Ra khỏi thang máy rồi nhưng vẻ mặt Tiêu Vy Vy vẫn còn ngây ngốc. Tin nhắn trong điện thoại thực sự đã thành công khiến tâm trạng của cô như rơi vào đáy cốc.
Cô nắm chặt di động trong tay, bước chân cứng đờ dừng lại tại chỗ. Ánh mắt không có tiêu cự nhìn về một điểm dường như đang suy nghĩ đến chuyện gì rất nghiêm trọng.
Trương Lỗi thấy người bên cạnh không đi tiếp liền quay đầu nhìn cô, nhíu mày nói: "Bị làm sao vậy?"
Tiêu Vy Vy mấp máy môi, muốn nói nhưng cô lại không nói nổi, gắng gượng một lúc cô mới cố gắng nở ra một nụ cười, giọng nói hơi run, "Không... không có gì đâu."
Có một cảm xúc bất thường lướt qua mắt Trương Lỗi nhưng rất nhanh đã biến mất, một chút cũng không để người khác nhìn ra, hắn nhếch môi định nói gì đó, nhưng rồi lại chỉ nói ra câu: "Đi thôi."
Tiêu Vy Vy máy móc gật đầu, đi theo Trương Lỗi ra xe.
Nhưng đến khi chuẩn bị lên xe thì Tiêu Vy Vy đột nhiên níu lấy cánh tay của hắn, mấp máy nói: "Thật ra đạo diễn vừa lúc nãy mới nhắn tin cho em nói ở trường quay có chút việc, nói em lập tức đến đó, cho nên bây giờ em phải đến đó một chuyến xem sao."
Trương Lỗi hơi quay đầu lại nhìn cô, trên khuôn mặt cương nghị không có phản ứng quá nhiều, chỉ hơi cụp mắt xuống như đang suy nghĩ cái gì đó, sau một lúc mới nói: "Để anh đưa em đi!"
Hắn nói xong định quay đầu thì Tiêu Vy Vy liền khoát tay nói, "Không cần đâu... em có thể đi một mình, với cả từ đây đến chỗ quay phim rất xa, phải đi xe vòng thêm một đoạn nữa, như vậy không phải rất mất công sao?"
Ánh mắt sắc bén nhìn gương mặt gấp gáp của cô, dừng lại một lúc nhưng lại không nói gì càng khiến cơ mặt cô căng thẳng.
Tưởng chừng như đề nghị của cô không được đáp ứng thì đột nhiên hắn lại nhếch môi lạnh lùng nói, "Được."
Sau đó không nói thêm lời nào liền quay đầu rời đi, để lại cho cô một làn khói xe trắng xóa và tiếng động cơ gầm rú. Cũng chính từ khoảnh khắc đó, cô cảm nhận được một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng khiến cô bất giác rùng mình.
Không biết là cô đang chột dạ hay là bởi vì cô sợ bị hắn phát hiện ra những lời vừa rồi của cô là nói dối.
Thực sự mà nói, đối diện với hắn để nói ra những điều không thật lòng quả thật là một chuyện không hề dễ dàng gì, cho dù cô có là diễn viên chuyên nghiệp đến nức nào đi chăng nữa, nhưng đối diện với ánh mắt lạnh lùng dò xét của hắn, mọi can đảm của cô dường như đều bị đánh vỡ.
Đứng đơn độc trên con đường quốc lộ một lúc, di động của Tiêu Vy Vy lại reo lên lần nữa, lúc này không phải tin nhắn mà là một cuộc gọi đến.
Đáy lòng cô căng thẳng, lập tức bắt máy: "Rốt cuộc anh muốn làm gì?"
"Em đang ở đâu?" Thanh âm khàn khàn của Chu Khiêm truyền đến, dường như đang ẩn nhẫn cái gì đó.
Tiêu Vy Vy nhíu mày, tức giận quát: "Tại sao anh vẫn luôn làm phiền đến cuộc sống của tôi vậy? Đêm hôm ấy những lời tôi nói anh cố ý không hiểu hay sao?"
"Anh muốn gặp em!" Thanh âm của Chu Khiêm càng ngày càng ngưng trọng.
Tiêu Vy Vy chấn động, cô bất giác cắn môi, cố gắng đè nén nỗi lòng đang bất an: "Anh ở đâu, tôi tới tìm anh!"
Chu Khiêm sau khi nghe câu trả lời của cô, khóe môi nhếch lên, bình tĩnh đáp: "Em ở đâu? Anh tới đón em."
Cô cắn môi đáp: "Được!"
Sau đó không nói thêm lời nào liền cúp máy.
Xe cộ tấp nập xung quanh lướt qua nhanh chóng, cô đứng trên đường quốc lộ đợi khoảng 15 phút thì đã thấy chiếc xe của Chu Khiêm dừng lại trước mặt, cửa kính mở ra, bên trong liền xuất hiện gương mặt anh tuấn của anh.
Chu Khiêm mở miệng nói, "Lên xe đi."
Tiêu Vy Vy lạnh lùng nhìn anh, quay người bước sang ghế lại phụ ngồi, vừa mới thắt dây an toàn, chiếc xe đã lao nhanh về phía trước mà không kịp báo trước khiến cho cơ thể cô mạnh mẽ lắc lư.
Trái tim cô giật mạnh, suýt chút nữa đã bay ra khỏi lồng ngực.
Trừng mắt liếc nhìn Chu Khiêm nhưng hình như anh không quan tâm đến chuyện xảy ra vừa rồi.
Tiêu Vy Vy tức giận quay đầu ra nhìn cảnh vật bên ngoài, lạnh lùng nói, "Anh định đưa tôi đi đâu?"
"Đến khách sạn." Câu trả lời lạnh lùng phun ra.
Cô trừng mắt, trong lòng nảy lên tia sợ hãi, "Dừng xe, tôi muốn xuống xe!" cô quát lên.
Chu Khiêm nhếch mép, chế giễu nói, "Em nghĩ đã lên đây rồi thì em có thể dễ dàng thoát khỏi anh được hay sao?"
"Đến địa điểm khác, còn không tôi sẽ không đi với anh!" Tiêu Vy Vy thở dốc, tức giận nói lớn.
Chu Khiêm hừ lạnh, "Không phải nói chuyện trên giường sẽ nhanh hơn hay sao? Anh chỉ đang tiết kiệm thời gian mà thôi."
"Anh bị điên rồi sao?" Cô dường như không tin được, tức giận đến run người, "Anh có biết anh đang làm gì hay không? Tôi là người đã có chồng, anh làm như vậy không cảm thấy thật điên rồ hay sao?"
Chu Khiêm cũng cảm thấy thấy mình như điên rồi. Anh quay sang nhìn cô, bàn tay thô lỗ nắm lấy cổ tay cô kéo lại gần. Hai mắt anh lạnh lùng nhìn thẳng vào cô.
Anh gầm lên: "Vậy thì việc kết hôn vì gia đình của em thì không điên rồ hay sao? Em rõ ràng không yêu Trương Lỗi, vậy tại sao đêm hôm đó còn nói những lời đó để đả kích anh?"
Dừng một lúc, điều chỉnh lại tâm trạng, anh lại tiếp tục nói: "Tiêu Vy Vy, rốt cuộc em coi anh là cái gì?" nói xong câu đó, Chu Khiêm dừng lại, muốn chờ đợi câu trả lời của cô.
Không gian trở lại yên tĩnh, Tiêu Vy Vy im lặng không lên tiếng, đây là lần thứ hai anh tức giận với cô sau khi trở về nước, cũng là lần nặng nề và đau khổ nhất từ trước đến nay.
Cô không thể ly hôn với Trương Lỗi bây giờ, không phải vì cô yêu hắn, mà vì lí do khác mà có lẽ lí do đó bây giờ anh cũng đã biết, nhưng cũng không thể đến với Chu Khiêm. Bởi vì cô với anh chính là không có kết quả.
Việc cô làm đòi hỏi một sự vững chãi lí trí cực kì lớn. Cô kết hôn với Trương Lỗi chỉ vì lợi dụng gia thế của hắn, đây chính là đắc tội với người của Trương gia nhưng đồng thời cũng đắc tội với cả Chu gia, vì thế cô không thể đối diện với Chu Khiêm như vậy được.
Lúc này, Tiêu Vy Vy mới quay đầu nhìn anh. Gương mặt tuấn tú lộ ra thần sắc mệt mỏi, râu trên cằm không buồn cạo, nhìn cô với ánh mắt bị tổn thương. Anh đang chờ ở cô một câu trả lời.
"Xin lỗi. Anh với tôi chỉ có thể mãi mãi giữ mối quan hệ giữa chị dâu và em chồng mà thôi." Cô mặt không biểu lộ cảm xúc mà nói, rồi cô cúi đầu xuống.
Rõ ràng cô đã lừa anh.
Trái tim đau dữ dội, đau như muốn chết ngay đi cho rồi, nỗi đau đạt tới cực điểm, máu trong người từ nỗi đau tê liệt đỉnh điểm ấy chợt thức tỉnh bật trào trở lại từ từ đóng băng, lạnh đến thấu xương. Cô đã lừa anh. Đôi mắt Chu Khiêm kết băng, cô biết anh để ý, nên...
Cô đã lừa dối anh.
Yên tĩnh đến đáng sợ, không gian trong xe đường như muốn bóp nghẹt một con cá đang dần chết cạn như cô.
Gương mặt anh tái nhợt nhưng vẫn không nói gì, rồi đột nhiên anh dừng xe lại, mồ hôi trên mặt như những hạt pha lê nóng hổi rơi xuống, bàn tay anh di dời ôm lấy bụng mình, mặt càng trở nên trắng bệch hơn.
Mồ hôi lạnh túa đầy lưng Chu Khiêm.
Tiêu Vy Vy quay đầu thấy vậy, ánh mắt chết trân, đột nhiên hốt hoảng nắm lấy vai anh lắc nhẹ, "Chu Khiêm, anh bị sao vậy?"