Người Yêu Tôi Đều Mắc Bệnh Thần Kinh

Chương 62

Trên mặt Kiều Mạch là biểu hiện nôn nóng, Cố Nhan Tân giật mình, vẫn mở miệng nói: “Em vừa nói gì cơ……”

Cố Nhan Tân đột nhiên im bặt.

“Vì sao em lại nói ra những lời này?” Cố Nhan Tân nghi hoặc, sau đó hắn lại ngẩng đầu nhìn Kiều Mạch, chuẩn xác bắt được vấn đề trọng điểm, “Anh khi nào nói là không cho em vào bếp nhỉ?”

Kiều Mạch nói không ra lời.

Sắc mặt Cố Nhan Tân tức khắc có điểm khó coi: “Anh coi em là ai?”

“Anh không hề có ý biến em thành ai.” Kiều Mạch vội vàng phủ định.

“Vậy lời anh vừa nói là có ý gì?” sắc mặt Cố Nhan Tân âm trầm, ẩn nhẫn tức giận, lúc nói như đang tra khảo người khác.

“Anh chỉ là…… Thuận miệng nói……”

“Kiều Mạch!” Cố Nhan Tân hăn đang tức giận, hắn đứng ở cửa bếp nhìn Kiều Mạch, thanh âm nhịn không được đề cao, “Anh tốt nhất là nói rõ ràng chuyện này, bằng không nó sẽ vướng mãi trong lòng em.”

Kiều Mạch vẫn là lần đầu tiên thấy Cố Nhan Tân sinh khí, hơn nữa còn rất tức giận, anh không biết làm thế nào mới tốt.

Anh là thật sự không có ý biến Cố Nhan Tân trở thành bất luận kẻ nào.

Hắn đặc biệt như vậy, đáng yêu như vậy, là duy nhất trên thế giới, không thể thay thế.

Chỉ là khi anh trầm mặc lại làm trong lòng Cố Nhan Tân như có cây búa gõ vào, thật không thở nổi, hắn bước vài bước lên, bắt lấy tay Kiều Mạch ép anh phải nhìn mình.

“Em làm sao biết kiếp trước em làm đồ ăn thế nào, em cũng không biết vì sao anh lại đáp ứng cho phép em theo đuổi.” ngực Cố Nhan Tân kịch liệt phập phồng, cảm xúc kích động, hắn nhìn Kiều Mạch cắn răng, nỗ lực khắc chế cảm xúc mãnh liệt như sóng trong lòng, “Nhưng em cảm thấy kiếp trước đã gặp qua anh, gặp qua một trăm vạn lần! Chúng ta ngày ngày đêm đêm ở bên nhau, chúng ta chính là vĩnh viễn không xa rời nhau.”

Kiều Mạch căn bản không biết mình nên biện giải như thế nào, anh cũng không biết mình nghĩ gì, lại đột nhiên nói ra những lời này, có lẽ là ở chung quá quen thuộc, có lẽ là không khí quá rốt, làm đại não anh không kịp load mà nói những lời này.

Anh cũng không biết mình nên coi Cố Nhan Tân hiện thực là ai, là Cố Nhan Tân trong mơ sao?

Hoặc là nói anh căn bản không thể phân chia hai người, anh nghĩ, vô luận là trong mộng hay là trong hiện thực, Cố Nhan Tân chỉ có một, chính là người trước mắt này.

Nhưng anh lại quên mất, người trong mộng ấy, không phải Cố Nhan Tân.

Ngay hiện tại, anh nhìn mặt Cố Nhan Tân, nhìn đối phương ẩn nhẫn mà thương tâm, anh mấp máy môi một chút: “Cố Nhan Tân……”

“Em mặc kệ trong lòng anh còn có ai.” Cố Nhan Tân đánh gãy lời Kiều Mạch nói, hắn đưa tay nâng mặt đối phương, hơi hơi cúi đầu nhìn thẳng hai mắt Kiều Mạch, “Từ giờ trở đi, trong lòng anh chỉ có thể có một mình em.”

“Trong lòng anh không hề có những người khác.” Kiều Mạch hít sâu một hơi, không lùi bước mà đối diện với đối phương, “Chỉ có mình em.”

Đúng vậy, anh vẫn luôn nghĩ như vậy, trong lòng anh chỉ có Cố Nhan Tân.

Chỉ có hắn.

Cố Nhan Tân bình tĩnh nhìn Kiều Mạch trong chốc lát, cảm xúc cũng dần dần có dấu hiệu bình phục, hắn nhấp môi tựa hồ là nghiêng tai nghe xong, sau đó không kiên nhẫn nhíu nhíu mày: “Anh còn có thể yêu được hai người nữa.”

Kiều Mạch: “…… hở?”

“Cố Nhị Cố Tam……” Cố Nhan Tân có điểm biệt nữu.

Kiều Mạch: “…… Các người không phải một người sao?”

“Nhưng mà bọn họ……” Cố Nhan Tân muốn nói gì đó, lại nhụt chí đáp, “Đúng, là một người.”

“Thật đúng là bị em đánh bại.” Kiều Mạch nhịn không được cười thành tiếng, thò lại gần ngẩng đầu cụng trán Cố Nhan Tân, “Trong lòng anh chỉ có em, em còn có em nữa.”

Cố Nhan Tân khiêu khiêu khóe miệng.

“Vừa lòng chưa?”

Cố Nhan Tân gật gật đầu, bỗng nhiên thần sắc khẽ biến.

“Làm sao vậy?” Kiều Mạch kỳ quái nhìn, nhịn không được hỏi.

“Em……ưm……”

Kiều Mạch: “……”

“Em cảm thấy……” Cố Nhan Tân thong thả ung dung đqa tay kéo khoá quần Kiều Mạch, “Anh hẳn là cũng nhịn đủ rồi.”

Kiều Mạch: “……”

Cố Nhan Tân mím môi giác, lại chậm rãi cởi bỏ nút thắt của Kiều Mạch, ngón tay thò vào.

“Nhé?”

“…… vậy thì vào đi, vào phòng ngủ đi!”

Ngày cuối tuần, Kiều Mạch ngồi xếp bằng ngồi ở trên sô pha ôm máy tính, cảm giác chau mặt ủ mày.

Mà nguyên nhân thì khó mở miệng.

Kiều Mạch không có tiền.

Do là ở bệnh viện rất lâu, tiền cha mẹ để lại đã dùng hết, tiền Chúc Thanh Phi ứng ra không ít, Kiều Mạch vô cùng cảm kích cậu ta, nhưng hiện tại tự mình trả, không thể đủ để chi hết. Hơn nữa Cố Nhan Tân cũng ở cùng, cho nên Kiều Mạch tức khắc cảm thấy cuộc sống mình y như trứng chọi đá l.

Cố Nhan Tân rốt cuộc là làm gì Kiều Mạch cũng không hỏi, bởi vì mấy ngày nay cũng không phát hiện hắn liên hệ với người nào, xử lý công tác gì, cho nên Kiều Mạch suy đoán hắn cũng không giống trong mộng, hẳn là không phải tổng tài.

Nhưng cũng không phải không có nhiều quan hệ, tóm lại Kiều Mạch vẫn  muốn tìm công việc, dù sao cũng là người trưởng thành có tay có chân, ở trong nhà không làm gì cũng có chút kỳ cục.

Cho nên hôm nay buổi sáng Kiều Mạch tỉnh tương đối sớm, thừa dịp Cố Nhan Tân còn đang ngủ thì mang sơ yếu lý lịch đến công ty tìm việc, bởi vì mấy ngày nay Cố Nhan Tân dính anh như keo.

Đương nhiên, anh cũng thực hưởng thụ loại cảm giác này là được.

Kiều Mạch tìm trang web, chậm rãi tìm công ty, anh cũng không lo lắng Cố Nhan Tân tỉnh lại, bởi vì anh đêm qua làm có điểm quá phận, chỉ sợ đối phương hôm nay đến khuya mới có thể tỉnh.

Quả nhiên, chờ đến 10 giờ nhiều, thanh âm của Cố Nhan Tân mới từ phòng ngủ lười biếng truyền đến, mang theo một cảm giác lười biếng.

“Kiều Mạch Mạch.”

Cố Nhan Tân ở bên trong gọi anh.

Kiều Mạch lên tiếng, đổ ly nước ấm, đứng dậy vào phòng ngủ.

Cố Nhan Tân cứ rầm rầm nằm ở trên giường, trên người cũng không có cái chăn, vật ở giữa hơi nhô nhô lên.

“Kiều Mạch Mạch, muốn muốn một pháo nữa không?”

Kiều Mạch: “……”

Kiều Mạch mang vẻ mặt hắc tuyến đi qua, vỗ một cái trên đùi hắn.

“A a a đau đau đau!” Cố Nhan Tân tức khắc nước mắt lưng tròng.

“…… Xứng đáng.” Kiều Mạch trầm mặt cầm ly nước trong tay đưa qua, “Uống nước rồi rời giường đi, không còn sớm.”

Cố Nhan Tân từ trên giường ngồi dậy, uống hai miếng nước, lại một bên đấm đấm eo: “Eo em đau quá.”

Kiều Mạch: “…… Bò đến đây, anh xoa cho.”

“Ừa ừa.” Cố Nhan Tân vội vàng bò đến.

Kiều Mạch cũng không phải người giỏi mát xa, cho nên cũng chỉ có thể dựa bàn tay của mình xoa xoa mấy cái trên eo của Cố Nhan Tân.

Một lát sau, Kiều Mạch cảm giác người bên dưới im lặng, cho rằng mình xoa không thoải mái, vội vàng hỏi hắn: “Có phải anh quá tay hay không?”

Mặt Cố Nhan Tân quay qua bên kia, không hé răng.

Kiều Mạch lại hỏi một  lần nữa, Cố Nhan Tân vẫn không hé răng.

Chẳng lẽ ngủ rồi?

Kiều Mạch có điểm nghi hoặc, động tác trên tay không ngừng lại, thò đầu lại gần nhìn lướt qua.

Tren mặt Cố Nhan Tân phiếm hồng, hơi thở không ổn, trong mắt phiếm xuân ý, thấy Kiều Mạch thò lại gần còn cọ một chút: “Hình như em lại muốn rồi.”

Kiều Mạch dùng sức vỗ một cái thật lớn trên mông hắn: “Nhịn đi!”

Cố Nhan Tân ủy khuất: “Người ta sao mà nhịn được, làm gì đánh em……”

“Nhanh rời giường.” Kiều Mạch cảm thấy đầu mình bắt đầu đau, nhanh chóng bưng ly nước đến phòng khách.

Nhìn Cố Nhan Tân chậm rãi rời khỏi giường, một bên đấm eo vào buồng vệ sinh, một bên ai oán nhìn anh, da đầu anh đều như vỡ ra.

Vừa vặn lúc này ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến tiếng gõ cửa, Kiều Mạch vội vàng đưa tay đẩy Cố Nhan Tân: “Rửa mặt đi, anh đi mở cửa.”

“Ừa……” Cố Nhan Tân lưu luyến mỗi bước vào buồng vệ sinh.

Kiều Mạch lúc này mới đứng dậy đi mở cửa, không biết ở bên ngoài gõ cửa là ai, chẳng lẽ là Chúc Thanh Phi? Nhưng nếu cậu ta tới tìm anh, hẳn là sẽ gọi điện thoại trước cho anh.

Mang theo nghi vấn, Kiều Mạch nhìn ra ngoài từ mắt mèo, muốn quan sát một chút rốt cuộc là ai.

Ai biết từ mắt mèo, Kiều Mạch thấy được một gương mặt vô cùng quen thuộc, làm anh khiếp sợ đứng ngay tại chỗ, ngay cả đại não cũng như trống không.

“Cốc cốc cốc.”

Tiếng đập cửa không nhanh không chậm vang lên.

Cố Nhan Tân từ trong phòng vệ sinh ra: “Kiều Mạch Mạch, anh sao không mở cửa a?”

Kiều Mạch bỗng nhiên từ khiếp sợ phục hồi tinh thần lại, anh cảm giác tim đập rất nhanh, trên trán cũng có mồ hôi tiết ra. Anh không trả lời câu hỏi của Cố Nhan Tân, mà là đưa tay vặn chốt cửa, mở cửa ra.

Ngoài cửa là một người đàn ông trung niên, diện mạo có chút hàm hậu thành thật, quần áo thẳng thớm sạch sẽ, so với Kiều Mạch cao hơn mấy cm, nhưng bởi vì trên mặt trầm ổn cùng nụ cười nhợt nhạt, thoạt nhìn lại thập phần thoải mái.

Người nọ vừa nhìn thấy Kiều Mạch, sắc mặt hơi đổi, tựa hồ là có chút kinh ngạc, nhưng rất nhanh đã thu liễm, cung kính nói: “Xin chào, tôi là tài xế riêng của Cố tổng.”

“Lão Trương.” Kiều Mạch nhẹ nhàng lên tiếng.

Sắc mặt lão Trương không thay đổi: “Tên của tôi có lẽ là Cố tổng nói rồi.”

Kiều Mạch sảng khoái mở miệng: “Tôi biết ông.”

Lão Trương lần này trầm mặc không nói gì.

“Ông là tài xế của Cố Nhan Tân.” Kiều Mạch nói.

“Không sai, tôi vừa rồi vừa tự giới thiệu.” Lão Trương cười cười.

“Không.” Kiều Mạch lắc đầu, “Tôi hình như đã đoán được điều gì rồi.”

Lão Trương lại một  lần nữa trầm mặc không nói.

“Ông vào đi.” Kiều Mạch nghiêng nghiêng người.

Lão Trương không lên tiếng đi vào.

Đóng cửa lại, Kiều Mạch đi vào phòng vệ sinh, kéo Cố Nhan Tân đang rửa mặt ra, bảo hắn ngồi trên sô pha.

“Sao lại thế này?” Cố Nhan Tân còn làm ra vẻ mặt ngốc bức, vài sợi tóc bị nước làm ướt, còn dính ở trên trán, có vẻ hết sức vô tội.

“Em hỏi lão Trương đi, vì sao lại biết anh?” Kiều Mạch nhàn nhạt mở miệng.

Cố Nhan Tân quay đầu lại nhìn lão Trương: “Ông nhận ra Kiều Mạch à?”

Lão Trương lắc đầu: “Kiều tiên sinh nói đùa, tôi là lần đầu tiên nhìn thấy anh.”

“Lão Trương, miệng có thể gạt người, biểu cảm lại không gạt được.” Kiều Mạch cười lạnh một tiếng.

“Rốt cuộc là chuyện như thế nào?” Biểu xảm Cố Nhan Tân cũng dần dần nghiêm túc, trầm giọng nói, “Lão Trương, ông nói.”

Lão Trương thở dài, chuẩn bị mở miệng, ai biết Kiều Mạch lại trực tiếp đánh gãy lời ông.

“Đừng nói.” ánh mắt Kiều Mạch chậm rãi đảo qua Cố Nhan Tân và lão Trương, ngón tay sờ một bên di động, “Tôi cảm thấy chờ đến khi Chúc Thanh Phi tới, mọi người cùng nhau nghe chân tướng, có lẽ sẽ rất thú vị.”
Bình Luận (0)
Comment