Người Yêu Sau Ba Năm

Chương 9

Nhân lúc Thiện Tịch ra ngoài bận bịu vụ án kiện của công ty Châu Kiều, thì Châu Kiều lại đến chỗ gác xép.

Anh mở ngăn kéo của cái bàn đặt đồ cúng, ở ngăn thấp nhất phát hiện một cái laptop màu trắng tinh xảo.

Trực giác mách cho Châu Kiều biết, trong máy tính ấy có cất giấu chân tướng.

Châu Kiều bê laptop vào phòng ngủ, sạc điện, mở máy lên, thấy trên màn hình desktop có thư mục tên là [Nhật ký].

Anh tự nhiên mở thư mục đó ra.

Các file các tệp text hiện dày đặc trước mắt, tên tiêu đề là ngày tháng năm.

Xếp đầu là [ngày 22 tháng 12 năm 2012].

Châu Kiều lướt từ từ xuống.

Ngày 22 tháng 12 năm 2012, anh hai đi tàu điện ngầm xảy ra chuyện, thiệt mạng rất nhiều người, quá khủng khiếp. Mình vào bệnh viện chăm sóc cho anh, thì biết người ở giường kế tên Châu Kiều, là một người thanh niên rất dịu dàng, nghe nói hôm nay vốn là ngày anh ta kết hôn, nhưng đêm trước anh ta làm rơi nhẫn kết hôn ở quán bar, phải dậy thật sớm đi tàu để tìm lại, kết quả xảy ra chuyện. Vị hôn thê của anh ta làm ầm lên muốn chia tay, xui xẻo ghê.

Ngày 25 tháng 12 năm 2012, lễ Giáng Sinh mình xách theo thức ăn tự nấu với bánh ngọt đến thăm anh hai trong bệnh viện, thì phát hiện hình như anh hai với cái người Châu Kiều kia thành bạn tốt rồi. Châu Kiều bị bạn gái bỏ rơi nên khá u sầu, thỉnh thoảng lại lộ ra ánh mắt mất mát, nhưng được anh hai trầm giọng an ủi là nhanh chóng bật cười, mình với Châu Kiều nói chuyện nhiều lắm, thật ra anh ta là một người rất hài hước đấy chứ.

Ngày 2 tháng 1 năm 2013, hôm nay là sinh nhật mình, anh hai tặng cho mình món quà nhỏ xinh xắn như năm trước. Làm mình bất ngờ nhất đó là Châu Kiều cũng tặng quà cho mình, một sợi lắc tay màu đen, mình thích lắm. Trong sự yêu cầu mãnh liệt của mình, tụi mình cùng đến khu trò chơi, trên đường anh hai phải rời đi vì công việc, chỉ còn lại mình với Châu Kiều, tụi mình cùng ngồi tàu lượn, mình rất sợ, nhưng Châu Kiều quan tâm nắm chặt tay mình.

Ngày 14 tháng 2 năm 2013, hôm nay là Valentine, nhiều bạn bè đều ngỏ lời bày tỏ với người họ yêu, bạn thân hỏi mình có thích người nào không thì trong đầu mình hiện lên gương mặt của Châu Kiều. Mình… thích anh ấy sao?

Ngày 20 tháng 5 năm 2013, Châu Kiều với thân phận là bạn bè của anh hai nhiều lần xuất hiện trong nhà mình, mình thấy mình ngày càng lưu luyến bóng dáng của anh ấy rồi, đến hôm nay xuyên qua khe cửa, mình thấy Châu Kiều đeo một chiếc nhẫn lên ngón áp út của anh hai, anh hai cười hỏi: “Đây xem như là cầu hôn tôi à?” Châu Kiều cũng cười theo: “Ừ, anh đồng ý gả cho tôi không?” “Không muốn,” anh hai lắc đầu, Châu Kiều nhíu mày, anh hai tức thời cúi đầu hôn môi Châu Kiều, “Anh muốn lấy em.” Cơn say nắng chóng vánh của mình kết thúc.

Ngày 9 tháng 7 năm 2013, tình yêu của anh hai với Châu Kiều dần cởi mở hóa. Anh hai thậm chí không trốn tránh hôn lên má Châu Kiều trước mặt mình. Châu Kiều phát hiện ánh mắt của mình thì vô cùng lúng túng nhắc nhở anh hai đừng xằng bậy.

Ngày 19 tháng 12 năm 2013, hôm nay là sinh nhật của Châu Kiều, mình tự tay làm bánh gato, trong lúc ăn bánh anh hai chính thức thông báo tình cảm của anh với Châu Kiều, cũng nói với mình bắt đầu từ ngày mai Châu Kiều sẽ chuyển đến biệt thự nhà chúng mình. Anh hai hỏi mình có bận tâm đến xu hướng tính dục của anh không thì mình lên tinh thần cười bảo chẳng thèm để ý.

Ngày 6 tháng 3 năm 2014, bây giờ mình đóng vai một cô em gái ngoan ngoãn yên lặng ủng hộ cho tình yêu của anh hai với Châu Kiều.

Ngày 19 tháng 8 năm 2014, ba người bọn mình đi Thanh Đảo. Biển đẹp lắm, mình tận chức cầm máy chụp hình chụp cho anh hai với Châu Kiều, lớn giọng nói “Hai người hôn nhau thân mật tí đi!”, anh hai cúi đầu hôn Châu Kiều, Châu Kiều xấu hổ muốn phản đối, cảnh tượng đó bị mình bắt góc được. Bọn họ ân ái như thế, mình cảm giác bản thân dần bị cách ly bên ngoài, trong suốt như không khí, sớm muộn cũng sẽ biến mất.

Ngày 30 tháng 8 năm 2014, vì đau bụng kinh nên chảy mồ hôi lăn lộn trên giường, anh hai đi công tác ở nơi khác, mình gọi cho Châu Kiều, anh vội vàng chạy từ công ty về, muốn đưa mình vào bệnh viện. Mình ôm eo anh ấy, dụi đầu vào ngực anh ấy, bỗng nhiên thấy bụng không còn đau gì nữa. Quả nhiên… mình vẫn thích anh ấy.

Ngày 2 tháng 9 năm 2014, càng sống trong nhà, mình càng thích Châu Kiều. Mỗi một lời nói cử chỉ của Châu Kiều đều làm mình si mê. Bất kể là sự quan tâm ngẫu nhiên, hay là nụ cười dịu dàng bên môi, cũng làm mình động lòng khôn nguôi.Nhưng trong mắt anh ấy chỉ có anh hai, bọn họ nhìn nhau tha thiết, yêu nhau say đắm, hoàn toàn chẳng kiêng dè sự có mặt của mình. Mình sắp gục ngã.

Ngày 15 tháng 10 năm 2014, bác sĩ tâm lý nói mình bị áp lực quá lớn, tinh thần có vấn đề, mình không tin, chắc chắn là chỗ nào sai sót rồi. Mình tỉnh táo và khỏe mạnh hơn bất cứ ai.

Ngày 2 tháng 1 năm 2015, lại đến sinh nhật mình. Vì công tác nên Châu Kiều không có ở nhà. Anh hai lấy quà tặng đã chuẩn bị kỹ càng ra tặng mình, mình nói ra lời đã cất giữ rất lâu: “Anh hai, từ nhỏ đến lớn, vô luận là em thích gì anh cũng đều tặng em phải không?” Anh hai gật đầu. Mình nói tiếp: “Vậy tặng Châu Kiều cho em nhé?” Anh hai trong nháy mắt khựng mặt lại, làm lòng mình nảy sinh hổ thẹn, nhưng tình yêu dành cho Châu Kiều nhanh chóng trung hòa cái phần hổ thẹn nhỏ bé không đáng kể đó.

Ngày 18 tháng 4 năm 2015, anh hai không còn thân thiết với Châu Kiều trước mặt mình nữa. Mỗi lần nói chuyện với mình thì anh hai đều cố tránh chuyện đêm đó. Kiểu thái độ mâu thuẫn ấy khiến người chán ghét.

Ngày 2 tháng 5 năm 2015, chiếc lắc tay năm trước Châu Kiều tặng mình không thấy đâu, mình tìm đủ chỗ cũng không thấy, mình nghi là anh hai cố tình vứt nó đi, tức giận tìm anh hỏi thì anh không thừa nhận, nhưng ánh mắt mập mờ của anh đã bán đứng anh rồi. Mình thực hiện trao đổi, bảo anh hai đưa chiếc nhẫn Châu Kiều tặng cho anh đây, anh hai quát lớn nói mình cố tình gây sự, mình thề mình sẽ không tha thứ cho anh.

Ngày 30 tháng 5 năm 2015, mình tự sát. Dùng con dao nhỏ cắt cổ tay. Thật ra cắt không sâu, mình chỉ dọa anh hai mà thôi. Đúng là anh hai bị dọa sợ, anh thỏa hiệp với mình, đồng ý tặng Châu Kiều cho mình. Mình nằm trên giường bệnh, cười hài lòng thỏa mãn.

Ngày 7 tháng 6 năm 2015, anh hai bắt đầu lạnh nhạt với Châu Kiều, mình thì lại kề cận Châu Kiều gấp bội trước đây. Châu Kiều bị anh hai lảnh tránh nhìn rất cô đơn, anh ấy không hiểu đã xảy ra chuyện gì. Không sao, nhanh thôi anh sẽ là của em.

Ngày 13 tháng 8 năm 2015, anh hai đang nói dối, anh vẫn dây dưa với Châu Kiều, không hề chia tay với Châu Kiều, căn bản không có ý định tặng Châu Kiều cho mình! Mình giận dữ tát anh hai một tát, anh hai đứng ngây người, mình cảnh cáo anh đừng hòng lừa gạt mình lần nữa.

Ngày 14 tháng 8 năm 2015, dưới sự ra hiệu của mình, anh hai chia tay với Châu Kiều, Châu Kiều rất hoảng sợ, nghĩ rằng anh hai đang đùa anh ấy, săn sóc hỏi anh hai bị sao vậy, thì bị anh hai gạt ra. Châu Kiều hồn bay phách lạc muốn thu dọn hành lý rời đi, mình tính bước lên ngăn cản thì anh hai đã trước một bước ôm lấy Châu Kiều, liên tục nói xin lỗi xin anh ấy ở lại. Mình đứng cách đó không xa nhìn bọn họ ôm nhau, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay.

Ngày 20 tháng 9 năm 2015, mình dần vô tình cố ý mặc trang phục gợi cảm trước mặt Châu Kiều, tắm xong cũng cố tình chỉ vây khăn tắm cạ lên người anh ấy, anh hai nhìn thấy nhưng vờ ngó lơ. Nếu anh hai dám ngăn mình, mình sẽ chết cho anh hai xem. Châu Kiều đã từng có bạn gái, có nghĩa là anh ấy thích phụ nữ, mình tin chỉ cần mị lực của mình đủ lớn, nhất định sẽ thắng anh hai.

Ngày 8 tháng 10 năm 2015, nhân lúc anh hai không có mặt, mình chuốc Châu Kiều rất nhiều rượu, anh ấy say ngất, mình dìu anh lên giường, cởi quần áo thay anh, ngay lúc mình cũng chuẩn bị cởi đồ của mình thì anh hai trở về, anh chất vấn mình muốn làm gì, mình oán hận liếc anh, nói khiêu khích: “Nếu anh không về, chắc chắn Châu Kiều sẽ muốn em.” Mặt của anh hai rất đáng sợ, nhưng mình không sợ anh ấy nữa.

Ngày 15 tháng 12 năm 2015, gần đây vài người bạn bắt đầu thịnh hành một kiểu tỏ tình. Đó là đặt máy quay kín ở nơi tỏ tình, quay lại khung cảnh ấy, dù tỏ tình thất bại hay thành công thì vẫn phát cho mọi người xem. Mình quyết định bày tỏ với Châu Kiều trong ngày sinh của anh, thuận tiện đặt máy quay ở chậu hoa phòng khách. Nhất định Châu Kiều sẽ giật mình, mặc dù tạm thời anh sẽ không chấp nhận mình, nhưng mình chắc chắn phải để anh ấy hiểu tâm ý của mình, rồi dùng thời gian chứng minh mình tuyệt đối phù hợp với anh hơn là anh hai.

Nhật ký kết thúc ở đây.

Châu Kiều như đi nhầm vào cuộc đời của người khác, đầu óc anh trống rỗng rất lâu mới bước ra khỏi đấy.

—— Đây khác với lời Thiện Tịch kể.

Thiện Tịch còn đang lừa anh.

Đến cùng chân tướng là thế nào?

Đến cùng Thiện Bản chết ra sao?

Châu Kiều đi ra phòng khách, quả nhiên tìm thấy ở chậu hoa trên cái giá đối diện với sofa có cất một cái máy quay. Châu Kiều lấy thẻ nhớ từ trong máy ra bỏ vào máy tính.

Anh tìm đến video ngày 19 tháng 12 năm 2015, do dự vài giây, rồi mở ra.

Trên màn hình xuất hiện Thiện Bản cẩn thận đặt máy quay, cô hướng ống kính làm mặt quỷ, tiếp đó xuất hiện Châu Kiều đang ngồi xem ti vi trên ghế sofa. Thiện Bản dè dặt ngồi cạnh Châu Kiều: “Anh hai đang ở thư phòng ạ?” Châu Kiều gật đầu: “Hình như đang bận việc, sao vậy?” “Vậy thì tốt.” Thiện Bản lè lưỡi, đưa ra một chiếc hộp được gói ghém xinh xắn, “Đây là sô cô la em tự làm, tặng anh nè!” Châu Kiều chần chờ: “Sinh nhật… tặng sô cô la hả?” Thiện Bản đỏ mặt cúi đầu, cô do dự rất lâu, rốt cục như hạ quyết tâm, nói: “Em thích ——” thì bốp, tiếng vang ngắt lời Thiện Bản, Thiện Tịch đột nhiên xuất hiện trong khung hình, tay cầm cờ lê đập xuống đầu Thiện Bản.

Châu Kiều trong máy quay và Châu Kiều đang xem video cùng ngã ngồi xuống sàn, lông tơ khắp người anh dựng đứng lên, thấy Thiện Tịch trong video vứt cờ lê xuống cạnh xác Thiện Bản, cúi người nhẹ nhàng nói với bản thân trong ống kính: “Thế này chúng ta có thể sống thoải mái hơn.”

Châu Kiều trong video sợ hãi gào lên, giãy giụa muốn trốn, nhưng bị Thiện Tịch ôm siết vào lòng, Thiện Tịch bám vào tai Châu Kiều nhỏ giọng nói: “Anh sẽ thông báo với bên ngoài là nó bất cẩn té ngã chết từ trên cầu thang, sẽ không có ai nghi ngờ gì hết. Em chỉ cần ngoan ngoãn ở bên anh, xem như chưa từng xảy ra chuyện gì là được.”

Video tối đen. [kuroneko3026.wp.com]

Châu Kiều nhìn chằm chằm màn hình đen kịt, sau lưng anh đổ mồ hôi ròng ròng.

Mãi đến khi anh nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc truyền đến từ dưới lầu.

—— Ác ma trở về.

Anh luống cuống đóng laptop lại, nhét vội vào ngăn kéo.

Tiếng bước chân càng lúc càng gần, cuối cùng đứng sau Châu Kiều, Châu Kiều cứng người ngồi trước bàn, cảm nhận có hai cánh tay ôm lấy mình, giọng nói trầm trầm của Thiện Tịch quẩn quanh bên tai anh: “Sao cửa gác xép lại mở thế?”
Bình Luận (0)
Comment