Ngụy Trang Học Tra

Chương 40

“Trong những ngày tiết trời thuận hòa, phong cảnh tươi đẹp như hôm nay, chúng ta hãy cùng chào mừng đại hội thể dục thể thao mùa thu lần thứ sáu mươi bảy của Lập Dương Nhị Trung! Hỡi các em học sinh, cái gọi là đức trí thể mỹ chính quá trình phát triển toàn diện vô cùng gian khổ, trong đó thể – chính là thể dục!”

Đại hội thể thao còn chưa bắt đầu, trên khán đài đã chật kín chỗ ngồi, tất cả đều cầm theo ghế từ phòng học đổ ra ngoài sân thi đấu, ngay cả bậc cầu thang cũng đầy ắp người.

Giọng nói của chủ nhiệm Khương qua loa phát thanh vang vọng khắp trường học: “Rèn luyện thân thể, đam mê vận động, thấm nhuần tinh thần thể thao. Tôi biết rằng ngày thường tất cả mọi người đều bận bịu với việc đèn sách, nhưng hôm nay, các em có thể được tự do bay lượn trên sân cỏ, hãy cứ phát tiết mồ hôi cho thỏa thích…”

“Sao lại chặn hết thế này, có để người ta đi không vậy.”

Đám hùng ưng đáng ra phải được bay lượn tự do trên sân cỏ, giờ phút này còn đang bị chặn hết trên bậc cầu thang. Không riêng gì cầu thang, toàn bộ hành lang cũng tràn ngập những âm thanh nhốn nháo xô đẩy, chen chúc như sáng sớm bảy giờ cao điểm mỗi ngày, chật không có chỗ thở.

Lớp 11-3 chiếm đoạn hành lang ngay trước cửa lớp học, những đứa khác không chen được thì ở lại trong lớp.

Cái ghế Vạn Đạt vẫn để không ngoài cửa, người không biết đã chạy tới chỗ nào, mấy phút sau mới thấy cậu chen lấn trong dòng người xông đến: “Má ơi, chen suốt từ tầng năm tới tận tầng một, khu phòng học cũ của bọn mình còn khủng khiếp hơn, hai lầu Đông Tây đang tranh nhau ầm ĩ.”

“Dưa này mà cậu cũng ăn, có tài vậy sao không bê ghế xuống từ sớm đi,” Hạ Triều kéo ghế ra cửa sau của lớp, trông thấy cảnh tượng hoành tráng bên ngoài, hắn dứt khoát không tiến lên nữa, ngồi luôn cạnh cửa sau, miệng ngậm cây kẹo nói: “Cứ chờ đi, ít nhất cũng phải thêm mười phút nữa mới hết.”

Hắn nói xong, lại quay đầu về nhìn Tạ Du: “Lão Tạ, qua không?”

Tạ Du không hề nhúc nhích, cậu gục xuống bàn, nhắm mắt nói: “Không qua, toàn người chen người, có gì vui?”

“Đính giúp tôi số báo danh với, đằng sau lưng với không tới.” Hạ Triều cầm nhãn dán số báo danh thể ủy phát ra, chỉ là một miếng vải, trải qua nhiều lần dùng đi dùng lại, chất vải đã hơi ố vàng, phía trên in bốn chữ số, “Nhanh lên, anh đây là hy vọng của toàn thôn đấy.”

Tạ Du không có phản ứng.

Hạ Triều lại nói thêm lần nữa, Tạ Du ngồi dậy nói: “Vạn Đạt, qua dán số cho hy vọng của toàn thôn kìa.”

Vạn Đạt không hiểu sao bị cuốn vào trung tâm chủ đề: “…”

Vạn Đạt ngó trái rồi lại ngó phải, ánh mắt đụng phải Hạ Triều, phát hiện ra mặc dù Triều ca vẫn im lặng, nhưng chỉ một ánh mắt hơn vạn lời nói, Vạn Đạt đã đọc được ý tứ trong mắt hắn: Phải biết thức thời hiểu không, anh chỉ muốn bạn cùng bàn mình thôi, chú cứ thử xem?

Thế là Vạn Đạt quay đầu sang chỗ khác, giả điếc một cách rất chọn lọc: “Ây dà, sao còn chưa nhúc nhích được thế này, rốt cuộc đến lúc nào mới xong đây.”

Tạ Du: “…”

Hạ Triều âm thầm ghi công Vạn Đạt, sau đó kéo ghế về chỗ, để kim băng cùng nhãn báo danh lên bàn học: “Làm phiền rồi, anh bạn nhỏ.”

Tạ Du cầm cái kim băng, rất muốn thẳng tay chọc chết hắn.

Hạ Triều đưa lưng về phía Tạ Du, ngồi ngược trên ghế, Vạn Đạt đứng ngoài cửa bắn cho hắn một ánh mắt phức tạp, Hạ Triều cười cười, thậm chí còn kiêu ngạo giơ tay làm ký hiệu “yeah”.

Vạn Đạt lắc đầu, coi như không thấy gì hết.

Tạ Du dùng kim băng đính bốn góc số báo danh trên áo của hắn, đính xong không chút lưu tình đạp vào ghế Hạ Triều một cái, ý bảo hắn mau cút, giọng điệu miễn cưỡng: “Lượn.”

Hạ Triều vòng tay ra sau sờ sờ, nhận ra ấy thế mà Tạ Du vẫn đính rất cẩn thận, đang tính nịnh nọt cậu, Tạ Du lại cho thêm một đạp.

Vận khí của lớp 11-3 thật không tốt, bị xếp ngồi ở một góc nhỏ đối diện khán đài chính, ngay giữa trời nắng to.

Sau đó các lớp lần lượt diễn hành vào sân, La Văn Cường thay váy áo trong nhà vệ sinh của sân thi đấu, cậu ta giơ bảng tên lớp đi trước tiên, Hạ Triều với Tạ Du hai người một trái một phải dẫn đầu cả lớp đi theo phía sau.

Trích lời Hứa Tình Tình: Hạ Triều với Tạ Du chính là bộ mặt của lớp chúng ta, tất cả phải nhờ hai tên đó chống đỡ.

Ý tứ của Hứa Tình Tình chính là ngoại hình xuất sắc, nhưng lớp người ta đâu có nghĩ vậy.

Cả trường dõi theo lớp 3 diễu hành mà trong lòng chỉ có hai chữ kinh hãi, dù cho nhạc nền là Nghĩa dũng quân tiến hành khúc, (1) nhưng với sự có mặt của hai cựu đại ca lầu Đông Tây ở hàng đầu tiên, lại còn kéo theo cả lớp hơn ba mươi mạng cùng nhau đi tới, tất cả chỉ lo sợ giây tiếp theo đám người kia sẽ đột nhiên vung tay áo nhất loạt xông lên đánh nhau.

Hung hãn không thể chịu nổi.

Cho nên dẫu La Văn Cường ăn mặc bùng nổ đến vậy, thật ngạc nhiên là không một ai dám cười cậu ta.

“Đám người này bị sao vậy,” Hạ Triều khẽ nghiêng đầu, nói, “Không ai cười nhỉ? Không buồn cười sao? Mới nãy có thằng nhóc giả gái lớp bên cạnh vào sân còn thấy ầm ĩ lắm mà, chẳng lẽ tụi mình không so được? Vậy là thua rồi?”

Tạ Du: “Chắc tại xấu quá.”

La Văn Cường trúng một kiếm ngay tim: “… Các người có nghĩ đến cảm nhận của tui không!”

Đại hội thể thao trong hai ngày, cuối buổi chiều ngày mai sẽ là chạy cự li dài, hôm nay cả hai sẽ cùng tham gia bộ môn hít đất, thi đấu ngay trong sân vận động.

Mặc dù đã vào thu, giữa trưa trời nắng chang chang, thời tiết khá nóng.

Hạ Triều cởi áo khoác, phủ lên đầu che nắng, cúi xuống nhìn điện thoại, phát hiện ra mười phút trước Vạn Đạt gửi cho hắn một đường link trên diễn đàn trường.

Chủ đề: Trực tiếp, hai đại ca đẹp zai khiến người người không thể khép chân của trường chúng ta – làm rồi! Cúi! Nằm! Chống! Tui muốn nổ thành pháo hoa mất!

Số lượt bình luận của topic này đã vượt quá một ngàn, trở thành chủ đề hot ghim ngay đầu trang chủ.

Hạ Triều lướt tới mấy tấm ảnh chụp, phản ứng đầu tiên là tắt rụp ứng dụng điện thoại, như thể cầm phải củ khoai lang nóng bỏng tay, không biết vì mặt trời quá nóng, hay là hắn lại tự phát nhiệt rồi.

Một lúc sau, Hạ Triều mới mở lại diễn đàn kia… Đồng thời không biết ma xui quỷ khiến thế nào bắt đầu bấm lưu hình ảnh.

Tổng cộng có ba tấm, ánh sáng trong nhà không được tốt, cộng với tố chất tâm lý của người chụp lén quá kém, không dám chụp trắng trợn nên ảnh khá nhòe, nhưng vì thế càng thêm phần mông lung ái muội.

Mặc dù không nhìn rõ lắm, vẫn có thể nhận ra hai nhân vật chính trong bức ảnh là ai.

Vạn Đạt là đồ miệng rộng, chắc chắn không có khả năng chỉ gửi cho riêng hắn, sợ rằng đã kịp ba hoa với cả lớp rồi.

Hạ Triều thử dùng cùi chỏ khẽ huých Tạ Du, hỏi, “… Cậu, xem chưa?”

“Cái gì?” Tạ Du híp mắt, thoáng buồn ngủ.

Người đến người đi trên sân cỏ, có tình nguyện viên đạp xe chở học sinh đi khắp trường, còn có kẻ đang khởi động làm nóng người, chính là tuyển thủ chạy một trăm mét nam của lớp bọn họ – Đinh Lượng Hoa.

Bên phía Hứa Tình Tình thì mới bắt tay vào việc viết diễn văn tuyên truyền, mấy nhỏ nữ sinh mỗi người một câu châu đầu lại nghĩ kế.

Hạ Triều nghĩ thầm còn có thể là cái gì nữa đương nhiên là thớt cp của hai đứa mình rồi, thế là lại ám chỉ: “Chính là cái đó đó.”

Tạ Du nhìn hắn: “Cái nào?”

“…”

Cuối cùng Hạ Triều ngoắc ngoắc tay với cậu, Tạ Du bất đắc dĩ dịch tới bên cạnh.

Hạ Triều giơ áo khoác lên, ra hiệu cho cậu chui vào, cả hai dính sát đầu vào nhau, chen chúc trong cái áo khoác. Hạ Triều để điện thoại trên đùi mình, Tạ Du đành ghé lại gần, cúi đầu nhìn.

Tạ Du xem rất chăm chú.

Mà Hạ Triều lại nhìn chằm chằm cái ót của cậu, vuốt mớ tóc mềm ơi là mềm, còn có khớp xương nhỏ nổi lên sau gáy, cảm thấy hơi hối hận.

Tại sao phải cho cậu ấy nhìn chứ? Phải chăng là, muốn biết cậu ấy có phản ứng gì?

Hạ Triều không biết rõ rốt cuộc mình muốn thăm dò điều gì.

Tạ Du trượt xuống thêm mấy lần, về cơ bản bình luận đều giống nhau, toàn bộ đều là gán ghép các kiểu, lại lật lật, đầu ngón tay cậu khựng lại ngay bình luận thứ 52, chỉ có mỗi một câu “Đậu má tui chỉ muốn ấn cái đầu kia xuống! Hun đi! Hun đi còn đợi chờ chi!”

“…”

Tạ Du chậm rãi chớp mắt, sau đó Hạ Triều nghe thấy cậu bình thản nói: “À, giờ thì tôi thấy rồi.”

Hạ Triều chưa nghĩ được nên nói gì, tự dưng cả lớp 11-3 ở sau lưng như uống phải máu gà mà rống lên: “AAAA!! Cố lên!!”

Trên đường chạy cách đó không xa, Đinh Lượng Hoa chống hai tay trên sân, khụy gối cúi người xuống, đang làm động tác chuẩn bị sẵn sàng chạy, chờ tiếng súng vang lên, cả người lập tức lao vút về phía trước, so với đêm hôm đó xông ra nện học ủy còn nhanh hơn nhiều.

“Quá đẹp! Hạng nhất!” La Văn Cường mặt đỏ gay, giang rộng hai tay nói, “Đinh Đinh tôi muốn ôm cậu quá chừng!”

Bình thường Đinh Lượng Hoa đã hay ngượng ngùng, ngượng mãi thành chướng ngại giao tiếp, vừa thi đấu xong, xấu hổ cười cười: “Không không không cần đâu.”

Đinh Lượng Hoa lau lau mồ hôi, lúc đi qua Hạ Triều còn khen cậu ta mấy câu, Tạ Du cảm thấy mình không nói gì lại thành ra quá lạnh lùng, thế là thuận miệng góp một câu: “Đinh Hoa Lượng, không tệ.”

“….”

“Đinh Lượng Hoa,” Hạ Triều vỗ vỗ đầu Tạ Du, thấp giọng nhắc nhở, “Người ta kêu Lượng Hoa, đến lúc nào mới nhớ kỹ được đây?”

Lão Đường ngồi ngay bên cạnh, tay vẫn bưng bình trà kỷ tử, mang theo cả bài tập tới chấm, trông như người già đang phơi nắng bổ sung canxi, cứ mở miệng ra lại là câu “Tuổi trẻ thật tốt quá”, trong mắt đong đầy hồi ức về thời thanh xuân xa lắc.

Học ủy cầm sách, vừa nhìn mọi người thi đấu vừa tụng từ vựng tiếng Anh.

Rất nhanh đã đến phần thi hít đất.

Thật trùng hợp, trọng tài chính là giáo viên thể dục lớp bọn họ, cả đám lớp 3 hiện giờ vừa trông thấy ông thầy này đều cảm thấy tâm trạng không hề dễ chịu chút nào.

Giáo viên thể dục cầm bảng ghi chép trong tay, nói: “Mấy trò nhớ đừng để thua kém nhiều quá đấy, dù gì tôi cũng mang tiếng đặc huấn qua các trò, không nắm được tám vị trí đầu thì đừng vác mặt mũi về đây… Nào, chuẩn bị sẵn sàng đi, tính thời gian một phút.”

Trước khi tới Tạ Du đã cởi áo đồng phục, chỉ mặc mỗi chiếc áo trắng cộc tay.

Hạ Triều ngắm cậu, có điều suy nghĩ nói: “Mặc ít sẽ dễ hoạt động hơn nhỉ? Cậu rất tâm cơ đấy lão Tạ.”

Tạ Du tự nhủ thầm, chỉ là nóng thôi mà.

Nhưng còn chưa nói thành lời, Hạ Triều đã hành động ngay tại chỗ, chỉ hai ba phát đã cởi áo hoodie ra, lúc kéo lên lớp áo bên trong cũng bị xô lệch theo, lộ ra nửa đoạn thắt lưng.

Xung quanh có mấy đứa tự dưng khẽ thấp giọng kêu “Á” lên một tiếng.

“Hình như linh hoạt hơn thật,” Hạ Triều thử làm mấy cái, thấy Tạ Du vẫn không buồn phản ứng, quay đầu hỏi, “Sao vậy?”

Tạ Du nói: “Tôi nghĩ tốt nhất cậu đừng kêu là Triều ca nữa.”

Hạ Triều không nghe rõ lắm: “Ủa, vậy kêu tôi là gì?”

Tạ Du chống tay trên mặt sân, lãnh đạm nói: “Tao ca”. (2)

Hạ Triều nghĩ nửa ngày, cảm thấy chắc cái này có nghĩa xấu rồi.

Thời gian một phút đồng hồ, nửa phút đầu tiên tần suất của Hạ Triều với Tạ Du khá tương đồng.

Đám người xung quanh đều đang thì thầm nói chuyện, Tạ Du mơ hồ nghe được có tiếng ai đấy đang rất đè nén cảm xúc kích động nói gì đó: “Diễn đàn của trường á? Ui, mình cũng là hội viên của hội nè.”

“Báo cáo thầy, tin tốt tin tốt, bạn Hạ Triều và bạn Tạ Du đã lần lượt giành lấy hạng nhất và nhì của môn chống đẩy rồi ạ!” La Văn Cường làm dáng chào quân đội trước mặt Đường Sâm, khai báo, “Ngoại trừ hai người thì sáu bạn còn lại toàn quân bị diệt.”

Đường Sâm gật gật đầu, lấy từ trong thùng giấy con cạnh đó tám chai nước, rất phối hợp nói: “Đều có thưởng, ai cũng có thưởng hết.”

Tạ Du nhận chai nước thể ủy đưa tới, đáp tiếng cảm ơn, sau đó nhìn chung quanh, những đứa học sinh chạy loạn trên sân cỏ, cùng đám người đang hò reo cổ vũ cho bạn cùng lớp của mình.

Tự dưng không thể nhớ nổi đại hội thể thao năm ngoái mình đã trải qua thế nào.

Hình như còn không tới sân vận động, cắm tai nghe vào nghe nhạc, trốn trong phòng âm nhạc ngủ vùi.

Hạ Triều vẫn đang ngậm kẹo, thò tay sang đưa cậu một que, mặc kệ Tạ Du có ăn hay không, trực tiếp thả vào lòng bàn tay cậu, sau đó cười với Lưu Tồn Hạo vừa lúc chạy ngang qua mặt bọn họ: “Chuột con, cố lên!” (3)

Lưu Tồn Hạo giơ tay lên vẫy vẫy bọn họ, hô khẩu hiệu đáp lại: “Lớp 3 vạn tuế! Ông mày ngầu nhất!”

Hạ Triều vừa cười vừa dựa vào thành ghế.

Tạ Du không thích ăn kẹo tí nào, cảm thấy quá ngọt, cúi đầu nhìn cái vỏ kẹo một lúc, cuối cùng vẫn bóc ra.

Sau đó Tạ Du nhìn chằm chằm mấy đường sọc trắng trên thân kẹo, nghĩ thầm: “Ngấy thật”.

Là vị quýt, còn hơi chua chua.

“Đợi lát nữa hết giờ ra ngoài nhậu không?” Buổi chiều, đại hội thể thao sắp kết thúc, Thẩm Tiệp lẻn từ lớp 8 qua nói, “Tạ đại ca kêu muốn khao một chầu mà, chọn ngày không bằng để hôm nay luôn đi.”

Thẩm Tiệp với Hạ Triều đều đã mời một lần, Tạ Du không muốn thiếu người khác, từng nói lần sau để cậu khao, ngày nào cũng được.

Hạ Triều nhìn sang Tạ Du, bạn cùng bàn đã không phản đối, hắn cũng đồng ý ngay: “Được thôi, ăn gì?”

“Thôi không muốn ăn Kim Bảng nữa đâu,” Thẩm Tiệp tìm một chỗ trống sau lưng bọn họ ngồi xuống, nghiêm túc suy nghĩ, “…Thực ra mấy quán gần trường cũng ăn hết rồi, Trạng Nguyên vừa đắt vừa khó nuốt, hay là tụi mình thử cổ vũ sinh ý cho mấy quán phố khác xem thế nào?”

Thế là đợi đến hết giờ, cả ba đi bộ vòng quanh ba con phố mới chọn được chỗ ăn cơm.

Thẩm Tiệp ngẩng đầu nhìn thoáng qua tên tiệm, hơi bị bối rối, cảm giác hình như không phải mình đi đường lớn, mà lượn tuốt nửa vòng trái đất, cuối cùng lại quay về chỗ cũ: “Đệch… Sao kiểu đặt tên ở đây giống bên trường bọn mình thế?”

“Ngay bên cạnh là Điện Kỹ.” Tạ Du đi sau cùng, nhắc nhở cậu ta.

Điện Kỹ, tên đầy đủ là Kỹ thuật Điện tử, là trường dạy nghề hạng trung ở gần Nhị Trung nhất.

Cứ đến giờ tan học mỗi thứ sáu hàng tuần sẽ có người bên Điện Kỹ qua ngồi trước cổng trường Nhị Trung. Học sinh của Nhị Trung hay gây gổ, tuổi trẻ dễ kích động hẹn nhau ra đánh một trận, thỉnh thoảng sẽ tìm Điện Kỹ qua giúp một tay, chỉ cần gọi một cuộc là cả người cả xe sẽ có mặt.

Tuy vậy bên Nhị Trung quản lý rất chặt, muốn hẹn gì cũng phải cách xa trường học một chút.

Trong quán cơm nhỏ đã có mấy bàn đang ngồi, Hạ Triều đẩy cửa bước vào: “Tiệm này cũng được, cứ tiếp tục thì hết luôn giờ tự học buổi tối mất, bài tập của tao còn chưa chép xong kìa.”

Tạ Du không để ai vào mắt đi vào, tìm một chỗ ngồi xuống, tỉ mỉ lấy giấy ăn lau bát đũa.

Hạ Triều vẫy tay nói: “Ông chủ, menu.”

Mấy bàn người ngồi trong quán trông có vẻ không được hiền hòa cho lắm, mí mắt phải của Thẩm Tiệp chưa gì đã không kìm được mà giật giật.

Cậu ta đi vào theo, vô thức sờ sờ túi mình, ừm… May mà ví tiền vẫn còn đây.

(1) Nghĩa dũng quân tiến hành khúc: quốc ca của nước Cộng hòa nhân dân Trung Hoa được nhà thơ và soạn giả ca kịch Điền Hán viết lời và Niếp Nhĩ phổ nhạc vào khoảng giữa giai đoạn Chiến tranh Trung-Nhật. Bài này thuộc thể loại hành khúc. Wikipedia

(2) Tao ca: tao có nghĩa là lẳng lơ, rù quyến. Anh đẹp zai lẳng lơ ~

(3) Chuột (耗子 – Háo Tử) đồng âm với 浩子 – Hạo Tử
Bình Luận (0)
Comment