Ngưu Nam

Chương 65

Edit: Hạ Chi

Beta: Mèo

Ngưu Vương trang có đầu bếp tới, đám người ăn hàng có phúc. Hậu Tuấn quả thật là nấu ăn ngon, chiều nay gã ngủ một giấc tỉnh lại, đi loanh quanh Ngưu vương trang một vòng, rất nhanh nhìn trúng đậu tương của nhà La Mông, nói đậu tương này ngon, làm đậu hủ khẳng định khác biệt.

Bởi vì Bàn tử này vừa lộ ra một tay nghề rất khác thường, hạt dưa rang tới rất tiêu chuẩn, La Mông cũng khá có lòng tin, Bàn tử nói muốn làm đậu hủ, La Mông và Tiếu Thụ Lâm liền lái xe đi chở cái cối xay đá xanh bự bên lò rèn tới Ngưu Vương trang.

Cái cối xay này là người thời ông nội La Mông làm, lúc nhỏ La Mông còn thấy cha mẹ anh sử dụng, hiện giờ đã nhiều năm không động tới, gác ở cạnh tường trong sân, thiếu chút nữa liền lưu lạc thành đá kê chân, lúc này vất vả lắm mới có thể quay lại làm công việc ban đầu của nó.

Bàn tử  này sớm ngâm nước ấm đậu tương, chờ cối xay đá chuyển đến đây, bèn cùng bọn La Mông cọ rửa sạch sẽ cối trong trong ngoài ngoài cối xay đá.

Hơn tám giờ tối, Bàn tử dẫn dắt mọi người trong tứ hợp viện bắt đầu xay sữa đậu nành, những người này hằng năm sống trong thành phố, nhìn cối xay đều cảm thấy lạ, càng đừng nói là làm đậu hủ, người người đều cảm thấy rất hứng thú. La Mông và Tiếu Thụ Lâm ngày mai còn phải dậy sớm, liền không cùng bọn họ phí thời giờ tới quá muộn, sớm trở về nhà đi ngủ.

Sữa đậu nành trước trước sau sau xay cả thảy ba lượt mới tính xong, sau đó dùng thùng nước xách đi phòng bếp nấu, nấu ra sữa đậu nành vừa thơm lại đậm mùi, mùi này bình thường bọn họ ngửi không ít, vào mỗi sáng sớm ăn bữa sáng của Đại Thủy Ngưu nhũ phẩm, đều có loại sữa đậu nành này.

Nấu xong lại lọc một lần, cho ít nước muối, chờ sữa đậu nành đều ngưng thành hoa đậu, Bàn tử liền đem một chậu thủng đặt trên một cái thùng lớn, lại trải vải thưa bên trong chậu thủng, múc từng muôi từng muôi hoa đậu vào trong cái chậu thủng, hơi nước bên trong hoa đậu ào ào chảy qua vải thưa của chậu thủng rơi xuống thùng nước bên dưới.

Chờ hơi nước ra gần hết, Bàn tử liền từ trong chậu múc một muôi đậu hủ nóng bán thành phẩm ra, lại rưới lên non nửa muôi nước sốt trước đó đã chuẩn bị tốt, rắc một ít hành lá, bưng ra ngoài hành lang ngồi xổm, chính mình ăn trước.

Mọi người vừa thấy, cũng liền học bộ dáng của gã, tìm tô cơm của mình ra, tự múc đậu hủ thêm nước sốt rắc hành lá. Mùi vị của đậu hủ nóng có chút khác với uống sữa đậu nành họ hàng ngày uống, cảm giác mềm, đủ hương vị, lại trộn với nước sốt của Bàn tử, trộn thêm hành lá đặc biệt ngon trên Ngưu Vương Trang, hương vị thật sự là tuyệt!

Những người này phù phù  ăn một hơi, làm gì còn có đậu hủ có thể thừa đến ngày mai, La Mông sáng hôm sau đến căn tin vừa nhìn, đừng nói đậu hủ, ngay cả bã đậu cũng không thấy, nghe nói là bị Bàn tử làm thành bánh bã đậu ăn.

“Bàn tử! Đậu hủ đâu?” La Mông mặc kệ.

“Ăn hết rồi”. Hậu Tuấn còn vui vẻ nói: “Tôi đã nói đậu tương này làm đậu hủ ăn ngon, không nghĩ tới so với tôi tưởng tượng còn ăn ngon hơn!”.

“Đều ăn hết? Một ngụm cũng không chừa cho lão tử?”. Tiếu Thụ Lâm nhà anh còn chưa nếm qua đâu!

“Không chỉ một mình tôi ăn, bọn họ đều ăn”. Hậu Tuấn cảm thấy rất oan uổng, cho dù gã ăn nhiều, cũng ăn không hết một nồi lớn đậu hủ a.

“Bọn họ muốn ăn cậu liền cho? Ai mới là chủ của cậu hả?”. La Mông lúc này bày ra tư thế ông chủ: “Mau mau lại ngâm đậu tương, đến tối chúng ta lại làm lần nữa”.

“Đã sớm ngâm rồi, buổi chiều liền có thể làm”. Tối hôm qua Bàn Tử phù phù ăn một chén lớn đậu hủ, nhìn lại, hết rồi, liền chế biến bã đậu làm thành vài cái bánh gặm, còn cảm thấy chưa đã ghiền, lập tức lại ngâm một đống đậu tương, tranh thủ nhanh nhanh ăn lần thứ hai.

Chờ đến buổi chiều bọn họ làm ra đậu hủ, La Mông ăn một lần, quả nhiên mùi vị thật ngon, nghĩ mình gần đây không dư dả mấy, đậu hủ này nói không chừng có thể kiếm được nhiều tiền, vì thế liền gọi điện cho Mã Từ Quân: “Bên tôi mới làm đậu hủ cũng không tệ lắm, bên anh muốn lấy hay không?”

“Ngày mai cậu chuyển mấy chục cân qua chỗ tôi bán thử một chút”. Đối với đồ nhà La Mông, Mã Từ Quân vẫn là khá có lòng tin.

“Ok, tôi cúp máy đây”. La Mông nói xong liền cúp điện thoại, nịnh bợ hỏi Tiếu Thụ Lâm: “Lại ăn một chén nữa không?”. Người này hấp thụ giáo huấn sâu sắc lần trước, lúc gọi điện thoại ngàn vạn lần không thể lạnh nhạt Tiếu Thụ Lâm bên cạnh, nhất là khi đầu dây bên kia là Mã Từ Quân.

“Không ăn “. Tiếu Thụ Lâm nói. Trên thực tế gã đã ăn ba chén, vẫn là dùng cái loại chén đặc biệt bự.

“Lúc này mới ăn bao nhiêu, lại ăn một chén đi”. La Mông đặc biệt thích nhìn Tiếu Thụ Lâm ăn, Tiếu Thụ Lâm ăn tới càng nhiều anh lại càng vui vẻ.

“Ừ.” Bị khuyên một câu, Tiếu Thụ Lâm không giữ lập trường liền đồng ý, vì thế La Mông lại múc cho gã chén thứ tư.

Đêm qua Bàn tử này ngâm rất nhiều đậu tương, vốn tính một phần làm đậu hủ, còn lại liền giữ làm tương đậu, kết quả La Mông nói một câu, đám đậu tương đều xay hết, bắc hai cái nồi lớn ở trong sân, bận rộn nấu sữa đậu nành làm đậu hủ một hồi, vốn gần đây các ông bà cụ có vẻ có chút nhàn rỗi rốt cuộc lại tìm được việc làm.

Làm đậu hủ vốn liền không khó, trong viện của La Mông người nhiều, sau này để  cho các ông bà cụ chậm rãi làm là được, có thể làm bao nhiêu liền bán bấy nhiêu, cứ như vậy, cho dù là tới lúc mùa đông nông nhàn, trong viện anh vẫn là sẽ có việc làm.

Ông bà cụ tới chỗ La Mông làm việc, có một số quả thật chính là vì tiền lương cùng một ngày ba bữa, nhưng phần lớn, thật ra vẫn là tới vì náo nhiệt, người một khi tuổi lớn, cách cuối đời càng gần, so với lúc trẻ càng thêm mẫn cảm yếu ớt, không thích ở một mình, thích náo nhiệt.

Ở trên Ngưu Vương trang, bình thường có ít việc để làm, thời gian này liền phí hoài, hơn nữa người già nhiều, còn có thể trò chuyện, buổi sáng cùng nhau tới, tối cùng nhau đi về nhà, giống bọn trẻ con đi học, đến đến đi đi, quen biết nhiều người hơn, cuộc sống cũng phong phú theo.

Năm nay đậu, bắp nhà La Mông đều là ông bà cụ này phơi, còn có trong khoảng thời gian này con nít trong làng giúp anh  hái cẩu kỷ về, cũng đều là ông bà cụ này phụ trách phơi nắng, nói thật, thật sự là giúp La Mông bớt được rất nhiều việc.

Bây giờ nếu đậu hủ làm được, bản thân La Mông có thể tăng thêm chút thu nhập, cũng có thể cho ông bà cụ này việc để làm, cũng là việc tốt một công đôi việc.

Chiều nay sau khi tan tầm, lúc La Mông vàTiếu Thụ Lâm về liền bê hai chậu đậu hủ nóng mới làm xong lên xe, lại mang theo một ít nước sốt Bàn tử chế, một chậu đem về nhà mình để một nhà già trẻ cùng nếm thử, một chậu khác tất nhiên liền đưa đi lò rèn.

Ngày hôm qua hạt dưa rang ăn tới mọi người khen không dứt miệng, hôm nay lại đưa lại đây một chậu lớn đậu hủ, sau khi dì Vân và mọi người ăn xong hai chén đậu hủ, chùi chùi miệng có chút ngượng ngùng nói:

“Tới nơi này liền luôn ăn ngon nhờ hai đứa, cố tình dì không biết nấu ăn, cũng không dám nấu, chờ sau này hai đứa kết hôn, dì tặng mỗi đứa một bộ quần áo”.

“!”. La Mông cùng Tiếu Thụ Lâm liếc mắt nhìn nhau, nhất thời liền có chút kinh hãi, người phụ nữ này khi nào nhìn ra tới?

Dì Vân thấy cả hai đều không lên tiếng, nghĩ lại, mới phát hiện lời của chính mình có nghĩa khác, vội vã sửa lời nói: “Dì là nói chờ tới lúc hai đứa sau này cưới vợ.”

“À, vậy cám ơn dì trước”. La Mông gật gật đầu, trong lòng lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm một hơi. Bây giờ công khai quan hệ của hai người còn sớm chút, công tác bên Tiếu lão đại còn chưa bắt đầu làm đâu, ngộ nhỡ đến lúc đó ông ấy không tiếp thụ được, tới một gậy đánh uyên ương* thì phải làm thế nào?

*Gậy đánh uyên ương: chia rẽ đôi tình nhân

Tuy rằng lò rèn không có mấy người, nhưng cũng ăn hết bảy tám phần chậu bự đậu hủ, nhìn sắp thấy đáy, còn lại liền để cho Tôn Lâm Mộc. Tối qua và cả ngày hôm nay, La Mông mang cái này cái kia cho bên này, làm cho đến bây giờ Tôn Lâm Mộc còn chưa nổi lửa đâu, đều ăn sẵn.

Hôm nay người này còn đi lên núi khai hoang, phơi nắng dưới mặt trời lớn cả ngày, cả người phơi tới vừa đen lại đỏ, La Mông nhìn, phỏng đoán hai ngày nữa gã phải lột da.

Lúc này di động của La Mông di động liền reo, La Mông vừa nhìn là trưởng làng La Toàn Thuận gọi tới, liền nghe.

“La Mông a, sao muộn như vậy cháu còn chưa về nhà hả?”. La Toàn Thuận còn cho rằng lúc này cậu ta còn làm việc ở trên Ngưu Vương trang.

“Tại bên lò rèn ạ, có chuyện gì không chú Toàn Thuận?”. La Mông trong lòng đại khái cũng biết là chuyện gì, nhưng ngoài miệng vẫn phải hỏi một chút.

“Còn có thể là chuyện gì a, liền chuyện tối hôm qua cháu nói với chú, hôm nay chú đi làng kia một chuyến, bên kia nói không thành vấn đề, cũng không hét giá cao, một mẫu đất hai mươi lăm đồng một năm, chỉ cần người làng ta không ý kiến gì, chuyện này liền coi như xong xuôi rồi”.

Người trong làng còn có thể có ý kiến gì, hiện tại bọn họ mỗi cuối tuần đều phải lên Ngưu vương trang gánh phân trâu sao, bây giờ La Mông muốn bao mấy chục mẫu núi họ còn có thể có ý kiến gì, lại còn trả tiền nữa, cũng không phải xài không, xài không bọn họ đại khái cũng không ý kiến gì, khối đất này cách xa làng, còn khó dẫn nước, cơ bản đều không tính đất tốt gì.

“Được a chú Toàn Thuận, lần này lại làm phiền chú nhiều rồi”. Tối qua nói chuyện này, hôm nay La Toàn Thuận liền đi làng bên, chứng minh ông quả thật rất để tâm.

“Có gì phiền toái, vốn chính là chuyện thuộc bổn phận, nhưng mà La Mông a, kỳ hạn hợp đồng kỳ bây giờ liền quyết định ba mươi năm, cháu xem được không, nếu không được, ngày mai chú đi làng bên nói một chút”.

Bây giờ bên Vương gia trang đều nuôi ong mật, làng Đại Loan họ trồng rau lại trồng tới không tồi, mắt thấy làng bên liền phát triển lên, cán bộ làng bên liền thương lượng thời hạn nhận thầu núi hoang giảm một chút, ai biết qua hai ba mươi năm, núi hoang chỗ họ là giá gì chứ.

Theo ý của chính La Toàn Thuận mà nói, ông cũng hi vọng lúc này La Mông chỉ nhận thầu mảnh núi này ba mươi năm liền tốt rồi, La Mông không phải còn có Ngưu vương trang a, mấy chục mẫu núi này, đối với cậu ta cũng không phải rất quan trọng, thế nhưng đối với công ăn việc làm sau này của làng họ, ảnh hưởng liền không nhỏ.

Giờ tương lai trồng rau của làng họ cũng không tệ lắm, sớm muộn gì cũng sẽ có người trẻ tuổi trở về thử xem, đến lúc đó khó tránh khỏi muốn bao núi, thời hạn bao núi này, La Toàn Thuận liền không muốn lại định bảy mươi năm cho họ.

Vốn thời hạn này dài ngắn, hợp đồng song phương đều hẳn có lợi có hại, thế nhưng việc này ở trong làng, liền khác rồi, thời hạn hợp đồng định dài quá, làng chắc chắn bị thiệt hại.

Nói trắng ra là, người trong làng nhận thầu vùng núi làng họ, hợp đồng ký quá dài cũng vô dụng, vì sao, tới lúc đó người ta một câu không có tiền, núi này tôi mặc kệ, anh có thể làm gì được hắn, người cùng làng, lên tòa án a? Hơn nữa cũng không có lợi a.

Thế nhưng hợp đồng này một khi ký quá dài, chờ thêm hai mươi ba mươi năm, núi hoang chỗ họ giá tăng gấp vài lần, đến lúc đó người ta cầm trong tay hợp đồng bảy mươi năm, chiếm một mảnh núi lớn, anh có thể cứng rắn thu hồi đến a? Thu không được.

Cho nên mặc kệ nói như thế nào, hợp đồng ký dài quá đối trong làng chính là một chút ưu đãi đều không có, La Toàn Thuận làm trưởng làng đương nhiệm của làng Đại Loan, cũng không tưởng muốn để lại cục diện rối rắm như vậy cho thế hệ sau, nếu đã làm trưởng làng, ông phải làm cho tốt chuyện này.

Lần này nếu  La Mông chỉ ký hợp đồng ba mươi năm, công việc sau này của ông sẽ dễ làm, sau này mặc kệ ai muốn bao núi, liền nói bây giờ ở quê sửa lại chính sách, tối đa cho bao ba mươi năm, ai đến cũng không thương lượng, trước đó La Mông cũng không phải chỉ bao ba mươi năm sao.

Ngộ nhỡ lúc này nếu La Mông không đồng ý, xem tại phân thượng cậu ta dẫn dắt cả làng trồng rau bán rau, chuyện này La Toàn Thuận cũng phải giúp cậu ta làm, với cả bây giờ những người làng bên đều nể mặt cậu ta, chuyện này hẳn là thành công, nhưng mà sau này những người khác trong làng lại muốn bao núi, khó tránh khỏi liền muốn nói đến thời hạn bảy mươi năm kia.

“Không sao ạ, ba mươi năm liền ba mươi năm đi”. Trong việc này cũng không lắt léo lắm,  La Mông vừa nghĩ liền rõ, anh còn có Ngưu Vương trang mà, không cần thiết vì mấy chục mẫu núi này mà bị người ta nói xấu.

“Vậy được, lát nữa chú lại nói một tiếng với người trong làng, không có gì ngoài ý muốn ngày mai liền soạn xong hợp đồng”. La Mông đồng ý, vậy là coi như là quết định xong, còn thiếu trình tự phải làm thôi.

Nói chyện qua điện thoại với La Toàn Thuận xong, La Mông liền nói với Tôn Lâm Mộc, “Mới nãy trưởng làng gọi điện thoại cho tôi, nói về mấy chục mẫu núi xung quanh viện này.”

“Chuyện gì?” Tôn Lâm Mộc cũng không ăn đậu hủ  nóng, lúc này gã mới vừa tính toán muốn khai hoang, nhưng đừng xảy ra chuyện gì.

“Cũng không có chuyện gì, tôi chỉ là lo lắng sau này có ai bao mảnh đất này, mọi người ở đây cũng không yên bình, thế nên tôi liền bao xuống trước”.

“Vậy sau này tôi còn có thể trồng trọt ở đây được không?”. Hiện giờ nơi này đều thành của La Mông, muốn khai hoang, đương nhiên phải hỏi ý của anh ta trước.

“Anh muốn trồng liền trồng, muốn khai hoang lớn bao nhiêu liền lớn bấy nhiêu, chờ sau này thu hoa màu, trả tôi 20% làm tiền thuê đất là được”. Đất này La Mông cũng là bao tới, không phải được không, đương nhiên không thể để anh ta trồng suông được.

“Được”.  Tôn Lâm Mộc nghe La Mông nói vậy, liền yên lòng, lúc trước gã còn lo mình khai hoang trồng trọt tại bên cạnh, chờ đến lúc mảnh núi này bị người ta bao đi, gã chẳng thu được gì, hiện giờ tuy nói phải giao chút tiền thuê đất cho La Mông, nhưng mà trong lòng cũng kiên định.

“Anh định trồng cái gì trên núi này?. Lúc này La Mông muốn biết sau này mình sẽ thu về chút hoa màu gì.

“Khoai lang”.  Tôn Lâm Mộc cúi đầu ăn một ngụm đậu hủ, trả lời nói.

“Không cái khác?”. La Mông cũng trồng không ít khoai lang tại kia mảnh núi, không thấy hiếm lạ.

“Tôi cũng không biết trồng cái khác”. Tôn Lâm Mộc cười cười, nói.

La Mông nghĩ cũng đúng, gã ta một người tới từ thành phố, còn có thể trông chờ năm thứ nhất gã ta có thể trồng ra cái gì tốt chứ? Nhưng mà anh vừa nghĩ, trong lòng lại có chút lo lắng, “Vậy anh biết trồng khoai lang?”.

“Bác Lâm nói hai ngày nữa bác ấy dạy tôi”. Nói đến đây, Tôn Lâm Mộc còn rất vui vẻ, cảm thấy chính mình tới đây thật sự là đúng rồi, mọi người ở lò rèn đều rất nhiệt tình, tặng đồ ăn cho gã, còn nói muốn dạy gã trồng khoai lang.

“Bác Lâm nói với anh lúc nào?.” Không biết làm sao, lúc này trong lòng La Mông liền sinh ra một ý tưởng không đáng tin lắm.

“Mới nãy”. —— Quả nhiên.

Đây là kiểu người gì vậy, ngay cả khoai lang cũng không biết trồng, liền vác cuốc lên núi khai hoang, còn tự phơi nắng thành bánh rán.
Bình Luận (0)
Comment