Ngưu Nam

Chương 112

Sau khi tiễn Vương Đại Thắng, La Mông liền một mình chạy tới cây to bên ngoài tứ hợp viện đáo cái hố, hì hục đào ra một cái hố lớn cao nửa người, từ bên trong cầm ra hai bình rượu cao hơn 0.3 mét.

“Ôi chà, lão Chu, lần này là đồ ngon gì vậy?”. Mấy người làm việc đúng lúc đi qua, liền sáp qua xem náo nhiệt.

“Đồ lần này, thật không phải thứ mấy người muốn là được đâu”. La Mông hì hì cười hai tiếng, cũng mặc kệ trên bình còn dính đất, một cánh tay ôm một bình, bước đi hướng căn nhà nhỏ của mình.

Sáng sớm lúc Tiếu Thụ Lâm nói qua với La Mông, bảo anh đừng mang gì qua bên Lò Rèn, anh qua đó càng nhiều, cầm theo càng nhiều đồ, cơn tức của Tiếu lão đại lại càng cao. La Mông cũng là có thể hiểu đạo lý này, nhưng mà ngoại trừ tặng đồ, La Mông thật không biết còn có phương pháp khác gì có thể lấy lòng ông chú này.

Hai bình rượu này là La Mông mấy tháng trước lên mạng tìm rất nhiều tư liệu, lại thỉnh giáo đầu bếp mập Hầu Tuấn, dưới sự chỉ đạo của cậu ta, dùng cẩu kỷ nguyên chất sản xuất, không phải ngâm, cũng không phải bỏ thêm lương thực ủ, toàn bộ đều là cẩu kỷ, khá xa xỉ.

Hầu Tuấn nói anh có khả năng thì khẳng định có thể thành công, bảo La Mông cứ thoải mái đi, cho nên bây giờ La Mông cũng liền không mở bình rượu ra kiểm tra, dù sao cũng chỉ có hai bình rượu, sau khi mở ra rồi chắn chắn liền có một bình trở thành hàng xài rồi.

Hai bình rượu này, một bình là hiếu kính Tiếu lão đại, một bình khác là cho cha anh, mở cái bình nào cũng không thích hợp. Nhỡ đâu có một ngày hai người bọn họ nếu cùng ngồi uống rượu, nhắc tới hai bình rượu này hồi trước, một người nói bình rượu của chính mình là đậy kín, nếu người kia hỏi La Mông sao lại vậy, bình kia của mình là bị mở ra rồi à?Vậy anh trả lời sao đây?

Đừng nhìn mấy ông chú này đều có tuổi rồi, thật ra tầm nhìn còn nhỏ hơn so với lỗ kim, chút việc nhỏ lông gà vỏ tỏi ấy, xác định cũng có thể làm cho bọn họ giận lẫy một đoạn thời gian dài.

Từ trước đến nay Tiếu Thụ Lâm nói là làm, sáng sớm hôm sau, liền cùng La Mông chạy đi Lò Rèn, trên xe ngoại trừ cái bình rượu kia, cái khác cũng không mang theo. Lúc hai người bọn họ vào sân, thấy Tiếu lão đại đang nằm nghiêng trên ghế phơi nắng, dì Vân và mấy cô con gái nhà dì lại bày khung thêu thêu hoa trong sân.

“Cha”. Tiếu Thụ Lâm cười tới mặt tươi như hoa.

“Cút, ông đây không sinh qua thằng con thiếu tầm nhìn như mày”. Tiếu lão đại không mặn không nhạt đáp một câu, thật ra lại không nổi trận lôi đình giống như trong dự đoán của La Mông.

“Vậy cha con là ai?”. Tiếu Thụ Lâm cợt nhả như cũ.

“Tao đánh chết mày thằng không tiền đồ!”. Tiếu lão đại quả nhiên không nhịn được nữa rồi, thuận tay tóm chiếc dép từ dưới chân ném qua, Tiếu Thụ Lâm đưa tay đón, lại nịnh bợ đưa lại cho ông ấy, Tiếu lão đại hừ hừ hai tiếng, như là có chút nguôi giận.

“Cậu, theo tôi vào nhà”. Tiếu lão đại liếc mắt nhìn La Mông một cái, nói.

La Mông tự nhiên không dám có ý kiến gì, bây giờ ngay cả Tiếu Thụ Lâm cũng không dám phản kháng, chỉ có thể trơ mắt nhìn Tiếu lão đại mang theo La Mông vào nhà, rầm một cái đóng kín cửa, Tiếu Thụ Lâm sờ sờ cái mũi, lấy phản ứng vừa rồi của cha gã đến xem, đại khái không chết người đâu.

La Mông đi theo Tiếu lão đại vào phòng, chỉ thấy ông chú này sóng yên bể lặng (bình tĩnh í mà) ngồi trên ghế, cầm bình trà trên mặt bàn uống một ngụm, nửa ngày cũng không nói chuyện, không khí trầm lặng khiến cho trong lòng La Mông bất ổn cực kỳ thấp thỏm.

“Nói chút coi, cậu rốt cuộc là tính thế nào?”. Một hồi lâu, Tiếu lão đại mới rốt cục mở miệng nói.

Nghe được lời này thì trong lòng La Mông vui vẻ, đây là không phản đối anh và Tiếu Thụ Lâm ở cùng nhau, vội vàng cam đoan nói: “Chú yên tâm ạ, cháu sẽ chăm sóc cậu ấy thật tốt!”.

“Rầm!”. Tiếu lão đại đập bình trà lên mặt bàn, cao giọng hỏi: “Cậu nói ai chăm sóc ai hả?”.

“Cháu…….”. La Mông bị một cái nện của ông chú này làm hoảng sợ, sau một lúc lâu, rốt cục phúc chí tâm linh, giống chim cút rụt cổ lại, nhỏ giọng nói: “Cháu sẽ sống thật tốt cùng cậu ấy”.

*phúc chí tâm linh: phúc tới thì lòng cũng sáng ra

Tiếu lão đại hừ một tiếng, lúc này mới hài lòng, lại hỏi: “Còn gì nữa?”.

“Chú là chỉ?”. Lần này La Mông học ngoan rồi, không hề tự cho là thông minh, tâm tư của ông chú này thật sự rất khó nắm bắt.

“Nghe nói nước ngoài người ta, dù nam hay nữ đều có thể đằn ký kết hôn, hai đứa liền không định đi đăng ký à?”. Giọng điệu của Tiếu lão đại giống như là đang nói dưa hấu ven đường ngon, lát nữa ông cũng đi mua một trái về.

“Đăng ký ạ, khẳng định phải đăng ký ạ”. La Mông luôn miệng đáp.

“Vậy đãi rượu thì sao?”. Tiếu lão đại nhướn nhướn lông mày, lại hỏi.

“Đãi ạ, đãi ạ, khẳng định phải làm”. La Mông ngoài miệng đáp tới trôi chảy, trong lòng đã có chút bồn chồn, anh là không sao, Tiếu Thụ Lâ rốt cuộc nghĩ sao đây? Nhưng mà trên chuyện này, đoán chừng Tiếu Thụ Lâm cũng không có quyền nói gì mấy.

“Đăng ký kết hôn, đãi rượu, hai đứa liền yên bề gia thất, sống tốt cho tôi, sau này nếu làm ra chuyện thiêu thân gì, tin tôi chặt cậu ra hay không!”. Tiếu lão đại mắt lộ ra hung quang.

“Tin ạ, cháu tin, chú cứ yên tâm ạ, bọn cháu xác định sống thật tốt”. Cho dù Tiếu lão đại bây giờ sống an bình ở nơi này, nhưng ông ấy dù thế nào cũng là từng làm đại ca xã hội đen,còn thật có thể là người hiền lành gì chứ? Ông ấy nói như vậy, La Mông là tin thật, thật ra mà nói, nếu không thật thích Tiếu Thụ Lâm, La Mông cũng không chịu nhảy vào hố lửa này.

“Được rồi, hai đứa không cần bận tâm chuyện nhà cửa, tôi đã nhờ người ta hỏi thăm qua rồi, hai ngày nữa đoán chừng liền có thể có tin tức”. Bây giờ sắc mặt Tiếu lão đại rốt cục tốt một chút.

“Nhà cửa…….”. La Mông vốn còn muốn nói anh có nhà rồi, nhưng mà lời này nói tới một nửa thì lại bị anh miễn cưỡng nuốt trở vào, nghe ý này của Tiếu lão đại, hiển nhiên là muốn để Tiếu Thụ Lâm “cưới”. Ông ấy làm như vậy, ngoại trừ vấn đề thể diện của chính mình, càng nhiều hẳn là vẫn là lo nghĩ vì Tiếu Thụ Lâm.

Quả nhiên, kế tiếp Tiếu lão đại lại nói: “Tôi tìm hai căn nhà, một căn là cho hai đứa, một căn là cho chính tôi, a Vân và ba con bé kia nói thích ở trấn Thủy Ngưu, tôi liền định tìm một căn ở trấn trên, trước tết âm lịch hẳn là có thể dọn vào”.

“Vậy đám nho kia làm sao đây ạ?”. Trong lòng La Mông có một loại dự cảm xấu.

“Thường xuyên trở về nhìn chút là được rồi, bình thường tôi thuê bọn Hải Lương, Lâm Mộc tưới nước giúp tôi, cũng để mấy thanh niên đó kiếm chút thu nhập thêm. Còn có, hai đứa trước khi đăng ký kết hôn, vẫn là phải biết giữ ý chút đi, đều thành thành thật thật ở nhà chính mình đi”.

“Dạ”. La Mông mới vừa hưởng qua ngon ngọt của mấy ngày chung sống, lúc này tuy rằng là miệng đắng nghét, nhưng cũng không thể không đồng ý.

“Nếu không có chuyện gì nữa, cậu đi về trước đi”. Nói xong lời mình muốn nói, Tiếu lão đại hạ lệnh đuổi khách.

“Dạ”. La Mông tự nhiên chỉ có thể nghe theo.

“Đúng rồi, sắp tới Tết rồi, chuyện đăng ký kết hôn đãi rượu, liền dành tới mùa xuân năm sau đi”. Tiếu lão đại lại bổ sung một câu.

“Người nước ngoài không ăn Tết âm”. Lời này hiển nhiên không thể là La Mông nói, mà là Tiếu Thụ Lâm vẫn núp ở phía sân sau nghe lén, cửa trước không cho vào, không phải cửa sau vẫn mở đó sao. Dù sao gã cũng không  ý kiến  gì với việc đăng ký  kết hôn đãi rượu, nhưng mà bây giờ là thời buổi nào rồi, trước kết hôn sống chung thì có sao đâu?

“Mày im miệng cho ông!”. Tiếu lão đại có thể nói là thanh sắc câu lệ.

*Thanh sắc câu lệ: là chỉ khi tức giận thì lời nói và sắc mặt đều trở nên nghiêm khắc

“Cháu đi trước đây”. Thật không phải La Mông không muốn cứu Tiếu Thụ Lâm khỏi hố lửa, anh có lòng mà không có sức, bây giờ việc duy nhất La Mông có thể làm, chính là đi nhanh, tốt xấu chừa chút mặt mũi cho Tiếu Thụ Lâm.

La Mông đứng dậy đi hướng sân trước, bây giờ Tiếu Thụ Lâm cũng thấy bầu không khí bất thường, vội vàng đi theo phía sau La Mông muốn chuồn đi.

“Mày đi đâu đó?”. Tiếu lão đại hỏi thằng con mình.

“Con quên đồ ở nhà cậu ấy”. Tiếu Thụ Lâm lấy cớ này thật ra lại rất thích hợp.

“Thiếu cái gì thì mua cái mới, mày ngồi xuống, cha có lời nói với mày”. Đại khái là ngại La Mông ở đây, Tiếu lão đại thật cũng không có tại chỗ giáo huấn.

La Mông lực bất tòng tâm, đành phải cầm cái bình rượu từ trên xe ba bánh xuống, giao cho dì Vân, nói bây giờ Tiếu lạo đại đang nói chuyện cùng Tiếu Thụ Lâm với dì, nhờ dì  lát nữa giúp chuyển bình rượu này cho Tiếu lão đại, hy vọng khi đó dì Vân có thể đúng lúc xuất hiện, cứu Tiếu Thụ Lâm khỏi hố lửa.

Lúc giữa trưa, La Mông lại ôm cái bình rượu còn lại trở về trong làng, cùng ăn cơm trưa với cha mẹ, chị gái, cháu gái, chờ lúc mọi người ăn no tầm tầm rồi, lúc này La Mông mới nói đại khái một chút đối thoại cùng Tiếu lão đại sáng nay ở Lò Rèn với bọn họ.

Vừa nghe La Mông nói Tiếu lão đại muốn mua căn nhà cho hai đứa ở trấn trên, tới khi đó La Mông và Tiếu Thụ Lâm phải đãi rượu ở căn nhà đó, sắc mặt của ông La nhất thời liền không tốt, lập tức liền buông đũa, chắp tay sau lưng ra ngoài nhà.

Ông La im hơi lặng tiếng không ăn nữa, để lại La Mông đối mặt với mẹ anh chị anh, không khí có chút xấu hổ, anh cũng không muốn đối mặt trường hợp như vậy, nhưng mà không có biện pháp, nên nói ra thì vẫn phải nói ra, nếu không tới lúc đăng ký kết hôn đãi rượu, người nhà anh vẫn chưa có chút chuẩn bị tâm lý nào, vậy cũng không phải chuyện hay ho gì.

Ông La cũng không đi xa, liền ngồi xổm trên tảng đá bên cạnh chuồng trâu của nhà ông, rít thuốc từng ngụm từng ngụm. Ông túc thì tức đó, thực tế cũng cảm thấy khá bất đắc dĩ, không nói tới thế lực của Tiếu lão đại ở huyện này, chỉ liền nói Tiếu Thụ Lâm con của ông ta, trong đáy lòng ông La vẫn cảm thấy, một chàng trai tốt như vậy, tám phần chính là bị con trai ông bẻ cong rồi.

Không có biện pháp, đuối lý nha, bây giờ còn có thể nổi giận sao?

Lúc tối, sau khi Tiếu lão đại giáo dục vừa thông suốt mọt trận đối con mình, tâm tình rốt cục thông thuận một ít, đúng lúc thấy cái bình rượu để góc tường, thuận tay liền mở ra, mới vừa phủi một lớp bùn vàng bên trên, đã ngửi thấy mùi rượu nhàn nhạt bay ra từ trong bình.

Tiếu lão đại bị cơn thèm ăn xoay quanh vài vòng ở trong phòng, cuối cùng cầm chiếc đũa đồng cắm vào, dùng muôi nhựa múc, lột giấy dầu trên miệng bình, múc non nửa muôi rượu màu hổ phách lên, nếm một ngụm, nhất thời phê tới cười tít mắt, hưng phấn chỉ vào bình rượu nói với dì Vân: “Thằng nhóc này, ủ rượu nhưng thật ra không tồi”.
Bình Luận (0)
Comment