Ngưu Nam

Chương 37

Đậu tây của nhà La Mông quả nhiên rất đỏ (đắt hàng í), hôm nay ngày thứ hai, Quách Đại Oa ở căn tin trường Nhất Cao làm món thịt kho tàu đậu tây, nấu khoảng một nồi lớn, chưa tới 20 phút, liền bị học sinh mới tan học cướp sạch.

Mùi vị đậu tây kia nha, không ngờ thơm như vậy, chỉ ngửi thôi đã thèm ăn rồi, ăn tới miệng tràn đầy vị ngon nha.

Học sinh của cả trường, liền không mấy ai có thể chống cự được loại mùi thơm này, mỗi người bưng tô cơm duỗi cổ, đội ngũ sắp xếp phía trước cửa sổ cái kia rất dài, phân nửa học sinh trong đội ngũ là như nguyện lấy món ăn này ăn tới miệng, học sinh của nửa đội ngũ sau cũng chỉ có thể nuốt nuốt nước miếng giải tán, hoặc là tới chỗ bạn học khác ăn ké 1 chút.

Cùng lúc đó, đậu tây của bên Nhị Cao, Tam Cao cũng đỏ theo, giữa trưa La Mông liền nhận được điện thoại của ba người bọn họ, đều là tìm anh đặt hàng đậu tây, còn có rau dưa khác, cũng bảo La Mông nhanh chóng cung ứng.

La Mông nói không thành vấn đề, bảo bọn họ an tâm chờ buổi sáng ngày mai nhận hàng đi.

Bên La Mông cúp điện thoại, liền lập tức bỏ việc trong tay xuống, chạy tới nhà của trưởng làng La Toàn Thuận.

“Dì Phượng Liên, chú Toàn Thuận có ở nhà không ạ?”. La Mông đi vào trong sân nhà La Toàn Thuận, nhìn đến Tào Phượng Liên đang phơi quần áo, liền hỏi dì ta 1 tiếng.

“Có nha, đang ngốc ở trong phòng kìa, cháu có việc gì thì vào nhà tìm ông ấy đi”. Tào Phượng Liên thấy La Mông tới, cũng rất là nhiệt tình.

Hiện tại bà làm việc tại nhà La Mông, từng tháng có thể có thu nhập hơn 1 ngàn, mỗi buổi sáng còn từ nhà bọn họ lấy bánh mỳ bánh bao, đó đều là đồ tốt, ăn tới người trong nhà gần đây mặt đều sáng rỡ. Cháu trai cháu gái còn bắt sâu hái cẩu kỷ đổi sữa uống cùng La Mông, liền hai tháng nay, con bé La Tú trúc nhìn qua thật là xinh đẹp, tuy rằng nó vẫn đen, nhưng mà trong đen lại lộ ra hồng hào, người cũng tinh thần, người làm bà nội như bà trong lòng có thể không vui sướng sao?

“Toàn Thuận ơi, La Mông tới tìm ông này”. Tào Phượng Liên nói xong lại hướng trong phòng hô một tiếng.

“La Mông tới à, mau vào, mau vào đi”. La Toàn Thuận ở trong phòng liền đáp lời.

“Chú Toàn Thuận, ban ngày ở trong nhà làm gì vậy, cũng không đi ra ngoài đi dạo 1 chút?”. La Mông vào nhà, thấy La Toàn đang cầm sách giáo khoa tiểu học xem chơi, nhất thời liền cười lên.

“Còn không phải rãnh rỗi, lấy sách giáo khoa cũ của thằng nhóc La Văn Phong coi 1 chút, còn thật thú vị, cháu nói coi sao bây giờ con nít liền không thích đọc sách như vậy chứ?”. La Toàn Thuận khép sách giáo khoa ngữ văn rách tung tóe kia để lên trên bàn, nói chuyện cùng La Mông.

“Chú có thời gian vậy sao?”. La Mông tự mình tìm cái ghế ngồi xuống.

“Là rất rãnh rỗi, trong ruộng sớm làm xong việc rồi”. La Toàn Thuận cười khà khà nói.

“Nếu như chứ rảnh như vậy, vậy cháu giúp chú tìm chút việc làm được không ạ?”. La Mông hỏi ông ta.

“Chuyện gì a?”. La Toàn Thuận mặt mang vẻ vui mừng.

Nhà bọn họ không có nhiều đất trồng trọt, đầu năm nay tuy nói giá nông sản tăng, nhưng mà làng của bọn họ xa xôi, núi lại nhiều, nông sản dù có giá, đường núi này quanh co chở tới bên ngoài, cũng không có lời, cho nên người trong làng cơ bản vẫn là ra bên ngoài làm thuê, trong ruộng trồng trọt, phần lớn đều là chính mình ăn.

Hiện tại La Toàn Thuận mỗi ngày không có bao nhiều việc, tuy rằng khoác cái chức trưởng làng, nhưng mà trưởng làng chỗ bọn họ không quản chuyện người khác, cũng khôn có mấy việc, ngoại trừ thi thoảng mở hội làng, quanh năm suốt tháng cũng không bao nhiêu việc hết.

Hơn nữa La Toàn Quý em trai ông và La Tiến Hỉ cháu trai ông đều làm việc chỗ La Mông, Tào Phượng Liên vợ ông lại ở nhà bọn họ hỗ trợ làm bánh bao, đều có không ít thu vào, La Toàn Thuận liền cân nhắc, chờ La Mông lại tuyển người, để Tào Phượng Liên giúp ông hỏi 1 chút, xem chính mình có thể đi qua hỗ trợ hay không?

“Là như thế này, ngày hôm qua người của mấy trường cao trung trong huyện tới tìm cháu, nói là muốn mua rau của cháu, chú cũng biết tình hình bên chỗ cháu rồi, chỉ công việc hiện tại thôi đều làm không hết rồi, nào còn có thời gian trồng rau cho bọn họ chứ, cháu chính là muốn tới hỏi 1 chút, xem thử chú trồng hay không?”

La Mông không biết tính toán nhỏ trong lòng của La Toàn Thuận, liền chiếu suy nghĩ của chính mình nói chuyện này ra. Thật ra cho dù anh biết tính toán nhỏ trong lòng của La Toàn Thuận, vậy cũng phải làm như không biết, dù sao trưởng làng cũng là quan chức à, để ông ấy làm việc cho anh sao được chứ.

La Toàn Thuận nghe La Mông nói phần đầu, còn rất vui sướng, sau khi nghe được phần cuối liền lại có chút thất vọng, “Người ta tới tìm cháu mua rau, đó là vừa ý rau của nhà cháu, chú trồng ra có thể bán sao?”.

“Sao lại không thể ạ?”. La Mông liền nói: “Tới lúc đó chú tới chỗ cháu lấy mấy gánh phân trâu, trồng cái gì đều được”.

“Sao làm vậy được chớ?”. La Toàn Thuận liền vội vàng từ chối, mọi người trong làng Đại Loan của bọn họ biết phân trâu của nhà La Mông tốt, nơi đó còn lẫn nước thần đất thần của Ngưu Vương, còn có thể không tốt sao?

“Có gì không được ạ, bên cháu nhiều việc, tiền này không có thời gian kiếm, cháu cũng không thể để người ngoài tiện nghi được, việc này không tìm người trong làng chúng ta thì tìm ai chứ?”. Cho người trong làng 1 ít phân trâu làm phân bón, La Mông vẫn là có thể bỏ được.

“Rau củ kia, bọn họ nói lúc nào lấy vậy?”. La Mông đều nói như vậy, La Toàn Thuận cũng sẽ không lại từ chối, lại từ chối, vậy có vẻ giả tạo. Làng bọn họ xa xôi, không dễ kiếm tiền, đường kiếm tiền đưa tới tận cửa, nào có đạo lý đẩy ra bên ngoài chứ.

“Việc này chú không cần quản, thời gian này bọn họ lấy hàng bên cháu trước, dù sao chú chính là mau chóng trồng rau đi, tới lúc đó bên chỗ cháu liền rút lui”. La Mông suy nghĩ 1 chút lại nói: “Tới lúc đó làng chúng ta nếu còn có người khác đồng ý trồng, cũng bảo bọn họ tới chỗ cháu chọn phân trâu, dùng làm đất màu mỡ, trồng ra rau cỏ hẳn là cũng không lo bán”.

La Mông nghĩ đến chính mình vừa mới chỉ chiêu cho người bên Ngưu vương trang nuôi ong bán mật, làng Đại Loan bên anh cũng không thể tụt lại phía sau người ta, bằng không tới lúc đó có chút người trong làng nếu thấy mấy người Ngưu vương trang kiếm được tiền, cũng học theo nuôi ong, La Mông anh có thể ngăn cản sao? Thừa dịp hiện tại để bọn họ bận rộn lên, cũng kiếm được tiền, tới lúc đó liền không thể để mắt tới người khác rồi.

“Vậy phải tốn bao nhiêu phân trâu a”. La Toàn Thuận liền cảm thấy tiếc rẻ thay La Mông.

“Cũng không đáng bao nhiêu, dù sao mỗi thứ 6 cuối tuần bên cháu nhiều người nhiều việc, dứt khoát sẽ không bón phân trên núi, các chú ai muốn, tới lúc đó liền tới chỗ cháu chọn đi”. Tuy rằng đỉnh núi của nhà La Mông cũng còn chưa đủ phì nhiêu, nhưng mà bây giờ ngày còn rất dài, sau này từ từ tới cũng không muộn.

“Cháu đã nói vậy rồi, chú liền không khách sáo với cháu nữa, hai ngày nay ngâm hạt giống trước đã, chờ thứ 6 cuối tuần, chú liền đi tới nhà cháu chọn phân trâu”. La Toàn Thuận nói.

“Được ạ, không cần khách sáo với cháu đâu, còn phải làm phiền chú nói một tiếng với người trong làng chúng ta”. La Mông cười ha hả nói.

“Hài, việc này chỉ cần 1 câu nói thôi mà”. La Toàn Thuận khoát tay, tỏ vẻ không có gì, sau đó ông đột nhiên lại nghĩ tới một chuyện, “Đúng rồi, La Chí Phương trong làng chúng ta, gần đây đã trở lại, cháu có biết không?”.

“Không biết ạ”. Một đoạn thời gian gần đây, La Mông ngoại trừ vùi đầu làm việc, chút tâm tư còn lại liền toàn bộ đặt ở trên người Tiếu Thụ Lâm, làm sao còn có thời gian quan tâm việc đâu đâu của người trong làng.

“La Chí Phương năm nay cũng 26 rồi, mới vừa tốt nghiệp đi ra ngoài công tác hai năm, liền sẽ không chịu làm ở bên ngoài nữa, 2 ngày trước đã trở lại, cũng không đi nhà cha mẹ cậu ta ở trấn trên, xách cái túi trở về trong làng tìm ông cậu ta, nói là muốn đào ao trồng sen”. La Toàn Thuận liền nói chuyện của La Chí Phương cùng La Mông.

“Đó là chuyện tốt”. La Mông nói.

Hiện tại trấn Thủy Ngưu bọn họ cũng không ai trồng củ sen, khu xung quanh cũng không mấy ai trồng, củ sen bán bên trong chợ lớn chợ nhỏ tại huyện bọn họ cơ bản là chở từ bên ngoài tới. La Chí Phương này nếu có thể trồng ra củ sen, trước không nói kiếm được bao nhiêu tiền, nguồn tiêu thụ khẳng định sẽ không lo.

“Có gì tốt chứ? Cậu ta 1 sinh viên ngon lành, tại một tháng bên ngoài có thể kiếm được mấy ngàn, nói không làm liền không làm, người nhà cậu ta có thể đồng ý sao? Ngày hôm qua cha mẹ cậu ta đều tới làng này, khuyên can mãi, cố tình thằng nhóc Chí Phương này chính là quyết tâm sắt đá rồi. Cháu nói coi cậu ta 1 chàng trai khỏe mạnh, công tác trong thành phố rất sạch sẽ, rất thể diện, bây giờ muốn về quê trồng trọt, khác không nói, về sau cưới vợ liền gặp trục trặc”.

La Toàn Thuận nói tới đây, mới đột nhiên nhớ tới chuyện của La Mông, có chút xấu hổ im bặt, muốn tìm chút chuyện khác để nói, nhưng mà ông già rồi, đầu óc chính là không tốt, trong lúc nhất thời thế nhưng chuyện gì cũng nghĩ không ra.

“Không phải cậu ta muốn trồng củ sen hay sao, sao lại không thấy cậu ta đào ao vậy?”. La Mông cảm thấy thật sự không sao hết, thuận miệng liền kéo đề tài quay lại.

“Cha cậụ ta không cho, ông cậu ta cũng không dám để cậu ta làm, hơn nữa người trong làng cũng đều không đồng ý, làng chúng ta có ông bà già con nít, đào ao bên cạnh đường cái, ngộ nhỡ hôm nào trời mưa đường trơn……Cháu nói xem?”. Lời nói điềm xấu nửa câu sau, La Toàn Thuận liền không nói hết.

“Đây quả thật cũng là 1 vấn đề”. La Mông gật gật đầu nói. Mỗi người trong làng anh cũng không phải ai cũng biết bơi, nếu ở trong làng đào mấy cái ao, ngộ nhỡ có người té xuống, vậy cũng thật chính là dữ nhiều lành ít.

“Đúng vậy, hiện tại đào ao cũng không đào được, La Chí Phương cũng không chịu trở về cùng cha mẹ cậu ta, liền ở lại trong làng chúng ta, cũng không biết sau này tính toán gì”. La Toàn Thuận đây là mở đường thay La Chí Phương.

“Vậy chú giúp cháu hỏi 1 chút, xem cậu ta có chịu tới chỗ cháu làm việc hay không, dù sao tiền lương là không nhiều bằng trong thành phố, nhưng mà bây giờ cậu ta cũng là rãnh rỗi, tìm việc gì làm trước cũng được”.

Đều là người trẻ tuổi trở về làng từ trong thành phố, La Mông ngẫm nghĩ có thể giúp đỡ một phen, dù sao trên đỉnh núi nhà anh không phải cũng rất thiếu người đó sao, mắt thấy cây đậu cây bắp trên núi dần dần đều phải thành thục, sau này cần nhiều người làm việc hơn.

“Vậy được rồi, lát nữa chú đi tới nhà nó ngồi 1 chút”. La Toàn Thuận làm trưởng làng cũng không phải làm cho có thôi, chuyện nhà này nhà kia trong làng, ông cũng đều rất để bụng.

Đi khỏi nhà La Toàn Thuận, La Mông liền quẹo về sân nhà mình, định tiện đường pha 1 bình trà đi Ngưu Vương trang, thời gian này trời nóng, làm việc dưới mặt trời gay gắt khiến cho cực kỳ khát nước.

Người nơi này của bọn họ cũng rất thích uống trà, nhưng mà phương pháp uống rất qua loa, không giống người thành phố pha một chén trà nóng thưởng thức non nửa ngày như vậy, cũng không như một ít người phương Nam thích pha trà đạo như vậy.

Người nơi này của bọn họ, hàng năm trước sau Thanh Minh* đều phải lên núi hái trà, cây trà trên núi nhiều, 1 ít là có chủ, 1 ít là vô chủ, tất cả mọi người có thể đi hái. Lá trà hái về, trải qua phơi nắng, xoa nắn, lên men, chế thành hồng trà, dùng túi nhựa gói kỹ để trong ngăn tủ liền uống được cả năm trời.

*Thanh Minh:  là ngày cúng mồ mả tổ tiên trong phong tục của người Hoa, nó là ngày thứ 100 tính từ ngày Đông chí.

Lúc pha trà bốc 1 nắm lá trà bỏ vào bình trà, nấu 1 bình nước sôi pha 1 bình trà lớn, chờ để nguội liền uống, 1 bình trà này, bình thường người một nhà có thể uống cả ngày, mùa đông mùa hè đều uống như vậy.

“Con về tầm này làm gì vậy?”. Lúc này Lưu Xuân Lam đang ở sân sau giặt quần áo, nghe được tiếng động liền ngẩng đầu nhìn qua, xuyên thấu qua cửa sổ thủy tinh nhìn đến vào nhà chính là La Mông, liền lên tiếng hỏi thằng con.

“Về pha bình trà ạ”. La Mông trả lời.

“Lấy bình trà trong nhà mang đi trước đi, lát nữa mẹ lại pha 1 bình khác”. Lưu Xuân Lan nói.

“Dạ”. Cùng mẹ già nhà mình cũng không cần khách sáo gì, La Mông lên tiếng, liền bưng bình trà đi ra khỏi sân nhà mình.

Lúc đi qua mảnh rừng trúc bên cạnh nhà anh, La Mông thấy Cao Mĩ Linh và Cao Mĩ Tuệ đang chơi đùa khắp nơi, La Mông mắt sắc, liếc mắt một cái liền nhìn đến trong chén nhỏ bị 2 đứa cháu gái để ở trên hòn đá, lúc này đang đựng mấy trái dâu tây đỏ au, thì ra mảnh dâu tây của nhà anh cũng bắt đầu bắt đầu chín rồi.

Nhưng mà số lượng không nhiều lắm, hai chén nhỏ lần lượt đựng 3 trái dâu tây, nhưng mà mấy trái dâu tây này thật ra rất lớn, 3 trái liền đựng đầy 1 chén nhỏ.

“Mĩ Tuệ, cháu cho cậu 1 trái dâu tây, được không?”. La Mông hỏi đứa lớn trước.

“Được ạ”. Cao Mĩ Tuệ thấy là La Mông, không hề nghĩ ngợi một chút, lập tức liền từ trong chén nhựa màu xanh của mình lấy ra 1 trái dâu tây đưa cho La Mông, sự sùng bái mù quáng của cô bé này đối cậu nó nhất thì nửa khắc (trong thời gian ngắn) sợ là không kết thúc được.

“Mĩ Linh cũng cho cậu 1 trái”. La Mông cầm lấy dâu tây của Cao Mĩ Tuệ, sau đó lại nói như vậy với Cao Mĩ Linh.

“……..”. Cao Mĩ Linh nhìn nhìn La Mông, lại nhìn nhìn chị cô bé, rốt cục cũng từ trong chén nhựa màu hồng của mình cầm ra 1 trái dâu tây đưa cho La Mông. Sau khi xong, cô bé lại rất là rầu rĩ nhìn nhìn 2 trái dâu tây trong chén của chính mình, thở dài.

La Mông thấy cô bé bày ra biểu cảm người lớn như vậy, nhịn không được liền cười rộ, “Đừng luyến tiếc, sang năm cậu trồng 1 đống dâu tây cho 2 đứa, nhiều tới nỗi 2 đứa đều ăn không hết luôn”.

“Thật ạ?”. Cao Mĩ Tuệ lập tức kích động, Cao Mĩ Linh cũng là hai mắt trừng lớn giống như trái nho, nhìn chằm chằm La Mông.

“Gạt 2 đứa làm gì?”. La Mông cười cười, tiện tay lật ngược nắp bình trà lên, thả 2 trái lên mặt nắp, 2 trái kia nằm trên mặt nắp bình, bưng cái bình liền đi Ngưu Vương trang.

Trên Ngưu Vương trang, lúc này Tiếu Thụ Lâm đang lột trái đậu, buổi sáng hôm nay gã và La Mông hai người đi đến trên đỉnh núi., nhanh tay nhanh chân kéo 1 bao tải trái đậu về, bây giờ mặt trời gay gắt, có thể ngồi ở chỗ râm mát chậm rãi lột.

La Mông dứ dứ bình trà trước mặt Tiếu Thụ Lâm, “Ăn thử chút đi”.

Tiếu Thụ Lâm vừa thấy 2 trái dâu tây đỏ au kia, cũng có chút động tâm, ngoài miệng lại nói: “Đây không phải thứ con gái mới thích ăn sao?”. Nói xong cầm 1 trái dâu tây, ngắt lá bỏ vào trong miệng.

“Mùi vị ra sao?”. La Mông cười hỏi Tiếu Thụ Lâm.

“Cũng được”. Tiếu Thụ Lâm híp mắt, cả người thiếu chút nữa bị hòa tan tại trong hương dâu tây nồng đậm thơm ngon.
Bình Luận (0)
Comment