Ngưu Nam

Chương 192

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Trời ơi! Đám khỉ kia!”. Sáng nay trời vừa sáng, trong một gia đình trên trấn Thủy Ngưu liền phát ra một tiếng thét kinh hãi, tiếp theo chính là chi chi chi loảng xoảng một trận vang lên, theo sau một đám khỉ thoát ra đầu đường, đằng sau còn có một ông cụ vung chổi chửi bới xua đuổi.

“Đây là làm sao vậy?”. Sáng sớm mọi người đều đi ra xem tới cùng là sao.

“Đám súc sinh tìm chết này! Đều uống sạch rượu dương mai rượu cẩu kỷ ông đây ngâm!”. Ông cụ cầm chổi tức giận cực kỳ.

Mớ cẩu kỷ và dương mai này, nhưng là ông tốn không ít tiền riêng, khó khăn mới từ trong tiệm La Mông mua, ngâm rượu chính ông bình thường cũng không nỡ uống nhiều, chỉ có ở lúc chạng vạng mỗi ngày cơm nước xong, mới rót một ly nhỏ ra chậm rãi nhấm nháp, không nghĩ tới chừa tới chừa lui, cuối cùng thế nhưng chừa tới trong bụng đám khỉ này.

“Ôi chao, ông cũng bất cẩn quá, hiện tại buổi tối nhà chúng tôi đều phải đóng cửa sổ ngủ”. Bên cạnh liền có người nói.

“Đêm qua tôi ngủ tới nửa đêm cảm thấy bí bức, liền thức dậy mở cửa sổ”. Trong lòng ông cụ khổ không nói nổi.

Gần đây cẩu kỷ trên Ngưu Vương trang cũng sắp hết mùa rồi, có thể mua được hay không còn khó nói, dương mai liền càng không hi vọng, năm tới cũng không nhất định có thể lại mua được, trên Ngưu Vương trang tổng cộng liền có bấy nhiêu cây dương mai thôi, trấn trên bọn họ, trấn Vĩnh Thanh, người nhiều như vậy như hổ rình mồi không nói, bên Đồng thành còn có một cái Mã Từ Quân nữa, tới khi đó người ta một câu bao hết, bọn họ liền đều xong.

“Đám khỉ này cứ như vậy không thể được, ngày hôm qua tại đằng trước tiệm hớt tóc, còn có đứa bé bị bọn nó cướp bánh quy, chậc, mấy cái bánh quy không đáng gì, khiến đứa bé sợ tới mức oa oa khóc lớn”.

“Không thể mang bọn nó đi sở thú hả?”.

“Nghe nói không phải giống quý giá gì, người ta không hiếm lạ”.

“Vậy làm sao đây? Vẫn thế này cũng không được?”.

“Tôi nói mấy người đừng hở cái là cho bọn nó đồ ăn, mấy người càng cho, bọn nó càng đòi hỏi, dứt khoát đều đừng cho, khiến bọn nó sau này đừng chạy tới chỗ chúng ta nữa”.

“Này cũng không được, nghe nói hiện tại trên núi đều không có gì ăn, nếu đều không cho, này không phải trơ mắt để bọn nó đói chết à?’.

“Cho cũng được, mang lên trên núi, dù sao chính là đừng để bọn khỉ xuống núi”.

“Này sao có thể được chớ, bình thường cho một chút chính là tiện tay, thật mang lên trên núi, mấy người sẵn lòng tốn sức vậy chớ?’.

“Ông đây nuôi con chó!”. Ông cụ bị trộm rượu đột nhiên lớn tiếng nói một câu, sau đó xách chổi, xoay người đi về.

“Nuôi chó tốt nha!”. Mọi người bừng tỉnh đại ngộ, không thích khỉ ngay tại trong nhà nuôi con chó, ngày thường thích cho khỉ ăn, nên cho ăn thế nào vẫn làn cho ăn thế ấy, ai cũng không ảnh hưởng ai. Về phần cuối cùng rốt cuộc là khỉ bị chó của trấn trên cưỡng chế di dời, hay là chó của trấn trên bị đám khỉ bắt nạt, thì phải là chuyện sau này.

“Gâu!”. Ông cụ này quả thực có chút phương pháp, ngày hôm qua bị đám khỉ trộm sạch rượu yêu của ông, ngày hôm sau liền thông qua quan hệ của con rể ông, dẫn một con quân khuyển (chó quân đội) vừa mới xuất ngũ về, Đại Hắc Bối này uy phong lẫm liệt đứng trong sân nhà họ, đừng nói khỉ, người lớn con nít đều phải nhượng bộ lui binh.

Sáng hôm nay Bé Khỉ bị La Mông khiêng trên vai, người một nhà cùng đi trấn trên, hiện giờ Bé Khỉ đã không sợ người lạ lắm, La Mông quyết định dẫn bé đi ra ngoài nhiều một chút, mấy ngày nay, mỗi ngày buổi sáng thu trái hồng đều phải dẫn bé theo.

“Hô…….”. La Mông vừa mới thu mấy sọt trái hồng, Bé Khỉ liền kinh hô một tiếng, vài cái từ trên vai anh leo xuống, chui vào trong lòng anh.

“Sao?”. La Mông vỗ vỗ lưng của bé.

“Bé con này tay chân cực kỳ linh hoạt”. Người bên cạnh bán trái hồng nhìn thấy cũng cảm thấy ngạc nhiên.

“Grừ……Gâu gâu gâu! Gâu gâu!”. Lúc này, không biết từ đâu toát ra con chó đen lớn, ở địa phương cách La Mông không xa, sủa liên tục đối Bé Khỉ trong lòng anh.

“Đây là chó của nhà ai vậy?”. La Mông cũng ý thức được tính nghiêm trọng của tình thế, lấy tài nghệ của anh, tuyệt đối không phải đối thủ của con chó này, hàng này nếu nó nhào tới đây cắn chính mình một cái, này cắn còn không phải cắn uổng công, cuối cùng nhiều nhất để chủ chó dẫn anh đi tiêm vắc-xin phòng bệnh chó dại lại đưa thêm chút tiền tổn thất tinh thần, anh lấy tiền đó làm gì?

“Tam Mao ơi!”. Lúc này, một cái đầu ngõ bên cạnh, một ông lão vội vàng chạy ra, ông một tiếng gọi này, con chó kia cũng không nhúc nhích, nhưng vẫn là gắt gao nhìn chằm chằm Bé Khỉ trong lòng La Mông.

“Có chuyện gì vậy với con chó nhà ông vậy?”. La Mông hỏi ông lão kia.

“Ta cũng không biết, Tam Mao là quân khuyển xuất ngũ, con rể ta mang về cho ta đuổi khỉ, mới nãy vẫn tốt, lúc này cũng không biết làm sao?”. Ông lão cũng không nghĩ ra, chiều hôm qua chó này liền tới nhà ông, trừ bỏ lúc ở giữa có một hồi đuổi khỉ, lúc khác khá ngoan ngoãn, lúc này sao sủa lớn đối cha con lão Chu vậy?

“Mày thấy bọn tao lớn lên giống khỉ sao?”. La Mông moi Bé Khỉ vùi trong lòng anh ra, để chó chăn cừu Đức “(ở Việt Nam còn gọi là chó Berger) yêu nghề  này nhìn rõ.

chó Berger

cho-bec-gie“Đúng nha Tam Mao, mày nhìn nhầm rồi, chúng ta trở về đi”. Ông lão cũng khuyên theo, một con chó lớn như vậy, nếu bản thân nó không nhúc nhích, ông lão ông thật đúng là không có biện pháp.

“Ô…….”. Đại Hắc Bối cũng mơ hồ rồi, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Bé Khỉ hồi lâu…….. Không đúng! Này nhất định là quỷ kế của kẻ địch!

“Gâu! Gâu gâu gâu!”.

“Chuyện gì vậy?”. Lúc này Tiếu Thụ Lâm cũng đi ra từ trong tiệm, mới nãy gã chợt nghe tới động tĩnh, chính là bên trong người nhiều quá, một lát cũng không rút người ra được.

“Chó này cũng không biết sao lại thế này”. La Mông cuối cùng đợi được cứu binh rồi.

“Hắc!”. Tiếu Thụ Lâm thét to một tiếng, tiện tay liền từ bên cạnh cầm lấy một cái đòn gánh.

“Grừ……”. Quân khuyển xuất ngũ kêu Tam Mao này cũng cảm nhận được cảm giác áp bách tản mát ra từ trên người của Tiếu Thụ Lâm, biết chính mình là gặp phải cao thủ rồi, nhưng mà sứ mệnh hoàn thành nhiệm vụ làm cho nó nửa điểm đều không có lùi bước, ngược lại bày ra một bộ tư thái càng thêm hung hãn.

Ngay tại lúc song phương giằng co không xong, cách đó không xa đột nhiên truyền tới một tiếng: “Tam Mao! Trở về!”.

“Ô…….”. Tam Mao cho rằng chính mình làm đúng.

“Trở về!”. Người nọ lại hô một tiếng.

“……”. Tam Mao cuối cùng lại liếc mắt nhìn Bé Khỉ một cái, lúc này mới rốt cục xoay người đi rồi.

“Ai nha, may mắn con tới rồi”. Ông lão cũng là thở dài nhẹ nhõm một hơi theo.

“Ba, ba phải nhớ kỹ, đừng thương lượng cùng nó, trực tiếp hạ mệnh lệnh, biết không?”. Người tới mặc quân trang phẳng phiu, tươi cười đầy mặt nói chuyện cùng ông lão.

“Ta làm sao nhớ rõ nhiều như vậy? Ai nha, vừa rồi thật sự là cực kỳ nguy hiểm, nếu không con dứt khoát mang Tam Mao về đi, ta sợ nuôi không được”. Ông lão cảm thấy khí thế của chính mình hoàn toàn trấn không được quân khuyển xuất ngũ uy phong lẫm liệt này.

“Không sao, ba, nó cũng chính là sủa một chút, sẽ không đả thương người”. Người đàn ông nói, lại nhìn thoáng qua đứa bé trong lòng La Mông, quả thật là đứa bé con, hôm nay Tam Mao là chuyện gì xảy ra?

“Nhưng nếu như cắn khỉ, này cũng rất nghiệp chướng”. Hôm trước ông lão chính là nhất thời tức giận, quyết định phải nuôi một con chó lớn xua đám khỉ này, chính là hiện tại vừa nghĩ lại, ông lại có chút hối hận rồi.

“Chúng ta không hạ mệnh lệnh nó cũng sẽ không cắn khỉ, yên tâm đi, Tam Mao rất thông minh, chưa bao giờ sẽ loạn chọc phiền toái”. Người thanh niên này kêu Ngô Đại Duy, là con rể của lão Vương trấn Thủy Ngưu, từng ở trong khuyển đội (đội huấn luyện chó quân đội), đối quân khuyển có cảm tình, nghe nói cha vợ muốn nuôi chó, liền dắt Tam Mao vừa mới xuất ngũ tới đây, hy vọng có thể làm cho nó có được một cuộc sống yên bình nhàn hạ lúc tuổi già.

Cho tới khi hai người này mang theo Đại Hắc Bối kia đi xa, lúc này Bé Khỉ mới chui ra từ trong lòng La Mông, một lần nữa lại trèo lên vai anh.

“Cậu cẩn thận một chút”. Tiếu Thụ Lâm nhíu nhíu đầu mày, con chó mới nãy rốt cuộc có thể cắn người hay không anh là không biết, nhưng mà anh là thực biết La Mông tuyệt đối không phải đối thủ của nó.

“Không sao”. La Mông xua tay, ít nhất hôm nay hẳn là không sao, có người đàn ông hồi nãy ở đây, con chó lớn kêu Tam Mao đại khái sẽ không lại tới tìm bọn anh phiền toái.

“Không thì hôm nay để tớ thu trái hồng cho?”. Tiếu Thụ Lâm vẫn là không yên tâm lắm.

“Bỏ đi”. La Mông lắc đầu, suy nghĩ một chút lại nói: “Để Bé Khỉ đi cùng cậu đi”. Bản thân anh không sao, nhưng mà con chó mới nãy hiển nhiên là hướng tới Bé Khỉ nhà anh, nói xong La Mông kéo Bé Khỉ từ trên vai xuống, giống như cũng không có mùi khỉ……..

Ngày này bị kinh hách, ngày hôm sau Bé Khỉ nói cái gì cũng không chịu cùng La Mông và Tiếu Thụ Lâm cùng nhau tới trấn trên, cái này sao mà được? Con đường thích ứng xã hội nhân loại của con anh như thế nào có thể bị bị một con chó lớn ngăn cản?

“Nếu không thì mang Nha Nha và Đại Bảo theo?”. Đông, Tây, Nam, Bắc phải ở lại trên núi, thời gian này khỉ trên núi đều chơi điên rồi, nơi nơi giương oai, nói không chừng ngày nào đó liền kéo tới trên Ngưu Vương trang bọn anh, cho nên mấy trạm gác này vẫn là không thể bỏ đi, có thể dùng, cũng chỉ có cha con Nha Nha.

“Hô…….”. Bé Khỉ vừa nghe, lập tức liền nghiêng đầu qua một bên.

“Không được?”. La Mông đau đầu, anh cũng cảm thấy cha con Nha Nha không đáng tin lắm, Nhị Lang cũng không được, ngộ nhỡ tới khi đó nếu không trấn trụ được, mặt mũi của Ngưu Vương không phải mất sạch sao?

Cứng không được, đành phải mềm, sáng nay trước khi đi ra ngoài, La Mông bỏ hai túi bánh quy vào trong túi quần mình, gần đây Lưu Xuân Lan và ông La nướng ra bánh quy chó nhưng không đồng nhất, vốn dùng các loại tài liệu của Ngưu Vương trang nướng chế biến ra bánh quy chó cũng đã rất được chào đón, gần đây còn là bỏ thêm nước linh tuyền, trên đời này nào có con chó nào có thể chống cự được loại hấp dẫn này?

“Con trai ơi, đi nào”. Công tác chuẩn bị hoàn tất, La Mông không nói hai lời, một phen ôm lấy Bé Khỉ liền lên xe.

“Hô…….”. Bé Khỉ không muốn đi trấn trên, bé sợ chó lớn.

“Soạt”. La Mông lấy bánh quy chó ra từ trong túi quần lắc lắc trước mặt con anh: “Đừng sợ, chúng ta có cái này”.

“Soạt”. Bé Khỉ cầm lấy một cái bánh quy trong tay La Mông lắc lắc, vẻ mặt khó hiểu nhìn về phía ba bé, như vậy thật sự có thể sao?

“Cứng không được, chúng ta còn có thể dùng trí mà, con trai à, kêu ba ba”. Bé Khỉ không giống đứa trẻ khác không có việc gì liền ê a thích nói chuyện, La Mông đành phải vừa có thời gian liền cổ vũ bé nói nhiều mấy câu.

“Ba ba”. Bé Khỉ ngoan ngoãn kêu một tiếng.

“Ừm! Rất ngoan, con trai con xem trên trời đó là gì?”.

“Chim nhỏ”.

“Chim nhỏ là kêu như thế nào?”.

“Chíp chíp chíp……..”.

Sáng hôm nay bọn La Mông vừa tới trấn trên, Đại Hắc Bối kia quả nhiên lại tới nữa, lúc này nó thật không có giống ngày hôm qua lớn tiếng ồn ào như vậy, mà là dùng sức nhìn chằm chằm Bé Khỉ trong lòng La Mông, còn giống như là nghĩ không ra đứa bé này tại sao bộ dạng không giống với đám khỉ.

“Tam Mao ơi!”. Chưa được một lát, ông lão Vương chủ của Tam Mao lại tìm tới.

“Gâu!”. Tam Mao cúi đầu kêu to một tiếng, tỏ vẻ chính mình rất ngoan không gây chuyện.

“Ài, ngại ghê, con chó này cũng không biết như thế nào, thời điểm khác đều tốt……..”. Lão Vương ngượng ngùng nói với La Mông.

“Không sao”. La Mông cười cười, từ trong túi quần lấy ra một cái túi bánh quy chó, mở miệng hỏi ông lão: “Đây là quân khuyển ạ? Đủ uy phong”.

“!”. Tam Mao giống như biết anh đang khen chính mình, ngẩng đầu ưỡn ngực, cực kỳ hưởng thụ.

“Ừ, tới tuổi liền xuất ngũ”. Lão Vương cười nói, trải qua thời gian hai ngày ở chung, ông cũng rất thích quân khuyển xuất ngũ thông minh hiểu tiếng người này.

“Nó có ăn bánh quy chó hay không?”. La Mông nói xong liền từ trong túi lấy ra một cái bánh quy ném vào trong miệng mình, ngày hôm qua chó này vừa mới ầm ĩ cùng anh, hôm nay chính mình liền mang đồ ăn tới cho nó, quả thật là có vẻ hơi kỳ quái, vì thế anh liền tự ăn trước một cái, miễn cho người khác đa nghi.

“Con rể ta đã mua cho nó rồi, mấy túi luôn”. Lão Vương nói.

“Cái này nhà cháu tự làm, ở trên mạng bán tới cũng không tệ lắm, ông cho nó ăn thử xem”. La Mông nói xong liền đưa túi bánh kia cho ông Vương.

“Này sao có thể không biết ngượng như vậy chớ?”. Lão Vương thật sự là ngượng ngùng, chó lớn nhà mình không thân thiện đối hai cha con La Mông như vậy, việc này nếu là người khác sớm trở mặt rồi, La Mông thế nhưng ngược lại mang bánh quy chó cho nó.

“Không sao, cũng không phải thứ đắt đỏ gì”. Lão Chu bày ra một bộ bộ dáng không thèm để ý. Không thể dùng chính diện tiêu diệt kẻ địch, liền dùng viên đạn bọc đường tan rả kẻ địch, anh còn không tin, quân khuyển xuất ngũ này còn có thể không chút ham mê?

“Vậy ta liền không khách sáo”. Người ta mang đều mang tới rồi, lại từ chối cũng không thích hợp lắm, lão Vương cười liền nhận lấy, sau đó lại từ trong túi lấy ra một cái bánh quy, đút cho Tam Mao.

“……..”. Tam Mao dùng ánh mắt thâm trầm nhìn chăm chú La Mông thật lâu, lại nhìn chằm chằm lão Vương một hồi lâu, cuối cùng vẫn là chống cự không được từng trận hương sữa truyền tới từ chóp mũi, há mồm ngậm cái bánh quy kia vào miệng.

Ô…….Cái bánh quy này cũng thật nhai sướng miệng……Ô……. Như thế nào càng nhai càng thơm vậy……. Miệng rộng của Tam Mao mở ra khép lại, cái đuôi cũng vui vẻ lắc lư……

“Hắc hắc, xem ra là rất thích ăn”. Lão Vương thấy nó lắc đuôi, liền biết hàng này hiện tại tâm tình không tồi.

“Gâu!”. Lại tới một cái.

Hai ngày sau…….

Bảy giờ rưỡi sáng, Tiếu Thụ Lâm và Tiếu lão đại vội vàng bán rau thu tiền, La Mông ở trên ngã tư đường bên cạnh cửa tiệm của bọn anh thu trái hồng, Bé Khỉ ngồi ở trước cửa một cửa tiệm gần đó chưa mở cửa, ôm một gói lớn bánh quy, tò mò nhìn người đi đường đi tới đi lui trên đường.

“Gâu!”. Chó lớn bên người bé kêu một tiếng.

“Hô……”. Bé Khỉ thở dài một hơi, chấp nhận số phận từ trong túi lấy ra mộ tcái bánh quy đưa chó nó.
Bình Luận (0)
Comment