Ngưu Nam

Chương 164

Nếu quyết định muốn tuyển nhân viên mậu dịch quốc tế, La Mông không kéo dài, hôm sau liền lên mạng đăng một gợi ý tuyển nhân viên, cũng chính là chiều cùng ngày, liền có người tơi Ngưu Vương trang tới tìm La Mông phỏng vấn.

Tới là một cô gái vóc người trung bình, hơi mập, tóc ngắn, đeo một cái kiếng cận, mặc đồ công sở, có vẻ cực kỳ giàu kinh nghiệm. La Mông cầm lấy sơ yếu lịch lịch của cô ta nhìn một cái, mười mục toàn năng, chỉ là ngoại ngữ đều biết năm loại rồi, trước đó cũng là làm mậu dịch quốc tế ở thành phố ven biển, năm ngoái sự kiện bách độc phổ vừa náo động, cô gái này nóng đầu liền từ chức về nhà.

Ở Đồng thành khó tìm công tác mậu dịch quốc tế, cô liền làm nghề tự do một năm, lên mạng làm phiên dịch cho người ta, sáng nay anh họ cô vô cùng lo lắng gọi điện thoại qua cho cô: “Ngưu Vương trang tuyển nhân viên mậu dịch quốc tế, em nhanh tới đi!”. Vì thế, cô gái kêu Thanh Viện này liền tới Ngưu Vương trang.

“Chỗ tôi tiền lương không cao, lương mỗi tháng liền một ngàn rưỡi tệ, cô xem cô có thể chấp nhận không?”. Tuy rằng cô gái này nhìn qua như là một nhân tài, nhưng mà tiền lương của Ngưu Vương trang bình thường không cao, cho dù có La Mông có lòng tăng lương lên một chút cho cô, cũng phải suy xét cảm nhận của những người khác, hơn nữa nếu đồ nhà bọn anh bán được, trích phần trăm vẫn là rất khả quan.

“Đương nhiên, tôi chủ yếu cũng là phải xem trích phần trăm”. Đại khái là do giao tiếp khá nhiều cùng người nước ngoài, cô gái này nói chuyện cực kỳ ngắn gọn trực tiếp.

“Trích phần trăm là nếu ấn ba phần trăm của mức tiêu thụ tính, nếu như là khách hàng bên chúng ta giao cho cô kéo tới, vậy chỉ có một phần trăm. Thử việc là ba tháng, nếu ba tháng không có đơn đặt hàng, chính là thử việc không thông qua, cô có thể chấp nhận không?”.

“Không có khả năng ba tháng sẽ không có đơn đặt hàng”. Cô gái cười tới cực kỳ tự tin, tựa hồ ngay cả trên mắt kiếng dều lóe ra ánh sáng chắc chắn.

“Hử?”. La Mông rất tò mò tự tin của cô ta là tới từ đâu.

“Tôi đều từng mua giày và hộp giày các anh bán rồi, cảm thấy cực kỳ hài lòng, hai ngày nay sau khi tôi bắt đầu đi làm, liền sẽ sắp xếp một phần tư liệu phân biệt gởi cho khách hàng từ trước của tôi, trong bọn họ sẽ có người cảm thấy hứng thú”. Thanh Viện nói.

 “Vậy liền tốt”. La Mông thầm nghĩ, người này quả nhiên là một nhân tài. “Hiện tại vẫn là trọng điểm đẩy mạnh tiêu thụ hàng dây đai đan, nguồn cung cấp của giày khá căng”.

Văn phòng của Thanh Viện liền trong phòng nhỏ đầu cầu thang tầng hai, gian phòng nhỏ này là La Mông dành ra cho Lưu Thải Vân làm sổ sách trước nhất rồi, sau đó lần lượt lại tới Trần Kiến Hoa và Lâm Xuân Ngọc, đều bị bố trí ở trong này, hiện tại lại thêm một nhân viên mậu dịch quốc tế rồi.

Về phần ký túc xá, La Mông liền sắp xếp một căn phòng nhỏ độc lập cho cô ta, ăn cơm tự nhiên cũng là ở Ngưu Vương trang, toàn bộ thời gian đi làm liền giống như Lâm Xuân Ngọc.

Chớp mắt thời gian liền bước vào cuối tháng tám, bên Mã Từ Quân còn chưa có tóm được Ngưu Bối Phong cho La Mông, theo Tiếu lão đại nói, là bên Vĩnh Thanh có mấy người thấy trấn Thủy Ngưu hai năm nay phát triển tốt, cũng có chút động tâm, nhưng mà lại không có định chủ ý muốn đầu tư ở bên cạnh, còn đang trong do dự, lần này La Mông muốn bao Ngưu Bối Phong, sau lưng còn có người ngáng chân.

Nhưng mà vấn đề này thật cũng không lớn, tranh luận giằng co mấy ngày, vùng núi này rốt cuộc vẫn là của La Mông, chủ yếu là có người cá biệt xấu bụng, muốn nâng giá bao núi lên, chính mình không quyết đoán bao núi, còn không muốn cho cho La Mông chiếm hời, tốt nhất là có thể quấy phá chuyện này hỏng bét, ngày nào đó bọn họ quyết định muốn bao núi, núi này còn ở đằng đó chờ nha.

Từ phía Vĩnh Thanh để lộ ra tới tiếng gió (tin đồn), một mẫu vùng núi bọn họ là muốn ấn hai mươi tệ cho La Mông bao, bên La Mông tự nhiên là không thể đồng ý, Ngưu Bối Phong độ dốc lớn thổ nhưỡng cũng không phì nhiêu, rất ít có địa phương thích hợp gieo trồng hoa màu, lúc trước giá nhận thầu Ngưu Vương trang của anh mới mười hai tệ một mẫu, đây mới là giá bình thường nhận thầu núi hoang của vùng bọn họ.

Vì chuyện này, hai ngày trước ông cụ họ Mã tới Vĩnh Thanh tìm một người quen cũ của ông uống một tách trà, ông lão thể diện lớn, ông vừa ra ngựa, việc này cơ bản liền trần ai lạc định rồi*. Phí nhận thầu vẫn ấn mười hai tệ một mẫu tính, tuy rằng điều kiện địa hình đối lập Ngưu Vương trang, giá này là hơi cao một chút, nhưng La Mông cũng đồng ý rồi, anh cũng có yêu cầu, chính là thời hạn nhận thầu phải là bảy mươi năm.

*trần ai lạc định: mọi việc coi như đã xong, đã kết thúc rồi.

Vì chuyện bao núi này, mọi người trước trước sau sau đều ra không ít sức, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, hợp đồng đầu tháng chín có thể định ra, đương nhiên, tới khi đó nhận thầu nhận thầu của La Mông cũng phải đúng hạn, tổng cộng một vạn hai ngàn bảy trăm ba mươi (12.730) mẫu vùng núi, phí nhận thầu hàng năm là hơn mười lăm vạn hai ngàn bảy trăm (152.700),trả ba năm một lần, tới khi đó anh sẽ chuẩn bị gần bốn mươi sáu vạn (460.000) phí nhận thầu.

Qua hai ngày bên Vĩnh Thanh sẽ có chuyên gia tới đây cùng La Mông đồng thời xác nhận phạm vi nhận thầu vùng núi, trong đó người của làng Thượng Thủy tới khi đó cũng sẽ có mặt, nơi nào là thuộc về làng Thượng Thủy, tới khi đó sẽ khoanh riêng ra, La Mông còn cần tiến hành thương nghị một lần cùng bọn họ.

“Con chạy! Cho con lại chạy!”. Sáng nay bọn La Mông đang ở trong tiệm làm thủ công, La Mĩ Tuệ và La Hồng Phượng một trước một sau liền chạy tới trên đường cái cửa tiệm bọn họ.

“Mẹ đừng đuổi theo nữa được không?”. Lúc này La Mĩ Tuệ đứa nhỏ xui xẻo này vẻ mặt đau khổ, hôm nay tình huống này nếu như bị tóm về, không thể thiếu phải ăn một chút măng xào thịt (ăn roi ế).

“Còn chạy! Con có nhìn đường hay không?”. Mặc dù trên đường cái của trấn Thủy Ngưu không thể gọi ngựa xe như nước, nhưng thường xuyên cũng có một chiếc xe máy xe điện gào thét chạy qua.

“Con  có nhìn đường”. La Mĩ  Tuệ vừa chạy vừa quay đầu lại nhìn mẹ bé tới chỗ nào rồi.

“Còn không mau mau trở về cho mẹ? Hiện tại giỏi quá rồi, dám bắt nạt bạn học, xem mẹ sau này còn cho con học võ nữa không?”. Con gái mình tính nết mỗi ngày càng cởi mở, La Hồng Phượng cũng cảm thấy rất cao hứng, nhưng có đôi khi chính là rất cứng đầu, nhiều lần tức giận đến cô giậm chân.

“Con không bắt nạt nó”.

“Không bắt nạt thằng bé? Khâu Tiểu Đồng người ta sao lại khóc?”.

“Máy bay nó bị hư thôi”.

“Đó còn không phải con làm hư sao?”.

“Con chỉ kéo một cái!”.

“Con rãnh rỗi kéo nó làm gì?”.

“Con liền muốn nó cho con chơi một chút?”.

“À, thằng bé không cho, con liền ra tay cướp hả? Con trưởng thành là muốn làm lưu manh lăn lộn xã hội hả?”. La Hồng Phượng tức tới hận không thể đánh con một trận.

“Con chỉ kéo một cái!”. La Mĩ Tuệ  vẫn cảm thấy chính mình rất oan ức.

Hai mẹ con này người nói người đáp, rất nhiều chủ tiệm hai bên ngã tư đường đều đi ra ngoài xem náo nhiệt, La Mông cũng đi ra ngoài, nhìn thấy trên đường thật sự rất nhiều xe, liền vẫy tay muốn gọi La Mĩ Tuệ tới, con bé này còn không chịu, bởi vì lúc này La Mĩ Tuệ không xác định La Mông rốt cuộc sẽ đứng ở bên nó hay là bên mẹ nó.

La Mông bất đắc dĩ, đành phải bảo Tiếu Thụ Lâm giúp một chút, xách con bé từ đầu kia đường về, La Mĩ Tuệ dù có thể chạy, ở trước mặt Tiếu Thụ Lâm vẫn là non chút.

“Chuyện là sao?”. Hai mẹ con này vào trong tiệm, La Mông liền hỏi La Hồng Phượng.

“Con nhóc này bây giờ chị không quản được rồi”. La Hồng Phượng chạy một đường theo La Mĩ Tuệ, chạy tới thở hồng hộc, lúc này thấy con bé bị túm về, cuối cùng là thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Thì ra sáng nay Lưu Xuân Lan và ông La đưa Mĩ Tuệ, Mĩ Linh tới tiệm bán đồ ăn sáng, La Hồng Phượng thấy giờ này khách trong tiệm cũng không nhiều rồi, bảo hai chị em ở trong tiệm chơi thêm một lát, giữa trưa tự cô dẫn bọn nó về, bảo cha mẹ đi về trước.

Đúng lúc trong tiệm bọn họ lại có một đôi mẹ con tới, cậu bé và La Mĩ Tuệ là cùng một nhà trẻ, cha cậu bé vừa mới mua cho cậu bé một cái máy bay điều khiển, cậu bé thích vô cùng, tới đâu đều mang theo. La Mĩ Tuệ thấy cũng muốn chơi, người ta không cho, con bé này trực tiếp liền ra tay, kết quả máy bay hư, cậu bé khóc, La Hồng Phượng quát con bé một tiếng, con bé La Mĩ Tuệ kia liền chạy rồi.

La Hồng Phượng một mặt tức cực kỳ, một mặt lại sợ bên ngoài xe rất nhiều con bé gặp chuyện không may, một đường chạy theo này, liền tới bên La Mông.

“Cháu xem cháu đêu làm những gì này?”. La Mông vỗ vỗ cái ót của cháu gái.

“Cháu liền muốn nhìn một cái”. Nó chính là nhất thời không kiềm được ác ma nhỏ trong lòng của chính mình, ai nghĩ tới máy bay liền dễ dàng hư như vậy, Khâu Tiểu Đông dễ khóc như vậy, mẹ nó còn đuổi nó chạy khắp đường.

“Vậy bây giờ cháu biết sai rồi?”. La Mông hỏi cô bé.

“Rồi ạ”. La Mĩ Tuệ cúi đầu.

“Biết sai rồi định làm sao đây?”. La Mông lại hỏi.

“Làm sao ạ?”. Cô nhóc nhìn về phía cậu nó.

“Làm sai đương nhiên phải gánh vác sai lầm nha”. La Mông nói với cô bé.

“Gánh vác thế nào ạ?”. La Mĩ Tuệ vò mẻ không sợ nứt* ngồi xuống cái ghế bên cạnh, làm sai ngoại trự bị mắng bị đánh còn có thể gánh vác thế nào chớ?

*vò mẻ không sợ nứt: (nguyên văn: phá quán tử phá suất):dù sao chuyện này cũng đã xảy ra rồi thì cứ kệ nó thôi, chả sợ gì, đồ đã hư rồi thứ cứ kệ nó

“Cháu làm hư máy bay người ta, không định mua cái mớii đền cho cậu bé ấy à?”. La Mông hỏi.

“Mẹ nói mẹ mua”. La Mĩ Tuệ nhìn nhìn mẹ nó, mới nãy nó đều nghe hết lời La Hồng Phượng ở trong tiệm nói với Khâu Tiểu Đông.

“Cháu làm hư đồ, dựa vào cái gì bắt mẹ cháu mua? Tự mình mua!”. La Mông cảm thấy cháu gái nhà mình cũng là lúc phải quản một chút rồi, lúc đầu bọn nó còn sợ sệt, người cả nhả liền đều nuông chiều, bất tri bất giác, này đều có thể lật tung mái nhà rồi.

“Cháu không có tiền……”.

“Không có tiền có thể kiếm tiền từ chỗ cậu, giúp cậu lột hạt sen”.

“Một cân bao nhiêu tiền ạ?”. Con bé lớn rồi, cũng biết phải hỏi giá tiền công.

“Một cân hai tệ”.

“…….”. La Mĩ Tuệ không nói, cúi đầu không biết suy nghĩ cái gì.

“Làm sai phải gánh vác sai lầm, làm người liền phải đường đường chính chính, đừng chuyện gì đều trốn ở sau lưng mẹ cháu, chính mình liền không lo lắng nữa, chịu mắng hai câu liền xong rồi…….”. La Mông thấy bộ dáng con bé có chút  dầu muối không ăn, nhịn không được lại dạy bảo.

“Cháu không phải không lo lắng”. La Mĩ Tuệ oan uổng, bị mắng làm sao không lo lắng?

“Được được, cháu không phải không lo lắng, vậy nếu cháu nếu có thể tự gánh vác sai lầm của mình, mẹ cháu liền bớt lo”.

“Vậy được rồi”. La Mĩ Tuệ nhìn nhìn La Mông, lại nhìn nhìn La Hồng Phượng: “Sau khi gánh vác sai lầm còn phải bị mắng không ạ?”.

“…….”. La Mông nhìn về phía chị anh.

“Có thể mắng ít mấy câu”. La Hồng Phượng hất hất cằm, nói.

“!”. La Mĩ Tuệ như bà cụ non thở dài một hơi, có thể mắng ít mấy câu cũng là tốt rồi.

“Lần tới gặp Khấu Tiểu Đồng nên làm sao?”. La Mông lại hỏi cô bé.

“Nói xin lỗi ạ”. La Mĩ Tuệ uể oải nói.

“Đúng, làm sai phải xin lỗi”. La Mông sờ sờ ót của cháu gái.

“Nếu cậu ấy không chịu thì sao?”. Lo lắng của La Mĩ Tuệ cũng không phải không đạo lý, hồi đi học nó liền đạp gãy một cây chì màu của Khâu Tiểu Đông, thằng này suốt một tuần cũng không phản ứng nó.

“Còn có thể làm sao? Sau này cháu liền ít đi một người bạn”. La Mông cũng không có dự định phải khiến cháu gái làm vạn người mê, quan hệ giữa trẻ con tốt iền tốt, không tốt liền không tốt, chỉ cần không bị cô lập là được.

Mấy ngày sau, sáng sớm mỗi ngày La Mĩ Tuệ liền phải cùng Lưu Xuân Lan và ông La cùng nhau tới Ngưu Vuong trang, sau đó xách một rổ hạt sen nguyên vỏ về từ từ lột vỏ, La Hồng Phượng nói với cha mẹ, bảo bọn họ đừng giúp nó.

“Mĩ Tuệ, bọn mình đi ra ngoài chơi đi”. Con nít trong làng tới đây gọi, bởi vì hai chị em La Mĩ Tuệ và La Mĩ Linh có thể trèo cây lại có thể trèo cây trúc, mọi người đều sẵn lòng gọi hai cô bé cùng chơi.

“Không được nha, tui đang gánh vác sai lầm mờ”. La Mĩ Tuệ thở dài cái, cảm giác hạt sen trong rổ giống như là vĩnh viễn cũng lột không hết vậy.

“Lần tới chị dừng làm hỏng đồ nhà người ta nữa”. La Mĩ Linh giúp La Mĩ Tuệ cùng nhau gánh vác nghiêm trang dạy bảo chị nó.

“Biết rồi, lần sau tới luotj em làm sai, chị cũng giúp em kiếm tiền”.

“Em mới sẽ không làm sai”. La Mĩ Linh vừa nói thầm, vừa dùng một cây tăm trúc đâm tim sen ra, đặt ở trong một cái dĩa trên cái ghế bên cạnh, thứ này phơi khô, cậu nó cũng muốn cầm bán lấy tiền.
Bình Luận (0)
Comment