Ngưu Nam

Chương 45

Ngày hôm sau buổi sáng lúc nhổ cây đậu, La Mông liền hỏi Tiếu Thụ Lâm, “Nghe nói ngày hôm qua cậu đi coi mắt hả?”. Lúc nói chuyện vẻ mặt La Mông rất bình tĩnh nhưng trong lòng đang dậy sóng nha.

“Nghe ai nói vậy?”. Tiếu Thụ Lâm tay thì nhổ đậu, nhíu mày liếc mắt nhìn La Mông một cái, hiển nhiên không muốn nói đề tài này lắm.

“Chú Kì, vốn chú ấy muốn bảo cậu đem cho chú ấy 2 chai mật”. La Mông nói.

“À”. Tiếu Thụ Lâm gật gật đầu, vậy liền dễ nói rồi, ngày hôm qua gặp mặt cô gái kia, vẫn là Cung Bạch Kì giới thiệu cho gã.

“Sao rồi, vừa ý hay không?”. La Mông không phải người không nhãn lực, cũng nhìn ra Tiếu Thụ Lâm không thương thích nói chuyện này, nhưng mà lúc này vuốt mèo đang cào trong lòng anh, chính là muốn biết.

“Không”. Tiếu Thụ Lâm lắc đầu.

“Tại sao?”. La Mông nhịn không được lại hỏi.

“Không hợp chính là không hợp, nào có tại sao gì chứ?”. Tiếu Thụ Lâm mất kiên nhẫn, đàn ông đàn ang, sao lại nhiều chuyện như vậy.

Kỳ thật Tiếu Thụ Lâm cũng không nói lên được tại sao, ngày hôm qua nói lý do đó cùng cha gã, tuy rằng coi như cũng là 1 trong những nhân tố, nhưng cũng không phải là điều trọng yếu.

Vấn đề trọng yếu này, vẫn là tại chính bản thân gã, từ nhỏ đến lớn Tiếu Thụ Lâm ngay cả bạn bè cũng chưa kết giao được mấy người, vốn liền không biết chung sống cùng người khác, chỉ cần tưởng tượng tới  việc mai mối này, rất nhanh chính mình sẽ cưới cô gái trước mặt này về nhà, cả ngày sớm chiều ở chung cùng cô ta, trong lòng gã liền cảm thấy bài xích, sự bài xích này, tự nhiên liền coi mắt đều coi không vừa mắt.

“Đừng gấp, từ từ thôi, dù sao sẽ tìm được người thích hợp”. La Mông nghĩ nghĩ, lại làm bộ an ủi.

“Tôi gắp cái rắm”. Tiếu Thụ Lâm không thích nghe người khác nói như vậy với gã nhất, nói tới giống như gã là hàng tồn kho, Tiếu Thụ Lâm gã nói như thế nào cũng là 1 người đàn ông chân chính, muốn tìm 1 người vợ còn không được sao? Lúc này còn chưa tìm được, đó là bởi vì chính gã còn chưa có hạ quyết tâm, chờ gã hạ quyết tâm, lập tức tìm được.

“A”. La  Mông cười cười, cũng không tức giận, trong lòng nói cậu không gấp vậy rất tốt, đỡ phải làm tôi sốt ruột.

Giải quyết xong một khối tâm bệnh, La Mông rốt cục lại có thể chuyên tâm vào sự tình trên Ngưu Vương trang. Đầu tiên chuyện thứ nhất, anh liền thả con chồn kia đi, hôm nay ông chủ tâm tình tốt, đại xá thiên hạ, con chồn kia được tự do, bịch 1 cái liền lủi lên trên núi.

Dù sao cứ cột con chồn này hoài quả thật cũng không phải chuyện tốt, không thả nó, đám chồn trên núi liền suốt ngày lại đây làm ầm ĩ, khiến cho mỗi con gà mái trong chuồng gà kinh hồn bạt vía, vừa chấn kinh liền đẻ trứng cũng liền không năng suất, ảnh hưởng nghiêm trọng thu nhập của La Mông.

Còn có chồn quả thật cũng hơi dọa người à, tuy rằng La Mông cũng là 1 người đàn ông gan dạ, nhưng mà mỗi khi nhìn đến con chồn này ngồi xổm cuối giường anh, ngậm 1 con chuột gặm răng rắc, mơ hồ còn có thể nghe được tiếng răng nanh sắc bén của nó cắn nát xương cốt của con chuột, anh vẫn là nhịn không được cảm thấy da đầu run lên.

Nhanh chóng thả nó đi, cũng làm cho anh ngủ ngon yên tĩnh ngủ, nhốt nó lâu như vậy, tin tưởng nó cũng học được bài học rồi, nếu lần tới còn dám tới ăn trộm gà ăn, tuyệt đối giết không tha.

Sau đó chính là vấn đề tuyển nhân công, trên ruộng bậc thang của Ngưu Vương trang trồng loại cây ngắn ngày, thành thục cũng sớm, cây bắp còn có thể chờ 1 thời gian, cây đậu liền không chờ được, cuối tuần mấy học sinh và phụ huynh lại đây đổi sữa, đã không thỏa mãn được nhu cầu sử dụng công nhân của Ngưu Vương trang rồi.

Vấn đề tuyển công nhân không dễ giải quyết, bởi vì từ lúc La Mông giúp người làng Đại Loan tìm cách kiếm tiền, sau đó trong làng hễ là ông già bà già thân thể khỏe mạnh chút đều trồng rau củ, ngay cả mấy người Ngô Đông Mai, Triệu Hạ Bình làm việc ở nhà La Mông, cũng đều trồng rau theo, hiện tại còn muốn ở trong làng tìm người làm việc, vậy khó khăn rồi.

Đến trấn trên tuyển nhân công? La Mông thật ra để La Mông ở của hàng dán cái thông báo tuyển người rồi, kết quả tìm đều là một ít ông lão bà lão, tuổi trẻ sức lực cường tráng, cũng liền là vô cùng ít.

Trấn trên người trẻ tuổi hoặc đều là lúc đầu năm, sớm liền đi ra ngoài làm thuê rồi, hoặc là chính là chính mình có nghề nghiệp khác, về phần không nghề nghiệp lại không chịu đi ra ngoài làm thuê, vậy càng không thể trông cậy vào bọn họ làm việc nhà nông.

Những người phụ nữ của trấn trên, bất kể là 20 tuổi, 40 tuổi hay là 60 tuổi, đều lấy làn da trắng nõn là chuẩn mực cái đẹp, nếu tiệm của La Hồng Phượng tuyển người, vậy nhiều người sẽ đồng ý làm, muốn tới trên núi đi làm việc nhà nông, một tháng trôi qua có thể phơi người ta giống như đường mật, các bà các cô sẽ không thích.

Ông già bà già của trấn trên phần lớn không có thu nhập gì, không mấy người có được lương hưu, cơ bản đều là cần con cái nuôi, con cái hiếu thuận thì cuộc sống rất tốt, con cái nếu bất hiếu thì cuộc sống liền khó khăn.

Đương nhiên việc nặng này liền không trông chờ vào bọn họ được, ngộ nhỡ làm người ta mệt chết mệt sống, tới lúc đó con cái thân thích người ta liền tìm tới cửa, La Mông làm sao nói lý với họ được.

Bản thân La Mông và Tiếu Thụ Lâm, bọn họ mấy người trẻ tuổi chạy đỉnh núi đi nhổ cây đậu, nhổ từng gốc cây đậu lên, để bọn trâu chở tới phụ cận chuồng trâu, mấy ông già bà già này liền ngồi ở trong bóng râm ở tứ hợp viện lột trái đậu, một ngày 30 đồng, giữa trưa bao cơm trưa.

Làm vậy được bốn năm ngày, La Mông lại thấy không ổn nha, một mảnh đỉnh núi rất lớn nha, liền mấy người bọn họ mệt chết mệt, thu là có thể thu trở về, người cũng mệt mỏi quá đi mất, thu cây đậu xong còn có cây bắp nữa, chờ thu xong cây bắp rồi, hoa hướng dương, dưa hấu, bí đỏ cũng đều sắp chín, chẳng lẽ còn làm như vậy?

Theo ý của La Mông, tốt nhất có thể tuyển được 1 đám người, ào một phát 3 tới 5 ngày có th đều thu sạch  tất cả cây đậu trên đỉnh núi, vậy thật sung sướng, bớt bao nhiêu việc nha.

Cuối tuần này lại có phụ huynh học sinh trong thành phố mang theo con cái tới nhổ cây đậu, nhìn đến bọn họ, La Mông nhất thời tìm được linh cảm. Lạch bạch chạy về nhà, mở mấy tính ra, lên 1 diễn đàn bản địa của Đồng thành, đăng 1 bài viết, nội dung như sau:

Thông báo tuyển công nhân

Bản nhân (chủ topic) có vùng núi, hiện tại cây đậu trên núi thành thục diện tích lớn, tuyển công nhân bất kể số lượng, chào đón đông đảo nhân dân thành phố tới nông thôn lao động, chia xẻ niềm vui thu hoạch.

Yêu cầu:

Tuổi: không giới hạn

Tứ chi kiện toàn (hơi khuyết tật có thể xem nhẹ cho qua)

Chỉ số thông minh bình thường (hơn 60 cũng có thể)

Có thể chịu trách nhiệm an toàn cho chính mình (câu cá té vào suối, trèo cây té bị thương, trộm mật ong bị ong mật chích, bản nhân không chi trả tiền thuốc men).

Đãi ngộ

Làm nhiều hưởng nhiều, ấn thành quả lao động trả tiền lương. Phụ: Giống lâu chủ (chủ topic) lao động cường tráng như vầy, mỗi ngày có thể thu vào 100 đồng, người già bản địa phụ trách lột trái đậu, mỗi ngày thu vào 30 đồng.

Bao ăn ở: ở chính là tứ hợp viện gạch xanh ngói đen, hiện có mấy phòng trang hoàng đơn giản chắc chắn, tới trước được chọn trước, còn lại toàn bộ phòng xây thô. Ăn chính là bánh mỳ bự nhà tự làm, nồi canh bự, nếu có nhu cầu cải thiện thức ăn thì mời bỏ tiền túi ra.

Mỗi ngày người nào không kiếm đủ 50 đồng, mời tự bỏ tiền túi bù vào phí ăn ở (việc này mời mọi người thông cảm cho 1 chút, mời làm thuê như vậy tôi đã là lỗ vốn rồi). Mỗi ngày người nào kiếm không đủ 50 đồng, nếu như còn muốn ở lại bản địa lãnh hội phong cảnh tự nhiên, mời tới khách sạn trấn trên tìm nơi ở trọ, sạch sẽ vệ sinh giá cả rẻ, người dân trấn Thủy Ngưu thành thật, tuyệt không tồn tại hiện tượng chặt chém khách.

Phụ: Dưới là hoàn cảnh công tác, đổi mới hình ảnh liên tục, mời mọi người chậm rãi thưởng thức, nếu ai có ý định, mời trực tiếp đi Đồng thành trước rồi tới Ngưu Vương trang ở làng Đại Loan trấn Thủy Ngưu, không cần phải hẹn trước.

Mấy bài post tiếp theo, La Mông liền tiện tay đăng mấy tấm hình trước đó anh chụp lên, đám hình này có làng Đại Loan, có trấn Thủy Ngưu, càng nhiều vẫn là Ngưu Vương trang, núi non trùng điệp uốn lượn, hoa màu khắp nơi, đàn trâu nhàn nhã thong dong, còn có hoa hướng dương vừa mới nở hoa thành mảnh thành mảnh.

La Mông thật cũng không có chụp nơi này của bọn họ giống như bồng lai tiên cảnh trên trời, chính là cuộc sống đơn giản mộc mạc của trấn nhỏ, hơi thở nông thôn, liền cái này đối người thành phố định cư trong đô thị mà nói, tuyệt đối cũng là hấp dẫn không thể ngăn cản nha, thể nghiệm cuộc sống nông thôn còn có thể kiếm tiền, sẵn lòng đi khẳng định không phải ít.

Bài viết này đăng lên, dưới lầu (bài post bên dưới) lập tức liền có người bình luận: “Bản nhân rất có ý tứ, chính là có một vấn đề không rõ ràng lắm, xin hỏi [lao động cường tráng giống như lâu chủ vậy] là cường tráng như thế nào nha? Hy vọng lâu chủ có thể đính kèm hình chụp nửa người bản nhân nha”.

La Mông nhìn, nhếch miệng cười, ở trên baidu đính kèm hình ảnh đưa vào hai chữ “đàn ông cường tráng”, chọn hình thứ nhất lại thêm hình thứ 2, tùy tay liền chỉnh sửa khuôn mặt của chính mình 1 chút, trả lời tin nhắn nói: “← chính là loại trình độ này.”

Đưa tới dưới lầu một đám người gào khóc thảm thiết: “Hố cha nha!”.

La Mông nhìn rồi cười cười, tắt máy tính, tới Ngưu Vương trang tiếp tục làm việc.  Anh mới vừa lên đỉnh núi, liền nhìn đến con nghé con Nhị Lang kia đang đi phía sau Tiếu Thụ Lâm đang kêu ụm bò liên tục, bốn anh em Đông Tây Nam Bắc cũng ồn ào theo, khiến cho Tiếu Thụ Lâm phiền không tả nỗi.

“Đây là sao?”. La Mông đi qua vỗ vỗ cái cổ của Nhị Lang, con trâu con này lần trước lúc mới vừa đeo khoen mũi còn rất tủi thân, chờ ngày hôm sau Tiếu Thụ Lâm đút nó mấy trái dưa leo, lập tức lại vui vẻ.

“Không biết”. Tiếu Thụ Lâm dừng công việc trong tay, vén vạt áo lau lau mồ hôi trên mặt, có chút bất đắc dĩ nói.

Cảnh đẹp tới rất đột nhiên, La Mông không hề phòng bị, chấn động quá lớn, máu mũi thiếu chút nữa chảy xuống…….

“Khụ khụ, vậy nó có phải lại muốn ăn dưa leo hay không?”. Tiếu Thụ Lâm người này miệng cứng lòng mềm, Nhị Lang con trâu con này chính là nắm chắc điểm này, mới có thể quấn quít lấy gã.

“Vừa mới đút qua, không ăn”.

“Không ăn?”. Ngay cả dưa leo cũng không ăn, còn có việc này?

“Ụm bò!”. Nhị Lang có chút dồn dập kêu một tiếng, La Mông và Tiếu Thụ Lâm nửa điểm cũng nghe không hiểu. Chậc, ngôn ngữ bất đồng chính là phiền toái như vậy đó.

Sau một lúc lâu La Mông quan sát nó, thấy nó vẫn vây quanh đi vòng vòng quanh 1 cây đậu trên mặt đất, bên cạnh có trâu mẹ chở cây đậu đi qua, nó liền vươn cổ nhìn qua đó, đôi mắt nhỏ kia, liền giống như mấy đứa bé trong làng chưa tới tuổi đi học nhìn chằm chằm cặp sách của người ta.

“Chẳng lẽ là muốn đi làm việc?”. La Mông  suy đoán nói.

“Liền nó?”. Tiếu Thụ Lâm có chút không tín nhiệm nhìn nhìn Nhị Lang, liền nó thân thể nhỏ xíu này, có khả năng gì?

“Thử xem sao”. La Mông đau lòng Nhị Lang tuổi còn nhỏ, liền chia bó cây đậu trên mặt đất làm đôi,  ở giữa buộc cọng dây thừng nhỏ, 1 trái 1 phải đeo trên lưng Nhị Lang, con trâu khác trên lưng lưng đeo nặng gấp 2 lần của nó.

“Ụm bò!”. Nhị Lang cào cào hai chân sau, hiển nhiên đối sức nặng đột ngột này còn có chút không thích ứng, chờ La Mông buộc tốt, nó liền lắc lắc cái đuôi, đi xuống ruộng bậc thang, đi hướng tứ hợp viện, 4 anh em Đông Tây, Nam, Bắc cũng vẫn là chạy trước chạy sau theo sát

“Đây thật đúng là tìm việc để làm”. Tiếu Thụ Lâm cũng là tò mò.

“Không tệ, giống người đàn ông rồi”. La Mông nhếch miệng liền cười lên, con trâu con này không uổng công thương nó, còn biết phải giúp anh làm việc.

“Ụm bò!”. Nhị Lang đi tới bên ngoài tứ hợp viện, thấy dưới bóng cây có mấy con trâu mẹ, liền đi qua chỗ chúng nó, cái đuôi nhỏ phía sau vui vẻ vung qua lại.

“Ụm bò………”.

“Ụm bò………”.

“Ụm bò………”.

Nhóm trâu mẹ đều hướng về phía Nhị Lang kêu to lên, cho dù bọn La Mông không nghe hiểu tiếng trâu, cũng tuyệt đối nghe ra  đây là trăm phần trăm đều là khen và cổ vũ, tràn đầy dạt dào tình mẹ. Nhị Lang  dây dưa 1 hồi  lâu ở chỗ trâu mẹ, lúc này mới cảm thấy mỹ mãn ngẩng đầu ưỡn ngực chở cây đậu vào tứ hợp viện.

“Ai dô, đây là Ngưu Vương đi, nhỏ như vậy có thể chở cây đậu rồi!”. Cách thật xa, La Mông và Tiếu Thụ Lâm đứng ở trên đỉnh núi, đều có thể nghe được nhóm ông cụ bà cụ trong tứ hợp viện kinh hô.

“Nó là đang khoe khoang đi?”. La Mông không quá xác định hỏi Tiếu Thụ Lâm.

“Nó tuyệt đối là đang khoe khoang”. Tiếu Thụ Lâm nói.

“Lát nữa tôi cho nó chở nhiều cây đậu 1 chút, để nó cũng hiểu được 1 chút, lao động chân chính là như thế nào”. Trong miệng La Mông ra chiêu xấu, trên mặt cười tới rất vô lại.

“Được”. Tiếu Thụ Lâm xấu xa nhếch nhếch khóe miệng.
Bình Luận (0)
Comment