Ngưu Nam

Chương 144

Sau khi bảy tám trăm người này rời đi, cả Ngưu Vương tang tựa như lũ quỷ châu chấu quá cảnh vào làng, những người này mỗi người đều ăn tới bụng tròn xoe không nói, lúc đi còn mua không ít nông sản phẩm từ chỗ La Mông, trứng gà quê gà trống nhỏ gì đó, còn có dâu tây ăn rất ngon và dương mai vừa lớn lại ngọt.

Tiếp đó chính là các loại rau tươi rau muối, đồng ruộng trên sườn núi trống rỗng một mảng lớn không nói, rau muối của Liễu Như Hoa quản lý cũng vơi đi rất nhiều, một đoạn kế tiếp rau muối của Ngưu Vương trang liền phải căng rồi đây.

Hai ba giờ chiều, mọi người tới ăn tiệc giết heo liền lần lượt đi khỏi, mấy người già hỗ trợ cũng từ từ bắt đầu công tác thu dọn đằng sau, hôm nay tuy rằng nhóm người già này không về nhà ăn lễ, nhưng mà ở Ngưu Vương trang cũng coi như không tồi, ăn tới thật ngon, việc cũng không tính nặng, xong rồi còn có tiền thưởng cầm, chờ mấy thứ trong sân thu dọn xong, bọn họ có thể trở về cùng người nhà cùng nhau ăn lễ.

“Ai nha, thịt heo này là rất ngon, mọi người nhìn thịt nạc này, màu sắc này, còn có thịt mỡ này, thật sự là trắng như tuyết luôn nha! Chậc chậc, thật không biết bọn họ nuôi heo này như thế nào!”. Trong căn tin, mấy thầy trò Trần Phúc Hán vẫn chưa đi.

“Sao? Vẫn còn thịt heo à?”. Lúc này Mã Từ Quân cũng vào căn tin.

“Chỉ còn lại một chút, thầy chúng ta tính toán tỉ mỉ mới dư lại hai miếng này, cậu đừng mà có ý đồ với nó”. Theo lý thuyết Trần Phúc Hán người này rất tốt, cả Đồng thành đều nói ông ta đức hạnh tốt, đối học trò cũng cực kỳ khoan dung tận tâm, nhưng mà tại phương diện ăn uống, nghe nói ông ta ngoại trừ mẹ già và vợ, cho dù con ruột đều là không cho, càng miễn bàn đám học trò bọn họ, lúc trước Hầu Tuấn không phải là bởi vì việc này mới bị đá lên Ngưu Vương trang ư?

“Làm sao có thể chứ?”. Mã Từ Quân cười ha ha hai tiếng, trong lòng âm thầm tính toán, thịt của thầy gã khẳng định là không lấy được, nghe nói hiện tại trong tay La Mông còn có sáu con heo lớn ba con heo nhỏ, nếu gã nếu có thể lôi một hai con về cho mình thì tốt rồi.

“Ông cụ đâu?”. Trần Phúc Hán và ông cụ nhà họ Mã cũng là quen biết đã lâu, trước đây lúc còn chưa có Cực Vị lâu, ông cụ nhà họ Mã này hai ba ngày liền phải tới quán cơm lão Trần gia, hiện tại thỉnh thoảng cũng sẽ tới xem.

“Nghỉ ngơi trên lầu ạ”. Mã Từ Quân nói.

“Không sao chứ?”. Trần Phúc Hán thật là có hơi lo lắng thay ông cụ đó, tuổi tác chính là không nhỏ.

“Không sao ạ, chỉ là ăn hơi nhiều, phải thư thả”. Việc này nói ra thật cực kỳ mất mặt, nhưng mà đối phương cũng không phải người ngoài, Mã Từ Quân liền không giấu diếm, cũng đỡ phải Trần Phúc Hán lo lắng.

“Sao cậu lại không ngăn cản chút hả?”. Trần Phúc Hán hỏi gã.

“Con đây cũng phải ngăn được mới được chứ”. Liền tính tình của ông cụ nhà bọn họ, ai có thể ngăn được ông ấy?

“Ài, cũng đúng”. Trần Phúc Hán không nói chuyện ông cụ nữa, lại mở cửa tủ lạnh nhìn nhìn, miệng chậc chậc: “Ái chà, thật là thịt ngon nha! Càng nhìn càng cảm thấy ngon…….”.

“Trần sư phó! Hôm nay thật sự là vất vả mọi người rồi!”. Lúc này, La Mông tươi cười đầy mặt vào căn tin, về phần Tiếu Thụ Lâm, đã đi đưa cơm cho mấy con chó lớn chó nhỏ bên đập nước rồi.

“Không có gì”. Trần Phúc Hán thuận miệng đáp một câu.

“Ừm, đây là một chút phí vất vả, một chút thành ý”. La Mông nói xong liền lấy ra mấy phong bì tiền thưởng từ trong túi quần, chia cho từng người của đám người Trần Phúc Hán.

“Lấy cái này làm gì chứ? Tôi liền muốn hai miếng thịt này”. Trần Phúc hán mở cửa tủ lạnh để la Mông nhìn nhìn, sau đó rất nhanh lại đóng lại, sợ bên ngoài nhiệt độ cao, hai miếng thịt đó không cẩn thận một cái liền biến chất.

“Hai miếng thịt mà thôi, không đáng giá gì, Trần sư phó và mọi người muốn đi đập nước xem một chút không? Cháu để mọi người vớt chút tôm sông, ngao sông linh tinh?”. Tuy rằng La Mông muốn chừa chút thịt heo cho cha mẹ chính mình và bên Tiếu lão đại, nhưng nếu Trần Phúc Hán đã mở miệng rồi, anh cũng không tốt một mực từ chối, nhà mình không phải còn có mấy con heo sao, lần tới giết heo, liền không tìm người ngoài.

“Không phải cậu nói còn có cá bỗng sao?”. Trần Phúc Phán vẫn nhớ rõ lời lúc La Mông dụ dỗ bọn họ làm việc.

“Có ạ, nhưng mà bây giờ trên núi nuôi còn quá nhỏ, muốn ăn chỉ có thể đi trong khe suối bắt, khá tốn sức”. Hôm nay La Mông là rất mệt mỏi.

“Sợ tốn sức cái gì, đi, đi xem một chút”. Trần Phúc Hán ngược lại tinh lực mười phần.

“Vậy được ạ, Trần sư phó, chú nhận cái này trước, chú xem chú không thu, mấy sư phó khác cũng ngại không nhận nha”. Bận việc cả buổi như vậy, còn có thể để người ta làm không công sao?

“Được, đều thu đi”. Trần Phúc Hán ý bảo mấy học trò của ông nhận tiền thưởng, sau đó liền thúc giục La Mông dẫn bọn họ đi đập nước, “Vớt cá bỗng kia phải dùng công cụ gì?”.

“Chỗ bọn cháu có vợt”. Trước đây bọn họ cũng là bởi vì không có công cụ chuyên nghiệp mới dùng cái ki hốt kia, bây giờ Tiếu Thụ Lâm đều nuôi thủy sản ở trong đập nước rồi, các thứ linh tinh như vợt, lợp cũng đều chuẩn bị một ít, hôm nay thời gian rất eo hẹp, dùng lợp là không kịp rồi, trực tiếp dùng vợt vớt.

“La Mông à cậu thấy tay nghề mấy thầy trò tôi được chứ?”. Trên đường, Trần Phúc Hán đột nhiên hỏi La Mông như vậy.

“Này không cần nói ạ”. La Mông giơ ngón tay cái lên hướng ông ta.

“Ài, không phải tôi nói khoác, ngay tại khu vực này của chúng ta, thật không mấy ai dám nói tay nghề của chính mình tốt hơn so với tôi, lần tới lại có loại sự tình này, cậu gọi một cuộc điện thoại cho tôi, bảo đảm giúp cậu làm tới ổn thỏa luôn”. Trần Phúc Hán đây là còn muốn làm tiếp nha, vốn với đẳng cấp của ông ta, bình thường là sẽ không nhận loại việc này, nhưng mà, nếu bản thân ông ta sẵn lòng liền không thành vấn đề rồi.

“Ài, quá mệt mỏi, lần tới không làm nữa”. La Mông lắc đầu, ngày lễ lớn nên nghỉ ngơi thật tốt vui vẻ thôi.

“Vậy trong nhà vẫn phải có tiệc cưới, muốn làm tiệc cưới tiệc rượu linh tinh chứ?”. Trần Phúc Hán lại hỏi.

“Chuyện này ạ, tạm thời hình như không có”. La Mông lắc đầu, anh và Tiếu Thụ Lâm lại không sinh con được, tuy rằng nói Tiếu lão đại và dì Vân là mới cưới, nhưng dù sao tuổi cũng có lớn như vậy rồi, phía dưới mấy cô bé kia cũng còn nhỏ mà, tạm thời cũng không kết hôn sinh con được, cho nên đoán chừng trong khoảng thời gian ngắn nhà bọn họ không có cái việc cưới xin gì.

“Bên chị cậu, không có động tĩnh gì?”. Trần Phúc Hán cũng không biết từ đâu nghe được chuyện của La Hồng Phượng.

“Không có nghe nói ạ”.

“Chậc, cậu thật đúng là, chuyện này sao có thể không quan tâm chứ?”.

“Cũng đúng, hôm nào cháu đi hỏi một chút”.

“Đúng thôi, bây giờ nếu chuyện này xác định rồi, thế nào cũng phải giúp cô ấy làm tới nở mày nở mặt, đừng để người ta xem thường”.

“Có đạo lý!”.

“Tới khi đó cậu gọi điện thoại cho tôi là được”.

“Vậy cám ơn Trần sư phó trước ạ!”.

“Cám ơn gì, nhưng mà tôi cần phải nói rõ trước, không có giống nguyên liệu tốt giống như hôm nay vậy, tôi chính là sẽ không tới”.

“Chú thả một trăm tâm đi! Nhất định hoàn hảo hơn so với hôm nay!”.

“Ha ha ha! Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi nha!”.

“Thầy ơi! Thật sự có cá bỗng nha!”. Lúc này đoàn người mới vừa đi đến bờ suối, một học trò của Trần Phúc Hán thấy mấy con cá bỗng lớn bằng ngón trỏ bơi trong nước, nhất thời kích động ồn ào lên.

“Ở đâu?”. Trần Phúc Hán cầm cái vợt liền nhào qua.

“Ở đâu, ở đâu! Ái chà! Bên kia cũng có! Trong khe suối bọn họ còn rất nhiều cá bỗng!”. Hai người trẻ tuổi hô to gọi nhỏ.

“Ái chà! Khe suối các cậu thật sự là cực kỳ tốt!”. Trần Phúc Hán liên tục thở dài.

“Trước đây cũng không nhiều như vậy, đại khái là sau khi xây đập nước, mực nước tăng chút hơn nữa năm nay thời tiết lại hạn hán, bây giờ mới đều tập trung tới chỗ này”. Kỳ thật trong lòng La Mông còn có một loại ý tưởng khác, cảm thấy rất có thể là bởi vì năm nay mấy mảnh ruộng trên núi bọn họ nuôi cua cách ngày sẽ đổi một lần nước, dòng nước này sau khi chảy qua ruộng dâu tây, cũng có không ít đổ vào dòng suối, đám cá bỗng này đại khái vẫn là hướng về phía nước linh tuyền tới.

“Ha ha ha! Vậy bọn ta liền phải ra tay bắt thôi?”. Trần Phúc Hán mới không quan tâm đám cá này là như thế nào tới, ông chỉ muốn tóm bọn nó một chút, nấu nướng thành một bàn đồ ăn mình thích thôi.

“Đừng khách sáo với cháu, bắt thoải mái đi ạ”. Trong lòng La Mông cười thầm, tưởng nó dễ bắt như vậy sao? Địa hình bên anh phức tạp, nếu cá bỗng không linh hoạt, sớm bị nước suối chảy xiết trên núi cuốn tới tảng đá đụng chết rồi, còn có thể sống đến bây giờ?

“Được! Hắc hắc! Cậu đi làm việc của cậu đi, không cần tiếp đón, hôm nay cũng bận cả ngày rồi”. Trần Phúc Hán nhưng thật ra cực kỳ săn sóc.

“Vậy được ạ, có chuyện gì chú gọi cháu một tiếng”. La Mông cũng muốn đi tìm Tiếu Thụ Lâm.

“Đều sắp xếp xong hết rồi?”. Lúc này Tiếu Thụ Lâm cũng ngồi ở bờ đập nước lười nhúc nhích.

“Ừ, ngay cả tiệc cưới của chị tớ đều có người thầu rồi”. La Mông đặt mông ngồi ở trên tảng đá bên con suối, cũng không nghĩ tới, bình thường làm việc nhà nông cả ngày anh cũng không cảm thấy mệt lắm, giống như hôm nay vậy liền không xong, anh tiêu hao không chỉ là thể lực mà còn có tinh thần.

Bên tứ hợp viện.

“Ông nội, bây giờ ông cảm thấy sao rồi, có thể ngồi xe không? Bây giờ không đi lát nữa trời tối rồi”. Từ Ngưu Vương trang tới Đồng thành hơn ba tiếng lộ trình đó.

“Ai……Ta ngủ tiếp một lát”. Ông cụ nằm nghiêng ở trên giường, đưa lưng về phía con cái cháu chắt của mình, yếu ớt đáp một câu.

“Cha, cha không sao chứ? Muốn đưa cha tới bệnh viện xem một chút không ạ?”. Nói chuyện chính là cha của Mã Từ Quân.

“Không sao, không sao, có thể có chuyện gì chứ?”. Ông cụ xua xua tay.

“Vẫn là đi bệnh viện xem xem”. Tuổi lớn như vầy rồi, liền sợ có nguy hiểm tới tính mạng.

“Đều nói không sao, thân thể của chính ta bản thân ta còn có thể không biết?”. Ông cụ mất hứng.

“Vậy không thì hôm nay ông nội ở lại đây một đêm đi?”. Vẫn là Mã Từ Quân hiểu ý ông cụ nhất.

“Được nha, bây giờ ta cũng không muốn ngồi xe”. Ông cụ cũng nói.

“Vậy bọn con cũng ở lại luôn, ngộ nhỡ ban đêm nếu không thoải mái, cũng có người chăm sóc”.

“Ôi chao, đều nói không sao rồi”.

“Nơi này trước không làng sau không cửa tiệm, bọn con lo lắng”.

“Không phải còn có chú nhỏ các con sao?’.

“Ông ấy không đáng tin chút nào, mới nãy không phải còn uống nhiều rượu cùng người ta?”.

“Đúng đó cha, nếu không bọn con liền cùng nhau ở lại, ở trong này ở một đêm, ngày mai lại cùng nhau trở về”.

“Đều nói không cần, không cần rồi!”.

“Không sao, cha, vậy cha nghỉ ngơi trước đi, bọn con đi ra ngoài tìm người bố trí phòng một chút”.

Chiều ngày này, mấy thầy trò Trần Phúc Hán ở trong con suối nhỏ mất sức của chín trâu hai hổ, cuối cùng bị bọn họ quơ được một ít cá bỗng, tôm sông dễ hư, liền không lấy, hến ngược lại cầm một ít, ngoài ra lại từ trên núi hái được một chút trái cây rau dưa, mang cho đi hai miếng thịt trong căn tin, lúc này mới thắng lợi trở về.

Hai bên ông La và Tiếu lão đại, giữa trưa cũng đều là ăn ở bên tứ hợp viện, biết La Mông và Tiếu Thụ Lâm hôm nay khẳng định mệt muốn chết rồi, cơm chiều liền cũng không gọi bọn nó, để hai đứa nó ở Ngưu Vương trang tùy ý ăn một chút, buổi tối đi ngủ sớm một chút.

Tối ngày này Ngưu Vương trang liền ăn thật sự đơn giản, Hầu Tuấn dùng hai khúc xương còn lại hầm một nồi canh, bỏ thêm một chút bún gạo mua của nhà Ngô Chiêm Phương, rắc lên một chút hành băm, lại trần mấy cái trứng gà tươi, sửa sang lại mấy mâm đồ ăn giữa trưa bởi vì chuẩn bị nhiều quá còn chưa bị động đũa qua, cơm chiều của tết Đoan Ngọ này liền trôi qua như vậy.

Cơm nước xong La Mông sắp xếp phòng cho một nhà Mã Từ Quân, lại niềm nở mấy câu cùng bọn họ xem như kết thúc đạo đãi khách, sau đó liền cùng Tiếu Thụ Lâm cầm một túi tiền mặt trở về nhà nhỏ của bọn họ.

Đây thật sự là một túi lớn tiền mặt, không khoa trương chút nào, chính là dùng cái loại túi vải bố đựng bột mì. Vốn lúc giữa trưa bán thức ăn chín, tiền bọn họ kiếm về phần lớn đều vẫn là tiền chẵn, chờ sau đó những người đó phải đi rồi, lại mua không ít thổ đặc sản của Ngưu Vương trang, sau đó tiền lẻ liền xuất hiện, cũng may gần đây bọn La Mông mỗi ngày bán rau cũng chuẩn bị không ít tiền lẻ, bằng không khẳng định không thối tiền được.

“Cái này có bao nhiêu vậy?’. Tiếu Thụ Lâm tắm rửa xong, đổ đống tiền chẵn tiền lẻ này lên trên thảm, lại tự châm một điếu thuốc, lúc này mới ngồi xếp bằng trên thảm, chậm rãi sắp xếp lại.

“Không sao, từ từ đếm, đếm không xong ngày mai đếm tiếp”. Lúc này La Mông lau tóc cũng đi ra từ phòng vệ sinh.

“Không đếm, lên lầu”. Tiếu Thụ Lâm ánh mắt lóe lóe, dụi điếu thuốc mới vừa hút hai hơi vào gạt tàn, kéo La Mông đi hướng trên lầu…..

“Ưm……..”. Cửa phòng rộng mở, bọn họ liền lăn lộn ở trên giường, Tiếu Thụ Lâm xé rách quần áo của La Mông, dục hỏa của hai người rất nhanh liền bị châm lên, không nhẫn nại lại làm tiền diễn dài dòng, Tiếu Thụ Lâm đặt La Mông ở dưới người, chuyển hướng hai chân chậm rãi ngồi xuống…….”A…….”. Gã phát ra một tiếng thở dài thỏa mãn……..

“Thế nào?’. Một phen kích tình qua đi, Tiếu Thụ Lâm hơi có chút đắc ý liếc mắt nhìn La Mông một cái, lúc này đỏ ửng trên mặt gã còn chưa rút đi, trong mắt giống như còn mang theo hơi nước, dục vọng khiến người đàn ông này lộ ra một loại quyến rũ khác.

“Giải lao nghỉ mệt”. La Mông nhếch miệng cười cười, dùng một bàn tay chống nửa người trên, một cánh tay khác quấn lên cổ của Tiếu Thụ Lâm, ngẩng đầu lên khiến môi lưỡi của hai ngươi dây dưa cùng nhau, ban đêm vừa mới bắt đầu……..

Sáng sớm hôm sau, Ngưu Vương trang vận hành tựa như mọi ngày, khác biệt chính là thêm một nhà mấy người Mã Từ Quân, thân thể của ông cụ nhà họ Mã quả nhiên khoẻ mạnh, tối hôm qua cũng cũng không có xảy ra tình huống khẩn cấp gì cần đi bệnh viện, người một nhà đều là vừa ngủ liền ngủ thẳng tới trời sáng trưng.

Trần Kiến Hoa vẫn là  sáng tinh mơ liền đi cửa tiệm ở trấn trên chở bữa sáng về, ông cụ ăn uống tốt, một hơi một hơi ba bánh bao một chén cháo sữa, cộng thêm một dĩa rau muối.

“Cha, cha xem chúng ta có phải cần về rồi hay không?”. Cha Mã Từ Quân, cũng chính là boss đương nhiệm nhà họ Mã, sau khi ăn sáng xong liền hỏi ông cụ.

“Các con về đi, ta không về”. Vốn ông cụ hôm qua vẫn là có hơi do dự, chờ sau khi ăn bữa sáng hôm nay xong, chút băn khoăn trong lòng ông liền hoàn toàn bị xua tan, cho dù không làm tiệc giết heo, thức ăn của Ngưu Vương trang cũng là rất ngon.
Bình Luận (0)
Comment