Người Yêu Qua Mạng Của Tôi Là "Trùm Trường"

Chương 28

Sau mỗi lần hôn, tôi đều thản nhiên như không có chuyện gì xảy ra, còn cậu ấy thì đỏ mặt đến tận mang tai.

Thôi, không nỡ nhìn nữa.

"Nhưng cũng không cần phải mặc vest đâu, trông trang trọng quá mức rồi đấy."

Trình An kiên quyết lắc đầu:

"Hôm nay không giống những ngày khác."

Tôi tò mò hỏi: "Khác chỗ nào?"

Nhưng cậu ấy ngậm chặt miệng, thà chết cũng không chịu nói, còn đỏ cả mặt.

Tôi hiểu rồi.

Chắc hẳn đây là lần đầu tiên tham gia một sự kiện trang trọng như vậy, nên Trình An vừa hồi hộp vừa phấn khích, lo lắng mình sẽ biểu diễn không tốt.

Tôi vỗ vai anh ấy đầy thâm trầm và dặn dò:

"Chàng trai trẻ, đừng căng thẳng! Hãy lấy lại khí thế khi đọc bản kiểm điểm đi!"

Trình An há miệng định nói gì đó, nhưng rồi chỉ bật cười nhẹ:

"Được."

Màn độc tấu piano được đổi thành song tấu piano – guitar, bài [Cùng Em] của ban nhạc.

Sau khi MC đọc xong phần giới thiệu, tôi và Trình An cùng bước lên sân khấu. Bên dưới lập tức náo nhiệt, khán giả gọi vang tên chúng tôi.

Bố mẹ tôi đứng dưới khán đài, vẫy tay rối rít về phía chúng tôi, thậm chí còn giơ cả bảng đèn led có tên tôi và Trình An.

Trời đất, họ tưởng đây là concert chắc?

chú Trình cũng mỉm cười nhìn chúng tôi từ phía dưới.

Tôi và Trình An liếc mắt nhìn nhau, không nhịn được bật cười.

Nhạc dạo vang lên, [Cùng Em] – bài hát mà chúng tôi đã thuộc nằm lòng.

Tôi nâng tay, đặt xuống phím đàn. Tiếng đàn piano vang lên, ngay sau đó là tiếng guitar hòa quyện.

Chúng tôi vừa chơi nhạc, vừa cất giọng hát, ăn ý vô cùng.

Nhưng càng hát, khóe mắt lại càng nóng lên.

"Cùng em băng qua mùa hạ, làn gió mát dịu dàng

Nghe giọng anh bên tai, thì thầm những ký ức đã qua

Chợt thấy nụ cười anh rực rỡ tựa ánh dương

Đông về rất gần rồi…

Anh, và em."

Khi bản nhạc kết thúc, tiếng vỗ tay vang dội khắp hội trường. Dư Phóng ôm theo một bó hoa lớn, chạy vội lên sân khấu đưa cho Trình An, rồi lập tức rút lui với tốc độ chóng mặt.

Tôi nhìn Trình An đặt cây đàn xuống, tay cầm bó hoa, từng bước từng bước tiến về phía tôi.

Tiếng hét phấn khích từ phía dưới gần như muốn xuyên thủng cả mái nhà.

Tôi chỉ cảm thấy đầu óc có chút quay cuồng.

"Kiều kiều, anh rất hạnh phúc."

Trình An chăm chú nhìn tôi, trong mắt như có hàng vạn vì sao lấp lánh.

"Anh vẫn luôn tự hỏi, tại sao mình lại may mắn đến vậy, gặp được em – một người sẵn sàng từng bước, từng bước vững vàng tiến về phía anh."

"Trước đây, anh không quan tâm người khác nghĩ gì về mình. Nhưng từ khi gặp em, ngày nào anh cũng lo lắng – liệu anh có quá tệ không? Liệu em có chán ghét anh không?"

"Nhưng em đã hết lần này đến lần khác nói với anh rằng – Trình An xứng đáng."

Cậu ấy giơ cao bó hoa trong tay. Một đóa hồng rực rỡ, ngay cả giấy gói cũng đỏ đến chói mắt.

Quê mùa thật đấy.

Nhưng tôi thích đến phát điên.

Bỗng nhiên, anh ấy quỳ một chân xuống. Tôi kinh ngạc đến mức vội vàng đưa tay che miệng.

Bên tai là những tiếng hét vang trời, tiếng cổ vũ còn ồn ào hơn cả pháo nổ đêm giao thừa.

Thế nhưng, tôi vẫn nghe rõ ràng từng từ, từng chữ anh ấy nói.

"Bạn học Kiều Mịch, em có đồng ý làm bạn gái anh không?"

anh ấy mặc một bộ vest đen chỉn chu, ngay cả mái tóc cũng được chải gọn gàng không một sợi lộn xộn.

Ánh đèn sân khấu chiếu xuống người anh ấy, chiếu lên bó hoa trong tay anh ấy, vừa rực rỡ vừa kiêu hãnh.

Tôi há miệng, rồi mới nhận ra cổ họng mình đã nghẹn ứ từ bao giờ.

"Em đồng ý."

Chàng trai tôi thích, tay ôm đóa hoa tươi, từng bước một tiến về phía tôi.

anh ấy không bước ra từ ánh sáng.

anh ấy chính là ánh sáng.

NGOẠI TRUYỆN: góc nhìn của trình an

Năm tôi sáu tuổi, mẹ tôi qua đời.

Bà hình như đã đi xa một chuyến, lúc trở về thì ngã bệnh, rồi không bao giờ tỉnh lại nữa.

Khi đó, bố mẹ tôi thường xuyên cãi vã ở nhà. Tôi đứng bên cạnh khóc, nhưng chẳng ai dỗ dành tôi cả.

Lớn lên rồi, tôi mới biết hóa ra hồi đó công việc kinh doanh của bố gặp trục trặc. Đối tác làm ăn của ông ôm tiền bỏ trốn, chỉ để lại một bức thư nói rằng gia đình gặp khó khăn, cần gấp một khoản tiền, sau này nhất định sẽ trả.

Bố giấu mẹ, lén đi vay tiền, mỗi ngày đều ra ngoài từ sáng sớm đến tối muộn để tìm người giúp đỡ.

Rồi mẹ tôi cũng biết chuyện. Họ cãi nhau một trận dữ dội. Mẹ trách bố đáng lẽ phải báo cảnh sát từ lâu, bố thì nghĩ rằng dù sao cũng là bạn bè, không thể làm mọi chuyện ầm ĩ đến mức đó.

Cả hai đều không chịu nhượng bộ.

Sau đó, mẹ tôi vẫn quyết định tìm gặp đối tác kia. Bà ngồi xe đi suốt đêm, nhất quyết bắt hắn trả tiền.

Tiền lấy lại được rồi, nhưng mẹ tôi thì đổ bệnh. Bố giận lắm, nhưng không dám cãi lại mẹ nữa.

Cuối cùng, bà vẫn ra đi.

Công việc làm ăn của bố bắt đầu khởi sắc, ngày càng phát đạt. Tôi muốn gì, ông đều mua cho tôi.

Nhưng tôi không còn thích ông ấy nữa.

Sau khi mẹ mất, bố tôi bận rộn cả ngày với công việc, chẳng còn thời gian để ý đến tôi.

Ngày nào tan học cũng là thím đến đón tôi về nhà bà ấy.

Hồi đó tôi mới vào lớp một, chẳng hiểu sao trong lớp bắt đầu lan truyền những lời đồn nhảm về nhà tôi.

Người ta nói mẹ tôi bỏ đi theo người khác, không cần tôi nữa. Họ nói bố tôi đã cưới vợ mới.

Thậm chí có đứa con trai còn đứng ngay trước mặt tôi mà hỏi:

— Người đón mày mỗi ngày có phải mẹ kế của mày không?

Tôi tức đến mức bật khóc, nhưng không dám kể với bố. Tôi nhất quyết không để thím đến đón nữa.

Bố tôi đánh tôi một trận, nhưng tôi vẫn cứng đầu không chịu nói gì. Cuối cùng, ông mặc kệ tôi luôn.

Nhà tôi cách trường không xa, tan học tôi tự đi bộ về nhà.

Mấy đứa con trai kia thấy tôi chỉ có một mình, bắt đầu chặn đường tôi mỗi khi tan học, ép tôi đưa tiền cho chúng. Nếu không, chúng sẽ nói với cả trường rằng tôi là đứa trẻ bị mẹ bỏ rơi.

Tôi không dám phản kháng, chỉ biết vừa khóc vừa dúi hết tiền tiêu vặt cho chúng.

Tôi ghét bố, nhưng ông vẫn cho tôi rất nhiều tiền.

Bọn họ lấy được tiền cũng không tha cho tôi. Thấy tôi có tiền, ngày nào chúng cũng đến tìm tôi, đánh tôi, nhổ nước bọt vào người tôi, chửi tôi là đứa không có mẹ.

Tôi giận quá liền đánh nhau với chúng, nhưng lần nào tôi cũng là đứa bị đánh thê thảm nhất.

Cho đến một ngày, khi tôi lại bị chúng chặn đường đòi tiền, có một cậu bé đã đứng ra ngăn cản.

Cậu bé đó để tóc húi cua, gương mặt xinh xắn đáng yêu.

Nhưng cậu ta trông rất dữ, hình như còn nhỏ hơn tôi một chút. Vậy mà đánh nhau cực giỏi, đám con trai chuyên bắt nạt tôi chẳng ai địch lại cậu ấy.

Sau khi đuổi hết bọn chúng đi, cậu quay sang hỏi tôi:

— Cậu ngốc à? Bị người ta bắt nạt mà không biết đánh trả sao?

Tôi đỏ bừng mặt:

— Tôi đánh không lại bọn họ.

Cậu nhóc nhíu chặt mày, cả khuôn mặt nhăn nhó lại:

— Vậy thì nói với ba mẹ chứ! Họ không đón cậu tan học à?

Tôi lắc đầu.

Tôi không muốn nói với bố, cũng không muốn ông ấy đến đón tôi.

Cậu nhóc thở dài, khoanh tay sau lưng đi qua đi lại như một ông cụ non.

Đi mãi đến mức tôi chóng cả mặt.

Bỗng cậu ấy dừng lại, mắt sáng lên:

— Nhà cậu ở đâu?

Nghe tôi nói địa chỉ, cậu lập tức reo lên:

— Nhà tớ cũng cùng hướng đấy! Dạo này tớ học gần đây, vậy từ giờ chúng ta cùng đi về nhé! Như thế bọn chúng sẽ không dám bắt nạt cậu nữa!

Những ngày sau đó, cậu ấy đều đi cùng tôi. Quả nhiên, đám nhóc kia không dám đến tìm tôi nữa.

Tôi hỏi cậu sao không có ai đón, cậu đáp rằng mình không còn là trẻ con nữa, có thể tự về nhà.

Rồi còn dặn dò tôi: không được nói chuyện với người lạ trên đường, không đi vào ngõ hẻm vắng vẻ, không về nhà quá muộn, bị bắt nạt phải nói với ba mẹ.

Cậu nhóc này thật sự lắm lời như một ông cụ vậy, quên mất rằng tôi lớn hơn cậu ấy cơ mà.

Nhưng cậu lại ấm áp như một mặt trời nhỏ, bất ngờ rọi sáng vào lòng tôi.

Sau này, tôi cứ gọi cậu ấy là “Mặt trời nhỏ”.

Nhưng chẳng bao lâu sau, đám nhóc hay bắt nạt tôi lại kéo thêm mấy đàn anh khóa trên chặn đường chúng tôi.

Mặt trời nhỏ đánh không lại bọn họ, bị thương, còn tôi thì bị cướp hết tiền.

Hôm sau, Mặt trời nhỏ tìm đến giáo viên trong trường tôi. Đám bắt nạt tôi bị phê bình, rồi phải đến xin lỗi tôi.

Tôi không biết cậu ấy đã làm thế nào, nhưng tối hôm đó, cậu chạy đến tìm tôi, khóc sướt mướt, nước mắt nước mũi dính đầy mặt.

Cậu bảo mẹ cậu đã biết chuyện cậu đánh nhau, bắt cậu phải đóng cửa kiểm điểm. Từ giờ trở đi, không thể cùng tôi về nhà nữa.

Cậu còn dặn tôi nhất định phải sống thật tốt, cứ như sắp sinh ly tử biệt vậy.

Sau đó, đám đàn anh kia lại đến gây sự với tôi. Tôi vẫn đánh không lại bọn chúng, nên đã yêu cầu bố cho mình đi học tán thủ.

Rồi chẳng bao lâu sau, đám đó không đánh thắng tôi nữa.

Từ đó trở đi, không ai trong trường dám bắt nạt tôi nữa.

Lên cấp hai, cũng chẳng ai dám kiếm chuyện với tôi.

Nhưng tôi cũng không gặp lại Mặt trời nhỏ nữa.

Những năm trung học của tôi, cứ thế lặng lẽ trôi qua.

Năm nhất đại học, tôi quen biết với Kiều kiều trên mạng.

Chúng tôi không biết diện mạo hay danh tính của đối phương, nhưng lại vô cùng ăn ý.

Cô ấy thích cùng một ban nhạc với tôi, có rất nhiều sở thích chung với tôi, và cả hai có cùng quan điểm sống.

Kiều kiều vừa nhiệt tình vừa lễ phép, lại luôn có những suy nghĩ kỳ lạ mà đáng yêu.

Khi đó, tôi đang trải qua khoảng thời gian khó khăn nhất kể từ khi mẹ qua đời và tôi bị bắt nạt.

Tôi không làm gì cả, nhưng chỉ trong vài ngày, mọi ngóc ngách trong đại học đều tràn ngập ác ý nhắm vào tôi.

Tôi biết mình đang bị bắt nạt. Tôi cũng biết mình không đáng phải chịu đựng điều này một cách vô cớ.

Tôi nhớ lại lời cậu bé như ánh mặt trời năm nào đã nói với tôi: "Bị bắt nạt thì phải biết phản kháng."

Tên đàn anh kia bị đuổi học, nhưng những lời đồn bôi nhọ tôi vẫn bám rễ. Những vũng bùn dơ bẩn trồi lên từ tận đáy sâu vẫn muốn kéo tôi xuống cùng.

Tôi không chịu khuất phục, nhưng tôi vẫn buồn.

Trong khoảng thời gian đó, chỉ có ban nhạc và Kiều kiều là chỗ dựa tinh thần của tôi.

Sau này, Kiều kiều thi đậu vào đại học của tôi. Khi biết tin đó, không hiểu sao tôi vui đến mức cả đêm không ngủ được.

Nhưng vui mừng xong thì lại thấy hoảng hốt.

Lúc ấy, tôi đã bị gán mác là "đại ca trường học".

Tôi không dám nói với Kiều kiều, sợ rằng nếu cô ấy biết, cô ấy cũng sẽ giống những người khác—không cần quan tâm đến sự thật, mà chỉ vội vàng xa lánh tôi.

May mà Kiều kiều không hỏi, chúng tôi vẫn trò chuyện mỗi ngày như hai người bạn bình thường.

Nhưng đôi khi, con tim không thể kiểm soát được.

Tôi tỏ tình với Kiều kiều.

Tôi như một kẻ lạc lối trong bóng tối, cố chấp và tham lam muốn níu lấy chùm ánh sáng ấy.

Kiều kiều đồng ý.

Tôi vui đến mức cả đêm lại không ngủ được, quyết định rằng dù thế nào cũng phải gặp cô ấy vào đầu học kỳ mới.

Nhưng còn chưa kịp gặp, tôi lại bị bắt vào phòng công tác sinh viên vì đánh nhau.

Trưởng phòng chính là chú tôi. Chú rất giận, hỏi tôi vì sao lại trở nên như thế này, nếu mẹ tôi biết chuyện, bà ấy sẽ thất vọng đến mức nào.

Tôi há miệng, nhưng chẳng biết nói gì, vì lời nào cũng trở nên vô nghĩa.

Bước ra khỏi phòng công tác sinh viên, tên Trương Bằng đứng phía sau cười nhạo tôi là kẻ thích làm anh hùng, nói rằng dù tôi có giúp người khác thì cũng có ích gì, vẫn chẳng ai tin tưởng hay thích tôi cả.

Không ai tin tưởng, không ai thích.

Tôi gọi điện cho Kiều kiều.

Kiều kiều nói rằng cô ấy ghét những kẻ lười biếng, vô dụng và thích đánh nhau.

Quyết tâm dành cả kỳ nghỉ đông để đi gặp Kiều kiều của tôi, trong khoảnh khắc đó, hoàn toàn sụp đổ.

Tôi không ngờ cuối cùng mình vẫn gặp được Kiều kiều.

Hơn nữa, đó lại là khoảnh khắc tôi bị vạch trần trước mặt cô ấy—trong tình huống tưởng như "đại ca trường học" đang dẫn người đi chặn đường cô.

Kiều kiều đánh tôi một trận, còn đánh cả bạn cùng phòng của tôi.

Đau thật đấy.

Nhưng không hiểu sao, nỗi đau ấy lại khiến tôi có một cảm giác chân thực và nhẹ nhõm như tảng đá trong lòng đã được đặt xuống.

Cô ấy vẫn rực rỡ như trên mạng.

Buổi tối, Kiều kiều gọi điện mắng tôi một trận, còn bắt tôi ngày mai tan học không được đi đâu hết.

Cô ấy nói ngày mai muốn gặp tôi.

Tôi vui đến mức cả đêm không ngủ nổi.

Nhưng ngày hôm sau, tôi lại bị bố tóm về nhà.

Chúng tôi cãi nhau một trận kịch liệt đến mức điện thoại cũng bị đập nát, chỉ kịp nhờ Dư Phóng giúp tôi nhắn lại với Kiều kiều.

Mấy ngày sau, chú tôi cảnh cáo nếu tôi không quay lại trường ngay thì sẽ bị rớt môn, bố tôi mới miễn cưỡng thả tôi về.

Về đến ký túc xá, tôi mò mẫm một lúc lâu mới tìm thấy chiếc điện thoại dưới gầm bàn.

Vừa bật lên, tôi lập tức đi tìm Kiều kiều.

Kiều kiều nói cô ấy tin tôi.

Cô ấy đau lòng vì tôi, còn nắm lấy tay tôi nữa.

Khoảnh khắc đó, tôi bỗng thấy những tin đồn trước đây chẳng còn quan trọng nữa.

Tôi vui đến mức dọc đường đi cũng không nỡ buông tay cô ấy.

Đưa Kiều kiều về đến ký túc xá, tôi còn ôm cô ấy một cái.

Kiều kiều thơm quá.

Tôi lại mất ngủ cả đêm.

Cánh tay đau nhức.

Nụ hôn đầu tiên của tôi và Kiều kiều là vì một quả nhót.

Cô ấy ghé sát vào tôi đến mức tim tôi như muốn ngừng đập.

Theo bản năng, tôi đã hôn cô ấy.

Mặt Kiều kiều đỏ bừng.

Tôi cố giữ chặt đôi tay đang run rẩy, nhận ra mình cũng chẳng khá hơn.

Tôi vừa hỏi cô ấy: "nhót có ngọt không?"

Vừa thầm nhủ trong lòng: "Ngọt lắm."

Nhưng thứ tôi nói không phải là quả nhót.

Tôi không bất ngờ khi nhận được tin nhắn của Lý Huy.

Trương Bằng không giống đàn anh trước kia chỉ biết hăm dọa bằng lời nói—hắn thực sự có thể làm ra những chuyện cực đoan.

Ví dụ như hắn muốn làm hại Kiều kiều.

Ví dụ như hắn đã đâm tôi một nhát.

Lần đầu tiên tôi thấy Kiều kiều khóc thương tâm đến vậy.

Vừa khóc, cô ấy vừa mắng tôi.

Tôi ngoan ngoãn chịu mắng, vì đó là lỗi của tôi, đã khiến Kiều kiều lo lắng.

Chỉ cần Kiều kiều bình an vô sự, tôi liền thấy yên lòng.

Bố mẹ Kiều kiều đến bệnh viện thăm tôi.

Tôi không ngờ họ lại nhiệt tình đến vậy.

Kiều kiều thấy tôi không nói nên lời, vội vàng kéo họ ra ngoài.

Cô ấy nghĩ tôi bị dọa sợ.

Thực ra, tôi đã nghĩ đến chuyện đặt tên cho con chúng tôi rồi.

Nhưng tôi không dám nói cho cô ấy biết.

Trương Bằng bị kết án.

Danh tiếng của tôi trong đại học lại lên một tầm cao mới—giờ ngay cả cục trưởng cục cảnh sát cũng bị đồn là họ hàng của tôi.

Tôi chẳng còn quan tâm người ta nghĩ gì về mình nữa, chỉ cần Kiều kiều tin tôi là đủ.

Nhưng thỉnh thoảng, tôi vẫn không nhịn được mà nghĩ—họ thực sự có vấn đề à?

Tôi không ngờ Kiều kiều lại tìm được những người mà tôi từng giúp đỡ, nhờ họ quay video làm chứng cho tôi.

Thậm chí có rất nhiều người tôi đã quên mất tên, cũng chẳng nhớ được mặt.

Tôi không biết Kiều kiều đã làm điều đó như thế nào, cũng chưa từng nghe cô ấy nhắc đến.

Khi tiếng vỗ tay vang lên trong hội trường, tôi không có cảm giác gì đặc biệt, nhưng Kiều kiều lại khóc.

Cô ấy còn vui mừng hơn cả tôi.

Cô ấy nói: "Sau này mong bạn học Trình An chỉ giáo nhiều hơn."

Đúng vậy.

Tôi và Kiều kiều, vẫn còn rất nhiều ngày tháng về sau.

Dạo này Kiều kiều không vui.

Cô ấy nói bây giờ có quá nhiều người trong đại học tỏ tình với tôi, tình địch của cô ấy tăng lên gấp mấy lần.

Vừa an ủi Kiều kiều, tôi vừa lén xóa hết tin nhắn tỏ tình trong điện thoại của cô ấy.

Đồng thời bắt đầu suy nghĩ xem phải làm thế nào để xử lý đám nhóc con dám cả gan tỏ tình với vợ tôi.

Tôi và Kiều kiều đi xem tour diễn của ban nhạc mà cả hai yêu thích.

Buổi diễn được tổ chức ngoài trời, nhưng giữa chừng trời bất ngờ đổ mưa, hệ thống âm thanh cũng bị trục trặc.

Thế nhưng không một fan nào rời đi. Mọi người cùng đứng dưới mưa, hòa giọng với ban nhạc, không cần nhạc đệm, chỉ có giai điệu từ tận đáy lòng.

Tôi và Kiều kiều nắm tay nhau dưới cơn mưa.

Trở về khách sạn, khi giúp Kiều kiều lau tóc, tôi phát hiện phía sau tai cô ấy có một vết sẹo.

Kiều kiều kể, đó là vết thương để lại từ một lần đánh nhau lúc nhỏ. Không đánh thắng, lại còn bị mẹ bắt về úp mặt vào tường kiểm điểm, tiền tiêu vặt tháng đó cũng bị cắt mất.

Sau này cô ấy chuyển nhà, chỉ tiếc rằng chưa kịp nói lời tạm biệt với cậu bé mít ướt từng bị bắt nạt ngày ấy.

Tôi nghi ngờ cậu bé mà Kiều kiều nhắc đến chính là tôi, nhưng tôi không có bằng chứng.

Tôi hỏi cô ấy lúc nhỏ có phải để tóc ngắn không, và có phải cậu bé bị bắt nạt đó từng gọi cô ấy là Mặt trời nhỏ không.

Tôi thấy Kiều kiều ngây người, sau đó gật đầu.

Rồi đột nhiên cô ấy trợn tròn mắt nhìn tôi: "anh chính là cái thằng nhóc mũm mĩm suốt ngày mít ướt đó á??"

Tôi im lặng.

Kiều kiều chậc chậc lưỡi, quan sát tôi từ trên xuống dưới: "Không nhìn ra luôn đấy."

Cũng giống như tôi không thể ngờ được rằng, khi các bé gái khác còn mặc váy và buộc tóc hai bên, thì cô ấy đã cắt đầu đinh, mặc đồ con trai, đánh đuổi bọn bắt nạt giúp tôi, rồi kết nghĩa huynh đệ với tôi.

Tôi cứ nghĩ Kiều kiều sẽ cười nhạo tôi hồi nhỏ vừa béo vừa nhát gan, chỉ biết khóc.

Nhưng cô ấy chỉ im lặng một lúc, rồi thở dài.

Kiều kiều kể, bốn tuổi cô ấy đã bị gửi đi học Taekwondo. Những đứa trẻ khác toàn năm, sáu tuổi, nên cô ấy vẫn luôn nghĩ rằng mình có thiên phú sức mạnh vượt trội, bố mẹ mới muốn đào tạo từ sớm.

Bây giờ nghĩ lại, hóa ra là để gặp tôi, để bảo vệ tôi.

Cô ấy nâng mặt tôi lên, nghiêm túc nói:

"Trình An, giá mà em có thể gặp anh sớm hơn."

Tôi bật cười: "Không thể sớm hơn được nữa đâu, sớm hơn chắc chỉ có lấy bình sữa đập người thôi."

Ngay giây tiếp theo, mặt tôi đau điếng:

"Trình An, anh có thể đừng phá hỏng bầu không khí không??"

Kiều kiều lại mắng tôi, nhưng tôi vẫn rất vui.

Cô ấy luôn nói tôi là ánh sáng, nhưng cô ấy không biết, chính cô ấy cũng là ánh sáng.

Ánh sáng từng chiếu rọi tôi khi xưa, sau bao năm, lại một lần nữa phủ xuống đời tôi.

Bình Luận (0)
Comment