Ngưu Nam

Chương 257

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tối cùng ngày, La Mông và mấy người Nạp Mậu Thành, La Toàn Quý liền bàn bạc một chút chuyện này, mọi người nhất trí cho rằng, giá tiền của sữa trâu thu về có thể tạm thời định ra, giá tiền của nghé con nhưng không thể, giá tiền có cao có thấp, mới có thể khiến bọn họ càng chuyên tâm chăm sóc trâu nhỏ, do đó đảm bảo chất lượng của lứa nghé con tiếp theo.

Lão Chu suy nghĩ một chút, quả thật cũng là cái đạo lý như vậy, chẳng qua giá thấp nhất vẫn là phải cho một cái, để trong lòng bọn họ yên tâm, lúc chăm sóc trâu mẹ và nghé con cũng để tâm chút.

“Hiện tại trên Trang chúng ta trâu mẹ mới ngừng sữa có bao nhiêu?”. Lão Chu hỏi mấy người quản lý chuồng trâu.

“Cậu muốn đem trâu mẹ mang thai cho mượn hả?”. Biên Đại Quân quýnh lên, thanh âm nhất thời liền cao quãng tám, đó chính là trâu mẹ mang thai nghé con, bên ngoài một con trong bụng còn chứa một con đó, một lớn một nhỏ, thu người ta ba nghìn cân gạo thế chấp, lỗ nặng đó biết không?

“Cho dù là như vậy, chúng ta chờ khoảng nửa năm mới có nghé con sữa trâu thu, loại hình thức hợp tác được hay không được, mọi người cũng phải đợi tới lúc ấy mới có thể xem tới được, chân chính muốn phổ biến nhất định cũng phải đợi tới lúc đó”.

“Tôi ngẫm nghĩ, một đám đầu tiên chúng ta liền lỗ chút, sớm một chút làm thành mô hình này, thời gian chính là tiền bạc đó, mắt thấy đám trâu cái bên dưới càng ngày càng lớn, hiện tại có mấy con đều có thể phối giống rồi ha? Vậy nếu đợi một hai năm nữa, chuồng trâu của Ngưu Vương trang chúng ta nhất định liền không chứa hết được, các anh cũng chăm sóc không xuể”.

Tối nay, lão Chu đều bàn bạc tốt công việc cụ thể cùng mấy người Nạp Mậu Thành, lại nghĩ xong hợp đồng, quyết định nhóm đầu tiên xuất mười lăm con trâu mang thai ba bốn tháng trước, trâu mẹ vùa mới ngưng sữa, mấy tháng sau lại tăng thêm một chút, loại hình thức này ổn định xuống, mọi người đối nuôi trâu lấy sữa cũng có tin tưởng nhất định, tới khi đó chủ yếu sẽ lấy cho mượn trâu cái còn trẻ là chính.

Sáng hôm sau, sau khi đưa Bé Khỉ đi nhà trẻ, lão Chu cầm hơn mười bản hợp đồng in sẵn đi tiệm nhà Vương Đại Thắng. Tiệm đồ uống từ mật ong nhà Vương Đại Thắng bình thường đều là tại lúc buổi chiều và buổi tối đắt khách, buổi sáng vắng vẻ chút, khoảng chín giờ trong tiệm cơ bản không có ai.

“Thằng nhóc cậu, làm như vậy không sợ lỗ vốn hả?”. Vương Đại Thắng xem xong hợp đồng, cười liền hỏi.

“Chỉ cần người của Vương gia trang các anh đừng lừa trâu của tôi rồi chạy mất, bình thường là không lỗ được”. Nhiều nhất chính là kiếm ít thôi, lỗ vốn hẳn là còn chưa tới nỗi.

“Chẳng qua liền mười lăm con, số lượng có phải ít chút hay không?”.

“Đều không ít đâu, đây chính là trâu, anh còn coi là chó mèo à, mười lăm con, kéo ra ngoài một đám thật lớn, tôi tính sơ một chút, một con một vạn tệ, mười lăm con này chính là mười lăm vạn, này còn coi ít?”.

“Được được, mười lăm con liền mười lăm con, hôm nào dắt trâu đi?”.

“Anh còn chưa trù tính Vương gia trang nhà anh cùng tôi, nhà ai nuôi trâu nhà ai không nuôi trâu, lại chuẩn bị gạo, dù thế nào đều phải một hai ngày, cũng không cần sốt ruột, ngày kia anh bảo bọn họ cùng nhau tới Ngưu Vương trang nộp gạo lĩnh trâu”.

“Được, sáng ngày đó chúng tôi đi qua”

“…….”.

“Xin hỏi, anh chính là La tiên sinh của Ngưu Vương trang phải không?”. Lúc này, một bàn khách bên cạnh đột nhiên lên tiếng cắt ngang trò chuyện của hai người bọn họ. Lúc này trong tiệm không bận, con gái của Vương Đại Thắng lại có mặt, hai người bọn họ liền chỉ để ý tìm một cái bàn trống ngồi xuống, mới nãy cũng không để ý khách trong tiệm.

“Xin chào, tôi chính là La Mông”. La Mông quay đầu nhìn thấy đối phương là một người phụ nữ hơn ba mươi tuổi, mặt trứng vịt mũi cao, còn đeo một cái mắt kiếng, vóc dáng cao, không tính mập cũng không tính ốm.

“Ai nha, xin chào, thật là rất khéo, tôi là khách ruột của Ngưu Vương trang các cậu, trên mạng từng mua không ít đồ nhà các cậu”.

“Xin chào, xin chào”.

“Xin chào, tôi là chồng cô ấy. Ngại quá, mới nãy bọn tôi giống như nghe hai người đang nói chuyện cho người ngoài nuôi trâu?”. Lúc này người đàn ông bên cạnh cô ta cũng nói chuyện, đồng dạng bộ dáng hơn ba mươi tuổi, ngũ quan đoan chính, dáng người không cao không thấp, thoạt nhìn khôn khéo già dặn hơn một chút sơ với vợ gã. Bên cạnh gã còn ngồi một bé trai ba bốn tuổi, đeo mắt kiếng, mặc âu phục nhỏ, thắt nơ nhỏ, yên tĩnh, thoạt nhìn cực kỳ đáng yêu.

“À, đúng vậy”. La Mông gật gật đầu.

“Chúng tôi muốn biết một chút, người bên ngoài có thể tham gia không?’. Người đàn ông này hỏi.

“Hai người muốn nuôi trâu?”. Lão Chu nhìn một nhà ba người trước mắt, người này so với người kia càng giống người thánh phố hơn, thấy thế nào cũng không như là có thể sống ở ở nông thôn nuôi trâu trồng trọt.

“Đúng, kỳ thật trước đó chúng tôi liền từng tới tham qua hoạt động hái hoa, lúc đó vừa tới đây liền bị bố trí tới nhà sàn trên núi, sau khi xuống núi lãnh tiền lương liền tới trấn trên, cho nên cũng chưa gặp qua cậu, lần này tôi và vợ tôi sắp xếp công việc trong tay, định dọn tới bên này định cư”. Người đàn ông giới thiệu một chút tình huống của bọn họ cùng lão Chu.

“Bọn Mẫn Đan tới trấn trên chúng ta đã hai ba ngày rồi, hiện tại đang tìm nhà đó”. Lúc này vợ của Vương Đại Thắng nói chen vào.

“Nếu không thì chờ hai anh chị tìm được nhà lại nói?”. Lão Chu có chút khó xử, anh lại không quen biết hai người ngoài này, bên này bọn họ lại không người thân không bất động sản, tới khi đó dẫn trâu nhà anh chạy mất, anh nhưng tới đâu tìm đây?

“Nếu như nuôi trâu, chúng tôi chắc hẳn sẽ không mua nhà, nhà của trấn trên diện tích nhỏ, rất khó tìm được nơi có thể dựng chuồng trâu, cho dù bọn tôi mua nhà trong làng cũng không được pháp luật bảo vệ, bọn tôi nhân sinh không quen, tạm thời sẽ không tiêu cái khoản tiền đó, nếu có thể, bọn tôi hẳn là sẽ ở một cái làng bên cạnh trấn trên thuê một căn nhà để ở”.

“Vậy tôi chỉ sợ không thể cho hai người mượn trâu”. Tuy rằng trực giác hai người này hẳn là sẽ không làm chuyện thất đức trộm trâu đâu, nhưng lão Chu vẫn là không muốn mạo hiểm chuyện không cần thiết.

“Nếu cậu lo lắng, chúng tôi có thể dùng xe thế chấp”. Đối phương lại nói.

“Xe gì?”. Này ngược lại có thể cân nhắc một chút.

“Trường Thành V80, mới năm ngoái, không thương xuyên dùng, bây giờ còn rất mới”.

“V80 không tồi”. Lão Chu chưa nói đồng ý cũng chưa nói không đồng ý, theo lý thuyết đề nghị của đối phương không có gì không tốt, nhưng mà trong lòng lão Chu vẫn là có chút mất tự nhiên, thế chấp xe của người ta lên Ngưu Vương trang, việc này nghĩ như thế nào đều thấy quái dị.

“Ài! Lão Chu à, mười lăm con đầu tiên đều là của bọn anh nha”. Vương Đại Thắng thấy bộ dáng La Mông có chút dao động, vội vàng liền biểu lộ lập trường của Vương gia trang bọn gã, mười lăm con trâu này dù sao bọn gã là sẽ không nhượng ra ngoài.

“Yên tâm đi, mười lăm con, một con đều không thiếu các anh”.

“Cậu xem, hiện tại chúng tôi có thể đặt xe ở chỗ các cậu trước, chờ lúc nào, chúng tôi tại bên cạnh trấn trên mua được căn nhà thích hợp định cư, cậu lại trả xe lại cho chúng tôi, thế nào?”. Người phụ nữ tên Lí Mẫn Đan nói.

Từ sau khi hai vợ chồng bọn họ có con, hết thảy liền đều lấy con trai làm trọng, bọn họ sống tại thành phố phồn hoa náo nhiệt, nhưng cũng lạnh như băng cứng rắn, tính cách của con trai bọn họ rất hướng nội, cũng không thích đi ra ngoài, liền thích ở nhà xem TV, tuổi nho nhỏ liền muốn làm mắt cận rồi.

Một lẫn dẫn con tới tham gia hái hoa, phát hiện con giống như rất thích trấn nhỏ này, hai vợ chồng bọn họ cũng thực thích. Sau khi trở về hai người trở về thảo luận một chút, dứt khoát liền sang tay cái công ty bọn họ kinh doanh sắp mười năm rồi cho phó giám đốc, dù sao cho dù không bán công ty này cho gã ta, người này lại qua một hai năm nữa cũng muốn chính mình đi ra ngoài làm một mình, tới khi đó bọn họ còn phải tìm một người khác hỗ trợ, lúc này bán cho gã ta, bọn họ còn có thể bàn được cái giá không tệ.

Đối phương thái độ cực kỳ thành khẩn, lúc này lão Chu lại rãnh rỗi, liền theo bọn họ đi xem chiếc xe đó, quả nhiên giống như lời họ nói, thoạt nhìn còn rất mới, công tơ mét biểu hiện chiếc xe này tổng cộng mới chạy chưa tới ba vạn km.

“Hai người định nuôi mấy con trâu?”. Lão Chu hỏi bọn họ.

“Cậu có thể cho mấy con?”. Đối phương hỏi ngược lại.

“Hai con, đã mang thai năm tháng rồi, hai người chỉ cần chăm sóc thật tốt khoảng bốn tháng, có thể thuận lợi sinh nghé con, bình thường một thai là một con nghé con, tới khi dó bọn tôi sẽ căn cứ chất lượng của nghé con định giá, đây là hợp đồng, hai người có thể xem một chút, còn có quy tắc nuôi dưỡng, sau khi nghé con thu về, hai người có thể mỗi ngày vắt sữa, giá tiền của sữa trâu cũng là định rồi, trong thời gian ngắn sẽ không thay đổi”.

“Trong quá trình nuôi dưỡng nếu hai người gặp phải vấn đề gì, đều có thể tới Ngưu Vương trang hỏi học tập, nếu sức khỏe của trâu có vấn đề, cũng có thể dẫn bọn nó tới Ngưu Vương trang chữa trị. Còn có, ngộ nhỡ nuôi một thời gian, nếu hai người phát hiện chính mình cũng không thích hợp nuôi trâu, hoặc là mất đi hứng thú, tùy thời đều dắt bọn nó trả lại cho tôi, xe còn có theo hợp đồng hai người phải nộp lương thực thế chấp cho tôi, đều sẽ trả về đầy đủ, được không?”.

“Không vấn đề”. Ngay tại thời gian La Mông nói chuyện, đối phương cũng đọc hợp đồng một lần rồi: “Khi nào chúng  tôi đi lĩnh trâu”.

“Hai người không tìm nhà ở trước sao?”. La Mông cười hỏi.

“Tìm một cái làng hỏi một chút, hẳn là sẽ không rất khó khăn”.

“Chính xác, tôi biết làng Hạ Oa tử có mấy căn nhà trống, nếu hai người có hứng, có thể đi hỏi một chút xem”. Trước đó Mike và Charles nhận thầu vùng núi tại hạ làng Hạ Oa tử, La Mông cũng đi qua xem một hai lần, biết rất nhiều căn nhà trong cái làng đó là trống không, nơi đó gần trấn trên, người nhà này nếu thuê nhà sống ở đó, sinh hoạt thật cũng coi như thuận tiện.

Người nhà này động tác rất nhanh, sáng cùng ngày liền đi làng Hạ Oa tử, thời gian ăn cơm trưa trở lại trấn trên trả phòng khách sạn, chạy xe chở hành lý, lại mua vài món gia cụ và một ít đồ dùng sinh hoạt ở trấn trên, chiều cùng ngày liền dọn tới căn nhà gạch hai tầng một gian bọn họ thuê.

Đám nhà gạch của làng Hạ Oa tử phần lớn xây tại thập niên tám mươi, khi đó người của nơi này bọn họ vừa mới trải qua mấy ngày ngày lành, trong nhà cũng có lương thực dư, có một số người linh hoạt một chút bắt đầu làm chút buôn bán nhỏ, mỗi ngày liền đều có tiền thu, trong nhà giàu có một chút, liền xây cái nhà gạch hai tầng lầu, sau này lại giàu có một chút, liền dọn đi Vĩnh thanh hoặc là Đồng thành.

Nhà cũ sau mươi năm sau, tới bây giờ trên cơ bản đều đã rất cũ, Lí Mẫn Đan và chồng cô Thái Văn Minh quét dọn nửa ngày, cuối cùng còn tạm ở được. Hàng xóm bọn họ liền một nhà trưởng làng, thấy bọn họ mới vừa dọn tới đây, nồi lạnh bếp lạnh, liền gọi bọn họ tới nhà mình ăn cơm.

Sáng sớm hôm sau, Lí Mẫn Đan và vợ trưởng làng đi trên phố mua nồi niêu xoong chảo, Thái Văn Minh liền trông con dọn dẹp một khối đất trống bên cạnh nhà bọn họ, dưới sự trợ giúp của trưởng làng, dùng một ít gậy gỗ vãn gỗ mành cỏ, dựng lên một cái chuồng trâu đơn giản, trưởng làng nói với gã trâu của Ngưu Vương tràn đều rất linh, đừng nói đi lạc, nếu tới một người không quen, kéo đều kéo chúng nó không đi.

Lúc chiều, hai vợ chồng trưởng làng ngồi ở trong sân đan rổ, bọn Lí Mẫn Đan cũng học theo, học nửa ngày thời gian, đại khái cũng có thể đan ra một hai cái rổ đơn giản, nhưng mà vợ trưởng làng nói rổ bọn họ đan còn chưa đủ chỉnh tề, cầm giao hàng, đại khái cũng chỉ có thể lấy được một nửa tiền công.

Sẩm tối bọn họ đi trong nhà mợ Tiếu Thụ Lâm giao hàng lĩnh tài liệu, quả nhiên bị dì ta chọn ra mấy cái rổ đó, chỉ trả một nửa tiền công cho bọn họ, rổ của hai vợ chồng trưởng làng ngược lại cơ bản đều thông qua, chính là có một cái đan sai hoa văn, cũng chỉ lấy được một nửa tiền công, nghe nói đám rổ bị lỗi này để ở trong siêu thị trấn trên làm sản phẩm lỗi bán, giá cũng rất thực dụng, dưới giới thiệu của hai vợ chồng trưởng làng, bọn Lí Mẫn Đan cũng thuận lợi lĩnh tới một đám tài liệu.

Ngày thứ ba, Thái Văn Minh một mình đi Vĩnh Thanh mua sáu ngàn cân gạo, Lí Mẫn Đan dẫn theo con trai lái chiếc xe bọn họ lên Ngưu Vương trang, hai vợ chồng đem xe và gạo đều giao cho lão Chu, ký hợp đồng cầm biên lai, dẫn hai con trâu nước, một nhà ba người chậm rãi dọc theo đường quốc lộ núi yên tĩnh, ở trong từng con gió núi mát mẻ, chậm rãi đi trở về nhà.

Buổi chiều, bọn họ dọc theo đường núi gần nhà mình, thả hai con trâu tới trong ruộng bậc thang trên sườn núi đã bỏ hoang rất nhiều năm, Lí Mẫn Đan và con trai ngồi ở trên bờ ruộng cách đó không xa, cô mang theo một ít dây đai đi ra ngoài, lúc này có thể vừa chăn trâu vừa đan rổ, con trai cô ngồi ở bên cạnh đưa cây kéo và vân vân cho cô.

Thái Văn Minh vung cái cuốc, dùng động tác không thạo cứng ngắc xới đất, diện tích của đám ruộng bậc thang này thật sự quá nhỏ, ngay cả cày đều không dùng được, chỉ có thể dùng cuốc lật, cho nên năm nay đất vườn dưới chân núi cơ hồ đều có người canh tác, đám đất trên sườn núi lại như cũ không người hỏi thăm.

Thái Văn minh định làm hết đám đất này, trồng chút rau củ đậu nành và vân vân, lúc thu đông còn có thể trồng nhiều chút cải thảo, tới khi đó vợ  gã có thể dùng chúng nó làm một mớ dưa chua, đợi tới lúc gió lạnh gào thét, người một nhà bọn họ là có thể vây quanh bếp lửa, liền canh dưa chua nóng hổi ăn cùng cơm trắng.
Bình Luận (0)
Comment