Chương 107
Tiểu Lô bán máy tính trưa chủ nhật liền cầm theo quà cảm ơn của La Mông đi về trước, ba gã thở cả Lô còn muốn ở lại đây thêm một thời gian, một mặt do hầm biogas còn chưa đưa vào sử dụng, mặt khác là bản thân thợ cả Lô bởi vì năm ngoái mới vừa trải qua một cuộc phẫu thuật, ở nhà đã hơn một năm rồi cũng là ngột ngạt muốn chết.
Đoạn thời gian này ông đang chuẩn bị phải đi ra ngoài hít thở không khí giải khuây, trước đó con ông liền dẫn bạn gái tới Ngưu Vương trang, nói là rất tận hứng, hoàn cảnh tốt, thức ăn rất ngon, vấn đề chính là người ta không tiếp đãi thuần du khách, cho nên tuy rằng thợ cả Lô động tâm, cuối cùng vẫn là không có tới, lần này đúng lúc gặp Ngưu Vương trang muốn xây hầm biogas, coi như là cơ duyên xảo hợp.
Thợ cả Lô tỏ ý phải ở tới xác nhận hầm biogas vận hành bình thường sau đó mới rời đi, La Mông hiển nhiên là chào đón, hơn nữa tỏ ý nếu ông ý bằng lòng, hoàn toàn có thể ở đây thêm hai ba tháng, dù sao đất của Ngưu Vương trang rộng phòng nhiều, thêm một người ở, chính là chuyện thêm một đôi đũa.
May mà có thợ cả Lô, bây giờ chuyện hầm biogas, bản thân La Mông cơ bản không cần để tâm nhiều, đương nhiên tiền công phải trả vẫn là đều trả.
Trung tuần tháng mười một nhà La Mông thu hoạch lúa, đầu xuân năm nay, bởi vì La Mông và ba mẹ con La Hồng Phượng đều đã trở lại, trong nhà thêm ra mấy miệng ăn, ông La liền đều trồng lúa trong ruộng nước trong nhà.
Trong đó còn trồng nửa mẫu gạo nếp, định lúc đông chí làm một ít chè trôi nước ăn, lại xay thêm một chút bột gạo nếp, phơi khô cất đi, sau này muốn ăn liền đổ một chút nước vào nhào, tiện lợi. Ông La còn nhớ rõ trước đây La Mông và La Hồng Phượng thích ăn cơm gạo nếp, còn có chè trôi nước, bánh cam (=bánh rán), bánh gạo nếp, bánh cam đường không nhân vân vân.
Trong khoảng thời gian này trên Ngưu Vương trang vừa muối rau lại là tu sửa ruộng bậc thang, cũng rất bận rộn, La Mông liền không có điều người tới nhà mình hỗ trợ, hơn nữa ông La cũng không thích giao tiếp cùng những người thành phố, ông La và Lưu Xuân Lan đều là cả đời làm nông dân, luôn có vẻ cực kỳ câu nệ đối với những người thành phố.
Bản thân La Mông lại vẫn dành hai ngày về nhà làm việc, trên Ngưu Vương trang có La Toàn Quý và Biên Đại Quân trông nom, hiện tại lại thêm Lưu Thải Vân, La Mông cũng không cần lúc nào cũng nhìn chằm chằm.
La Mông vung liềm cúi người cắt lúa trong ruộng nhà mình, soàn soạt, vài cái có thể cắt một loạt lúa, trước đây anh cũng làm qua việc này rồi, trước đây lúc đi học, hàng năm thu hoạch vụ xuân vụ thu, anh và La Hồng Phượng cũng đều sẽ ra đồng hỗ trợ.
Lúc chiều, La Hồng Phượng cũng dẫn La Mĩ Linh đi ra ruộng, lúc trong nhà nhiều việc, buổi sáng La Hồng Phượng sẽ dắt con gái lớn và con gái út cùng đi ra ngoài, con gái lớn La Mĩ Tuệ đưa đi nhà trẻ, con gái út La Mĩ Linh liền cùng cô ở trong tiệm, có đôi khi sẽ để nó chơi cùng trẻ con khác bên cạnh cửa tiệm.
Năm nay thu hoạch không tồi, lúa trong ruộng cũng đều lớn lên rất tốt, bọn La Mông cắt cắt, nếu thấy bông lúa đặc biệt tốt, giống cái loại bông lúa đặc biệt nặng này, hạt lúa đặc biệt lớn, liền sẽ chừa bụi lúa đó lại, chờ thêm mấy ngày lại chín thêm chút, mới có thể bê rổ tới ngắt từng bông lúa về, cẩn thận phơi nắng cho khô, để dành năm tới làm lúa giống, năm tới Ngưu Vương trang phải trồng nhiều lúa nước, cho nên bây giờ hạt lúa chừa lại cực kỳ nhiều.
Ruộng nước của nhà La Mông cũng không nhiều, mấy mảnh to to nhỏ nhỏ, chưa được hai ngày thời gian bọn họ liền thu hoạch xong rồi, còn tuốt lúa, còn lại việc phơi lúa này, ông La liền không cho La Mông và La Hồng Phượng nhúng tay, bảo bọn họ đều đi làm việc của mình đi.
Ở nhà, La Mông đều cướp làm sạch việc nặng, buổi sáng là lúc dễ có được chút thời gian rãnh, La Mông mới vừa kéo cái ghế dựa chuẩn bị phơi nắng một chút, La Tiến Hỉ tìm tới đây, a a ô ô khoa tay múa chân một trận đối với La Mông.
La Tiến Hỉ lên núi chăn trâu cũng có một thời gian rồi, trước đây La Mông hỏi cậu ta có đồng ý chăn trâu trên núi hay không, cậu ta cũng không có ý kiến gì, thằng nhóc này thành thật giống như cha nó, ông chủ bảo làm gì liền làm đó, còn không có giác ngộ chọn ba lấy bốn (đòi hỏi, chọn cái này đòi cái kia)
Bọn họ càng là như vậy, La Mông lại càng là cảm thấy chính mình không thể bạc đãi hai cha con bọn họ, định chờ lúc sang năm, mua cho La Tiến Hỉ một cái máy vi tính và vân vân, thằng nhóc lớn như vậy, phải nên là lúc tiếp xúc nhiều hơn với thế giới bên ngoài.
“Em nói không tìm thấy Nhị Lang à?”. La Mông lập tức nhìn ra La Tiến Hỉ nói chính là gì.
“A a!”. La Tiến Hỉ liên tục gật đầu.
“Được rồi, em cũng không cần sốt ruột, anh đi tìm cho”. La Mông thở dài, chấp nhận số phận ngồi dậy từ ghế dựa, lại nói tiếp, Nhị Lang con nghé con này cũng là anh chiều hư rồi, nếu là nhà người khác, nào có trâu nước con uống sữa uống tới hơn một tuổi, hơn nữa lại đội vòng sáng của Ngưu vương, nó tốt số hơn rất rất nhiều so với con trâu khác.
Ngưu Vương trang lớn như vậy, La Mông tự nhiên sẽ không tự mình đi tìm, anh gọi Đông, Tây, Nam, Bắc tới, nói với bọn nó phải tìm Nhị Lang, Đông, Tây, Nam, bắc vừa nghe hai chữ “Nhị Lang”, tung tẩy liền chạy qua hướng bên khe suối. Chưa được một lát, La Mông ngay tại trên tảng đá lớn mép dòng suối nhỏ tìm được Nhị Lang.
“Mày ở đây làm gì?”. La Mông đi qua vỗ vỗ cái cổ trâu.
“Ụm bò……”. Nhị Lang kêu một tiếng, lại thở phì một hơi, xoay đầu qua chỗ khác không nhìn La Mông.
“Sao nào, không muốn lên núi hả?”. La Mông đã nhìn ra, con nghé con này rõ ràng là cảm thấy tủi thân, đang giận dỗi, bằng không bây giờ chính mình tìm tới, nó sớm nên tung tẩy bỏ chạy rồi.
“……..”. Nhị Lang không nhúc nhích, cũng không lên tiếng.
“Cai sữa mày liền không vui? Nghé con nhà người ta mấy tháng liền cai sữa rồi, tự nhìn mày đi, khổ người mấy trăm cân, còn không biết ngượng uống sữa”.
La Mông ngồi xuống trên tảng đá, kêu Đông, Tây, Nam, Bắc qua đây, đút chúng nó uống nước linh tuyền, mấy con chó nhỏ này bây giờ trưởng thành rồi, cũng có nhân tính, còn đặc biệt nghe lời, tuy rằng không giống như Nha Nha sẽ chơi trò bán manh (làm ra vẻ kute để xin xỏ), nhưng mà trong lòng La Mông rốt cuộc vẫn là thích bọn nó hơn, ngóng trông sau này bọn nó lớn lên có thể giúp chính mình giữ nhà bảo vệ nhà cửa.
“Đi chơi đi”. Đút xong nước linh tuyền, La Mông vỗ vỗ bọn Đông, Tây, Nam, Bắc, bảo mấy anh em bọn nó tự đi chơi đi, thấy Nhị Lang cũng nhích lại gần, liền đổ một vốc nước linh tuyền vào cái lỗ đá bên cạnh cho nó uống.
“Ụm bò…….”. Nhị Lang uống xong nước linh tuyền, liền kê đầu trâu lên đầu gối La Mông, mười phần ý làm nũng.
“Mày cũng sắp trưởng thành thành trâu nước lớn rồi”. La Mông sờ sờ cổ trâu của nó, cảm thấy bản thân đoạn thời gian này là có chút sơ sót, im hơi lặng tiếng bắt nó lên núi, đi sớm về muộn, lại không cho sữa uống, trên người con nít bình thường, tám phần đều sẽ cảm thấy chính mình thất sủng (không được ưu ái, yêu chiều nữa), không được người lớn yêu thương hoặc là muốn vứt bỏ nó.
La Mông gọi điện thoại bảo Biên Đại Quân chở một xe lá củ cải qua đây, liền đưa tới cái giao lộ bình thường bọn Lâm Khoát vào núi, lúc La Mông và Nhị Lang đi qua, Lâm Khoát và La Tiến Hỉ đã vội vàng chờ ở chỗ đám trâu con còn lại, Biên Đại Quân chở lá củ cải cũng tới rồi.
Gần đây trên núi đang thu hoạch củ cải, lá củ cải cũng là có sẵn, nhưng mà La Mông đều để người ta muối dưa, rất ít dùng để cho trâu ăn.
Bốn người La Mông và Biên Đại Quân, La Tiến Hỉ, Lâm Khoát, cùng nhau dùng lá củ cải cho bọn trâu nhỏ ăn, còn nói một ít lời an ủi cổ vũ, lại sờ sờ đầu, cổ của bọn nó, bọn trâu nhỏ có vẻ cực kỳ nghe lời.
“Đi thôi, ăn nhiều một chút, làm nhiều cống hiến vì Ngưu Vương trang chúng ta!”. La Mông vỗ mông trâu của Nhị Lang, dõng dạc nói.
“Ụm bò!”. Nhị Lang trung khí mười phần ụm bò một tiếng, sau đó vững vàng đi phía trước đàn trâu, nghiễm nhiên là tướng quân chỉ huy thiên quân vạn mã, hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang liền đi hướng trên núi.
Bọn Lâm Khoát thấy một người một trâu hỗ động, cũng đều nhịn không được cười rộ, mang theo ý cười, nên lên núi thì lên núi, nên làm việc thì làm việc.
Mùa thu này làng Đại Loan xảy ra mấy chuyện lớn, chuyện đầu tiên chính là trên Ngưu Vương trang xây hầm biogas, khi lần đầu đốt nồi hơi, rất nhiều người trong làng tới xem.
Con cả La Hán Vinh của nhà trưởng làng sau khi nghe nói chuyện này, cũng chạy một chuyến tới Ngưu Vương trang, sau khi trở về liền bỏ tiền để em trai gã La Hán Lương cũng xây một cái trên sườn núi đất nhỏ, dùng phân heo rơm rạ sản sinh biogas, biogas sinh ra liền dùng nhóm lửa nấu đồ ăn heo, cứ như vậy, hai vợ chồng La Hán Lương bớt được rất nhiều việc.
Còn có chính là mùa thu năm nay, trong làng đã trở lại mấy người trẻ tuổi. Mùa hè năm nay bị 《Bách độc phổ 》 ầm ĩ như vậy, phía Nam phương Bắc toàn quốc, có rất nhiều làng đều lợi dụng ngọn gió đông này tạo ra thương hiệu.
Mấy năm nay người trẻ tuổi từ làng Đại Loan đi ra ngoài trong lòng cũng ngứa ngáy, nhưng mà bọn họ biết, dù sao làng Đại Loan không thể so với khu vực đồng bằng người ta, cũng không giống Đông Bắc, Tây Nam có mảng lớn rừng rậm phong phú tài nguyên hoang dại. Làng Đại Loan không chỉ ít đất đai, vị trí lệch, núi lớn cũng là cằn cỗi, mấy năm nay ngay cả thỏ hoang cũng không gặp qua mấy con, lại càng không cẩn nói cái khác.
Người già trong làng một năm nay quả thật là dựa vào trồng rau kiếm ít tiền, nhưng mà bọn họ trồng rau đều dùng chính là phân trâu của La Mông cho bón ruộng, số lượng phân trâu là có hạn, những người già trồng một chút liền còn chưa đủ, người trẻ tuổi trở về rồi, không nhất định có đất dụng võ.
Ở trên tiệm online bán đồ lại không tồi, nhưng cũng không biết có thể dựa vào nuôi sống gia đình hay không, ai cũng phải nuôi gia đình, ai cũng không dám dễ dàng mạo hiểm như vậy.
Bây giờ mấy người trẻ tuổi trở về, đầu tiên là muốn dựng mấy cái lán lớn, mắt thấy mùa đông liền tới rồi, người già trong làng không mấy ai sẽ dựng lán lớn, con cái đây là trở về hỗ trợ.
Mặt khác, một số người muốn nhân dịp mấy tháng này khai khẩn thêm chút ruộng đất, đợi tới lúc đầu xuân sang năm trồng nhiều lúa, mặc kệ nói như thế nào, giá gạo vẫn là làm thật ăn thật. Trước đây người trong làng ít, rất nhiều ruộng đồng đều bỏ hoang, cách làng xa một chút, đến nay còn bỏ hoang không ai trồng trọt, đất này đều bỏ hoang rất nhiều năm rồi, hiện tại muốn thu dọn, sợ là phải tốn nhiều công sức.
“Cậu, cậu! Dâu tây chín chưa ạ?’. Gần đây thời tiết lạnh, La Mĩ Tuệ và La Mĩ Linh đều mặc giống như quả banh nhỏ, nhảy nhót liền lên núi, hai con bé này tập võ thời gian dài như vậy, thân thể nhỏ bé đều rất có khí lực, động tác cũng linh hoạt một chút so với trẻ con khác.
“Không biết, tự hai đứa đi coi chút đi”. Bây giờ La Mông đang dùng cái cuốc cuốc tảng cỏ trên bờ ruộng, sau khi cuốc ra ngay cả đất lẫn cỏ đều phơi khô, tới lúc đó dùng để đốt phân, mùa xuân năm sau bón ruộng.
“Dạ! Cậu, chú Thụ Lâm tới đó”. Hai chị em vừa chạy hướng lán lớn vừa nói một câu với La Mông.
“Biết rồi”. La Mông khiêng cuốc lên vai, đi xuống núi.
Mùa đông việc trong ruộng ít, hơn nữa trời lạnh nên những người thành phố cũng không thích đi ra ngoài, hiện tại người làm việc trên Ngưu Vương trang ít hơn rất nhiều so với trước đây, liền một số người già trong viện tử như cũ đang làm một ít việc rang hạt dưa làm đậu hủ phơi khoai lang khô linh tinh.
“Ăn gì vậy?”. La Mông thật xa liền thấy Tiếu Thụ Lâm ngồi xổm bên ngoài tứ hợp viện dưới cây lớn rụng sạch lá, bưng một hộp gì đó đang ăn.
“Bánh cam”. Tiếu Thụ Lâm cười cười với La Mông: “Lúc nãy tớ vừa tới, ở cổng làng gặp chị cậu, chị nhờ tớ mang bánh này và hai cô bé kia tới đây”.
“Ăn ngon”. La Mông đưa tay cầm một cái từ trong hộp, từ nhỏ anh và La Hồng Phượng liền thích ăn đồ ăn vặt làm từ gạo nếp, thật ra ông La và Lưu Xuân Lan cũng thích ăn, đây đại khái coi như là dòng họ di truyền.
Đáng tiếc trước đây nhà nghèo, chỉ có mấy mảnh ruộng nước từ trước đến nay đều là phải trồng hai mùa lúa, nhưng mà nếu trồng gạo nếp, cũng chỉ có thể trồng một mùa, ông La liền không nỡ, bình thường chính là lúc đông chí dùng gạo đổi mấy cân gạo nếp nhà người ta làm chè trôi nước ăn, căn bản không thể đã nghiền.
“Chúng ta đi bên kia”. La Mông lại cầm một cái bánh cam, cái cuốc trong tay phải dựa vào ở bên cạnh cây lớn.
“Ừ”. Tiếu Thụ Lâm tự phát tự động liền đi tới mấy đống rơm bên cạnh, mấy đống rơm này là thời gian trước La Mông dùng tiền thu về từ làng bên cạnh, vì bình thường thuận tiện lấy rơm, liền chất đống cách chỗ chuồng trâu không xa.
” Ngày mốt bọn tớ động thổ”. Trên đất trống ở giữa mấy đống rơm lớn, La Mông dùng một ít rơm trải lên mặt đất, anh và Tiếu Thụ Lâm liền ngồi dựa vào dưới đống rơm như vậy, ăn bánh cam phơi nắng.
“Ừ, cần hỗ trợ không?”. Tiếu Thụ Lâm nhìn nhìn cái hộp trong tay, mới nãy lúc La Hồng Phượng đưa cho gã rõ ràng có đầy một hộp mà, sao lại nhanh thấy đáy như vậy?
“Đều bố trí xong hết rồi, cậu có rảnh thì cứ tới đây xem chút”. Việc giao cho thợ cả Cam. Thực tế La Mông cũng không cần nhọc lòng gì.
“Ừ”. Tiếu Thụ Lâm đáp một câu, sau đó lại lấy một cái bánh cam từ trong hộp ăn.
“Chờ xây xong nhà, cậu liền thường xuyên qua nhé”. La Mông quay đầu thấy Tiếu Thụ Lâm đang vẻ mặt nghiêm túc nhìn chằm chằm bánh cam trong hộp, vì thế lại bỏ thêm một câu: “Tới lúc đó tớ rãnh rỗi liền làm bánh cam ăn”.
“Được”. Tiếu Thụ Lâm rốt cục nhếch miệng nở nụ cười.
Ánh mắt của Tiếu Thụ Lâm lóe sáng dưới ánh mặt trời, bên trong giống như có gợn nước đang dập dờn, lay động tới La Mông bất cẩn không nhịn được liền nhào qua.
“Cha cậu sao rồi?”. Vừa dây dưa một trận xong, hai người tựa vào trên người lẫn nhau chậm rãi bình ổn dục hỏa bốc lên trong cơ thể.
“Cũng như vậy thôi”. Tiếu Thụ Lâm đè giọng lầm bầm nói.
“Chuyện với dì Vân sao rồi?”. La Mông nghiêng lỗ tai, lặng lẽ dịch khỏi người Tiếu Thụ Lâm một chút, mới nãy tiếng nói khàn khàn hô hấp hỗn loạn cháy bỏng của Tiếu Thụ Lâm, phun tới thiếu chút nữa anh hóa thân thành sói rồi, lại nói như thế nào, giữa ban ngày ban mặt, vẫn là phải kiềm chế chút.
“Liền kém một lớp cửa sổ giấy”. Tiếu Thụ Lâm cười cười, vươn cánh tay một chút kéo La Mông trở về.
“Vậy bảo cha cậu ra sức thêm đi, hai người bọn họ cũng không còn trẻ”. Thật sự là hoàng đế không vội thái giám vội muốn chết.
“Tớ cũng nói vậy rồi”. Tiếu Thụ Lâm cười nói.
“Vậy cha cậu nói như thế nào?’.
“Giậm chân thôi”. Tiếu Thụ Lâm nói: “Cường ngạnh nói chính mình mới năm mươi chín”.
“Giờ là tháng mấy rồi, còn chưa qua sinh nhật à?”.
“Qua rồi, nói là phải tính theo lịch dương”. Tiếu Thụ Lâm còn trẻ, thật sự không thể hiểu được chấp nhất đối năm mươi chín của Tiếu lão đại, ông già nhà người ta giống như cũng không có loại chướng ngại này.
Hai người liền làm tổ sâu trong đống rơm, cho dù cái gì cũng không nói, cái gì cũng không làm, tâm tình vẫn là cao hứng kì lạ, vẫn cảm thấy thời gian trôi quá nhanh, nháy mắt một buổi chiều liền trôi qua. Có đôi khi La Mông nhịn không được sẽ suy nghĩ, sau này nếu thật sự sống cùng Tiếu Thụ Lâm, có phải anh vừa chớp mắt liền qua cả đời hay không?
“Đúng rồi, dì Vân bảo tớ qua đây mua giùm dì ấy hai con gà, nói là bồi bổ cho ba cô bé kia”. Đợi lúc mặt trời sắp xuống núi, lúc này Tiếu Thụ Lâm mới nhớ tới chính mình hôm nay qua đây để làm gì.
“Vậy bây giờ đi bắt đi”. Mùa đông ban ngày ngắn, nháy mắt trời liền tối rồi, nếu Tiếu Thụ Lâm về trễ, bên Tiếu lão đại đại khái lại phải mất hứng.
La Mông đối chuẩn mẹ vợ này vẫn là rất vừa lòng, hiện tại chuyện của anh và Tiếu Thụ Lâm gần như đã sắp trở thành bí mật công khai rồi, toàn bộ mọi người trong làng đều biết tính hướng của La Mông, hơn nửa năm nay anh và Tiếu Thụ Lâm thân thiết như vậy, người khác không nghĩ nhiều mới là lạ.
Dì Vân và Tiếu lão đại thân thiết như vậy, không lý do vẫn là hoàn toàn không biết, hiện tại bà làm như vậy, không phải là tỏ rõ tạo cơ hội gặp mặt cho chồng chồng son bọn họ sao? La Mông cảm thấy cho dù là có qua có lại, anh cũng nên ra tay giúp hai chú dì này một chút, bằng không lấy sự mất tự nhiên kia của Tiếu lão đại, dì Vân lại rụt rè, hai người này còn không biết phải chờ tới ngày tháng năm nào nữa.