Ngụy Quân Tử Thấy Chết Không Sờn

Chương 77

Cơ Soái hơi hiểu ra, nhưng mà cũng không quan tâm quá nhiều, mà cảm khái nói: "Sau khi chiến tranh kết thúc thì cũng chỉ có ngươi là thường xuyên tới thăm Lăng Vân, người khác đều chỉ sợ tránh không kịp."

"Vận khí của ta tốt, có chỗ dựa là long cung, ai cũng không dám đắc tội ta." Triệu tướng quân thản nhiên nói.

Cơ Lăng Vân là người đã phạm phải điều kiêng kị.

Nhưng mà người khác thì sợ chứ nàng thì không sợ.

Chỉ cần bối cảnh đủ cứng thì không có gì phải kiêng kị.

Cơ Soái cười lắc đầu: "Ta hiểu rõ ngươi, ngươi vẫn còn trao đổi thư từ qua lại với Lăng Vân, chỉ là bởi vì ngươi có giao tình cùng Lăng Vân, không liên quan gì tới bối cảnh của ngươi. Dù cho không có long cung làm chỗ dựa thì chắc chắn ngươi vẫn như cũ sẽ cùng Lăng Vân làm bằng hữu, sẽ không bởi vì áp lực từ bên ngoài mà cúi đầu."

Triệu Vân không phủ nhận, bởi vì quả thực nàng là người như vậy.

"Tấm lòng Đại công tử rộng mở, năm đó đám người bọn họ này đều là nhân tài hiếm có, có thể làm bạn cùng bọn hắn là một chuyện may mắn, đáng tiếc. . ." Triệu Vân nói.

"Ta vẫn luôn có một chuyện rất muốn biết." Cơ Soái nhìn Triệu Vân, hỏi một câu mà hắn đã nghi hoặc nhiều năm: "Năm đó vì cái gì mà ngươi lại không gia nhập Thiết Huyết Cứu Quốc hội? Hẳn là bọn họ sẽ mời ngươi mới đúng."

"Vì cái gì mà Cơ Soái cho rằng ta không có gia nhập Thiết Huyết Cứu Quốc hội?" Triệu Vân hỏi ngược lại.

Cơ Soái mạnh mẽ trả lời: "Năm đó bệ hạ có nói rằng nếu người đã từng gia nhập Thiết Huyết Cứu Quốc đứng ra thì hắn bảo đảm sẽ bỏ qua chuyện cũ. Có lẽ những người khác sẽ không dám đứng ra, nhưng nếu là ngươi thì nhất định sẽ đứng ra."

Hắn tin rằng mình sẽ không nhìn lầm người, cũng tin tưởng kẻ gan góc phi thường như Triệu Tử Long sẽ không hèn nhát co vòi.

Trêи thực tế thì nàng cũng quả thực không phải.

Triệu Vân im lặng một lát, sau đó nói ra đáp án: "Cơ Soái, kỳ thật ta không muốn làm tướng quân, càng không muố làm quan. Thời điểm tòng quân, ta chỉ muốn sau khi chiến tranh kết thúc thì ta liền sẽ đi theo sư phụ tiếp tục tu hành. Ta vốn là một tu hành giả hướng tới đại đạo, không lưu luyến hồng trần thế tục phồn hoa."

"Chuyện gì xảy ra sau đó?" Cơ Soái hỏi.

Hiện tại Triệu Vân là đại tướng quân trấn áp Giang Nam, quyền cao chức trọng, chư hầu một phương.

Hiển nhiên nàng từ bỏ ý nghĩ ban đầu.



Bên trong điều này nhất định có nguyên nhân.

Giọng nói Triệu Vân hơi trầm xuống: "Về sau, ta có một người bạn chết trận. Lúc trước khi nàng chết thì ta đã đáp ứng nàng rằng sẽ ta cố hết khả năng dùng trường thương trong tay giữ cho thế gian thái bình."

"Chỉ bởi vì một lời hứa?" Cơ Soái hơi kinh ngạc.

Triệu Vân gật đầu: "Phải."

"Quả nhiên là Triệu Tử Long." Cơ Soái cảm khái nói: "Lời hứa đáng giá ngàn vàng."

Hắn sẽ không bao giờ coi trọng một lời hứa như vậy.

Nhưng mà Cơ Soái rất tôn trọng người có thể coi lời hứa đáng giá ngàn vàng.

"Cơ Soái, ở trong thư Đại công tử nói cho ta rằng ngài có việc muốn nói với ta." Triệu Vân nói chính sự.

Đầu tiên Cơ Soái hơi sửng sốt một chút, sau đó nói: "Vẫn là Lăng Vân hiểu rõ ta, nhưng mà vốn dĩ ta không muốn ngươi liên luỵ vào, việc này không có quan hệ với ngươi."

"Đến cùng là có chuyện gì?" Triệu Vân hỏi.

"Cũng không phải đại sự gì, chỉ là một chuyện đã xảy ra vô số lần trong lịch sử, tương lai cũng sẽ tiếp tục phát sinh —— chiến tranh đã kết thúc, cho nên đao thương được cất vào kho, tướng quân muốn quy ẩn, là chuyện rất bình thường, không phải sao?" Giọng điệu của Cơ Soái thoải mái.

Ánh mắt Triệu Vân lóe lên: "Không đúng, nếu như chỉ vẻn vẹn như vậy thì Đại công tử cũng sẽ không gửi thư cho ta, hắn biết cho tới bây giờ ta đều không để ý đến quyền thế. Cơ Soái, cuối cùng đã xảy ra chuyện gì?"

Lần này Cơ Soái im lặng thật lâu.

"Tử Long, sau khi chiến tranh kết thúc thì chúng ta, những kiêu binh hãn tướng này là mối uy hϊế͙p͙ lớn nhất đối với ai?"

Triệu Vân biến sắc: "Là Trường Sinh Tông?"

"Chuẩn xác mà nói thì là liên minh tu chân giả." Cơ Soái nói: "Tử Long, ngươi có chỗ dựa là long cung, lại còn có thương thánh hậu thuẫn cho ngươi, việc này không có quan hệ cùng ngươi, ngươi không cần tham dự."

"Cơ Soái, ta nợ ngươi một cái mạng." Triệu Vân nói.

Cơ Soái cười: "Người đi lên chiến trường thì làm gì có ai không nợ người khác một mạng. Ngươi cứu ta, ta cứu ngươi, đều là huynh đệ của nhau, ngươi không biết như thế có nghĩa gì sao."



"Vì đều là huynh đệ, cho nên ta càng không thể khoanh tay đứng nhìn. Cơ Soái, bọn họ đến cùng là muốn làm cái gì?"

Cơ Soái nhìn thấy ánh mắt của Triệu Vân lộ ra vẻ kiên định, thì tiết lộ nội tình cho nàng: "Bọn họ muốn phổ biến quy định cửu phẩm tiên tông."

"Là sao?"

"Một môn phái tu chân đều có đệ tử nội môn cùng ngoại môn, đệ tử nội môn chuyên tâm tu hành, đệ tử ngoại môn phụ trách việc vận hành của tông môn, giúp tông môn kiếm tài nguyên. Mà muốn kiếm lấy tài nguyên, thì không thể bỏ qua triều đình. Cho nên, liên minh tu chân giả quyết định phổ biến quy định cửu phẩm tiên tông, chức quan nhất phẩm của Đại Càn thì chỉ có đệ tử ngoại môn của nhất phẩm tiên tông mới có thể đảm nhiệm, cứ thế mà suy ra."

Triệu Vân vỗ bàn đứng dậy: "Đây chính là muốn biến Đại Càn triều đình thành một nơi để cung cấp tài nguyên cho bọn họ, triều đình vì bách tính mà phục vụ sẽ biến thành vì bọn họ mà phục vụ."

Cơ Soái nói ra sự thật: "Vốn dĩ triều đình cũng không phải phục vụ vì bách tính."

"Nhưng ít ra trước kia sẽ không hút nhiều máu của bách tính như vậy, một khi chế độ cửu phẩm tiên tông được phổ biến thì Đại Càn sẽ triệt để không có hi vọng. Cơ Soái, việc này không thể được."

Cơ Soái nhìn Triệu Vân, gằn từng chữ: "Việc này, bọn họ nhất định phải làm, người nào cản trở sẽ phải chết, cho dù có là ngươi. Hơn nữa, đối với những người như ngươi và ta thì tiên tông cũng hứa hẹn thân phận nhất phẩm cung phụng đấy."

Triệu Vân chắp tay, nghiêm túc nói: "Cơ Soái, nếu ngươi muốn đánh cược một lần thì ta sẵn sàng theo ngươi."

Cơ Soái nhìn Triệu Vân, bỗng nhiên cao giọng cười phá lên.

Sau nhiều năm như vậy, quả nhiên hắn vẫn thích nói chuyện cùng vị huynh đệ năm đó ở chiến trường này.

Sảng kɧօáϊ.

Hơn nữa, cốt khí cũng đủ cứng.

Thế hệ người như bọn họ, năm đó nhất quyết không chịu quỳ xuống với người của tây đại lục, cũng nhất quyết không chịu quỳ xuống với yêu tộc. Cho đến ngày nay, tất nhiên cũng sẽ không quỳ xuống với người của tiên tông.

Làm người thì có thể không có ngạo khí, nhưng không thể không có ngạo cốt.

"Tử Long, có khả năng lần này thật sự sẽ chết."

"Nghĩa chi sở chí, sinh tử tương tùy."
Bình Luận (0)
Comment