Ngưu Nam

Chương 137

Sau khi đuổi ba người câu cá kia đi, La Mông khen ngợi một phen nhóm chó lớn chó nhỏ của nhà mình, hơn nữa hứa hẹn cơm cho bọn nó, mỗi con một tô sữa trâu ngâm đậu cứng. (cái nì là tên cái bánh qui a Thụ Lâm làm á)

“La Mông à, đất trên núi cháu thế nào rồi?”. Trưởng làng La Toàn Thuận hỏi La Mông.

“Vẫn ổn, không phải còn có một con suối mà, trong thời gian ngắn còn chưa khô được”. La Mông cười cười, biết trưởng làng đang phiền lòng vì chuyện con trai ông, bên sườn đất núi nhỏ không có nguồn nước, vốn là kéo cái ống từ trên núi xuống, bây giờ hạn hán, con cả ông La Hán Vinh trồng trọt ở đó, con thứ La Lán Vinh nuôi heo, liền đều thành vấn đề.

“Ài, cũng là thằng nhóc cháu nhìn xa, lúc trước liền không tiết kiệm mấy đồng tiền đó, chọn một mảnh đất tốt”. La Toàn Thuận than thở.

“Ai có thể nghĩ đến chứ, vùng chúng ta đều nhiều năm không hạn hán rồi?”. La Mông cũng rất đồng tình hoàn cảnh của bọn họ, gặp phải loại chuyện này, phải cực kỳ sốt ruột.

“Nghe nói bây giờ các cháu còn nuôi cá bỗng?’. La Toàn Thuận lại hỏi.

“Làm vớ vẩn thôi ạ, bây giờ còn chưa biết có được hay không nữa”. La Mông cười ha ha nói.

“Sao có thể nghĩ là không được chứ? Cháu nên làm thật tốt! Hiệntại làng chúng ta nhiều người trẻ tuổi như vậy trở về lập nghiệp như vậy, đây vốn là chuyện tốt, cố tình vấp phải thời tiết không tốt, cháu cũng không thể bỏ cuộc, chỉ cần có một hai người làm thật tốt, bọn họ có thể nhìn đến hy vọng”. La Toàn Thuận thành khẩn nói với La Mông.

“Cháu nhất định làm thật tốt mà! Chú ơi, chú cũng đừng nghĩ nhiều quá, người trẻ tuổi trong đầu họ tự có chủ ý”. La Mông biết La Toàn Thuận là sợ làng bọn họ khó khăn bùng lên nhiệt khí lại bị thiên tai dập tắt, nhưng mà người trẻ tuổi như bọn họ rèn luyện qua trong xã hội, sao có thể dễ dàng như vậy liền dễ dàng bỏ cuộc?

Lúc La Mông trở về, đừng lúc gặp La hán Vinh bơm nước ở bờ suối, liền dừng tại ngã ba nói vài câu cùng gã ta: “Bên các anh sao rồi? Em thấy trưởng làng rất phiền muộn đó”.

“Hài, cha anh chính là lo nghĩ vớ vẫn”. Trong thùng xe một cái thùng đựng đầy nước, La Hán Vinh lại thả cái ống vào trong thùng “Anh đều nói với ông ấy rồi, hiện tại bọn anh cũng trả hết nợ vay rồi, bên Hán Lương còn nuôi nhiều heo như vậy, cho dù hoa màu đều chết sạch, chỉ cần giữ được đám heo này, tiệm ăn anh cũng không đóng cửa được”.

“Là đạo lý này”. La Mông gật đầu.

“Người già mà, không có cách nào nói với họ được, liền tiếc đám hoa màu này, tiếc tới ăn không vô ngủ không được, anh nói vì cái này lo buồn tới đổ bệnh, đáng sao? Bọn họ quả thật nghe không vào. Đúng rồi, anh nghe nói các em nuôi cá bỗng à?”. Xem ra  chuyện La Mông nuôi cá bỗng hẳn là truyền khắp làng rồi.

“Dạ, cá đó rất rất nhỏ, sau này lúc các anh bơm nước chú ý chút”. La Mông nói.

“Yên tâm đi, em xem đi, quấn lưới mỏng rồi, không tổn thất cá của nhà em đâu”. La Hán Vinh nói xong chỉ chỉ cửa nước vào của một đầu máy bơm, sau đó lại cười nói với La Mông: “Hiện tại anh cũng không dám đánh chủ ý cá bỗng kia, anh đẳng cấp thấp, anh liền suy nghĩ, chờ thêm hai tháng tôm sông trong đập các em trưởng thành, có thể cung chút hàng cho anh hay không?’.

“Hẳn là không thành vấn đề, chuyện đập nước này là Tiếu Thụ Lâm định đoạt, lát nữa em về nói lại với cậu ấy. “Chỉ cần giá thích hợp, bán cho ai mà không phải bán chứ. Đúng lúc chiều em muốn cho người chuẩn bị chở dây khoai lang xuống núi, muộn một chút các anh có thời gian tới đó chở”.

Tuy rằng dây khoai lang dễ trồng, nhưng mà không phải trồng xuống liền có thể chờ thu hoạch, cần bón phân còn phải bón phân, cần làm cỏ còn phải làm cỏ, nhất là phải chú ý đám dây khoai lang này, không thể để bọn nó mọc dài ảnh hưởng mọc củ, còn không thể để rễ phụ chui vào trong đất, bằng không chúng nó kết xuất khoai lang nhỏ, lúc thu hoạch liền hay rồi, từng luống từg luống, trong hố nơi nơi đều là khoai lang nhỏ, quả thật tìm không thấy mấy củ lớn.

“Vậy được, hôm qua bọn anh còn nói, em anh nuôi heo tới thuận lợi như vậy, không bệnh không tai, thật sự là nhờ phúc của Ngưu vương, chờ lần tới lúc nó mua thêm heo con, lại để em nuôi thêm mấy con nữa”.

Lúc trước lúc La Hán Vinh vừa trở về, người già trong làng khen Nhị Lang tới tận mây xanh, trong lòng cũng có chút không cho là đúng, nhưng mà bây giờ thời gian dài rồi, liền không phải do gã không tin tà, này rõ ràng nha, dùng phân trâu của nhà La Mông, cùng không dùng phân trâu, hoa màu lớn lên chính là khác biệt nha, muốn nói không liên quan Ngưu vương, vậy còn có thể liên quan ai?

“Việc này sau này lại nói, hiện tại các anh cũng rất khó khăn, gần đây dưa leo trên núi em rất nhiều, vốn định phơi nắng làm dưa leo sợi, anh muốn lấy không? Em xem thời tiết năm nay, liền không phơi dưa leo sợi, không có lời”.

Người trong một làng, phải có quan hệ qua lại mới có thể lâu dài, hơn nữa tuy rằng La Hán Vinh này hơi khôn khéo, nhưng mà không phải cái loại  người keo kiệt chỉ có vào không có ra, vẫn là có thể giao du. Chỉ nhìn anh ta đối xử người em nhà mình như thế nào, La Mông liền cảm thấy người này không tồi, có một số người đối người trong nhà cực kỳ hà khắc, đi ra ngoài lại thích vờ làm người hào phóng, La Mông gai mắt người như vậy.

“Ha ha ha! Vậy được, sáng sớm mai lúc anh chạy qua chở đậu hủ, em mang ra cùng cho anh, một ngày trong tiệm anh tiêu hao hai ba trăm cân không thành vấn đề”. Nghe La Mông chủ động muốn đưa rau cho gã, La Hán Vinh cực kỳ cao hứng, rau của làng Đại Loan là ngon, nhưng mà cũng không có ai trồng trọt tốt như nhà la Mông vậy.

“Được, lát nữa em về nói một tiếng cùng bọn họ, liền chuẩn bị ba trăm cân cho anh”. Một ngày ba trăm cân dưa leo, đối một cái Ngưu Vương trang lớn như vậy mà nói, nhỏ như con muỗi mà thôi.

Trò chuyện xong cùng La Hán Vinh, La Mông xem thời gian cũng có hơn mười giờ rồi, liền gọi bọn chó lớn chó nhỏ nhà mình đi về trước ăn cơm. gần đây trong khoảng thời gian này, thời gian này, La Hán Vinh đều phải từ nhỏ trong suối nhỏ bơm nước, thừa dịp lúc này gã ta ở đây, La Mông có thể gọi đám chó lớn chó nhỏ nhà mình đi về trước nghỉ ngơi một lát, chờ giữa trưa cơm nước xong lại đi qua.

Trở lại tứ hợp viện, La Mông quả nhiên đúng hẹn làm mấy tô sữa trâu ngâm đậu cứng cho bọn chó, ăn tới nhóm chó lớn chó nhỏ vẫy đuôi như cái quạt.

Hơn ba giờ chiều, La Mông và Tiếu Thụ Lâm  đang ở dưới đại thụ bên ngoài tứ hợp viện đóng bè tre, bên Lí Hải Lương gọi điện thoại tới cho anh, nói là hai người bạn nuôi bồ câu của gã tới rồi, bảo La Mông đi qua một chút, Tiếu Thụ Lâm muốn ở lại bên này làm việc, liền bảo La Mông tự mình đi qua.

Tiếu Thụ Lâm bao cái đập nước tại trong con suối trong thung lũng, hai bên đập nước cũng không có đường đi tử tế, mỗi lần lúc cho ăn cũng rất bất tiện, nhưng mà đã có thuỷ vực, liền khỏi phải phiền toái chuyên môn xây một con đường như vậy, đóng một đám bè tre, cả đập nước chính là có sẵn đường thủy.

La Mông lái xe tới Lò Rèn, thấy dưới bóng cây bên ngoài sân đậu một chiếc xe tải, lúc này trên xe không có đồ đạc gì, có thể thấy từng lồng từng lồng bồ câu đưa thư, số lượng không nhiều lắm, đoàn chừng cũng chính là mấy chục đôi.

“La Mông phải không? Xin chào, xin chào, ta họ Tề”. Trong sân, vợ chồng Lí Hải Lương đang nói chuyện cùng hai người đàn ông một già một trẻ, trong đó người già kia thấy La Mông lái xe sân, liền bước tới bắt chuyện cùng anh.

“Dạ, chào bác”. La Mông cười nói.

“Bọn ta quen hai vợ chồng bọn tiểu Lí cũng có đoạn thời gian rồi đều biết bồ câu họ nuôi rất rốt, hai người bọn họ còn nói là bởi vì hoàn cảnh nơi này tốt, liền muốn tới đây nhìn xem,. Nếu hoàn cảnh của nơi này thật sự thích hợp nuôi bồ câu, sau này chúng ta có thể ở lại đây dài hạn “. Ông Tề nói với La Mông.

“Vậy hoan nghênh! Nếu hai người nếu có thể nuôi tốt bồ câu, cháu làm chủ nhà cũng thơm lây”. La Mông khách sáo cùng ông ta.

“Ài, chúng tanuôi đám bồ câu này, thật sự phiền toái, không dễ dàng dám chuyển nhà, nếu làm không tốt, tổn thất rất lớn nha, bồ câu già lưu luyến gia đình, thích bay về chốn cũ, dứt khoát bắt nhốt bọn nó để đẻ trứng ấp trứng, có đôi khi thật sự là không nỡ”. Ông Tề nói.

“Vậy được, vậy hai người ở lại chỗ cháu thử một thời gian, khảo sát một chút trước, hợp đồng thuê phòng cũng có thể ký một tháng hoặc là ba tháng trước”. Cho dù La Mông thiếu tiền, cũng không tới nỗi ép buộc về tại phương diện này, hơn nữa anh bán rau một đoạn thời gian, hơn nữa thu nhập khác của Ngưu Vương trang, lúc này anh đã không thiếu tiền gì nữa rồi, mấy này trước mua đám cá bột cá bỗng, cũng không tốn bao nhiêu tiền.

“Nghe cháu nói như vậy bác liền yên tâm rồi, sau này nếu bác ở đây dài hạn, gặp phải vấn đề gì cũng có thể thảo luận đúng không?”. Thuê phòng ở, sợ nhất chính là gặp phải chủ nhà xoi mói khó nói chuyện, hơn nữa bọn họ là nuôi bồ câu, lại không thể dễ dàng chuyển nhà, cho nên phải càng thận trọng một chút.

“Hai người cứ yên tâm đi, chỗ cháu còn dư lại mấy căn phòng, hai người xem xem phòng nào thích hợp, cậu ấy là cháu trai bác à? Sau này hai bác cháu bác ở chỗ cháu, nhà ai có khó khăn gì, có thể giúp đỡ lẫn nhau, phòng sát vách liền giúp đỡ nhiều chút”. Nhìn nhìn thanh niên khoảng hai mươi tuổi kia, La Mông thầm nghĩ, cháu trai của ông bác này lớn lên cũng thật đẹp trai.

“Hài, nhìn nhầm rồi”. Ông Tề cười ha ha nói.

“Sao ạ? Cậu ấy không phải cháu bác?”. Chẳng lẽ còn có thể là con trai, tuổi tác hai người này ít nhất cũng phải kém bốn năm mươi tuổi mà.

“Sao có thể chứ? Nếu bác có cháu trai có tiền đồ như cháu ấy thì tốt rồi”. Ông Tề nói: “Cháu ấy họ Yến, bọn bác đều gọi cháu ấy là tiểu Yến, cháu đừng thấy cháu ấy trẻ tuổi, nuôi bồ câu chính là rất có kinh nghiệm, còn giành được mấy giải thưởng rất có tiếng đó, bây giờ nếu không phải là nghe cháu ấy nói cũng bằng lòng tới, ông già bác cũng không dám liều lĩnh lớn như vậy đâu, luyến tiếc mấy đôi bồ câu kia, sợ bị giày vò”. Ông Tề thật cũng không nói quanh co cùng La Mông, trực tiếp liền giới thiệu một chút thanh niên họ Yến với anh.

“Thật sự là tuổi trẻ tài cao!”. La Mông rất nể tình khen một câu.

“Nghề nghiệp gia truyền, tôi còn kém rất xa”. Thanh niên họ Yến thoải mái hào phóng khách sáo một câu cùng La Mông, đại khái là bởi vì thường thường tham gia thi đấu, lại thường xuyên trao đổi kinh nghiệm liên quan cùng nhóm bạn nuoi bồ câu, lời nói và hành động của thanh niên này hơi chút chín chắn so với bề ngoài của gã.

“Vậy hai người là định thuê một phòng? Hay là thuê hai phòng?’. La Mông hỏi bọn họ.

“Hai phòng đi, bọn bác nhưng thật ra không quan hệ, đám bồ câu không thể chen chúc”. Ông Tề nói.

“Vậy cháu dẫn hai người đi xem phòng trước”. La Mông nói xong lấy ra chìa khóa, đều mở hết các phòng còn dư lại ra.

Một già một trẻ này vào phòng, liền đi thằng tới sân sau, nhìn một hồi, cuối cùng đều tự chọn một phòng nhỏ và một phòng lớn, đều là sân sau kèm cây cối.

Ông Tề chọn một phòng sát vách phòng của vợ chồng Lí Hải Lương, ông ở một mình, có gian phòng nhỏ cũng là đủ rồi, ông là sau khi về hưu mới nuôi bồ câu chơi, hiện tại chơi ra một chút lề lối rồi, cũng có thể mang tới một ít thu nhập cho chính mình, nhưng mà dù sao ông vẫn coi việc này là sở thích mà làm, tổng cộng cũng không nuôi bao nhiêu bồ câu.

Thanh niên họ Yến ngược lại chọn một phòng lớn, chủ yếu là vì dự định sau này, bồ câu nhà gã nhiều, sân sau của phòng lớn cũng khá rộng rãi, sau này nếu thật có thể phát triển tiếp ở nơi này, gã chọn một phòng lớn cho chính mình trước, tới khi đó liền có thể bớt một lần dọn nhà.

Sau đó chính là ký hợp đồng giao tiền thuê nhà, La Mông cũng theo thường lệ ghi lại chứng minh của hai người này, đương nhiên, thuận tiện cũng liền nhìn một chút ngày tháng năm sinh của bọn họ.

Ông Tề tên đầy đủ kêu Tề Hữu Ân, năm nay sáu mươi chín, thanh niên kêu Yến Vân Khai, năm nay mới mười chín, thế nhưng cực kỳ trẻ tuổi, trẻ như vậy liền có vẻ chín chắn ổn trọng như vậy, quả nhiên, bên trong gia đình có văn hóa dạy dỗ con cái phẩm chất đều phải cao một ít sao?

Thu xong tiền thuê nhà, La Mông lại ngồi một lát ở trong sân, nghe ngóng một chút dự định sau này của hai người, chuẩn bị nuôi bao nhiêu bồ câu linh tinh.

Đàn bồ câu của ông Tề vẫn khống chế ở khoảng hai ba mươi đôi, sau này cũng không định mở rộng. Một nhà Yến Vân Khai đều là nuôi bồ câu, lần này gã chính là dẫn theo hai mươi mấy đôi nuôi thử trước đã, trong nhà còn có không ít. Nghe nói hiện tại bên bọn họ đang làm khai phá,  môi trường tổn hại rất nghiêm trọng, ngay cả một mảnh đất cũ của nhà tổ bọn họ cũng đối mặt vấn đề di dời.

Sau đó La Mông lại nói một chút chuyện giao tiền thuê đất với bọn họ, vốn chỗ anh là định cho người trẻ tuổi thuê lập nghiệp hoặc là ông bà già  dưỡng lão, lo lắng tới vấn đề môi trường, cũng không cực kỳ cổ vũ nuôi dưỡng, mấy ngày trước Lí Hải Lương nói với anh có một số bạn nuôi bồ câu muốn tới đây, La Mông bắt đầu suy xét vấn đề này.

“Hai người thuê chỗ cháu, một hộ gia đình nuôi số lượng bồ câu dưới mười lăm đôi, cháu sẽ không thu phí dụng thêm vào, nếu vượt qua mười lăm đôi, một tháng phải đưa cho cháu một con bồ câu, dùng bồ câu đưa tin của hai người đào thải, bình thường không bênh tật là được”.

“Nếu trồng trọt trên đất đai phụ cận cháu nhận thầu, mỗi một mẫu đất, một tháng đưa cho cháu một con bồ câu, vẫn là giống như vừa mới nói vậy, bồ câu đưa tin đào thải ra là được”.

“Đương nhiên, nếu trồng trọt ở tại đây, hàng năm cháu đều sẽ cung cấp số lượng phân trâu bón ruộng nhất định cho hai người, gặp phải loại năm khô hạn như năm này, hai người có thể bơm nước tưới tiêu từ cái đập nước dưới kia. Tờ giấy này là [thỏa thuận người thuê trồng trọt và nuôi dưỡng bên Lò Rèn], hai người xem xem còn có vấn đề gì?’.
Bình Luận (0)
Comment