Ngưu Nam

Chương 156

“Ài, mấy bữa nay nóng quá, chiếu đều ngủ thành thảm điện rồi”. Sáng nay lúc đóng tiệm, Tiếu lão đại oán giận nói cùng Tiếu Thụ Lâm.

“Gần đây nhiệt độ cao, chờ tới tháng tám liền có thể đỡ chút rồi”. Tiếu Thụ Lâm nói.

“Này còn sớm lắm”. Tiếu lão đại than thở.

“Nếu không liền lắp cái máy lạnh”. Bên cạnh, La Mông liền hỏi.

“Không muốn thứ đó”. Tiếu lão đại xua xua tay, tỏ vẻ không thích máy lạnh.

“Cha không dùng nó được, quạt thổi mạnh đều đau đầu”. Tiếu Thụ Lâm giải thích nói với La Mông.

“Ái chà, tuổi lớn rồi chính là không xài được”. Tiếu lão đại nói xong, lưu loát xách một giỏ lá rau cao khoảng một mét quăng vào trong thùng xe, trong tiệm La Mông và Tiếu Thụ Lâm liếc mắt nhìn nhau một cái, im lặng cười cười. Này còn không xài được? Vậy người già của nhà người khác còn muốn sống hay không đây?

Thu dọn xong cửa tiệm, thời gian cũng mới chưa tới chín giờ, Tiếu Thụ Lâm phải ở lại trong tiệm dạy những người tới đây học đan rổ, La Mông lái xe đưa Tiếu láo đại về Lò Rèn trước, lát nữa quay về, lúc trước khi đi, bọn họ thuận tiện lại gọi Lâm Xuân Ngọc ở tầng trên một tiếng, cũng đưa cô ta tới Ngưu Vương trang.

Hai ngày trước Lâm Xuân Ngọc đều là tự ngồi xe tới Ngưu Vương trang, La Mông nghĩ dù sao thời gian này anh và Tiếu Thụ Lâm cũng phải có người đưa Tiếu lão đại về nhà một chuyến, dứt khoát kêu cô ta cũng đi nhờ xe luôn.

Lâm Xuân Ngọc tới khiến Lưu Thải Vân và quản sự Trần đều cực kỳ cao hứng, Lưu Thải Vân lớn tuổi rồi, cả ngày bảo bà tính tiền lương cho người ta cũng đủ khó rồi, bà vẫn là sẵn lòng lột vỏ đậu linh tinh cùng mấy người già trong sân, bớt lo.

Quản sự Trần liền càng đừng nói rồi, từ sau lúc La Mông bỏ gánh nặng xuống, gã liền cái gì đều phải quản, nhưng trên Ngưu Vương trang ngay cả cái phòng kế toán đoàng hoàng đều không có, khiến gã quản sự này  làm tới khá vất vả.

“Sao rồi? Hai hôm nay ở Ngưu Vương trang làm vẫn ổn chứ?”. Sau khi Tiếu lão đại xuống xe, La Mông tiếp tục lái xe hướng Ngưu Vương trang, thuận tiện quan tâm một chút tình hình thích ứng của nhân viên mới.

“Đều rất tốt”. Lâm Xuân Ngọc đều đặc biệt hài lòng về các phương diện, công tác thoải mái, thức ăn lại ngon, có thể vừa trông con vừa làm việc không nói, mỗi sáng còn có đi nhờ xe, trên thế giới làm sao còn có công tác tốt như vậy chứ? Dù sao cô sống tới bây giờ vẫn là lần dầu tiên gặp được.

“Tốt, vậy cô làm tốt vào, có vấn đề gì cứ nói với tôi”. La Mông hào phóng nói.

“Cai này, ông chủ à……..”. Lâm Xuân Ngọc muốn nói lại thôi.

“Chuyện gì? Nói đi”. La Mông hỏi cô ta.

“Cũng không có chuyện gì”. Lâm Xuân Ngọc do dự một chút, cô cảm thấy có hơi ngại, nhưng mà nghĩ tới chồng mình, cô vẫn là quyết định mặt dày, “Chính là mỗi ngày tôi đi làm tại bên này, chồng tôi anh ấy ăn cơm chính là cái vấn đề, bên quản lí Vương bọn họ không bao cơm”.

Quản lí Vương trong miệng của cô, chỉ chính là Vương Đại Thắng, ông chú này, không thích nghe người ta gọi gã giám đốc Vương, cũng không thích nghe người ta gọi gã ông chủ, liền thích người ta gọi gã quản lí Vương, việc này mọi người của trấn Thủy Ngưu đều biết, nhưng mà chính là không mấy người bằng lòng kêu như vậy, quản lí quản lí gì chứ, ở vùng này của bọn họ, nghe lên thật là cực kỳ kỳ cục.

Hai hôm nay Lâm Xuân Ngọc ở trên Ngưu Vương trang ăn tới rất hạnh phúc, nhất thời có hơi hí hửng, liền sẽ không suy xét tới tâm tình của chồng cô, mỗi ngày về nhà đều là khen thức ăn của Ngưu Vương trang một hồi, tối qua cô đang nói tới trứng hấp phối cùng nước sốt đặc chế của Hầu mập trên Ngưu Vương trang, là trơn mềm ngon như thế nào, sau đó xảy ra vấn đề rồi.

“Sao em không hỏi xem bữa trưa bữa tối anh đều ăn gì?”. Vạn Lương Sơn nói xong liền đỏ hốc mắt.

“Này, anh đều ăn gì?”. Lâm Xuân Ngọc rất là chột dạ.

“Mì”. Vạn Lương Sơn nói xong liền trở lưng qua.

“Còn gì nữa?”. Lâm Xuân Ngọc lại hỏi một tiếng.

“Thức ăn nhanh”. Vạn Lương Sơn im ỉm hờn dỗi nói. Mấy ngày nay gã nhịn tới vất vả, vốn không muốn nhỏ nhen như vậy, chính là cô vợ này thật sự là hơi quá đáng, chỉ để ý chính mình ăn ngon uống ngon, căn bản là không quan tâm gã có ăn cơm hay không, lại ăn chút gì.

“Thân ái, em sai rồi”. (thân ái = honey = anh yêu = chồng yêu= xã yêu vấu)

“……..”. Vạn Lương Sơn không phản ứng cô.

“Thân ái, em thật sự biết ai rồi”.

“…….”. Vẫn là không phản ứng.

“Nếu không ngày mai em nói một chút cùng La Mông, xem có thể cũng cho anh tới chỗ bọn em ăn cơm hay không?’.

“Thật?”. Vạn Lương Sơn hấp hấp mũi, xoay người lại.

“Thật!”. Lâm Xuân Ngọc cam đoan.

“Em nói kiểu gì đây? Nếu không hay là thôi đi”. Chuyện này, nghĩ như thế nào đều có hơi ngại mở miệng.

“Yên tâm đi! Cứ giao hết cho em!”. Lâm Xuân Ngọc vỗ ngực ôm đồm nhiều việc.

“À, này quả thật cũng là một vấn đề”. Nghe xong lời nói của Lâm Xuân Ngọc, La Mông ngẫm lại, cảm thấy Vạn Lương Sơn luôn ăn cơm bên ngoài quả thật cũng không phải chuyện hay, dân dĩ thực vi thiên* mà, ăn đều ăn không ngon, làm sao có thể an tâm làm việc ở chỗ bọn anh chứ?

*dân dĩ thục vi thiên: dân coi ăn là trước hết, quan trọng nhất.

“Dạ, cho nên tôi chính là nghĩ vậy đó, có thể để anh ấy tới chỗ chúng ta ăn cơm không?’. Lâm Xuân Ngọc ngắm ngắm biểu cảm trên mặt La Mông, thật cẩn thận nói ý đồ của chính mình.

“Có phải hơi xa hay không?”. Vạn Lương Sơn chính là đi làm ở trấn trên đó.

“Không sao, mua một chiếc xe điện chạy, chưa tới hai mươi phút liền tới rồi”. Lâm Xuân Ngọc vội vàng nói.

“Vậy được, sau này bảo anh ta tới chỗ chúng ta ăn cơm”. Thêm một người thêm đôi đũa mà thôi, dù sao mỗi ngày người ăn cơm trên Ngưu Vương trang bọn anh cũng có nhiều như vậy, một mình gã ta cũng không đáng gì, sau này hai vợ chồng họ sinh hoạt làm việc ở trấn Thủy Ngưu, Vương Đại Thắng bao ở, anh liền bao ăn.

Vừa nghĩ như vậy, La Mông lại hối hận rồi, con bà nó, sớm biết vậy liền không nên cho không Vương Đại Thắng hai trái dưa hấu lớn đó! Hơn một trăm tệ đó, Tiếu Thụ Lâm phải đan bao nhiêu cái rồi mới có thể kiếm về lại số tiền này chớ?

Xe chạy tới tứ hợp viện, La Mông bảo Lâm Xuân Ngọc xuống xe trước, bản thân anh muốn đi bên ruộng lúa xem con cua. Lâm Xuân Ngọc ôm con xuống xe, nhìn thấy Hầu mập đi tới trước mặt, vội vàng liền nói với gã: “Hầu sư phó, phiền cậu trưa nay làm đồ ăn thêm phần một người, sau này chồng chị đều tới chỗ chúng ta ăn cơm”.

“Lão Chu đồng ý trồi?’. Hầu mập lúc này đang gặm dưa leo.

“Đồng ý rồi”. Lâm Xuân Ngọc cười nói.

“Ô…….”. Lúc này, bé con trong lòng Lâm Xuân Ngọc rầm rầm rì rì, như là muốn khóc.

“Ôi chao, tiểu Điền Điền, tới, chú ôm nào, lát nữa chú hấp canh trứng gà cho cháu ăn”. Hầu mập đem dưa leo trong miệng hướng ngoài miệng ngậm, răng rắc răng rắc, mấy ngụm liền gặm vào miệng rồi, giơ tay đón lấy bé con trong lòng Lâm Xuân Ngọc.

“Hi hi!”. Vạn Lương Sơn và Lâm Xuân Ngọc sinh ra tới nhóc ăn hàng, vừa nhìn thấy Hầu mập liền cao hứng tới cười cười khanh khách, hiển nhiên mấy ngày nay là nếm tới ngon ngọt rồi.

“Vậy làm phiền cậu rồi, đừng cho bé ăn đồ cứng quá”.

“Yên tâm đi, rất cẩn thận, chị đi phòng làm việc đi, Liễu Như Hoa chờ ở đằng kia kìa, cô ta đoán mệnh còn được, tính sổ sách quả thực có thể  muốn cái mạng của cô ta luôn”. Hầu mập nói xong, ôm Điền Điền đong đong đưa đưa bước đi, vừa đi còn vừa dỗ nó, nói: “Lát nữa chú liền hấp hai chén canh trứng gà, cháu một chen chú một chén……”.

“Hi hi!”. Nhóc ăn hàng vừa nghe tới ba chữ canh trứng gà liền cực kỳ cao hứng, nắm tay nhỏ vui tới không yên một chỗ được.

La Mông đi một vòng chung quanh ruộng lúa, con cua trong ruộng đều vẫn rất tốt, chính là lúa có hơi không tốt lắm, đám cua nhà anh nuôi thật có thể ăn, thứ có thể ăn trong mương trong ruộng đều ăn hết rồi, liền dùng càng cua cao cao kẹp lúa xuống ăn, lúa nước của nhà anh bây giờ còn chưa trổ đòng đòng nữa, căn bản không ăn ngon gì, bọn này chi phá hoại thôi.

Vì bảo vệ lúa, mấy ngày nay La Mông và Tiếu Thụ Lâm không chỉ có tăng lớn số lượng thức ăn, còn từ bên đập nước vớt không ít ốc  bỏ vào trong ruộng, con cua rất giỏi ăn ốc, dùng kìm cua cứng rắn của bọn nó kẹp một cái, vở ốc liền nát, lúc bọn nó ăn không hết, ốc cũng có thể sinh hoạt sinh trưởng trong ruộng lúa, sẽ không bởi vì thực vật dư thừa nhiều mà khiến cho nước ô nhiễm.

Sau khi bỏ ốc vào trong ruộng, tình huống lúa bị phá hoại liền giảm bớt rất nhiều, đáng tiếc chính là rất phí tiền, ốc nhà anh bán cho hai vợ chồng La Cảnh Lượng mở quán ăn tối ở trấn trên, một còn có thể bán mười tệ đó.

La Mông cân nhắc, sang năm nhất định phải phát động các dân làng nuôi ốc trong ruộng lúa nước, trước đây bọn họ trồng lúa đều phun nông dược, cho dù có trong ruộng lúa một ít ốc đồng, cũng căn bản không ai dám ăn, hiện tại đều không dùng nông dược phân hóa học rồi, ốc đồng lớn lên tự nhiên cũng là không tồi, dùng để cho cua ăn đó là tuyệt đối không thành vấn đề.

Xác nhận đám cua đều không óc vấn đề gì, tường phòng chạy trốn cũng không có lỗ hổng, sau đó La Mông lại lái xe đi trấn trên, cùng Tiếu Thụ Lâm cùng nhau làm thủ công bên ngoài mấy tiếng, cho tới thời gian ăn cơm mới cùng nhau trở về Ngưu Vương trang.

Dùng dây đai đan rổ dù sao không tính khó khăn, trong đó vấn đề dây thép phiền toái nhất bên La Mông cũng đều đã xử lý tốt rồi, mấy ngày nay người trấn trên học đan rổ cũng đều dần dần lên tay rồi, còn có người cá biệt học chưa xong, buổi chiều buổi tối liền làm việc cùng người đã học xong, vừa làm vừa trao đổi và vân vân, có cái vấn đề gì, có thể chừa tới sáng hôm sau lại đi tìm Tiếu Thụ Lâm hỏi.

Cứ như vậy, buổi chiều buổi tối La Mông và Tiếu Thụ Lâm liền có thể không đi trấn trân, mỗi sáng sau khi bán rau xong làm mấy tiếng thủ công bên ngoài, thời gian của buổi chiều buổi tối như cũ do chính bọn họ chi phối.

Trưa nay cơm nước xong, Tiếu Thụ Lâm liền nói muốn lên núi chặt trúc, La Mông nhớ tới sáng nay Tiếu Lão đại nói câu nói kia, cũng biết tâm tư của cậu ta, liền nói đừng, tới nhà cũ bọn họ chặt.

Một mảnh rừng trúc bên nhà của của nhà La Mông cũng có chút tuổi rồi, trước đây ông La còn thường thường chặt mấy cây làm cái sọt đòn gánh và vân vân, mấy năm nay đã rất ít chặt rồi, cây trúc trong rừng trúc cũng liền năm này qua năm khác phát triển rậm rạp.

Lúc bên Ngưu Vương trang của La Mông cần dùng trúc, bình thường cũng đều là lên núi chặt trúc, hiện tại Tiếu Thụ Lâm muốn làm chiếu trúc,  anh liền nhớ tới một mảnh rừng trúc này, bởi vì ở gần nhà của ông La, Lưu Xuân Lan, bình thường cũng không thiếu được nước linh tuyền thấm nhuần, bây giờ không biết bộ dạng có tốt hơn so với trúc nơi khác hay không.

Rừng trúc rất rậm rạp, chặt trúc rất khó, Tiếu Thụ Lâm phải trèo lên cây trúc trước, chặt sạch các cành trúc rậm rạp này, sau đó mới tuột xuống cùng La Mông cùng nhau chặt trúc xuống, kéo ra khỏi rừng trúc. Bản lĩnh trèo cây trúc của La Mông không tới nơi tới chốn, đành phải trợ thủ cho Tiếu Thụ Lâm, dọn dẹp một chút cành trúc rơi xuống và vân vân.

“Đang làm gì đó? Hôm nay sao lại muốn chặt trúc vậy?”. Ông La xách ống điếu  tại bên cạnh nhìn.

“Cha, gần đây thời tiết nóng, buổi tối cha mẹ ngủ ngon chứ?’. La Mông hỏi cha mình.

“Vẫn được, cái nhà cũ chúng ta, đã tính mát mẻ rồi, nghe nói trấn trên người ta ở nhà gạch, không máy lạnh đều ngủ không ngon”. Gần đây Ông La và Lưu Xuân Lan cũng không bận rộn giống như trước vậy, có đôi khi đi trong tiệm của La Hồng Phượng ngồi một chút, cũng sẽ tán gẫu cùng người trấn trên.

“Trấn trên chúng ta đều còn tốt đó ạ, chỗ chúng ta cao hơn mặt biển, mùa hè liền mát mẻ hơn so với nơi khác”. La Mông ôm cành trúc kéo ra ngoài rừng trúc, Tiếu Thụ Lâm còn trèo trên cây trúc chặt cành trúc “rắc rắc”

“Chậc, vậy nóng thành cái dạng gì a? Còn để người ta sống không chớ?"”. Tiếu lão đại thở dài.

“Người ta quen rồi”. La Mông cười cười, nói.

“Trời nóng quá, xem xem có thể đan mấy cái chiếu mát mẻ một chút hay không”. La Mông đáp lời.

“Hắc, liền hai đứa, còn muốn đan chiếu?”. Không phải ông La khoác lác, liền tay nghề của La Mông và Tiếu Thụ Lâm bọn nó thật đúng là chưa đủ trình, công việc của Tiếu Thụ Lâm nhưng thật ra làm tới không tệ, chính là trụ cột rất nông, dùng dây đai đan rổ còn được, muốn đan chiếu trúc, vậy còn hơi sớm.

“Đan ra nếu dùng tốt, tới khi đó cũng làm một cái cho cha và mẹ”. La Mông thật cũng không so đo cùng cha anh.

“Chúng ta nghĩ muốn sẽ tự làm”. Ông La chậm rì rì hút thuốc, thầm nghĩ hai thằng nhóc này cần phải đụng tường mới có thể biết chính mình rốt cuộc có mấy cân mấy lượng, mới vừa mèo quào hai ba cái, liền coi chính mình là cao thủ rồi?

La Mông và Tiếu Thụ Lâm chặt bảy tám cây trúc trên Ngưu Vương trang, để cây trúc ở bóng râm hong khô trước, sau khi hai người trải qua một phen trao đổi, lên mạng mua một cái khoan điện mini, mấy mét vải cotton 100%, còn có một cuộn dây ni lông độ dày thích hợp về.

Hai người bọn họ dự kiến, lấy tay nghề hiện tại của bọn họ, muốn đan ra chiếu trúc đó quả thật là rất khó, hơn nữa năm nay thời tiết nóng, bọn họ lại đều không có lắp máy lạnh, chiếu mỏng đó là có hơi không đủ dùng rồi, chiếu trúc dày một chút liền rất tốt.

Làm chiếu trúc đơn giản không ít so với chiếu mỏng, nhưng mà yêu cầu cao đối chất liệu, bởi vì là dùng cả một miếng trúc xâu lại, nếu chất liệu của cây trúc không tốt, liếc mắt một cái liền có thể nhìn ra rồi, không giống như là thanh trúc mỏng làm thành chiếu và dùng nan trúc đan thành chiếu, cho dù tài liệu kém một chút, sau khi gia công cũng liền rất khó nhìn ra.

Ở dưới dẫn dắt của Tiếu Thụ Lâm, bọn họ đầu tiên là chặt trúc thành đoạn dài ngắn cố định, sau đó lại chẻ từng đoạn từng đoạn ra, cẩn thận mài nhẵn thành miếng trúc chỉnh tề, bề rộng mỗi một miếng trúc khoảng chừng đều bốn năm cm, độ dày khoảng một cm.

Sau đó bọn họ khoan bên hông miếng trúc, dùng dây ni lông xâu bọn nó thành một tấm, lại dùng vải cotton 100% bọc viền, lại trải qua rửa sạch phơi nắng, lúc này mới đem hai tấm chiếu trúc làm xong đầu tiên phân biệt đưa cho bên Tiếu lão đại và ông La.

“Thứ này cũng có thể coi là chiếu trúc?”. Lúc ông La nhận được chiếu trúc của con trai đưa tới, là nói như vậy.

Buổi tối lúc hai ông bà về phòng ngủ, Lưu Xuân Lan liền lải nhải: “Cái này sao không coi là chiếu chứ? Trưa nay tôi nằm một chút, mát mẻ khỏi phải nói”.

“Chính là xuyên thủng mấy miếng trúc liền nói là chiếu, ối chao, người hiện tại thật đúng là biết bớt việc ghê”. Ông La vừa lầm bầm vừa đi hướng trên giường.

“Ông quản nó làm như thế nào làm gì, dùng tốt là được”. Năng lực tiếp nhận của Lưu Xuân Lan đối sự vật mới hiển nhiên liền mạnh hơn so với ông La.

“Cai này cứng ngắc, dùng tốt chỗ nào?’. Ông La trở người.

“Chê cứng, hôm nào bảo con trai mua một cái giường Simmons* cho ông”. Lưu Xuân Lan giũ cái mền, tắt đèn ngủ.

giường Simmons

“Mua thứ đó làm cái gì?”.

“…….”

Vừa nhắm mắt, ông La liền vừa ngủ liền ngủ thẳng tới trời sáng trưng, sờ sờ cái chiếu dưới người, vẫn là mát lạnh, ông ngáp một cái, nói với Lưu Xuân Lan, “Là rất mát đó, lát nữa  bà nói với con, bảo bọn nó đều làm một cái cho Hồng Phượng,  Mĩ Tuệ, Mĩ Linh.

“Sao ông không tự đi nói?”. Lưu Xuân Lan lười phản ứng ông ấy, ngày hôm qua sao lại nói vậy với con trai chứ?

“Tự nói thì tự nói”. Ông La cũng không van xin vợ, rất kiên cường đáp lại một tiếng, cầm điếu cày đi xuống lầu trước.

“Chuyện này, mở miệng kiểu gì đây?’. Sáng ngày này, ông La ăn sáng xong liền ngồi xổm cửa nhà mình hút thuốc lào.
Bình Luận (0)
Comment