Lúc cô trở về thì phát hiện bên trong phòng có một tiểu chiến sĩ đang đứng
chờ, nhìn thấy Chúc Kỳ Trinh, lập tức trên mặt hiện lên nụ cười, "Chị
dâu!"
Chúc Kỳ Trinh nhận ra cậu ta, cậu ta chính là tiểu
chiến sĩ lần trước cho mình con chó, lúc đó mặt cậu ta rất nghiêm túc,
thì ra lúc cười lại đẹp mắt như vậy.
"Đừng gọi tôi là chị dâu. Có chuyện gì không?"
Cậu ta trực tiếp loại bỏ nửa câu đầu, nói: "Chị dâu, em tên là An Dịch.
Những thứ trái cây này đều là do Liên Trưởng để em xuống núi mua, chị
xem có thích trái cây này không? Không thích em liền đi mua lại."
Chúc Kỳ Trinh liếc cậu ta một cái, hé miệng cười, xem ra người này là một
đứa bé lanh lợi. Ở trước mặt người ngoài rất nghiêm cẩn, nhưng trước mặt người trong nhà lại không quên giới thiệu, cái miệng nhỏ nhắn còn rất
ngọt.
"Không cần, những thứ này là được rồi. Tôi không ăn
nhiều như vậy, cậu cũng mang về một chút đi!" Chúc Kỳ Trinh nói xong cầm giỏ trái cây trên bàn.
"Đừng đừng đừng, chị dâu, không cần."
"Cậu chạy cả buổi cũng vất vả, lấy quả ướp lạnh nhé?"
"Lái xe mà, chị dâu, không cần chạy."
"Vậy cũng vất vả a, nhanh lại đây cầm đi."
"Chị dâu, chị cũng đừng làm khó em, hôm nay em luôn luôn canh gác ở ngoài cửa, có chuyện gì chị có thể lập tức gọi em."
Chúc Kỳ Trinh suy nghĩ một chút, đấu tranh nói: "Còn....Có chút chuyện."
"Chuyện gì?"
". . . . . ."
"Chị dâu, chị cứ nói, em lập tức đi làm!"
"Cái kia....Tôi vừa mới đi tìm nửa ngày, tại sao nơi này của các cậu lại không có nhà vệ sinh cho nữ?"
An Dịch ngẩn người một chút, đỏ mặt ngượng ngùng gãi gãi đầu, nói: "Thật
ra là có, chỉ là đại đội không có phụ nữ tới, nên nhà vệ sinh vẫn để đó
không dùng, nghe nói mấy năm trước Liên Trưởng để cho người ta đem toàn
bộ nhà vệ sinh nữ phá bỏ."
Chúc Kỳ Trinh nghĩ thầm xong rồi,
chẳng lẽ thật muốn chính mình tự đi vùng hoang vu giả quyết? Xung quanh
đây tất cả đều là đàn ông đấy.
"Chị dâu, nếu chị tin em, em sẽ dẫn chị đi, em sẽ đứng nghiêm ở ngoài cửa canh chừng cho chị."
Không tin cậu tôi còn có thể làm sao đây? Chúc Kỳ Trinh buồn bực nghĩ, "Được rồi, cậu dẫn tôi đi."
Bởi vì chân đau, một buổi chiều Chúc Kỳ Trinh cũng chỉ có ngồi trên bàn lật sách, bởi vì không có tấm đệm dựa lưng, đệm dựa giường cũng không thoải mái bằng cái ghế, cho nên cô tình nguyện ngồi yên tĩnh cứng ngắc trên
ghế.
Cơm tối là An Dịch đưa vào, nói: "Chị dâu, chị ăn xong
thì nghỉ ngơi sớm một chút, sáng sớm ngày mai còn phải tranh thủ lên máy bay!"
"Lên máy bay?"
"Đúng vậy a, Liên Trưởng
không nói với chị sao? Anh ấy để cho em sáng sớm ngày mai đưa chị tới
sân bay, giờ bay là buổi trưa lúc mười một giờ."
Chúc Kỳ Trinh nghĩ cũng đến lúc phải trở về rồi, chuyện cưới hỏi này cũng chưa hủy được, thời gian chỉ còn lại mười ngày.
"Liên Trưởng của các cậu đâu?" Cô nghĩ người này thật đúng là ương ngạnh,
buổi sáng nói xong câu kia cũng không có thấy xuất hiện nữa, ngay cả tự
mua vé máy bay cũng không nói cho cô.
"Ở đại đội, cần em tìm anh ấy không?"
"Không cần không cần, tôi chỉ thuận miệng hỏi một chút mà thôi."
An Dịch thu dọn xong bát đũa, từ trong lồng ngực móc ra nhang muỗi, ban
đầu Chúc Kỳ Trinh không chú ý. Kết quả cậu ta lần lượt cắm xuống, cắm
hết ba cây, lại muốn cắm cây thứ tư, Chúc Kỳ Trinh vội vàng ngăn lại:
"An Dịch, cậu muốn độc chết tôi sao?"
"Đâu có đâu có. Chị
dâu, trên núi muỗi nhiều lắm, mấy chỗ khác cũng có thể bay vào, nếu
không cắm nhiều một chút, máu của chị ngon như thế, không bị bọn chúng
chích mới lạ!"
Chúc Kỳ Trinh nhìn nhìn từng khối đỏ trên cánh tay của bản thân, vết sưng đã lui, nhưng bị muỗi độc chích như thế này
vẫn lưu lại dấu vết, nhìn qua giống như bị ngoài da. Chúc Kỳ Trinh thở
dài, "Nhưng là tôi không chịu nổi mùi nhang muỗi."
"Vậy. . . . . ." An Dịch suy nghĩ một chút, nói: "Nếu không khi đi ngủ chị mặc quần áo của Liên Trưởng, ban đêm trên núi rất lạnh, chúng ta mặc nhiều quần
áo, con muỗi cũng không cắn nổi."
Chúc Kỳ Trinh nghĩ tới nghĩ lui cũng không có biện pháp khác, không thể làm gì khác hơn là nói: "Thôi được!"
An Dịch từ tủ quần áo của Đông Phương Càn lấy ra một bộ quần áo không phân biệt màu sắc đưa cho Chúc Kỳ Trinh, sau đó cầm hai nhang muỗi nói:
"Trong nhà cắm một cây, hai cây này cắm ngoài cửa sổ. Tối nay em vẫn
đứng nghiêm gác cửa, có việc thì kêu em."
"Cậu ngày mai còn phải đưa tôi đến sân bay mà, cả đêm không ngủ sao được? Đi ngủ đi, tôi không có việc gì."
"Cả đêm không ngủ cũng không có chuyện gì đâu ạ, yên tâm đi chị dâu, ngày mai em đảm bảo sẽ đưa chị đến sân bay."
Chúc Kỳ Trinh cứ nghĩ mãi như vậy sẽ gây phiền toái cho người khác, liền
hỏi: "Ở chỗ các cậu không có nơi dành cho khách sao? Nếu có tôi đi nơi ở của khách ở thôi."Như vậy cũng không cần có người đứng nghiêm gác cửa.
"Chị dâu, nơi này của chúng em có rất ít lãnh đạo, cũng không có bao nhiêu
người nhà đến, cho nên không có chỗ ở dành cho khách, Trước kia người
nhà đến đều được đưa đến chân núi nghĩ ngơi." Thấy Chúc Kỳ Trinh không
có phản ứng, lập tức nói tiếp: "Chị dâu, nếu không có chuyện gì nữa em
xin phép ra ngoài."
Chúc Kỳ Trinh gật đầu một cái.
Mặc quần áo không phân biệt màu gì của Đông Phương Càn, cô vẫn không ngủ
được. Quần áo rất thô ráp, chạm vào da rất không thoải mái, ván giường
thực cứng, nằm một chút lưng sẽ đau. Trên chăn có mùi vị xa lạ, cũng
không thối, tản ra hơi thể nhàn nhạc của Đông Phương Càn.
Ngày thứ hai trời chỉ tờ mờ sáng, An Dịch đã gõ cửa. Chúc Kỳ Trinh đứng lên nhìn ra ngoài cửa sổ một chút, bầu trời u ám âm u.
Còn chưa có rửa mặt xong, mới rời giường tiếng gõ cửa đã vang lên. Cô thu
dọn quá chậm, quyết định động thủ gấp chăn thành khối đậu hủ, trước kia
khi đi huấn luyện quân sự đã học rồi, cô dựa vào động tác trong trí nhớ
tiếp tục làm lại nhiều lần.
Lúc này An Dịch lại gõ cửa, "Chị dâu, chị đã tỉnh chưa?"
"Vào đi!"
An Dịch đi vào, vừa nhìn thấy Chúc Kỳ Trinh xếp chăn liền vui vẻ nói, "Chị dâu chăn mền của chúng ta không phải xếp như vậy." Nói xong liền đi tới xếp lại, thời gian không bao lâu, khối đậu hủ vuông vuông thẳng thẳng
hiện ra ngay trước mắt.
Đi qua bãi tập, cô thấy xa xa các
chiến sĩ đã sớm huấn luyện, một đám người màu xanh mơn mởn. Cô chuyển
tầm mắt không ngừng tìm kiếm, muốn nhìn xem Đông Phương Càn ở nơi nào,
nhưng lại phí công.
"Chị dâu, chúng ta đi thôi!"
Sau khi xuất phát một lát, bầu trời rốt cuộc bắt đầu mưa. Chúc Kỳ Trinh
nhìn mưa bụi không ngừng rơi xuống, nhịn không được mở miệng mà hỏi:
"Trời mưa các cậu vẫn huấn luyện sao?"
"Dĩ nhiên, dù mưa gió cũng không thay đổi."
Tạm biệt An Dịch, Chúc Kỳ Trinh ngồi một mình ở trong phòng chờ, nhìn nơi đăng kí ngẩn người.
Cứ như vậy trở về sao? Sau khi trở về còn có thể nghĩ ra biện pháp gì? Cô
suy nghĩ miên man, lại không có đầu mối chút nào. Chỗ ngồi phía trước có một đôi người yêu, hai người chơi trò kéo búa, thỉnh thoảng bắn lỗ tai, hôn nhau, ngọt ngào gắn kết như keo sơn.
Những trò chơi này trước kia cô cũng cùng Trịnh Hân Ngạn chơi nha! Cô đỏ mắt, xé rách vé máy bay.
Lấy điện thoại di động ra, run rẩy bắt đầu gởi tin nhắn: Cha, thật xin lỗi, con đi nha. Còn cứ nghĩ dùng biện pháp bí mất để hủy hôn, chính vì
không muốn làm cho cha quá thương tâm, nhưng cuối cùng, con chỉ có thể
dù phương thức này thôi. Không cần tìm con, qua ngày 1 tháng 8 con sẽ
trở về, đến lúc đó con sẽ ngoan ngoãn, cha, được không?
Trước khi máy bay cất cánh, cô gọi điện thoại cho Trịnh Hân Ngạn, ước định
ban đầu của hắn vẫn như vậy, 24h mở máy, hơn nữa sau khi hắn đến T thị
sẽ đổi mới lại dãy số điện thoại nhưng vẫn sẽ giữ lại số cũ, hắn nói số
điện thoại này là hắn dành riêng cho Thất Thất.
Đối phương
vừa bắt máy chưa lên tiếng, Chúc Kỳ Trinh giống như tuyên cáo lớn tiếng
nói: "Trịnh Hân Ngạn, em tới T thị rồi, lập tức đến sân bay chờ em, lập
tức!"
"Thất Thất, em thật sự đến?" Thanh âm nghe vào của Trịnh Hân Ngạn vô cùng hưng phấn, "Em bây giờ đang ở đâu?"
"Trên máy bay, trên máy bay, anh nhanh tới sân bay chờ em, em muốn nhìn thấy anh đầu tiên."
"Thân ái, anh nhất định sẽ cho em nhìn thấy anh đầu tiên, anh yêu em!" Nói xong vẫn không quên hôn lên hai cái.
Chúc Kỳ Trinh tắt điện thoại di động, tâm tình kích động đứng ngồi không yên, cô một lần nữa áy náy nói: "Thật xin lỗi, cha!"