Ngụy Quân Tử Thấy Chết Không Sờn

Chương 40

Triệu Thiết Trụ không muốn nói nhiều về chuyện Thiết huyết cứu quốc hội, hắn chán ghét điều tra Thiết huyết cứu quốc hội, thậm chí hoàn toàn không muốn tham dự.

Nhưng chỗ chức trách, không thể không làm.

Nhưng hắn vẫn có thể trốn thì trốn.

Triệu Thiết Trụ lại dẫn đề tài trở về, chủ yếu là trong lòng hắn quả thật vẫn còn có nghi vấn.

"Nghĩa phụ, nếu ngài biết lão Cửu thật ra là một yêu nghiệt thực lực siêu mạnh, vì sao còn muốn để cho hắn đi bảo hộ Ngụy Quân?"

Lục Tổng quản cười cười: "Đây là bệ hạ khâm điểm, cũng không phải là ta để cho lão Cửu đi."

Triệu Thiết Trụ nhẹ giọng nói: "Ngài nếu không đồng ý mà nói, bệ hạ khẳng định cũng sẽ cho ngài mặt mũi."

Chuyện Lục Tổng quản muốn làm, Càn đế cũng sẽ không dễ dàng ngăn trở.

Hơn nữa chỉ cần Lục Tổng quản nói rõ ràng thực lực của Lục Nguyên Hạo, Càn đế càng sẽ không kiên trì.

Nhưng Lục Tổng quản cũng không nói gì.

Đây mới là chỗ vấn đề.

Thấy Lục Tổng quản không nói lời nào, Triệu Thiết Trụ thanh âm càng nhẹ: "Cho nên, nghĩa phụ ngài không muốn để cho Ngụy Quân chết?"

"Ngụy Quân là một chân chính quân tử, nếu sinh sớm vài năm, Thiết huyết cứu quốc hội tất nhiên có chỗ cho hắn. Nhân tài như vậy, ta tự nhiên không muốn hắn chết." Lục Tổng quản không có phủ nhận, mà là trực tiếp thừa nhận ý nghĩ của mình.

Nhưng nguyên nhân vì Lục Tổng quản nói quá thản nhiên, cho nên mới làm cho Triệu Thiết Trụ xác nhận suy đoán trong lòng mình: "Ngài không thân chẳng quen với Ngụy Quân, làm như vậy, không phải vì Ngụy Quân, mà là vì chuyện Ngụy Quân sẽ việc, đúng không?"

Lục Tổng quản lần này lặng lẽ thật lâu.

Sau đó đột ngột hỏi Triệu Thiết Trụ một vấn đề: "Thiết Trụ, ngươi nói Giám sát ti chúng ta có mạnh không?"

"Đương nhiên." Triệu Thiết Trụ trả lời không chút do dự.

"Vậy ngươi cảm thấy thời điểm Giám sát ti chúng ta mạnh nhất là khi nào?"

Triệu Thiết Trụ lần này chần chờ một chút, sau đó nói: "Trước khi chiến tranh vệ quốc bắt đầu, cùng với... hiện tại."



"Thời điểm yếu nhất thì sao?"

"Thời kì chiến tranh vệ quốc, khi đó Giám sát ti chúng ta đã chết nhiều hảo thủ, ngay cả lão Tứ lão Ngũ cũng đều chết trận." Triệu Thiết Trụ nói.

"Cho ngươi tự do lựa chọn mà nói, ngươi càng thích Giám sát ti thời kì nào nhất?" Lục Tổng quản hỏi.

Triệu Thiết Trụ lần này không có chần chờ, nói thẳng: "Đương nhiên là Giám sát ti thời kì chiến tranh vệ quốc, khi đó chúng ta tuy chết thảm trọng, nhưng các huynh đệ đầu đều là ngẩng cao đầu. Mọi người chúng ta đều biết mình là đang bảo vệ quốc gia, khi đó nơi Giám sát ti chúng ta đến, dân chúng sẽ hoan hô nhảy nhót, binh sĩ sẽ giữa đường hoan nghênh, bọn họ biết chúng ta đến là đại biểu cho tình báo tiền tuyến cùng tiếp tế tiếp viện phía sau, đại biểu cho bình an của người một nhà cùng ác mộng của kẻ địch.

Thời điểm, huynh đệ Giám sát ti chúng ta cùng các binh sĩ quân đội có thể yên tâm giao phía sau lưng cho đối phương; thời điểm đó, vì để cho các huynh đệ Giám sát ti chúng ta thuận lợi đưa đi tình báo tiền tuyến, các binh sĩ quân đội sẽ người trước ngã xuống, người sau tiến lên khẳng khái chịu chết cản phía sau cho chúng ta; thời điểm đó, chúng ta cả ngày đều nhảy múa ở trêи mũi đao, nhưng mỗi người đều tự hào, chúng ta có đồng đội có thể giao sinh tử, phía trước chúng ta là kẻ địch, phía sau là quốc gia, không cần suy xét nhiều, chiến đấu là đủ rồi.

Không giống như hiện tại, người Giám sát ti càng nhiều, thực lực càng mạnh, nhưng đao chúng ta không phải đối với kẻ địch nữa rồi.

"Nghĩa phụ, nói thực ra, ta thực hoài niệm thời điểm đó."

Lục Tổng quản ánh mắt có chút nhớ lại: "Ta cũng thực hoài niệm thời điểm đó, ta cũng có rất nhiều lão bằng hữu chết ở trong chiến tranh vệ quốc, còn có rất nhiều huynh đệ Giám sát ti chúng ta. Cho nên, vô luận như thế nào, cũng phải để cho bọn họ chết có ý nghĩa. Tên của bọn họ, công tích của bọn họ, không nên cũng không cho phép bị mai một."

Khói thuốc súng chiến tranh vệ quốc đã tán đi.

Nhưng rất nhiều người máu còn chưa lạnh.

Chẳng sợ trêи đỉnh đầu thủy chung giắt một cây trường đao khát máu, đứng sừng sững một tòa hoàng tọa tối cao, nhưng vẫn có rất nhiều người nguyện ý động thân mà ra, ở trước khi bụi bậm đã định ra sức đánh cuộc một chuyến.

"Thiết Trụ, ta là Đốc chủ Giám sát ti, ta sẽ không để cho Giám sát ti mất đi vinh quang từng có."

Nói xong câu đó, Lục Tổng quản liền rời khỏi Giám sát ti.

Nhìn bóng lưng Lục Tổng quản, Triệu Thiết Trụ hốc mắt đột nhiên đỏ lên.

Hiện tại rất nhiều người nhắc tới Giám sát ti, đều dùng cách gọi "Hoạn đảng", "Chó săn".

Rất nhiều người đều đã quên, trong chiến tranh vệ quốc mười năm, Giám sát ti lập chiến công, không kém hơn bất cứ quân đoàn uy danh hiển hách nào.

Mười năm chiến tranh vệ quốc, Giám sát ti tỉ lệ tử vong là cao hàng đầu, bởi vì đại đa số bọn họ đều hoạt động ở tiền tuyến nguy hiểm nhất.

Nam nhân này tự tay nuôi lớn chín đứa nhỏ, trừ bỏ lão Cửu nhỏ nhất không có lên chiến trường, tám nghĩa tử cùng chính bản thân hắn ở trong thời gian mười năm đó có một nửa đều chém giết ở tiền tuyến.

Lão Tứ lão Ngũ chết trận, lão Tam đến nay hôn mê bất tỉnh, Lão Thất vĩnh viễn mất đi đôi chân.

Người Giám sát ti, cũng là đi ra từ trong núi thây biển máu.



Giám sát ti, vốn cũng có thể nghênh đón hoa tươi cùng vỗ tay ở sau chiến, bọn họ vốn cũng là anh hùng.

Rất nhiều người đều đã quên.

Nhưng Triệu Thiết Trụ còn chưa có quên.

Lục Tổng quản, cũng không có quên.

Triệu Thiết Trụ bây giờ còn nhớ rõ, ở trước khi chiến tranh thắng lợi, Lục Tổng quản từng tràn ngập hào hùng nói với hắn, về sau Giám sát ti sẽ đổi cách làm việc.

Sau đó, tiên đế đã chết.

Càn đế thượng vị.

Tất cả đều thay đổi.

Tuy nghĩa phụ quyền thế không có đổi, địa vị Giám sát ti không có đổi, nhưng Triệu Thiết Trụ có thể thấy ra, nghĩa phụ cười càng ngày càng ít.

Bằng hữu nghĩa phụ—— cũng càng ngày càng ít.

Rất nhiều người đều nói nghĩa phụ khẳng định là bối chủ cầu vinh.

Ngay cả bên trong Giám sát ti, cũng có rất nhiều người cho là như vậy.

Bóng lưng nghĩa phụ càng ngày càng cô độc.

Nhưng Triệu Thiết Trụ thủy chung tin tưởng, đây là nghĩa phụ đáng để mình đi theo cả đời.

Hôm nay, hắn rốt cuộc lại cảm nhận được hào hùng của nghĩa phụ.

Loại cảm giác này, đã lâu rồi.

Triệu Thiết Trụ cười cười, nước mắt chảy xuống.

"Lão Cửu, lần này ngươi nếu làm không tốt, lão tử nhất định đánh ngươi đánh cả ra phân."

Hắn hoàn toàn quên, hiện tại chính là Triệu Thiết Trụ đứng ở tại chỗ để cho hắn đánh, hắn cũng chỉ đánh đau tay mình, Lục Nguyên Hạo cũng không có chuyện gì.
Bình Luận (0)
Comment