Ngưu Nam

Chương 146

“Tiểu Đàm à”. Giọng nữ dịu dàng kia lại vang lên.

“Gì vậy?’. Tên xui xẻo ăn may này hiện tại tâm tình không tốt lắm.

“Khụ khụ, bà chủ chị tới rồi, ông chủ nói ông ấy đi chạy nghiệp vụ”. Đồng nghiệp bên cạnh vội vàng đẩy tiểu Đàm một cái.

“Bà chủ!”. Tiểu Đàm trợn tròn mắt, Trương bán tiên trong làng cậu nói qua, thứ số phận này không thể thay đổi, chẳng lẽ là thật, hôm nay gã liền bởi vì gặp may mắn  được một hủ mứt dâu tây nhà La Mông, chuyện khác liền phải gặp xui sao?

“Tiểu Đàm à, cậu qua đây, chị nói mấy câu với cậu”. Bà chủ nhẹ giọng ấm áp nói.

“Dạ”. Tiểu Đàm cúi đầu, chấp nhận số phận trong ánh mắt đồng tình của đám đồng nghiệp đi vào văn phòng của bà chủ.

“Tiểu Đàm à, năm nay cậu cũng 25 tuổi rồi nhỉ?”. Vào văn phòng, bà chủ bảo cậu ta ngồi xuống sô pha.

“Dạ”. Tiểu Đàm gật gật đầu.

“Ái chà, tuổi này, ở quê cậu sớm đều kết hôn rồi ha?”. Bà chủ lại hỏi.

“Dạ, con cái chạy đầy đường rồi”. Tiểu Đàm thở dài, kỳ thật ở trong thành phố, đàn ông 25 tuổi thật vẫn rất trẻ, nhưng mà ở quê gã lại khác, vì việc này, hàng năm gã tết mới về nha, cái lổ tai đều bị lải nhải tới đóng kén luôn rồi.

“Tôi mở một tiệm trà sữa ở đường dành riêng cho người đi bộ, cậu biết chứ? Gần đây buôn bán tốt, lại tuyển thêm một em gái, tôi hỏi ra mới biết, thế nhưng là đồng hương với cậu”. bà chủ đây là muốn làm bà mai nha.

“Ừm”. Tiểu Đàm gật gật đầu, vẫn là không có phản ứng gì, thành phố này lớn, đồng hương cũng liền nhiều, chuyện kiến quái bất quái*

*kiến quái bất quái: thấy nhiều chuyện lạ rồi nên thấy bình thường thôi.

“Cậu nói cậu thằng nhóc này, như thế nào liền phản ứng này? Hai bữa nay tôi còn quan sát thay cậu đó, không phải nói chứ, cô gái này rất không tệ, tuy rằng mặt mũi chỉ có thể xem như bậc trung, nhưng mà thành thật giỏi giang, tương lai khẳng định là người có thể lo việc nhà, tôi liền cân nhắc, nếu hai người có thể thành đôi, đó cũng là một việc tốt đẹp nha”. Bà chủ quan sát con gái người ta rất kĩ càng nha, rốt cuộc có phải quan sát thay tiểu Đàm hay không, vậy khó nói.

“Cô ấy có thể coi trọng em sao??”. Hiện tại Tiểu Đàm làm kỹ thuật ở công ty bọn họ, bình thường thời gian ở phân xưởng nhiều hơn ở văn phòng, bởi vì vào công ty chưa lâu, tiền lương cũng chưa tới bốn ngàn, hơn nữa bộ dạng gã vừa thấp lại gầy, quê nhà còn là ở nông thôn xa tít, liền thu nhập này của gã, tạm thời cũng đừng nghĩ mua nhà trong thành phố, hàng này thật sự không được tốt lắm.

“Cậu làm sao vậy? Tôi thấy cậu là rất tốt đó, nếu cậu là người không tốt, tôi có thể nói việc này giúp cậu sao? Đó không phải làm lỡ cả đời con gái người ta sao?”. Bà chủ giả vờ giận nói.

“Em…….”. Tiểu Đàm xoa xoa tay, bị bà chủ khen một lời này, trong lúc nhất thời gã còn có chút không biết nên nói cái gì.

“Ài, xem cậu do dự dự như vậy, nếu cậu vẫn là cái dạng này, lúc nào mới có thể quen bạn gái chứ, nghe tôi đi, cái gì cũng đừng nghĩ nữa, chúng ta xem xem trước, bây giờ cậu tới tiệm trà sữa nhà tôi mua ly trà sữa uống, lén nhìn người ta trước, nếu cậu cảm thấy thích hợp, tôi sẽ làm mai cho hai người”. Bà chủ không để cho gã có cơ hội nửa đường bỏ cuộc, trực tiếp liền làm cầu nối.

“Bây giờ ạ?”. Tiểu Đàm giật mình nói.

“Không phải bây giờ còn phải chờ tới khi nào, đi thôi, duyên phận không chờ người”. Bà chủ xua xua tay, đuổi người.

“Nhưng mà, trong tay em còn có công việc nữa”. Tiểu Đàm có chút luống cuống.

“Lát nữa nếu tên mập đó nói cái gì, cậu bảo gã tới tìm tôi”. Tên mập trong miệng của bà chủ, tự nhiên chính là chồng cô ta.

Nếu chị ta đã nói vậy rồi, tiểu Đàm liền chần chừ đi ra văn phòng, nghĩ thầm lát nữa tới tiệm trà sữa, rốt cuộc là cần phải biểu hiện hoạt bát  hay vẫn là nhã nhặn chút đây?

“Tiểu Đàm, sao rồi?”.

“Bà chủ chúng ta không làm khó dễ cậu chứ?”.

“Không sao người anh em, nơi này không cần cậu khắc có chỗ cần cậu”.

“Hẳn là không tới nỗi đó đâu”.

“Ài, cậu đi đâu vậy?”.

“Không phải chứ, liền đi như vậy à?’.

“Này! Đồ đạc còn chưa lấy mà!”.

“……”.

Hơn một tiếng sau, lúc nhóm đồng nghiệp trong văn phòng còn đang than thở tiểu Đàm hôm nay số rất nhọ bà chủ rất tuyệt tình, chỉ thấy vai chính trong chuyện này, mặt mày hớn hở trở về từ bên ngoài, đi thẳng tới văn phòng bà chủ.

“Thế nào? Cậu thấy thích hợp chứ hả?”. Bà chủ hỏi gã ta.

“Thích hợp ạ”. Tiểu Đàm xấu hổ nhát gan nói.

“Cậu thấy thích hợp là tốt rồi, tới khi đó tôi sẽ làm mai giúp cậu, cơ hội rất lớn nha”. Bà chủ nói.

“Cám ơn chị nha bà chủ!”. Bây giờ tiểu Đàm là thật tâm cảm kích.

“Nghe nói hôm nay cậu cướp được một hủ mứt trái cây gì đó?”. Bà chủ vờ như tình cờ hỏi một câu.

“Mứt dương mai! Là của chị ạ!”. Lúc này tiểu Đàm rất sảng khoái, mứt dương mai hôm nay bỏ lỡ còn có thể lại tranh, cô gái tốt nhưng chỉ có thể tình cờ gặp mà không thể đòi hỏi.

“Chao ôi, tôi đã nói cậu là chàng trai tốt mà, con gái bây giờ đều không biết nhìn hàng mà, vầy đi, nhân dịp hiện tại cậu lên mạng quơ nửa cân nụ hoa thứ hồng của nhà bọn họ về, để em gái chăm sóc khách hàng gửi hai đơn hàng cùng nhau, bớt mấy đồng tiền phí vận chuyển, tôi đưa tiền cho cậu”. Bà chủ nói xong  liền rút hai trăm tệ từ trong ví tiền của mình đưa cho tiểu Đàm.

“Cái này, để em tìm tiền thối”. Tiểu Đàm cúi đầu lật túi tiền của chính mình.

“Còn tìm tiền thối gì chứ, chờ chuyện hai người thành công, tới khi đó nhớ rõ mời chúng ta uống rượu”.

“Hắc hắc hắc”. Tiểu Đàm cười ngây ngô liền đi ra văn phòng.

“Đây là sao? Kích thích quá mức à?”. Đồng nghiệp đều vây qua biểu thị quan tâm.

“Đào hoa muốn nở rồi”. Tiểu Đàm đắc ý nói.

Chờ gã nói rõ lý do trong đó, nhất thời liền khiến nhóm trai ế của cả văn phòng hâm mộ tới cào tường, bà chủ bọn họ có cái biệt danh kêu chị Hồng, nghe nói nhìn người cực chuẩn, làm mai làm mối giống như thần trợ giúp ấy, hễ là chị ta làm mai, liền không có không thành công, từng người sau khi kết hôn đời sống hạnh phúc mỹ mãn.

“Người anh em, cậu số đỏ lắm, ngày mai cũng cướp một hủ cho anh đi!”.

“Anh Đàm, uống chai Coca này”.

“Tiểu Đàm, cậu em, anh cậu cũng lớn tuổi rồi này, ế chổng ế chơ này!”.

“Chú em! Đêm nay hai ta đi ra ngoài uống một chén, anh mời”.

“Ái chà, tiểu Đàm à…….”.

Nói tới bên La Mông, cũng không biết mứt dương mai mứt dâu tây của nhà mình đã bay lên tới độ cao vấn đề hôn nhân của trai ế rồi, hai ngày gần đây La Mông và Tiếu Thụ Lâm đang bận ngâm rượu dương mai. Rượu dương mai có thể tiêu nóng giải ngấy, có thể phá ác khí trừ phong thấp, ở nơi này rất được hoan nghênh.

Ngày trước lúc không có nông dược, nhà nông trồng lúa nước, hàng năm đều phải phải phun thuốc diệt cỏ hai lần trong ruộng, lần đầu là ở lúc bọn nó mới vừa nẩy mầm, liền nhổ cỏ dại này ra từ trong ruộng, bằng không chờ chúng nó trưởng thành, liền sẽ đoạt độ phì của ruộng lúa, lần thứ hai tự nhiên là thanh lý cá lọt lưới, bình thường tại lúc cỏ dại sinh trưởng tốt.

Sau khi diệt cỏ hai lần, trong ruộng lúa cơ bản liền sẽ không lại có cỏ dại gì, nhưng mà thời gian dài ngâm mình ở trong nước như vậy, vất vả không nói, đối thân thể cũng không tốt, bởi vậy rượu dương mai liền rất được nông dân bản địa yêu thích, sau khi ăn cơm chiều sau đó uống một ngụm, cả người liền đều nhanh nhẹn, lại ngủ một giấc thật ngon, ngày hôm sau trên người lại tràn ngập khí lực.

Đầu hè năm nay, nhóm dân làng của làng Đại Loan lại phải làm cỏ cho ruộng lúa, mấy năm trước đều dùng thuốc trừ cỏ, chỉ cần trước lúc gieo mạ, diệt sạch cỏ dại trong ruộng, sau này cả một năm liền không vần lo lắng vấn đề cỏ dại, hiện giờ không dùng nông dược, việc đồng áng lại trở nên cực kỳ tốn sức.

“Ôi chao! Vẫn là dùng nông dược bớt việc nha!”. Dân làng trên đầu ruộng kêu khổ liên tục.

“Nghe nói gạo nhà chị đều dự định bán ra mấy trăm cân? Còn dùng nông dược, tới khi đó không biết ngại một cân thu sáu tệ của người ta không?”. Bên cạnh một đầu ruộng khác Ngô Đông Mai đứng thẳng người lên, đấm đấm thắt lưng đau nhức của chính mình.

“Chỉ là nói chút thôi, hiện tại phun thuốc làm sao kịp chứ? Đừng thuốc chết lúa luôn”. Người vừa nãy nói.

“Nếu hàng năm giá đều tốt như vậy, mệt một chút tôi thật cũng sẵn lòng”. Ngô Đông Mai nói.

“Cái cô này thật đúng là muốn tiền không muốn mạng nha! Khải Hoa đâu, sao để cô một mình làm việc vậy? Mỗi ngày mới sáng sớm lên Ngưu Vương trang làm bánh mỳ còn chưa đủ mệt hả?”. Người ta liền hỏi cô.

“Lên sườn núi đất nhỏ làm việc rồi, La Hán Vinh kia không phải từng xe từng xe chạy lên núi chở nước sao? Bơm nước có máy bơm, chở nước cũng có xe, chính là nhiều nước như vậy, chỉ là bên bọn nó từ sau thùng xe xuống, đều khiến một nhà bọn họ mệt muốn chết, gần đây trời nóng,  bên đó heo lại nhiều, không tìm người hỗ trợ là không được”. Ngô Đông Mai nói xong lại cúi người nhổ cỏ.

“Tôi nói hai vợ chồng cô, đây là muốn làm chết luôn à? Vừa là Ngưu Vương trang lại là sườn núi đất nhỏ, còn có việc trong ruộng nhà mình, không sợ mệt chết hả?”. Đối phương lắc đầu.

“Nhân dịp bây giờ còn trẻ, có sức khỏe, kiếm thêm chút tiền, chị nói tình huống của làng mình, khi nào dễ sống như bây giờ nha?”. Ngô Đông Mai cười ha ha nói: “Nếu là trước đây, muốn kiếm tiền còn không có chỗ kiếm đâu”.

“Đúng đó”. Người trên đầu ruộng cũng cười.

“Chờ con gái con trai nhà em đều lớn rồi, khi đó chúng ta cũng phải nghỉ ngơi thôi, chị nói có phải hay không?”.

“Cô nói y như lãnh đạo đang nói vậy, bây giờ biết nói chuyện ghê!”.

“Ha ha ha ha……”. Trong ruộng lúa truyền tới tiếng cười hào sảng của phụ nữ trong làng.

Trên Ngưu Vương trang, La Mông và Tiếu Thụ Lâm cũng lo âu, nhưng mà bọ họ lo âu cũng không phải vấn đề cỏ dại, mà là nguồn nước. Người trong làng đang trồng lúa trong ruộng, chỉ cần cam đoan nước ruộng không cạn là được, cũng không cần thường xuyên đổi nước, bọn La Mông lại không thể, nếu chất lượng nước không thể cam đoan, cua trong ruộng liền phải xảy ra vấn đề.

“Tiếp tục như vầy không được, trong mương còn nuôi cá bỗng, không thể rút cạn nước trong mương, nếu mực nước trong ruộng cua cạn, nhiệt độ cao con cua cũng chịu không nổi”. Lúc này La Mông là thật đau đầu, làm ruộng chính là dựa vào trời ăn cơm, tuy rằng mấy tháng trước Ngưu Vương trang anh chiếm ưu thế địa lý, trồng rau buôn bán lời một mớ, nhưng kế tiếp liên tục khô hạn, cũng là khiến anh cảm thấy có hơi chịu không nổi.

“Thật sự không được, chúng ta lại xây một cái đập nước trên núi, thừa dịp lúc này trong suối nhỏ còn có chút nước”. Tiếu Thụ Lâm nói, gần đây gã đã bắt đầu học đan rổ cùng La Toàn Quý, tên này rất khéo tay, chưa tới mấy ngày liền thuần thục rồi, bây giờ đều đều có thể tự mình thiết kế rồi.

“Ài, trời nóng vầy, ai chịu tới chứ?”. La Mông thở dài một hơi.

“Lại giết hai con heo”. Tiếu Thụ Lâm vừa làm việc vừa nói.

“Nhà mình cũng không còn lại mấy con heo”. La Mông tiếc heo của nhà mình, từ năm ngoái nuôi tới bây giờ, người trong nhà anh đều còn chưa ăn được mấy miếng thịt heo đâu.

“Vậy cứ tiếp tục như vầy, cũng đành phải bơm nước từ đập nước chở qua đây”. Động tác trên tay của Tiếu Thụ Lâm dừng một chút, lại nói năng lực trữ nước của cái đập nước trong làng cũng rất có hạn, hiện tại cả làng đều dựa vào nó để tưới tiêu, bên sườn núi đất nhỏ và Lò rèn lại mỗi ngày bơm nước, cứ tiếp tục như vầy, thật không biết có thể chống đỡ được hay không.

“Cậu nói coi, hiện tại không phải sắp tới tháng bảy rồi sao, tớ tuyển một đám công nhân nghỉ hè trở về làm việc thế nào?”. Nhân công nghỉ hè cũng được, vừa làm liền có thể làm hai tháng, không giống những nhân viên đi làm trong thành phố, chỉ có thể ở lúc cuối tuần dành thời gian tới đây.

“Con nít có thể làm việc được sao?”. Tiếu Thụ Lâm có chút lo lắng.

“Đừng coi thường bọn nó, con nít bay giờ đều rất có chủ kiến”. Nếu nói con nít bây giờ  được chiều quá, đó quả thật cũng có không ít, nhưng mà hiện giờ bởi vì internet phát triển, tầm mắt của bọn con nít bị mở rộng, một số học sinh trưởng thành sớm một chút, hơn mười tuổi cũng đã khá có chủ kiến rồi, La Mông cũng là sau khi lướt diễn đàn học sinh của Cao Tam,  mới có hiểu biết hơn đối học sinh cao trung.

“Cái rổ này thế nào?”. Lúc này, Tiếu Thụ Lâm đưa cái rổ chính mình mới vừa làm xong cho La Mông xem.

“Hắc, cho Mĩ Tuệ, Mĩ Linh đựng dâu tây nhưng thật ra không tồi”. La Mông cảm thấy được Tiếu Thụ Lâm nhà anh quả thật rất có tài.

Trước đó rổ của La Toàn Thuận đan đều là đơn giản thực dụng bình thường, ở chỗ bọn họ rất thường thấy, sau khi Tiếu Thụ Lâm học mấy ngày, liền lên mạng tìm chút tư liệu, chạy tới chỗ La Hưng Hữu in ra không ít hình ảnh, cuối cùng căn cứ sở thích của chính mình và tài liệu hạn chế, đan một cái rổ tinh xảo khéo léo như vậy.

“Sau này tớ liền đan rổ kiếm tiền”. Tiếu Thụ Lâm nhếch nhếch miệng, hiển nhiên là rất hài lòng đối phản ứng của La Mông.

“Tiền này kiếm lâu lắm”. La Mông đau lòng vợ mình.

“Dù sao rãnh rỗi cũng là rãnh rỗi”. Hiện tại bọn họ ngoại trừ buổi sáng bán rau, chính là còn cần phải làm đồ ăn cho cua trong ruộng và đập nước, chuyện khác Trần Kiến Hoa đã bố trí thỏa đáng rồi, chờ việc ngâm rượu dương mai làm xong rồi, buổi chiều buổi tối kế tiếp, hai người này thật đúng là rất rãnh rỗi.

“Tớ làm trợ thủ cho cậu”.

“Được”.

“Chờ thêm hai ngày, tớ lại mua một chút túi đóng gói màu sắc rực rỡ mang về”.

“Lại chụp thêm mấy tấm hình đẹp”.

“Việc này giao cho tớ”.

“Cậu nói đan thêm kiểu dáng nữa mới tốt đây?’.

“Nếu đăng lên mạng bán, liền đan giỏ đựng rau đựng trái cây linh tinh, hộp đựng đồ cũng có thể đan một chút……”.

Tiếu Thụ Lâm cho tới bây giờ đều là phái hành động, sáng sớm hôm sau liền lái xe đi Đồng Thành mua đầy đủ túi đóng gói màu mè, sau đó chuyên tâm đan mấy ngày. đan ra rất nhiều sản phẩm kiểu dáng khác nhau phong cách khác nhau đóng gói lại, duy nhất giống nhau chính là, bọn nó chế tác đều rất khéo léo.

“Một cái này bán bao nhiêu tiền đây?”. La Mông nói là trợ thủ cho Tiếu Thụ Lâm, thực tế lại không giúp được bao nhiêu, nhiều nhất chính là sau khi Tiếu Thụ Lâm đan ra một cái rổ, anh liền cầm lên trên núi, đựng một ít trái cây rau củ vào, tìm chỗ dưới cây lớn hoặc là bờ suối linh tinh, chụp tấm hình mười phần phong vị nông thôn.

“Mười tới hai mươi tệ đi, dù sao đan cũng rất nhanh”. Tiếu Thụ Lâm cười tủm tỉm cầm máy chụp hình của La Mông xem, phải nói là chụp tới thật đúng là có đẳng cấp.

“Vậy cũng rẻ quá!”. La Mông cảm thấy ít nhất cũng phải bán ba tới năm mươi tệ mới mới thích hợp.

“Nhỏ một chút, một tiếng có thể đan mấy cái”. Tiếu Thụ Lâm không chỉ có khéo tay, lực tay còn rất lớn, dan loại rồ này kêu một cái thuận buồm xuôi gió, vấn đề  dây thép mà La Toàn Quý đau đầu nhất, gã trực tiếp dùng ngón tay uốn uốn liền uốn ra độ cong mình muốn.

“Những người mua được hời rồi”. La Mông nói lầm bầm, lật qua lạt lại nhìn cái rổ Tiếu Thụ Lâm đan, càng nhìn càng cảm thấy đẹp, bán đi thật sự là đáng tiếc, “Mấy cái này để ở nhà mình trước đi”.
Bình Luận (0)
Comment