"Tôi đã nói với mấy người rồi, đây chỉ là bệnh cũ thôi, chỉ cần uống thuốc và nghỉ ngơi thật tốt là được rồi." - Triệu Vân Lan cau chặt mày, khuôn mặt tuấn tú hiện lên vẻ phật ý, nhưng chỉ tiếc rằng lần này lão đại của tổ điều tra đặc biệt quá yếu ớt, người còn không nhích nổi thì nói làm sao được mấy kẻ cấp dưới cứng đầu.
"Không cần nói nhiều, hiếm khi mới thấy được bộ dạng muốn đấm người mà không đấm được của cục trưởng Triệu, chúng tôi làm sao có thể bỏ qua? Dù sao tiền lương tháng này của chúng tôi cũng mất hết rồi, để tôi xem cậu lấy gì để uy hiếp mọi người?" - Lâm Tĩnh nâng cằm, trên mặt xuất hiện sự vui vẻ, tay anh vẫn nắm chặt lấy tay y, khiến Triệu Vân Lan muốn giãy cũng không được.
"Được được, giờ tạo phản hết rồi có đúng không? Không muốn tiền lương nữa chứ gì? Được thôi, lúc đó đừng có khóc lóc mà cầu xin tôi phát lương. Muốn năm mới có tiền lương mang về thì mau thả tôi ra." - Triệu Vân Lan nghiến răng nghiến lợi nói.
"Hì hì, lúc ấy rồi tính sau." - Chúc Hồng nhe răng nhìn y, mắt thấy có bác sĩ đến, tất cả đều vui vẻ nhảy cẫng lên, ra sức vẫy tay.
Bệnh đau dạ dày của Triệu Vân Lan không phải ngày một ngày hai, dạo gần đây thường xuyên bị thắt ruột, mặt mày trắng bệch nhưng vẫn cố chấp tỏ ra mạnh mẽ khiến cho toàn bộ cấp dưới rất lo lắng, lần này họ đều chuẩn bị gan hùm mật gấu rồi mới dám lôi sếp Triệu nhà mình đến bệnh viện.
"Bác sĩ ơi bác sĩ, sếp Triệu nhà chúng tôi sắp không qua khỏi rồi, khụ, lần này chúng tôi thấy y sắp chết rồi mới dám mang đến để bác sĩ cứu chữa, nếu như bác sĩ không nhanh lên thì có thể sếp Triệu nhà chúng tôi sẽ chết đó." - Lâm Tĩnh can đảm nhanh nhảu nói, anh thấy vị bác sĩ này trẻ người non dạ, chắc là người mới đến, y thuật chắc không cao siêu lắm nhưng nhất định có thể cứu sếp Triệu nhà anh.
Vị bác sĩ trẻ không nói gì, hắn cúi mắt nhìn thẳng vào Triệu Vân Lan, trong nháy mắt khi ánh mắt của hai người chạm vào nhau, y có thể thấy được sự khác thường của hắn, đôi mắt đen láy nhanh chóng chuyển dời, hắn gật đầu với đám người Lâm Tĩnh, giơ tay chỉ vào phòng bệnh phía trước.
Chỉ với một ánh mắt, Triệu Vân Lan lại cảm thấy lòng mình say say, y có cảm giác rất quen thuộc với người này, nhưng rõ ràng y còn chưa gặp qua hắn.
Đám người Lâm Tĩnh đứng ngoài phòng bệnh, bọn họ cảm thấy có gì đó sai sai, bệnh đau dạ dày này chỉ cần kê thuốc là xong mà, cần gì phải vào phòng bệnh nhỉ?
"Kệ đi, đây là phòng VIP đó, chúng ta đã bị trừ hết lương rồi, số tiền khám bệnh hôm nay chúng ta bắt y trả, mất đi một đồng tôi cũng vui rồi" - Chúc Hồng sáng mắt nói.
Sở Thứ Chi lôi Quách Trường Thành đến cạnh mình, chỉ là lướt qua, nhưng lòng anh ta đột nhiên cảm thấy kính sợ vị bác sĩ trẻ tuổi đó, rõ ràng hắn ta chỉ là một tên ẻo lả, trói gà không chặt thôi mà, nhưng sao lại cảm thấy hắn rất giống vị kia?
"Sở ca, có việc gì sao?" - Quách Trường Thành nhanh nhạy cảm nhận được sự biến hóa của Sở Thứ Chi, hình như Sở ca đang suy nghĩ về vị bác sĩ vừa rồi.
"Không có gì đâu." - Sở Thứ Chi vỗ đầu cậu nhóc, khóe môi cứng ngắc nở nụ cười.
o0o
"Chúng ta đã từng gặp nhau rồi sao?" - Triệu Vân Lan nghiêm mặt nhìn người đàn ông nho nhã trước mặt.
Hắn ngước mắt, không nói không rằng đưa cho y túi thuốc. Nét chữ đẹp đẽ trên giấy được viết một cách rõ ràng, không kẻ dòng nhưng lại rất thẳng.
Y nhìn hắn, đáy mắt mang theo tia tìm tòi nghiên cứu, nếu như y không lầm thì người này hình như rất khác thường, trước khi nhìn thấy y và sau đó dường như biến thành hai người khác biệt.
Hắn lãnh đạm xa cách như vậy, nhưng ngay lúc này, y lại cảm thấy ấm áp lạ thường.