Ngụy Trang Học Tra

Chương 115

Tạ Du vẫn nhớ như in rằng sau khi thi đại học cậu mới nói chuyện của mình và Hạ Triều với Cố nữ sĩ.

Hình thức ở chung giữa mẹ con cậu không giống những gia đình khác, tròn một năm lớp mười hai, Cố Tuyết Lam nom càng giống sĩ tử sắp đi thi hơn cả cậu, lúc nào thần kinh cũng ở trong trạng thái căng thẳng như dây đàn.

Kỳ thi đại học chưa kết thúc, Tạ Du cũng không dám làm mẹ bị ảnh hưởng.

“Đừng ôn tập khuya quá, cứ thả lỏng tinh thần con nhé, tuyệt đối đừng suy nghĩ nhiều, bình thường thi thế nào thì cứ thế mà làm.”

Cố Tuyết Lam nói, gắp thức ăn vào bát cho cậu: “… Ăn nhiều vào.”

Mà Tạ Du ‘miệt mài thức đêm ôn thi’ trong mắt Cố nữ sĩ, chỉ muốn nói rằng gần như ngày nào mình cũng lên giường ngay khi đồng hồ điểm 10 giờ tối, không hề chịu một xíu áp lực nào cả.

Tạ Du ăn xong thức ăn mẹ gắp cho, lẳng lặng chuyển chủ đề: “Lớp bên cạnh có một cặp hẹn hò với nhau, tuần trước vừa bị gọi phụ huynh.”

Cố Tuyết Lam không phải kiểu phụ huynh quá cứng nhắc, thậm chí trong lòng vẫn luôn sót lại một chút tâm tư thiếu nữ, rất thoải mái với vấn đề ‘yêu sớm’, thỉnh thoảng cũng hay hỏi con trai: Có thích ai không, có vụng trộm yêu đương gì không.

Cũng không phải là chuyện khó lý giải, mỗi giai đoạn mỗi lứa tuổi, đều đã từng trải qua tuổi trẻ độc nhất vô nhị đáng quý của riêng mình.

Mông lung, ngây ngô, nồng nhiệt mà chẳng hề che đậy.

“Tuổi trẻ,” Cố Tuyết Lam cảm thán, “Chà, tuổi trẻ tốt thật đấy.”

Sau kỳ thi đại học, Cố Tuyết Lam từng nói ‘tuổi trẻ thật tốt’ đã đón nhận cú sốc không thể nói nên lời lớn nhất trong vòng mười mấy năm qua.

Tạ Du vẫn đang mặc đồng phục chưa kịp thay, vừa thi xong lập tức định tới phố Hắc Thủy, rủ luôn cả Cố Tuyết Lam cùng đi: “Mẹ, cùng đi nhé?”

Cố Tuyết Lam không để ý nửa câu sau, khó có dịp cô được về thăm lại phố Hắc Thủy, cũng biết một năm nay phía dì Mai cũng tốn không ít tâm tư, thế là vội vội vàng vàng thay quần áo, trước khi đi không quên mang theo mấy món đồ làm quà.

Bữa tiệc vô cùng náo nhiệt.

Một bàn người ngồi trong sân lớn ngoài trời hóng mát.

Dù đã ăn mặc rất thoải mái, nhưng Cố Tuyết Lam vẫn không thể nào ngó lơ cái quần đùi nam hết sức hợp mốt của má Lôi: “…”

“Này là quần đi biển đấy, của ba Lôi Tử,” Má Lôi giơ chân lên, cười nói, “Mặc mát lắm.”

Hứa Diễm Mai cầm chai bia, tay không bật nắp chai, nắp bình rớt xuống lăn trên nền đất xi măng. Theo thói quen cô nâng cốc lên, nâng được một nửa mới nhớ ra Cố Tuyết Lam không uống bia: “Coi em kìa —— tới thì cứ tới thôi, sao mang nhiều đồ đến vậy hả.”

Bình thường Cố Tuyết Lam không uống được bia, nhưng vẫn nhận chai bia nọ, rót vào cốc nước của mình.

“Mày sao rồi.” Tạ Du duỗi tay, chạm cốc với Chu Đại Lôi.

“Câu lạc bộ VP, dự bị,” Chu Đại Lôi nói, “Chưa đến nửa năm, anh lấy được suất đầu bảng cho chú xem.”

“Trâu bò ha.”

“Đúng thế, anh em mày trâu bò dữ lắm đó.”

Qua ba lượt bia.

Chủ đề từ thi đại học rồi cứ thế rẽ sang hướng khác, cuối cùng chuyển sang chơi mạt chược, chưa kịp hẹn chơi bài, bỗng nghe thấy Tạ Du từ đầu tới cuối chẳng nói chẳng rằng, vẫn yên lặng ngồi ăn cơm đột nhiên thốt lên một câu: “Mẹ, dì Mai, con muốn nói một chuyện.”

Tạ Du uống nửa chai bia, vành tai hơi ửng đỏ, sau đó cậu đứng lên, đối diện với những người này – trừ Cố Tuyết Lam, đều là những người thân ở phố Hắc Thủy mà cậu coi như ruột thịt của mình, dù chẳng hề có quan hệ huyết thống.

Nhìn vẻ mặt cậu vẫn như mọi khi, nhưng ngón tay đang chống tại mép bàn không tự giác mà siết chặt: “Con đã có đối tượng rồi. Xác định từ năm lớp 11, không phải chơi bời qua loa, mà rất thật lòng, rất nghiêm túc… Đời này chỉ có cậu ấy thôi.”

“Tên cậu ấy là Hạ Triều.”

Tạ Du không có suy nghĩ gì đặc biệt cả. Cậu có thể không cần nói trước với bất kỳ ai, cũng chẳng buồn để tâm tới ánh mắt thế tục, nhưng bọn họ không giống vậy.

Mọi người quanh bàn ăn đều có những biểu cảm khác nhau, kinh ngạc chiếm phần lớn.

Hứa Diễm Mai: “Là Hạ Triều lần trước ghé qua đây á?”

Chu Đại Lôi: “Đệt, là Hạ Triều đấy hả?”

Cố Tuyết Lam há hốc mồm, thiếu điều không thể tìm được giọng nói của chính mình: “… Hạ Triều?”

Trên đường trở về, suốt quãng thời gian đó Cố Tuyết Lam cũng không nói chuyện. Đến khi tài xế lái xe vào tận ga ra, thậm chí cô vẫn chưa kịp định thần mà đặt chân xuống đất.

Bình tĩnh mà xem xét lại, thằng bé Hạ Triều này, cô thật sự rất thích.

Nhưng cô chưa từng nghĩ tới phương diện này.

Dù có nhận ra rằng mỗi lần gọi điện thoại tới, chỉ cần có thằng bé kia ở đấy, Tạ Du sẽ có phần khác lạ so với ngày thường.

Không biết thay đổi ở chỗ nào, nhưng nếu cẩn thận suy nghĩ… Thì thật ra những dấu hiệu ấy đã xuất hiện từ rất lâu rồi.

Phản ứng đầu tiên của Cố Tuyết Lam là không thể tiếp nhận.

Thế nhưng tất cả những lời cô muốn nói, đến khi chạm phải ánh mắt lúc ấy của Tạ Du, liền lập tức dừng lại trong yên lặng.

Trong ánh mắt ấy, có tin tưởng, cũng có chờ mong.

Cô nhớ lại trước kia mình đã từng viết thư cho cậu, trong đó có một câu: Dù con có lựa chọn ra sao.

—— Mẹ chỉ hy vọng con luôn được bình an, hạnh phúc.

“Con đã nghĩ kỹ chưa?”

Tạ Du nói: “Nghĩ kỹ rồi ạ.”

Cố Tuyết Lam chậm rãi nhắm mắt lại, rồi mở ra, cuối cùng nhẹ nhàng nói: “Con bằng lòng nói chuyện này với mẹ, mẹ thật sự rất vui. Hôm nào gọi bạn con tới ăn một bữa cơm, coi như gặp mặt nhé.”

Tạ Du tắm rửa xong nằm trên giường, lúc đầu cứ đinh ninh mình vẫn rất bình tĩnh, chẳng qua là thẳng thắn với mọi người mà thôi, chỉ là đến khi đọc được từng tin nhắn của mọi người, của dì Mai, Đại Lôi…

Cậu đọc một lát, bỗng nhiên vùi mặt rúc sâu vào gối.

Lúc nhận điện thoại Hạ Triều vẫn chưa hề hay biết mình đã được ‘gián tiếp’ ra mắt với phụ huynh của bạn nhỏ, chỉ thấy giọng nói của bạn nhỏ nghe có hơi rầu rĩ: “Sao vậy em?”

“Lần sau nếu nói chuyện điện thoại, nhớ đừng gọi mẹ là dì nữa nhé.”

Hạ Triều chưa kịp thông suốt: “Gọi dì nghe già quá hả, mẹ em không thích phải không? Vậy anh nên gọi như nào, hay lần sau kêu chị nhé?”

Tạ Du nói: “Ngu ngốc, gọi mẹ.”

Đầu dây bên kia Hạ Triều bỗng nín thinh, Tạ Du chỉ thiếu điều cúp luôn điện thoại, đang định ấn nút kết thúc cuộc gọi, chợt nghe thấy hắn hỏi: “Là như anh nghĩ sao?”

“Chẳng lẽ còn có thể là như anh nghĩ lúc nãy, gọi chị ư? Coi lại vai vế đi.”

“Em…”

Hạ Triều ’em’ một hồi, cuối cùng bật cười: “Vậy thì em thêm Wechat Lão Hạ đi. Năn nỉ anh suốt hai năm rồi đó, anh sợ dọa đến em, một mực không cho.”

Tạ Du: “…”

Hai năm?

“Ngày đầu tiên hẹn hò anh đã nói với ba rồi, anh nói anh tìm được một người anh rất thích, cậu ấy vô cùng đáng yêu.”

Ba của Hạ Triều đúng là không phải người phàm.

Từ khi thấy Hạ Triều nhiều lần tỏ vẻ rất xúc động đối với mấy video đầy tính sáng tạo của mình, Lão Hạ cảm thấy quà tặng kiểu này thật sự rất tinh tế, sau khi thành công thêm bạn với Tạ Du, lập tức lên trang mua sắm đặt làm riêng thêm một cái.

Buổi sáng Tạ Du vừa tỉnh ngủ, mở điện thoại định xem đồng hồ, kết quả vừa sáng sớm tinh mơ đã trông thấy một đám trẻ con châu Phi đang giơ bảng nhảy nhót tưng bừng.

“Hạ Triều, Hạ Triều!”

“Tạ Du, Tạ Du!”

“Trăm năm hạnh phúc!”



Cho nên đối với Tạ Du mà nói, tin dữ lớn nhất trong vòng một năm có lẽ chính là: Sắp tới sinh nhật rồi.

Nhưng sinh nhật thì quả thật không thể tránh khỏi.

Cậu từng bỏ ra rất nhiều công sức, nhưng vẫn không thể tự thuyết phục mình rằng: Đừng nên so đo tính toán với người nhà họ Hạ làm gì.

Năm thứ hai đại học, vào học kỳ này việc học thật sự quá bận rộn, sau khi nghỉ ngơi một ngày để lên lớp với Hạ Triều thì công việc bắt đầu trở nên lu bù. Cậu vốn quên mất chuyện sinh nhật mình, nhưng một hôm chợt bị giáo sư Dương vô tình nhắc nhở: “Cuối tuần em không phải tới đâu, cứ đưa số liệu cho đàn anh Vương của em đi, để trò ấy làm nốt cho.”

“Dạ?”

Giáo sư Dương cười nói: “Đến sinh nhật mình cũng quên hả? Thầy không muốn bị người khác nói là bản thân bóc lột đám sinh viên bọn em đến mức sinh nhật mình cũng không được nghỉ đâu.”

Tạ Du nghĩ thầm, bị bóc lột có khi còn tốt hơn.

Công việc hôm nay không nhiều, Tạ Du ra khỏi phòng thí nghiệm, còn nửa tiếng nữa là hết giờ học.

Cậu nghĩ một lát, tính đợi bạn trai tan học rồi về luôn.

Trong lớp rất yên tĩnh, chỉ có tiếng của giảng viên môn tài chính: “Hàm tổng lợi ích phụ thuộc vào số lượng X và Y tiêu dùng. Tại phương án tiêu dùng tối ưu, số lượng x và y người này mua là…”

Tạ Du không đi vào, cũng không hé mặt qua cửa sổ, cậu đứng dựa tường đợi một lúc.

Hạ Triều học xong ra khỏi lớp mới trông thấy người: “Sao lại chạy qua đây rồi?”

“Chờ anh đấy,” Tạ Du cúi đầu, trả lời Wechat xong, lúc này mới ngẩng lên nhìn hắn, “Ba của anh nói phải tặng một món quà thật to cho em, anh khuyên ba đi, bảo ba đừng tặng nữa, có lòng là tốt rồi.”

“Anh cũng thấy thế, anh đưa là đủ rồi… Cần gì ổng phải góp vui nữa.”

Hạ Triều được dịp chê bai lão Hạ một phen, chợt nghe thấy Tạ Du nói thêm: “Mẹ nó anh cũng đừng tặng gì hết, hai người không tặng bất cứ thứ gì là chúc phúc lớn nhất đối với em rồi.”

“…”

Kết quả Hạ Triều thật sự an phận được đúng vài ngày, đến sinh nhật gửi cho cậu hai dòng tin nhắn.

– [Tọa độ]

– Em tới đây đi.

Tọa độ định vị là một nhà hàng.

Cậu ấm họ Hạ nào đó còn bao hết cả nơi này.

Mặt tiền nhà hàng không lớn, nhưng trang hoàng rất trang nhã, bên trong có một bục sân khấu được đặt ngay phía chính diện.

Tạ Du ngồi chờ cả buổi không thấy ai, trong đầu đã nghĩ ngợi đủ loại lễ vật hoa cỏ kỳ thú, nghĩ đến mức lòng dạ phiền muộn rối bời.

Đang định gửi tin nhắn hỏi xem sao, bỗng toàn bộ ánh đèn trong nhà hàng đột nhiên tắt ngấm.

Sau đó Tạ Du nghe thấy một giọng hát cất lên, cùng lúc đó, đèn trên quầy bar cũng lần lượt bật sáng.

“Anh làm gì vậy?”

Hạ Triều vừa hát câu mở đầu chưa tốt lắm, dừng lại ho một tiếng, dựng ngón trỏ lên ra hiệu cho cậu: “Suỵt”.

Không có nhạc đệm, Hạ Triều dùng cách thức trực tiếp nhất để hát suốt bốn phút.

Là bài mà vào dịp du lịch mùa thu lớp mười một năm ấy, hắn đã hát trên xe buýt.

Hạ Triều hát xong câu cuối cùng, nhưng không nói sinh nhật vui vẻ, hắn vịn microphone hỏi rằng: “Năm nay dự định sẽ tặng một chiếc nhẫn, là nhẫn đeo lên ngón vô danh, cả đời này sẽ không tháo xuống, không biết bạn nhỏ nhà chúng ta có nhận hay không?”

–HẾT–
Bình Luận (0)
Comment