Ngu Y Kiệt cùng Lưu Đồng ra khỏi sân bay, thế nhưng nhìn bốn phía cũng không thấy bóng dáng Lương Bác Văn đâu. Ngu Y Kiệt có chút lo lắng, gọi cho Lương Bác Văn một cú điện thoại. Lương Bác Văn tựa hồ có tâm sự gì đó, nói chuyện đều chậm nửa nhịp. Lương Bác Văn nói với hai người mình gặp phải một chút chuyện, sau đó xin lỗi một câu không thể quay lại đón người, đành để hai người phải đi taxi về nhà.
Lương Bác Văn thực ra gặp phải một người, một người dù y rất nhớ nhưng lại không muốn nhìn thấy chút nào. Khi đem xe đến bãi đỗ, vừa lúc bước xuống xe, Bác Văn liền thấy hắn đứng phía trước xe của mình. Lương Bác Văn cảm thấy toàn thân đều cứng ngắc lại. Bộ dáng hắn chật vật lôi thôi, cảm giác như là vừa chạy mấy ngàn mét tới, thở không ra hơi.
“Bác Văn… Hô… Rốt cuộc tìm được em.”
“Anh… Anh đến đây làm gì…”
“Anh xem weibo thấy ảnh chụp em ở phi trường. Em hẳn là không có hành trình mới đúng. Anh nghe nói em định đi đâu sao…”
Lương Bác Văn nghĩ thầm, có lẽ là mấy tấm ảnh vừa chụp với fan đã bị đăng lên mạng xã hội rồi… Tông giọng của Lương Bác Văn không cao, nhưng bình thường trong giọng nói cũng sẽ lộ ra một chút tính trẻ con. Nhưng bây giờ y cất tiếng lên, chỉ còn lại trầm thấp
“Tôi đi đâu cũng chả liên quan gì đến anh. Dù sao sớm muộn gì tôi cũng sẽ rời khỏi đây thôi.”
“Bác Văn, em đừng nói như vậy… Anh cầu em đừng đi, đừng đi…”
Trần Vũ Thành bất lực cầu xin. Lương Bác Văn nhìn thẳng vào mắt hắn. Bình thường trong ánh mắt kia luôn luôn chỉ có ngạo khí, bây giờ lại tiều tụy đến đáng thương. Lương Bác Văn lập tức quay đầu không nhìn hắn nữa, thực ra phải nói là y không dám nhìn. Lương Bác Văn thực sự rất thích Trần Vũ Thành. Người mà Bác Văn thích là một Trần Vũ Thành chính trực, hiền lành, tốt bụng, lúc nào cũng giúp đỡ người khác. Thế nhưng người ấy đã chết đi rồi, mãi mãi chìm vào hồi ức, không phải như bây giờ.
Trần Vũ Thành một mực chắn trước người Lương Bác Văn. Hai người giằng cơ một hồi, thậm chí Trần Vũ Thành còn muốn ôm người trước mặt nhưng đều bị né tránh. Lương Bác Văn vươn tay ngăn Trần Vũ Thành lại
“Đây là nơi công cộng… Không phải ở nhà, không phải nơi anh có thể làm chuyện xấu…”
“Bác Văn, anh sai rồi. Em đừng đi, em đừng đi…”
Trần Vũ Thành kéo tay Lương Bác Văn lại, rất đáng thương khẩn cầu. Bác Văn chán ghét hất cái tay kia ra, giận dữ mắng
“Anh sai thì nói với tôi làm gì? Người bị anh làm tổn thương cũng đâu phải tôi? Hơn nữa tội lỗi của anh không thể tha thứ được!”
“Bác Văn, em không tha thứ cho anh cũng được… Anh… Chỉ cần em đừng đi… Y Kiệt… Y Kiệt, anh sẽ tìm cậu ấy xin lỗi, cậu ấy không tha thứ cho anh cả đời cũng được. Nhưng em đừng rời đi, hãy ở lại cùng anh.”
“A, cùng với anh? Anh điên nên tưởng tôi cũng điên rồi à?”
“Bác Văn, cho anh một cơ hội… Em muốn phạt anh cũng được, mắng chửi anh cũng được… Chỉ cần em nói, anh sẽ làm tất cả.”
“Đủ rồi, chẳng phải anh nói anh rất yêu anh Y Kiệt hay sao? Vậy mà anh còn có thể tổn thương anh ấy như vậy. Cũng may người anh yêu không phải là tôi, nếu không cũng không biết tôi sẽ bị anh hại đến thê thảm thế nào…”
Lương Bác Văn nói xong nhìn đồng hồ, đoán chừng Ngu Y Kiệt cùng Lưu Đồng đã đi rồi. Lương Bác Văn trở lại trên xe, nổ máy chuẩn bị rời đi. Trần Vũ Thành vỗ cửa kính xe, Lương Bác Văn cố ý đem nhạc mở thật lớn tiếng. Y thật sợ mình sẽ tha thứ cho Trần Vũ Thành. Dù hắn đã biết sai, thế nhưng việc hắn làm cũng không phải một câu xin lỗi liền bỏ qua được. Lương Bác Văn hạ quyết tâm, nhất định không được tha thứ cho Trần Vũ Thành, cũng không thể yêu Trần Vũ Thành nữa, cũng nhất định sau này không gặp lại hắn.
Trần Vũ Thành đuổi theo phía sau xe, Lương Bác Văn tăng thêm tốc độ lái đi, thân ảnh hắn càng ngày càng nhỏ cho đến khi mất hút đi. Lương Bác Văn cố gắng hít thở thật sâu, giống như hít một hơi rồi đau đớn trong lòng đều sẽ biến mất, nhưng kết quả đau đớn càng thêm nghiêm trọng hơn.
Lương Bác Văn lái xe đi trong vô định không biết đi đâu, chỉ chốc lát liền nhận được điện thoại của Ngu Y Kiệt. Lưu Đồng muốn mời Bác Văn đến nhà dùng cơm để cảm ơn. Thế nhưng Lương Bác Văn căn bản không có tâm tình, nhất là bản thân đang thất tình, bên kia hai người lại vừa hòa hảo, chênh lệch rõ ràng này làm y tủi thân.
“Thôi em không đến đâu. Hai người bên nhau vui vẻ là được rồi. Không cần cám ơn em.”
“Bác Văn, cậu tới đi mà. Cũng là bọn anh không tốt, gặp nhau liền vui đến quên mất cậu còn chờ.”
“Ách… Không sao, em vừa gặp lại hắn, tâm tình không tốt. Anh hôm nay cứ chơi ở nhà Tonny thật vui nhé!
Ngu Y Kiệt bên kia đầu dây điện thoại thẹn thùng ngạo kiều trả lời:
“Gì… Gì chứ… Anh ăn xong sẽ về mà…”
“Anh muốn về nhà, Tonny cũng không chịu đâu! Cứ như vậy đi, đêm nay em ở nhà một mình cũng được, anh cứ ở bên đó nghỉ ngơi cho tốt đi.”
Mãi đến khi về đến nhà Tonny Ngu Y Kiệt vẫn còn luôn canh cánh chuyện của Bác Văn. Cậu biết Lương Bác Văn trong lòng vẫn luôn không được thoải mái. Trần Vũ Thành làm ra chuyện như vậy không chỉ tổn thương Y Kiệt, mà còn tổn thương tất cả mọi người. Cậu may mắn ở chỗ Lưu Đồng không hiểu những chuyện xấu xa cùng bẩn thỉu kia, nhưng cậu không có cách nào chữa lành vết thương trong lòng Lương Bác Văn, tất cả đều tạo hành một bóng ma tâm lý. Ngu Y Kiệt cúp điện thoại, Lưu Đồng từ phía sau ôm lấy cậu. Anh lấy mặt mình dán lên má cậu cọ qua cọ lại. Tuy mẹ Lưu Đồng đã chấp nhận hai người bên nhau, thế nhưng Y Kiệt nghĩ ở trong nhà người ta ôm ôm ấp ấp vẫn không tốt lắm, huống chi ngày trước cả hai bị phát hiện cũng bởi vì một cái ôm. Ngu Y Kiệt muốn kéo tay của anh ra, nhưng lại có chút do dự, cậu đã rất lâu rồi không thấy hạnh phúc như vậy. Y Kiệt từ bỏ giãy dụa, tựa ở trong ngực Lưu Đồng, cũng nhẹ nhàng nhéo nhéo mặt Lưu Đồng, lười biếng nhẹ giọng thì thầm
“Tonny, để mẹ nhìn thấy được sẽ không tốt…”
“Không sợ… Mẹ đồng ý rồi, lần này là thật.”
Lưu Đồng đem Ngu Y Kiệt ôm chặt hơn, lần này anh nhất định sẽ không buông tay. Lưu Đồng biết mẹ anh đã không còn phản đối hai người bên nhau nữa. Lúc anh đem Ngu Y Kiệt dẫn vào nhà, mẹ Lưu rất hoan nghênh. Bà vốn là trưởng bối trong nhà, Ngu Y Kiệt cũng không ép bà xin lỗi mình, huống chi cậu biết bà làm vậy cũng là vì muốn tốt cho con, cậu không thể oán trách tấm lòng của người làm mẹ.
Lưu Đồng cười cười, sau đó siết chặt tay Ngu Y Kiệt, rất kiêu ngạo giơ lên cho mẹ anh thấy:
“Mẹ… Y Kiệt về rồi, Tony tìm được Y Kiệt trở về rồi!”
“Tốt… Về là tốt rồi… Y Kiệt… Trước đó là cô…”
“A, không có gì đâu. Cháu hôm nay tới lại quấy rầy cô rồi.”
“Quấy rầy cái gì, mau vào nhà. Hai đứa đi rửa mặt thay quần áo đi, ở sân bay vừa về rất mệt mỏi đúng không? Hai đứa về phòng nghỉ ngơi một chút đi, mẹ đi nấu cơm, lát nữa ba về chúng ta cùng ăn.”
Mẹ Lưu kéo cả hai vào nhà, vẫn nhiệt tình vui vẻ như ngày đầu tiên. Lưu Đồng hưng phấn tay chân vung vẩy không ngừng, ngây ngốc một cách đáng yêu. Ngu Y Kiệt nội tâm lại rất phức tạp, mẹ Lưu có thể nhanh như vậy chấp nhận cậu sao? Mai đến khi bà nghiêm túc đối mặt cậu nói rằng sau này toàn quyền giao Lưu Đồng cho cậu, Y Kiệt mới dám xác định bà đã tiếp nhận mình.
Ngu Y Kiệt không thể tin đây là thật, vô thức tìm đến bàn tay Lưu Đồng đáng đặt ở bên hông mình siết chặt lấy, sau đó an tâm tựa ở trong ngực anh. Lưu Đồng từ sau lưng nhẹ nhàng hôn một cái lên sau tai của cậu, có chút mập mờ lại có chút nghịch ngợm
“Y Kiệt, chúng ta lên giường nằm… Có được hay không?”
“Sa.. Sao… Làm gì liền lên giường nằm chứ!”
“Y Kiệt mệt mỏi mà, mẹ không phải nói chúng ta nghỉ ngơi sao!”
“Mẹ là khách khí. Hơn nữa, nếu mà nằm với anh thì em sẽ không nghỉ ngơi được mất.”
Ngu Y Kiệt lấy cùi chỏ nhẹ huých huých bụng Lưu Đồng, nghe thấy anh hì hì cười đáp lại. Ngu Y Kiệt liền biết đã đâm thủng chút toan tính của người kia rồi. Lưu Đồng vẫn ôm cậu không chịu buông tay
“Vậy thì sẽ không nằm. Y Kiệt ngồi xuống, để anh nhìn em thật kĩ.”
Lưu Đồng lôi kéo Ngu Y Kiệt ngồi xuống giường, nhẹ nhàng sờ mái tóc mềm của cậu. Sau đó bàn tay lại trượt xuống lông mày, hốc mắt. Anh dùng ngón tay nhẹ nhàng điểm lên bờ môi cậu, vừa chạm tới, trong lòng liền khẩn trương. Đã rất lâu anh chưa có cảm giác này… Lưu Đồng đem tay chụp lên ót Ngu Y Kiệt, chậm rãi xích lại gần
“Y Kiệt, anh có thể hôn hôn em không…”
“Ừm…”
Ngu Y Kiệt nắm chặt tay còn lại của Lưu Đồng nhẹ gật đầu. Lưu Đồng nhẹ nhàng đem môi mình đụng vào môi Ngu Y Kiệt, chạm đến rồi rốt cuộc lại không muốn tách ra. Lưu Đồng ban đầu còn có chút cứng ngắc, sau đó liền đắm chìm trong phiến môi mềm mại kia, thâm tình lại từ tốn hôn Y Kiệt, sau đó chậm rãi đổi lấy góc độ đem khoé miệng mềm mại của cậu từ từ mút vào. Ngu Y Kiệt run rẩy đáp lại. Mỗi ngày trôi qua cậu đều rất nhớ Lưu Đồng, mặc dù có Lương Bác Văn làm bạn nên cậu cũng không cô đơn, thế nhưng ôn nhu của bạn bè và ôn nhu của người yêu hoàn toàn không giống nhau, chỗ trống của người yêu chỉ có người yêu mới có thể bổ khuyết.
Lưu Đồng cùng Ngu Y Kiệt ở trên lầu thân thân một chút, mẹ Lưu ở dưới lầu bận rộn nấu cơm tối. Bà cũng đoán được Lưu Đồng cùng Ngu Y Kiệt khẳng định trong phòng anh anh em em, bất quá trong lòng cũng không còn để ý như trước, ngược lại còn thấy thật vui vẻ. Ba Lưu xong chuyện của công ty cũng nhanh chóng chạy về nhà, nhìn thấy thân ảnh vợ mình ở trong bếp vừa ngâm nga bài hát vừa bận rộn nấu nướng. Ông giả bộ nghi hoặc, nhưng khóe miệng đều là ý cười.
“Tự mình làm đồ ăn luôn, em không mệt à?”
“Mệt mỏi cái gì, chỉ cần con trai vui, em liền không mệt!”
“A… Tonny mang Y Kiệt trở về rồi?”
“Đúng đúng, hai đứa đang ở trên lầu, nhưng mà anh đừng lên, để hai đứa tự do nói chuyện đi.”
Ba Lưu nhìn mẹ Lưu nhẹ gật đầu, trong lòng cũng là vui đến nở hoa. Lưu Đồng đã mấy tháng có lẻ không cùng ba mẹ nói chuyện, tâm bệnh không đỡ còn thêm thân thể suy yếu, hai người lớn không biết có bao nhiêu lo lắng. Ba Lưu vốn từ đầu không có ý định phản đối gay gắt gì, chỉ là mẹ Lưu cứ luôn quyết tâm ngăn cản cả hai, lần này cũng coi bà đã thông suốt, tương lai tươi đẹp liền đến thật nhanh.
Mẹ Lưu vừa bưng đồ ăn bày lên bàn, Lưu Đồng ngửi thấy mùi thơm liền kéo theo Ngu Y Kiệt xuống lầu ăn cơm.
Lúc ngồi vào bàn cơm, tất cả mọi người đều có chút xấu hổ, chỉ có Lưu Đồng là vui vẻ gắp thức ăn ăn, sau đó lại gắp cho Ngu Y Kiệt, gắp cho mẹ, cũng gắp cho ba. Mẹ Lưu kinh ngạc trước hành động của Lưu Đồng, con trai đã mấy tháng không chịu ăn cơm đàng hoàng, thế mà giờ còn gắp thức ăn cho ba mẹ. Hành động nhỏ này chính là bằng chứng cho thấy khúc mắc trong lòng anh với ba mẹ đã được giải quyết rồi. Mẹ Lưu đưa mắt liếc qua ba Lưu, ý là để ông mở miệng, ba Lưu nhẹ nhàng buông đũa
“Y Kiệt, lần này trở về đừng đi nữa nhé. Sau này đây cũng là nhà cháu.”
“Cảm ơn chú…”
“Thật ra thì…”
Ba Lưu vừa định nói mình ban đầu thật sự không phản đối, sau đó liền thấy ánh mắt của mẹ Lưu, nghĩ thầm vẫn là đừng nói thì hơn, dù sao cũng nên để lại cho vợ mình chút mặt mũi. Ba Lưu gắp thức ăn cho Ngu Y Kiệt, lại chuyển chủ đề
“Ăn cơm đi Y Kiệt, về nhà là tốt rồi.”
Ngu Y Kiệt cúi đầu ăn, có chút cảm giác muốn khóc. Lưu Đồng vò vò tóc cậu như người lớn dỗ trẻ con
“Y Kiệt ăn cơm mà khóc nhè xấu lắm đó.”