình, trong lòng vừa bình tĩnh một chút lại dấy lên khổ sở. Cậu cũng nắm chặt lại tay Lương Bác Văn, chớp chớp hai mắt, vốn là muốn nuốt nước mắt vào trong, nhưng là không nghĩ tới ngược lại đem nước mắt ép ra ngoài. Lương Bác Văn lại giúp cậu lau nước mắt, nhóc rất ít khi có những hành động thành thục như thế này, ngay cả đối với Trần Vũ Thành cũng không có.
“Anh Y Kiệt, em biết anh rất thương tâm, nhưng anh đang bệnh nặng như vậy, liền để em chăm sóc anh mấy ngày đi.”
“Ừm…”
Ngu Y Kiệt chung quy là đè nén không được bi thương lại rơi nước mắt, ngoại trừ nghẹn ngào cùng nức nở cũng không nói được thêm gì. Lương Bác Văn không sợ phiền giúp cậu lau nước mắt, thẳng đến khi Ngu Y Kiệt mệt mỏi ngủ thiếp đi, Lương Bác Văn mới thở dài một hơi. Nói là muốn tới chiếu cố Ngu Y Kiệt, kỳ thật cũng là vì tránh mặt Trần Vũ Thành, bất kể nói thế nào, hai người bọn họ ở chung một mái nhà cũng quá bức bối. Hiện tại lại là thời gian nghỉ ngơi sau khi đóng máy, cũng không thể suốt ngày nhốt mình trong phòng tránh hắn được, Lương Bác Văn vốn muốn tự thuê nhà riêng, thế nhưng vừa mới mua xe, không có dư nửa phân tiền. Mượn lý do Ngu Y Kiệt sinh bệnh tới chiếu cố cậu, thuận tiện ở lại đây cũng coi như ổn.
Lương Bác Văn nội tâm vẫn là hổ thẹn, vẫn luôn cho rằng nếu như lúc trước không mời Ngu Y Kiệt tới chơi, cũng sẽ không xảy ra chuyện như vậy. Dù đó cũng không phải lý do khiến Ngu Y Kiệt và Lưu Đồng chia tay, nhưng là chí ít ở thời điểm này, cậu cũng sẽ không phải chịu quá nhiều khổ sở. Lương Bác Văn lái xe về nhà mình, thu thập một chút quần áo cùng đồ dùng hàng ngày, kéo va li chuẩn bị rời đi. Trần Vũ Thành thấy cậu muốn đi, trong lòng rất bối rối. Hắn cùng Lương Bác Văn từ lúc quen biết đã luôn cùng nhau, đi học, quay phim, nghỉ thời lúc nào cũng chung một chỗ… Đã từng ở cùng nhau lâu như vậy, bây giờ nhìn người kia muốn rời đi, Trần Vũ Thành thực lòng không chịu được. Hắn thậm chí sợ hãi Lương Bác Văn đi lần này, liền sẽ không trở về.
Chuyện Trần Vũ Thành không nghĩ tới thực ra có rất nhiều. Tỉ như trước đó ánh mắt Lương Bác Văn nhìn hắn một mực tràn đầy sùng bái, hắn cũng sẽ trước mặt nhóc lộ ra một chút đắc chí. Lương Bác Văn có lúc sẽ còn hưng phấn chỉ vào khóe miệng của hắn nói em thích anh nhất! Mà bây giờ Lương Bác Văn nhìn hắn cứ như nhìn một phạm nhân tội ác tày trời, trong ánh mắt đã không thích cùng yêu thương. Trần Vũ Thành biết tất cả là lỗi của mình, hắn cũng không cầu Lương Bác Văn thích hay yêu mình nữa.
Cổ họng Trần Vũ Thành run rẩy cất tiếng, mà Lương Bác Văn lại như cũ dùng thanh âm lạnh băng đáp lại
“Bác Văn… em muốn đi đâu…”
“Không liên quan tới anh, tháng sau cũng đến hạn đóng tiền thuê nhà rồi, xem như tôi dọn đi trước vậy.”
“Bác Văn, em nghe anh nói đã. Anh biết sai rồi. Anh không nên làm vậy với Y Kiệt, anh không nên lừa em.”
Nghe được hắn nói xin lỗi, Lương Bác Văn vung tay đem hành lý để ở một bên, từng bước một tới gần Trần Vũ Thành, dùng tay phủi phủi bả vai Trần Vũ Thành, biểu cảm trên gương mặt tựa như chưa từng phẫn nộ
“Anh sai? Anh có lỗi? Anh không phải cái gì cũng đều đúng sao? Đúng quá chán rồi, làm chuyện sai sẽ có cảm giác tốt sao, nhìn người khác thống khổ anh vui lắm sao?”
“Bác Văn… Anh cũng rất khó chịu, anh thật biết sai rồi. Bác Văn, bây giờ anh liền đi tìm Y Kiệt xin lỗi, cũng sẽ tìm Lưu Đồng xin lỗi.”
“Không cần, bây giờ… Không ai cần lời xin lỗi của anh hết.”
“Bác Văn, vậy em phải nghe anh nói. Anh xin lỗi em… Anh đối với Y Kiệt làm loại chuyện đó, là anh có lỗi với em… Là anh… mất đi khống chế.”
Trần Vũ muốn kéo tay Lương Bác Văn, lại bị Lương Bác Văn phẫn nộ hất ra. Có lỗi sao? Nếu là người yêu thì khác, nhưng mà quan hệ của hai người cũng đâu tính là người yêu.