Đến bệnh viện,
trong chốc lát bác sĩ liền gỡ chiếc nhẫn xuống, đưa chiếc nhẫn cho Chúc
Kỳ Trinh sau đó tốt bụng nhắc nhở: "Loại nhẫn giả này tốt nhất là ít
mang đi."
Chúc Kỳ Trinh sững sờ, quay đầu nhìn Đông Phương Càn một chút, anh đang khinh thường liếc mắt nhìn cô.
Đi ra khỏi phòng cấp cứu, cô mới đột nhiên ý thức được hai người thế nhưng đang mặt đồ ngủ tình nhân, nghênh ngang đi trong bệnh viện, thực sự thu hút quá nhiều ánh mắt quái dị.
Chúc Kỳ Trinh chạy chậm , "Đi mau á. . . , mất mặt chết." Cô một tay che mặt nhỏ giọng nói.
Đông Phương Càn kéo tay che mặt của cô ra nắm ở trong tay, dường như không
cho cô làm điều kì lạ nữa, "Tôi còn chưa nói mất thể diện, cô dành trước cái gì? Là ai nói không cần phải thay quần áo?"
"Đông Phương!" Giữa lúc hai người đang đi qua hành lang, đột nhiên phía trước truyền đến một tiếng kêu.
Hai người đồng thời ngẩng đầu nhìn lên, Chúc Kỳ Trinh không quen biết đối
phương, dáng dấp của người đàn ông này có hơi béo một chút. Mắt Đông
Phương Càn choáng váng, anh không nghĩ mình đang trong bộ dạng như thế
này mà bị người quen bắt gặp, còn là bạn thời đại học nhiều năm không
gặp, ban ngày vừa mới tham gia hôn lễ của bọn anh.
Phản ứng đầu
tiên của anh là thả tay của Chúc Kỳ Trinh ra, sau đó có chút mất tự
nhiên đỏ mặt. Chúc Kỳ Trinh kinh hãi, mặt cá ươn mà cũng biết đỏ mặt?
Đối phương vui vẻ đi tới, Đông Phương Càn không còn cách nào khác, chỉ có
thể đưa tay bắt tay với đối phương, làm cho Chúc Kỳ Trinh che mặt cười
trộm, mặc đồ ngủ mà lại giống như lãnh đạo đi gặp đối tác vậy.
"Đông Phương, hai vợ chồng nhỏ các cậu đang diễn kịch sao? Không phải hôn lễ vừa mới kết thúc sao?" Vị bạn học cười chế nhạo.
"Ách....Có chút việc, nên tới đây."
Không có việc gì cần phải tới đây! Ở trong lòng Chúc Kỳ Trinh lên tiếng phản bác.
Bạn học vỗ vỗ cánh tay của anh, cười lớn nói: "Đông Phương bộ dạng cậu bây
giờ so với lúc mặt quân trang còn đẹp trai hơn nhiều!"
Quả thật
Chúc Kỳ Trinh phải giơ ngón tay cái đối với vị bạn học này, anh ta thật
lợi hại! Mình mà dám châm chọc anh, mười Chúc Kỳ Trinh cũng không đủ cho anh hành hạ.
"Tại sao cậu lại ở chỗ này?" Đông Phương Càn nghiêm túc hỏi.
"Con gái bị sốt, cùng vợ đưa con gái đến khám bệnh!"
Đông Phương Càn khẽ gật đầu, nói: "Thay tôi hỏi thăm vợ con cậu, tôi còn có chút việc không thể đến thăm được."
Vị bạn học cười xấu xa nói: "Được, cậu vội thì đi đi." Quay đầu hướng về Chúc Kỳ Trinh nói: “Chị dâu, hẹn gặp lại."
Đông Phương Càn nhanh chóng nhấc chân bước đi, phía sau Chúc Kỳ trinh chạy
chậm theo, chỉ nghe phía sau vị bạn học lại kêu: "Đông Phương, ngày khác gặp lại!"
Chúc Kỳ Trinh bất mãn nói: "Ai, anh đi chậm một chút
không được à?" Thấy anh không có ý đi chậm lại, lại hỏi: "Các anh là bạn học thời đại học sao? Ở trong trường quân đội hả? Tôi còn tưởng rằng
người làm lính đều sẽ giống anh, xem ra không phải a! Anh ta thật là
thú vị. Mà này trường đại học quân đội và đại học bình thường có gì khác không? Các anh..."
"Câm miệng!" Đông Phương Càn cuối đầu khiển
trách một tiếng, sau đó liền cuối đầu bước nhanh ra ngoài cửa, nhanh
chóng chui vào trong xe taxi. Chúc Kỳ Trinh thấy anh ngồi chỗ phía sau,
suy nghĩ một chút liền ngồi vào chỗ phía trước.
Khi hai người
cùng nằm trên giường, không khí trở nên rất vi diệu. Bởi vì Đông Phương
Càn vừa mới nổi giận với Chúc Kỳ Trinh, cho nên cũng không nói với cô
câu nào, hiện tại nếu nói chuyện với cô thì thực sự rất mất mặt, mà Chúc Kỳ Trinh đưa lưng về phía anh thì nằm rất cẩn thận, rất sợ anh làm gì
với mình, cho nên không dám cử động cho dù là nhỏ nhất.
Hai người cứ như vậy, mỗi người đều có một tâm sự riêng, vì thế đêm tân hôn trôi qua một cách bình an vô sự.
Sáng sớm ngày thứ hai, hai người bị Đông Phương Khải Ca gọi điện thoại đánh
thức, nói tài xế sẽ lập tức đến đón bọn họ, muốn anh đi chào hỏi lão thủ trưởng ngày hôm qua không tham gia hôn lễ.
Cô mở mắt thật to, hoảng sợ nhìn Đông Phương Càn.
"Cho cô mười phút rửa mặt mặc quần áo." Anh nghiêm túc ra lệnh, sau đó xoay người đi vào phòng vệ sinh.
Ở trong lòng Chúc Kỳ Trinh không ngừng kêu khổ, nơi này là cho người sống sao? Suy nghĩ như thế, nhưng cô lại không dám trì hoãn một phút nào,
nhanh chân nhảy lên, vượt qua anh đi vào phòng vệ sinh trước. Bồn rửa
tay rất lớn, hai người rửa mặt cũng còn thừa.
Chúc Kỳ Trinh nhanh chóng dùng sức đánh răng, nhìn Đông Phương Càn đã đánh răng xong đang
để ly xuống, cô lập tức cắn chặt bàn chãi đánh răng, tay lanh mắt lẹ kéo khăn lông đặt trong bồn rữa tay, nói mơ hồ không rõ: "Tôi trước, tôi
trước."
Đông Phương Càn cau mày trừng cô, "Cô đánh răng còn chưa xong, đòi trước cái gì?"
"Chờ tôi sút miệng sẽ xong." Nói xong ngậm một miệng nước ở trong miệng súc
súc, sau đó nhả vào trong bồ rửa, liền để ly xuống nói: "Xong rồi." Sau
đó lập tức vươn tay cầm lấy khăn lông lau mặt.
Thấy hành động của cô, môi Đông Phương Càn chứa đựng nụ cười thản nhiên, đôi tay ôm ngực
dựa vào vách tường nhìn cô khẩn trương bận rộn, mãi cho đến khi cô rửa
mặt xong tắt nước, anh mới không nhanh không chậm mở nước lại. Rửa mặt
xong khi xoay người thì thấy Chúc Kỳ Trinh vẫn còn hốt ha hốt hoảng chải tóc, nụ cười ở nơi khóe miệng lại sâu hơn.
Sau khi hoàn thành
mọi việc xong Chúc Kỳ Trinh đi ra ngoài, Đông Phương Càn đã mặc xong bộ
tây trang kia đang đứng ở cửa nhìn cô nói: "Cô còn hai phút để thay quần áo."
Chúc Kỳ Trinh vội vàng chạy tới, hai tay đè lấy tay đeo
đồng hồ của anh, vội vàng nói: "Dừng một chút! Quần áo của tôi đều đang ở nhà, cũng không thể mặc lễ phục kết hôn mà đi ra ngoài được? Cái này
không tính a!"
"Dì của cô đã đem quần áo đến đây rồi."
Chúc Kỳ Trinh nhanh chân chạy vào phòng quần áo, lúc thay xong quần áo đi
ra, Đông Phương Càn dựa vào vách tường nói với cô: "Đã trễ hai phút."
Chúc Kỳ Trinh giận đến nghiến răng, nghĩ thầm nếu trễ liền trễ luôn đi, anh
còn có thể làm gì? Nghĩ tới đây, cô ngẩng đầu bước qua bên cạnh Đông
Phương Càn, ngồi vào trên ghế salon, từ trong lỗ mũi phát ra một tiếng
hừ lạnh, xem anh còn có thể làm gì tôi!
Cô khiêu khích nhìn Đông
Phương Càn, lại thấy anh chậm rãi đi về phía cô, đưa tay kéo dây cột tóc kiểu tóc đuôi ngựa của cô, dịu dàng nói: " Như vậy mới đẹp."
Chúc Kỳ Trinh không hiểu nghĩ: cái này tính là trừng phạt sao? Sớm biết như
thế mình còn tốn thời gian cột nó làm gì? Vì vậy không phục nói: "Không, tôi cột rất lâu đó!"
Lập tức mặt Đông Phương Càn lạnh xuống,
xoay người liền hướng ra cửa, vừa đi vừa nói: "Đi gặp người lớn, đừng có mà giả dạng thành bộ dạng thiếu nữ vị thành niên."
Hai người bận rộn cả ngày, trông thấy nhiều lão nhân gia, có mấy gia đình ở trong đại viện, ở sát vách nhà Đông Phương nhưng bọn họ không có vào nhà, đại
viện rất lớn, đâu chỉ có ba cửa ra ngoài?
Những lão nhân gia độ
tuổi vô cùng lớn, không dễ dàng đi ra ngoài được, Nhìn bộ dạng Đông
Phương Càn đối với bọn họ cung kính, Chúc Kỳ Trinh không nghĩ tới những
lão nhân gia này đều là nhân vật lợi hại như vậy.
Kết thúc thăm
viếng, Đông Phương Càn mang theo Chúc Kỳ Trinh trở về nhà Đông Phương
vào lúc ăn cơm chiều, Chúc Kỳ Trinh thở dài một hơi: "Cuối cùng cũng
xong chuyện, khẩn trương chết tôi."
Thanh âm của Đông Phương Càn
nhàn nhạt truyền đến: "Còn có vài vị thủ trưởng đã tám mươi mốt tuổi
khác, lần sau sẽ đến thăm hỏi."
Chúc Kỳ Trinh buồn bực đến hỏng, sao anh ta lại có nhiều thủ trưởng như vậy?
Ở nhà Đông Phương hai người cơm nước xong thì trở về, Đông Phương Càn lái xe của mình, chở Chúc Kỳ Trinh trở về nhà mới của bọn họ.
Trước
khi về nhà, hai người ghé vào siêu thị một chuyến, Chúc Kỳ Trinh chọn
một đống lớn đồ ăn vặt, Đông Phương Càn chọn các thực phẩm bỏ vào tủ
lạnh. Hai người tự chọn đồ mình cần, ai cũng không nói tiếng nào, dáng
vẻ nhìn qua không giống như vợ chồng mới cưới, mà là vợ chồng già nhiều
năm vô cùng ăn ý.
Sau khi về đến nhà, Chúc Kỳ Trinh dành tắm
trước, dáng vẻ so với hôm qua tự nhiên hơn nhiều, Cô nghĩ Đông Phương
Càn cũng không phải là người quá xấu, ít nhất không dùng sức mạnh đối
với mình.
Tay Chúc Kỳ Trinh cầm hộp điều khiển TV, ôm đồ ăn vặt,
ngồi ở trên giường đang ăn vui vẻ, khi Đông Phương Càn tắm xong từ phòng tắm đi ra, anh không biến sắc đi đến bên gường, đối với Chúc Kỳ Trinh
nhàn nhạt vẫy vẫy tay, "Cô qua đây."
Chúc Kỳ Trinh không rõ nguyên nhân, vừa nhai thức ăn vừa xuống giường đi đến bên cạnh anh.
"Để đồ ăn xuống, lau miệng sạch sẽ."
Cô nghĩ mình hôm nay có biểu hiện rất tốt mà? Đâu có trêu chọc làm anh mất hứng chứ? Vô duyên vô cớ lại muốn hành hạ mình? Đặt đồ ăn trên đầu
giường, cũng không có lau miệng, cô nghĩ không lẽ mặt cá ươn muốn cưỡng hôn? Như vậy thì không thể để anh được như ý được.
Đông Phương
Càn nhàn nhã ngồi ở bên giường, bắt đầu nói: "Hôm nay cô phạm ba sai
lầm, buổi sáng trễ ba phút, ở nhà thủ trưởng khi ăn cơm tay trái đặt
xuống dưới đáy bàn, vừa rồi thì ngồi trên giường ăn đồ ăn vặt, cho nên
hiện tại phạt cô đứng tư thế quân đội một giờ."
Chúc Kỳ Trinh
không thể tin nhìn Đông Phương Càn, "Đứng tư thế quân đội? Nói giỡn sao, tôi không phải là lính, cũng không phải là cấp dưới của anh, tại sao
lại phải nghe lời anh? Tôi không đứng!" Cô mới không làm đâu rồi, nói
xong cô liền ngồi ở trên giường.
Không ngờ ngồi còn chưa vững
liền bị Đông Phương Càn lật người ngăn chặn, cuối đầu hôn lên miệng
cô. Chúc Kỳ Trinh liều chết chống cự, đối với anh quyền đấm cước đá,
Đông Phương Càn có ý áp chế, cho nên cũng không dùng bao nhiêu sức lực,
mà Chúc Kỳ Trinh cũng thật sự đánh trên người Đông Phương Càn, vì vậy
hai người cũng nhau đánh nhau ở trên giường.
Cuối cùng, Chúc Kỳ
Trinh không có sức lực bị Đông Phương Càn nằm đè ở dưới, áo ngũ bị vén
lên thành công, làm cô sợ đến mức kêu to: "Tôi đứng tôi đứng! Lập tức
liền đứng!"
Đông Phương Càn khẽ cắn vành tai của cô, "Đã muộn!"
Chúc Kỳ Trinh liều mạng lắc đầu, "Van xin anh, hãy phạt tôi đứng đi! Tôi sẽ đứng, sẽ đứng thật tốt!"
Đông Phương Càn khẽ cau mày, nhìn cô một lát, thấy dáng vẻ miễng cưỡng của
cô, trong lòng khó chịu, lật người ngồi dậy, nói: "Hai giờ!"
"À? Không. . . . . . Không phải một giờ sao?"
"Đây là hậu quả không phục tùng mệnh lệnh!"
Chúc Kỳ Trinh cắn môi, buồn bực không vui đứng lên, trong miệng thì lầm bầm, "Hai giờ thì hai giờ!"
Cô đi xuống giường, dựa vào vách tường đôi tay để ở phía sau không tình
nguyện mà đứng. Đông Phương Càn đi tới, đứng lại ở trước mặt cô, lạnh
lùng quát nói: "Hóp bụng, ưỡn ngực, ngẩng đầu, mắt nhìn phía trước, hai
vai thẳng về phía sau!" Nói xong lấy tay chỉnh sửa lỗi sai của cô.
Chúc Kỳ Trinh xì một tiếng bật cười.
"Cười cái gì? Nghiêm túc một chút!"
"Mấy câu của anh vừa nói giống như cô giáo dạy múa của tôi, cô cũng dạy tôi như vậy." Cô nghẹn cười nói.
Đông Phương Càn lạnh mặt suy nghĩ trừng cô, "Lại thêm một giờ!"
Chúc Kỳ Trinh vội vàng dùng sức xua tay, "Không cần không muốn, tôi sai lầm
rồi tôi sai lầm rồi, tôi thu hồi lại những lời vừa nói lúc nãy, anh tiếp tục đi!" Nói xong thân thể liền đứng nghiêm thẳng tắp.
Lúc này Đông Phương Càn mới hài lòng xoay người, khóe miệng hơi cười, anh nghĩ, tiểu nha đầu này thật dễ lừa.