Trong một quán bar lớn nằm ở trung tâm thành phố, một nhóm người cao lớn tụ tập thành một chỗ, bao hết cả quầy rượu, bên trong không có tiếng nhạc rock hay DJ như những quán bar khác mà chỉ phát một bản nhạc Sonata nhẹ nhàng, nhưng lại càng khiến không gian trong bar trở nên quỷ dị một cách lạ thường.
Trên bộ ghế sô pha duy nhất của bar, người đàn ông thần bí ẩn nấp trong bóng tối, đôi lúc chỉ có một vệt sáng yếu ớt của chiếc bật lửa lập lòe chiếu lên gương mặt cương nghị của người đàn ông, khiến người ngoài mơ hồ nhìn không rõ.
Trương Lỗi bắt chéo hai chân, ánh mắt thâm thúy chìm trong màn đêm nhìn con người đang sợ sệt quỳ gối dưới đất trước mặt mình, hắn bật chiếc bật lửa khiến âm thanh "cách cách" vang lên, trái tim của gã đàn ông quỳ dưới đất cũng đập dồn dập theo từng tiếng vang.
Gã ta quỳ bò trên nền đất cứng ngắc, gương mặt đã trở nên tái xanh, khóe môi run rẩy nói, "Lão đại, xin anh cho tôi thêm một cơ hội nữa thôi... tôi hứa lần này nhất định sẽ khiến anh hài lòng..."
"Hài lòng?" Trương Lỗi khẽ mở đôi môi mỏng, trong thanh âm không có chút cảm tình nào.
Gã đàn ông âm thầm nuốt nước bọt, khí thế trên người của người đàn ông trong bóng tối kia phút chốc khiến gã sợ hãi mấy phần.
"Anh làm cách nào khiến tôi hài lòng?" Môi hắn khẽ dương lên tạo thành một nụ cười nhẹ nhàng, nhưng ánh mắt thì đã sắp đóng băng.
Ánh lửa yếu ớt khiến gã trong nháy mắt thấy rõ gương mặt của Trương Lỗi, chỉ là liếc mắt một cái, gã đã cảm thấy ánh mắt của người nọ lạnh lẽo sâu thẳm giống như đi ra từ địa ngục, làm cho lòng người trong nháy mắt lạnh thấu xương.
Trong lòng gã ta cả kinh, run sợ đến mức một câu cũng không thể nói rõ, "Địa... địa bàn ở Vân Long tôi nhất định sẽ lấy lại cho ngài... xin... xin ngài đừng giết tôi..."
"Lấy lại cho tôi?" Ánh mắt Trương Lỗi càng trở nên lạnh lẽo, "Là anh dùng tiền bán địa bàn Vân Long của tôi để lấy lại địa bàn Vân Long cho tôi sao?"
Gã ta trừng lớn hai mắt, sợ đến mức co rúm lại, trước kia chuyện địa bàn ở Vân Long gã đã xử lý hết sức ổn thỏa, cứ tưởng rằng lão đại sẽ không thể điều tra ra, thế nhưng không ngờ bây giờ lão đại lại có thể biết được, trong lòng gã ta nhất thời vang lên một tiếng chuông cảnh báo, tia bất an càng ngày càng lớn.
"Lão đại... tôi... là tôi bị tiền làm cho mờ mắt... xin ngài hạ thủ lưu tình cho tôi một con đường sống... tôi nhất định sẽ không làm như vậy nữa đâu... lão đại... cầu xin ngài..." Gã ta quỳ rạp trên mặt đất, đầu đập trên mặt đất ra sức cầu xin.
Sự sống của gã bây giờ giống như một sợi chỉ mỏng manh có thể đứt bất cứ lúc nào, nếu như việc bây giờ gã không làm hài lòng lão đại, thì nhất định gã sẽ phải chết.
"Ha?" Trương Lỗi cười khẽ, "Như vậy sao... nếu như muốn tôi cho anh một con đường sống, vậy thì phải xem qua đêm nay anh có thể kiên cường giữ lại tính mạng của mình hay không?"
Vừa mới dứt lời, Trương Lỗi đã dúng ám hiệu ra lệnh cho thuộc hạ đứng ở bên cạnh, ngay lập tức tên thuộc hạ kia đã bình thản nắm lấy cả người gã ta ném về phía bàn rượu... Chỉ nghe một tiếng "rầm" thật lớn truyền đến, thủy tinh ở trên bàn rượu theo đó rơi xuống, vang lên âm thanh đổ vỡ chói tai.
"A..." một tiếng kêu thảm thiết truyền đến, sau đó liền có tiếng kêu rên, gã ta chỉ cảm thấy có cái gì sền sệt rơi xuống, khiến tầm mắt của gã trở nên mơ hồ, trong khoảnh khắc đau đớn này, gã cảm thấy cơ thể giống như bị một chiếc dùi sắt đánh tới.
Trương Lỗi lạnh lùng nhìn gã đàn ông đang nằm trên mặt đất, thân thể gã ta đau đớn đến mức cuộn lại một chỗ, hắn có chút ghét bỏ nhìn tên thuộc hạ, "Chậc chậc, hạ thủ quá nặng."
Tên thuộc hạ hiểu ý, bình thản nói, "Xin lỗi lão đại, do em không làm chủ được sức lực..."
Trương Lỗi nâng khóe môi, nhướn mày, nhàn nhạt nói, "Không sao! Dù sao cũng chỉ mới thực hiện màn dạo đầu!"
Gã đàn ông bò dậy, máu trên trán "tong tong" rơi xuống.
Trương Lỗi chầm chậm đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống, nhẹ nhàng mở miệng, "Quy tắc cũ, nếu hắn còn sống thì để hắn đi, còn nếu hắn chết, xử lý hiện trường cho ổn thỏa."
Bọn thuộc hạ nghe xong liền đồng thanh hô to, "Vâng, thưa lão đại..."
Trương Lỗi hài lòng, dứt lời liền quay người rời đi, bước chân lãnh đạm gõ nhẹ trên nền đất, lạnh lùng không quan tâm đến tiếng kêu gào cũng tiếng đánh đập ở phía sau, một đường đi thẳng ra khỏi quán bar.
...
Tiêu Vy Vy sau khi hoàn thành xong cảnh quay của mình, liền thu dọn đồ đạc để trở về, lúc đó trời cũng đã khá tối, khi vào trong biệt thự, cô không thấy Trương Lỗi có ở nhà, bình thường cô về lúc tám giờ tối, lúc đó sẽ là hắn chờ cô, nhưng không hiểu sao bây giờ hắn lại về muộn, lại có chút không quen.
Đang tắm rửa ở trong bồn tắm lớn, lúc này cô mới chợt nhớ đến tối hôm nay cô và hắn sẽ phải tham gia một bữa tiệc ở Chu gia.
Trong lòng thoáng chút nặng nề...
Có một số việc con người quên đi rất nhanh, nhưng cũng có một số việc, một khi trong lòng đã xuất hiện khúc mắc, thì nó mãi mãi sẽ không bao giờ bị lãng quên.
Đang chìm trong suy nghĩ của mình, đột nhiên cô nghe thấy có tiếng mở cửa phòng, ý thực được có lẽ hắn đã về, lúc này Tiêu Vy Vy mới giật mình bước ra khỏi bồn tắm, vội vàng khoác chiếc khăn tắm lên người, sau đó đi ra ngoài.
Vừa ra đến nơi, cô liền nhìn thấy Trương Lỗi, nhưng hắn đang nằm ngủ, bộ dạng khá tùy tiện.
Chần chừ một lúc, không biết có nên tiến lại hay không, hồi sau cô mới quyết định tiến lại gần hắn, bước chân của cô nhẹ nhàng giống như đang bay, sợ rằng chỉ phát ra một tiếng động thôi thì sẽ làm hắn tỉnh giấc.
"Làm sao vậy?" Giọng nói lãnh đạm của hắn bất ngờ vang lên, sau đó Trương Lỗi từ từ mở mắt, trầm tĩnh nhìn Tiêu Vy Vy.
Tiêu Vy Vy cũng bị giọng nói của hắn làm cho giật mình, cứ tưởng hắn đã ngủ rồi, nhưng không ngờ thính giác của hắn lại nhạy bén đến như thế.
Tiêu Vy Vy ngập ngừng, "Hôm nay sao anh về muộn vậy?"
Trương Lỗi lại nhắm mắt, bình thản trả lời, "Có chút việc bận..." Dừng một lúc, hắn lại tiếp tục nói, "Lát nữa sẽ có người đem trang phục đến, mười giờ chúng ta cùng đến Chu gia."
Cô hơi cụp mắt, trầm mặc một lúc, sau đó mới đáp lại hắn một tiếng, "Được."
Phòng ngủ lại đột nhiên trở nên yên tĩnh, cô mím môi nói, "Em đi chuẩn bị một chút, anh cứ ngủ đi, em ra ngoài đây..."
Cô định xoay người rời đi, nhưng khi cánh tay của cô đã để trên nắm đấm cửa thì đột nhiên trở nên cứng đờ khi nghe thấy hắn hỏi cô một câu hỏi.
"Gặp lại Chu Khiêm có phải khiến em rất miễn cưỡng không?" Đôi mắt hắn vẫn nhắm nghiền, thành công che giấu cảm xúc trong đáy mắt.
Tiêu Vy Vy cứng đờ người theo câu hỏi của hắn, trong đầu rối loạn, nếu như nói gặp lại bạn trai cũ không khiến cô miễn cường thì đó là đang nói dối.
Cô và Chu Khiêm trước kia khi còn học đại học đã quen nhau được hơn ba năm, lúc đó ba người bọn họ đều chơi rất thân với nhau, bao gồm có cả Trương Lỗi, nhưng sau đó chỉ vì biến cố gia đình mà cô buộc phải chia tay với anh, đi kết hôn với người bạn thân nhất của anh là Trương Lỗi.
Cũng chính lúc đó cô biết được tin, Chu Khiêm phải ra nước ngoài, lúc đó cô đã đấu tranh rất lâu, nhưng cuối cùng vẫn chỉ vì tiền mà cô bán rẻ đi nhân phẩm của mình, cũng tự tay kết thúc đi cuộc tình ba năm kia.
Cô muốn nói cô rất miễn cưỡng, cô sợ rằng khi gặp lại Chu Khiêm, cô sẽ không thể làm chủ được chính mình.
Nhưng cảm xúc trong lòng vốn giấu kín bao lâu nay, đến bây giờ cô vẫn không có đủ dũng khí để nói ra...
Tiêu Vy Vy không xoay người, cụp mắt mà nói, "Anh đừng suy nghĩ nhiều, bây giờ em đã là vợ của anh rồi, không phải sao?"
Dứt lời, Tiêu Vy Vy nhanh chóng mở cửa đi ra ngoài, cô chỉ sợ rằng khi cô ở lại thêm một giây nữa thôi thì hắn sẽ tiếp tục hỏi những câu hỏi khiến cô thấy nghẹt thở kia.
Sau khi Tiêu Vy Vy rời đi, lúc này Trương Lỗi mới từ từ mở đôi mắt mơ hồ ra, ánh mắt bình tĩnh thường ngày giống như có thêm một vết rạn, dần dần nứt toác ra tạo thành một lỗ hổng, trong phút chốc xuất hiện tia đau đớn.
Hắn lầm bầm nói, "Tiêu Vy Vy, kết hôn bốn năm rồi nhưng em vẫn không thể thật lòng với anh một chút hay sao?"