Một tháng là giới hạn cao nhất mà Cố Vấn Thành có thể tiếp nhận.
Cũng là thời gian tự do mà hắn có thể cho Lý Tấu Tinh.
Hắn không muốn ép Lý Tấu Tinh quá mức, nhưng hắn nào biết chiêu này lại đẩy Lý Tấu Tinh vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.
Đã đồng ý thì phải thực hiện, nếu Lý Tấu Tinh đã đáp ứng với tác giả truyện gốc giữ vững thiết lập tính cách, cho dù không biết việc sụp đổ có ảnh hưởng gì, thì cũng phải làm đến cùng.
Dù sao đã thả thính nam chính của người ta thì cũng phải chịu lòng vòng đôi chút.
Anh chỉ có thể thở dài thườn thượt, sau đó lại cố mà gắng gượng vậy.
Sau khi nói ra hành động của Cố Vấn Thành ngày càng trở nên lộ liễu. Hắn không dùng lý do tình anh em để lén lút với Lý Tấu Tinh nữa mà ngược lại giữ khoảng cách với nhau, chỉ dùng ánh mắt nóng bỏng rực lửa tỏ rõ tâm ý của mình.
Theo đuổi trắng trợn, thủ đoạn tán tỉnh nhiều vô số kể, hết cái này đến cái khác, làm Lý Tấu Tinh gắng gượng đến mức khó chịu, chỉ có thể thường xuyên dính chung một chỗ với các đồng đội.
"Sáng nay tôi gặp được vị đại tiểu thư họ Nhậm kia đấy," lúc ăn cơm Hi Nam đột nhiên nhớ lại chuyện này, hắn vội nuốt hết miệng cơm, "Nom tiều tụy lắm, đứng tranh chấp với vị sĩ quan dẫn chúng ta lên thuyền á, hình như muốn sử dụng khoang cấp cứu trên thuyền vì cô ả đã một ngày một đêm không ngủ được rồi."
"Quân đội có quy định nghiêm ngặt về việc sử dụng khoang cấp cứu, bọn họ có đồng ý không?"
Hi Nam cười hì hì, "Từ chối, vị đại tiểu thư kia nổi giận tại chỗ luôn, đòi về điểm xuất phát."
Cố Vấn Thành không phản ứng chút nào, cứ như chuyện này chẳng liên quan gì tới hắn vậy. Hắn cẩn thận rót gần đầy một chén nước rồi đặt bên tay phải Lý Tấu Tinh, còn tặng kèm một nụ cười chúc ngon miệng.
Tri kỷ đến độ làm Lý Tấu Tinh ngứa răng.
Mấy đồng đội khác lén lút liếc mắt nhìn nhau, chắc là Vấn Thành đang áy náy sau khi cưỡng hôn Tấu Tinh nhỉ?
Thật là lúng túng, cứ có cảm giác khó hiểu rằng Cố Vấn Thành đang phô bày mị lực 360 độ theo đuổi người ta.
Không dám suy nghĩ sâu xa thêm sợ mình sẽ hiểu lầm, bọn họ chỉ có thể không ngừng tìm đề tài, sau đó giảm bớt bầu không khí loại này.
Đối mặt với ánh mắt thương hại của các đồng đội, tâm tình Lý Tấu Tinh thật sự rất phức tạp. Anh nhịn không được nhìn về phía Cố Vấn Thành, một tay hắn chống gò má, khi anh nhìn sang thì nhoẻn môi nở nụ cười, chớp chớp mắt.
...
Bị người ta theo đuổi như vậy, Lý Tấu Tinh nắm tay lại đặt bên môi, giả bộ bình tĩnh chẳng có gì nhưng thật ra trong lòng sướng muốn chết.
Vừa suиɠ sướиɠ vừa dày vò.
Anh hận không thể nắm cổ áo Cố Vấn Thành kéo người ta ôm vào trong lòng mình, nhưng hiện thực chỉ có thể khổ sở nhìn đối phương bày ra các loại thủ đoạn.
Một tháng, không biết là ai hố ai nữa.
Nhưng nhìn Cố Vấn Thành tự dâng mình lên miệng anh, cái này thì rất đáng xem.
Không biết Cố Vấn Thành hạ ám thị gì với Nhậm Thanh Anh, mãi đến tận khi xuống phi thuyền đối phương cũng không có bất kỳ hành động quấy rầy nào, trái lại vẫn luôn ồn ào đòi về sao chủ, làm tất cả quân nhân đang thi hành nhiệm vụ trên phi thuyền thầm bất mãn trong lòng.
Đoàn người đội Mộng Chi đồng tình với bọn họ, nhưng đối với việc Nhậm Thanh Anh thay đổi mục tiêu dằn vặt, mấy người họ cảm thấy biết ơn lắm luôn _(:з" ∠)_
Hết cách, sĩ quan cấp dưới của Vưu Mông đành phải phái binh sĩ dùng phi thuyền loại nhỏ đưa Nhậm Thanh Anh về sao chủ. Lúc rời đi Nhậm Thanh Anh chẳng hề nhìn Cố Vấn Thành lấy một lần. Biểu hiện kỳ lạ hai ngày nay của cô ta khiến Nhậm Doanh Doanh lờ mờ cảm thấy có liên quan tới Cố Vấn Thành, cũng không dám suy nghĩ nhiều, thậm chí còn thấy vui mừng khi Nhậm Thanh Anh ầm ĩ đòi về sao chủ.
Chờ sau khi giải quyết xong việc này bọn họ cũng tới lúc xuống thuyền.
Vì chuyện nguyên tố đặc thù mà sao Xá quanh năm phủ kín sương mù, nếu hít loại này sương mù này trong thời gian dài sẽ khiến cơ thể người sản sinh độc tố, trước lúc xuống thuyền sĩ quan đã đặc biệt chuẩn bị mặt nạ phòng độc cho bọn họ.
Mặt nạ che hết nửa khuôn mặt được thiết kế đơn giản gọn nhẹ, trông cực kỳ cool ngầu nên khiến tụi con trai thích mê.
Vưu Mông đợi bọn họ ở phía dưới, trên mặt anh ta cũng đeo mặt nạ phòng độc sẫm màu tương tự, đôi mắt lạnh nhạt lộ ra trong sương mù làm giảm bớt đi sắc bén trong đó.
Nhưng ở giây phút nhìn thấy đội Mộng Chi, sự sắc bén bị làm dịu đi trong đôi mắt kia lại trở nên sắc bén lần nữa, thậm chí còn bước nhanh về phía trước hai bước, mãi đến khi khoảng cách gần kề phá tan sương mù mờ mịt, anh ta mới nhìn rõ dáng người dưới màn sương kia.
Không phải Wasser.
Giọng nói nặng nề của Cố Vấn Thành truyền đến từ dưới mặt nạ, ánh mắt người trẻ tuổi nhìn qua, "Anh làm sao vậy?"
"Không cần để ý," Vưu Mông dời tầm mắt khỏi người hắn, "Trước hết chúc mừng các cậu đã vượt qua vòng đấu loại."
Mấy người vừa đi vừa nói chuyện, Vưu Mông như có như không nhìn về phía eo Lý Tấu Tinh mấy lần. Lý Tấu Tinh thở dài một hơi, "Anh có gì muốn nói hả?"
Vưu Mông hỏi thẳng: "Đó là vết tích tạm thời à?"
"Tôi không biết," Lý Tấu Tinh cảm thấy một ánh nhìn khác cũng đang đặt trên hình xăm kia, "Ít nhất đến bây giờ còn chưa biến mất."
Cố Vấn Thành lặng lẽ nói thêm một câu trong lòng, có lẽ đến tận khi hắn chết dấu vết kia mới biến mất.
Đây là lãng mạn độc nhất chỉ dành cho mình anh.
"Nơi này là của tôi," Vưu Mông nói thầm vài lần, "Rốt cuộc Wasser có ý gì."
"Tôi rất muốn biết các anh đã thu thập được những tư liệu gì," đề tài này quá riêng tư, Lý Tấu Tinh tỉnh bơ nói sang chuyện khác, "Chính mắt cư dân sao Xá trông thấy bóng dáng Wasser à?"
Cố Vấn Thành chẳng mảy may thay đổi cảm xúc, vẫn mỉm cười đi theo bên cạnh Lý Tấu Tinh.
"Không sai," Vưu Mông gật gật đầu, mấy người Hi Nam cũng nghiêm túc lắng nghe không bỉ sót chút thông tin nào, "Không chỉ có một người với quân đội báo cáo gặp được bóng dáng Wasser, lúc tôi vừa hạ xuống sao Xá cũng cảm nhận được một luồng sức mạnh tinh thần lực mạnh mẽ."
"Nhưng bây giờ nguồn sức mạnh này đã biến mất," Lý Tấu Tinh nói, "Đúng không?"
Vưu Mông nhíu mày, "Đúng."
Bọn họ đi một mạch tới nơi quân đội tạm thời nghỉ ngơi, phụ tá của Vưu Mông bước nhanh tới, "Đã lâu không gặp."
Sau khi chào hỏi xong liền vội vàng nói với Vưu Mông: "Thượng úy, hạng mục nghiên cứu có tiến triển, anh có định đi xem một chút không."
Vưu Mông mất mười giây đồng hồ để đưa ra quyết định, nói với mấy người Lý Tấu Tinh: "Các cậu có thể đi cùng."
Tức thì bước nhanh về phía trước.
Đội Mộng Chi liếc nhìn nhau, cũng cùng bước nhanh theo.
Hạng mục nghiên cứu ở sao Xá quả nhiên có liên quan tới Nan, phương pháp chiết xuất nguyên tố Nan đã thất truyền từ lâu, chỉ còn chính phủ đế quốc có ghi chép. Liên quan tới chuyện Wasser thu thập Nan, nhóm lãnh đạo chính trị và quân đội cũng rất để ý.
Bọn họ quyết định thu thập nguyên tố trước Wasser một bước, điều tra rõ xem trong đó rốt cuộc còn có giá trị gì mà bọn họ không biết.
Dù sao hình tượng của Wasser trong mắt bọn họ là chưa bao giờ làm chuyện vô ích, mà Wasser đã qua thời kỳ trưởng thành hoàn toàn không dùng được Nan. So sánh với suy đoán sử dụng cho "đối thủ tương lai" của Vưu Mông, bọn họ càng thêm tin chắc Wasser đã phát hiện ra thứ gì đó mà bọn họ không biết.
Lúc bọn Lý Tấu Tinh đến sao Xá, đội ngũ đã tiến hành nghiên cứu được ba ngày, bước đột phá được nói tới là có thể loại bỏ thêm các tạp chất trong chiết xuất, sắp sửa tinh chế được Nan.
Chất lỏng trong suốt màu lam nhạt trong ống nghiệm vô cùng đẹp mắt, tầm mắt Cố Vấn Thành ngừng trên đó hai giây rồi lại âm thầm rời đi.
Sau khi xem xong tiến triển thí nghiệm, Vưu Mông cùng bọn họ đi tới văn phòng.
"Tôi không tìm thấy Wasser," Vưu Mông bảo, "Chẳng biết tên rác rưởi đó trốn ở xó xỉnh nào rồi."
Kể từ khi biết Cố Vấn Thành chính là Wasser, cảm giác của Lý Tấu Tinh rất khó tả, "Các anh có chắc là gã còn trên tinh cầu này không?"
Phụ tá bổ sung: "Wasser chưa bao giờ làm chuyện vô ích, chừng nào chưa lấy được Nan thì chắc chắn gã còn chưa rời đi, so với tiến triển của gã thí nghiệm của chúng ta phải nhanh hơn gã gấp mười lần."
Cái này có gì đáng tự hào chứ?
Lý Tấu Tinh luôn cảm thấy nếu như đây thật sự là mục tiêu của Wasser, vậy thì việc tinh chế Nan của đế quốc cũng chỉ đang làm không công cho Wasser.
Chờ thảo luận xong Vưu Mông để bọn họ rời đi. Dù sao cũng không thật sự cần bọn họ làm gì cả, bảo đội Mộng Chi tới đây cũng chỉ vì muốn dùng Lý Tấu Tinh hấp dẫn lực chú ý của Wasser thôi.
Nếu như có thể hấp dẫn được.
Chờ bọn họ đi rồi, phụ tá không nhịn được hỏi: "Anh có nghĩ rằng Wasser thật sự cảm thấy hứng thú với Lý Tấu Tinh không?"
"Không thì?" Vưu Mông hỏi ngược lại, "Nơi này là của tôi, cậu nói xem cái này có ý gì?"
Với loại kẻ mạnh kia mà nói, phụ tá suy nghĩ một chút, "Tính mạng của Lý Tấu Tinh chỉ có Wasser mới được lấy, thực sự là một cậu bé tội nghiệp."
Vưu Mông cười giễu cợt.
Cùng lúc đó, Lý Tấu Tinh cũng hỏi đồng đội, "Sao sĩ quan Vưu Mông lại ghét Wasser đến vậy?"
Đồng đội mồm năm miệng mười bắt đầu thảo luận, Cố Vấn Thành hạ thấp giọng, ngậm cười nói: "Sao em lại muốn nói chuyện của Wasser chứ, thảo luận đề tài liên quan tới tôi không tốt ư?"
"Muốn biết những vấn đề của tôi như," hắn nêu ví dụ một cách kỹ càng, "Chiều cao, cân nặng, gia đình, từng trải, ước mơ... các thứ các thứ. Tấu Tinh, em không có hứng thú sao?"
Mặt nạ làm giọng hắn không giống như thường, nhưng sự đáng thương trông mong trong giọng nói Cố Vấn Thành ngược lại được truyền tải chẳng sót. Lý Tấu Tinh thuận theo lời hắn mà hỏi, "Vậy ước mơ của cậu là gì?"
"Muốn cùng em ôm nhau, muốn em hôn tôi," Cố Vấn Thành nói tiếp, "Chỉ cần em chịu tôi, tôi sẽ cưng chiều em thật nhiều, không muốn thử một lần sao?"
"Còn thử cái gì chứ, trừ hôn ra thì còn có cái gì nữa," Lý Tấu Tinh nói, "Khoa học nghiên cứu giữa anh em, Cố Vấn Thành, cậu thật sự rất giỏi đấy."
Ngoại trừ hôn ra còn có thể làm gì, Cố Vấn Thành thật sự suy nghĩ, "Còn có thể vỗ mông mà."
... Cái thiên phú này.
Loại khả năng tự lĩnh hội này, Lý Tấu Tinh liếc hắn một cái, thoáng bội phục.
Không sớm thì muộn, Cố Vấn Thành sẽ tự mình tìm ra được phương thức thân mật kề cận giữa con trai với con trai.
Bọn họ bước đi càng ngày càng chậm, đồng đội phía trước đã khuất dạng trong làn sương mù.
Sau khi chính thức theo đuổi người ta thì không thể suồng sã quá mức, hai người đều đặc biệt hưởng thụ thời kỳ mập mờ lưng chừng này.
Song Cố Vấn Thành thực sự rất hối hận khi cho anh tận một tháng để suy nghĩ, "Tôi có thể rút ngắn một tháng thành mười ngày không?"
Lý Tấu Tinh đè khóe miệng đang nhếch lên xuống, không từ chối cũng không đồng ý, "Ồ."
"Tinh Tinh," đối phương cố ý học theo dáng vẻ làm nũng của con gái, ngón tay nắm lấy góc áo Lý Tấu Tinh, "Rút ngắn thành mười ngày đi mà, khi trước em có nói hy vọng lời nói thích em của tôi là thật, cái đó dĩ nhiên là thật rồi. Tấu Tinh, dù sao em cũng không thể từ chối tôi, biến thành mười ngày được không?"
"Đại Điếu, Đại Điếu, Đại Điếu ~"
Cứ khen Lý Tấu Tinh hoạt bát đáng yêu mãi thôi.
Huyệt thái dương Lý Tấu Tinh giật giật, bộ dạng tỏ vẻ đáng yêu này giả tạo quá mức.
Các đồng đội đi phía trước đặc biệt dừng bước lại chờ hai người, sau khi trông thấy Cố Vấn Thành nắm lấy quần áo Lý Tấu Tinh thì thay đổi sắc mặt. Bây giờ vừa nhìn thấy Lý Tấu Tinh ở riêng với Cố Vấn Thành là bọn họ liền kinh hồn bạt vía, suy diễn Lý Tấu Tinh thành tên nhóc đáng thương bị cưỡng ép.
Cưỡng ép một lần là đủ rồi, bọn họ phải bảo vệ Tấu Tinh thật tốt, tuyệt đối không thể để xảy ra lần hai.
Bọn họ bèn vội vàng tiến lên lặng lẽ ngăn cách hai người, chuyển chủ đề khuấy động bầu không khí.
Lý Tấu Tinh liếc nhìn Cố Vấn Thành, tên kia đang cười tít cả mắt lại trông rõ đáng yêu.
Trong mắt anh xẹt qua ý cười, sự bảo vệ của các đồng đội cũng nằm trong thủ đoạn đùa giỡn ngọt ngào của đối phương.
Hi Nam lải nhải không ngừng, hạ giọng nói nhỏ: "Đừng ngại nha, Tấu Tinh, nếu lần sau Vấn Thành còn... Còn như vậy, cậu phải, phải..."
Vẻ mặt hắn đau khổ, giống như cũng chẳng biết phải làm sao.
Hi Nam tội nghiệp, bọn họ không biết đó chỉ là tình thú giữa người yêu với nhau.
Ồ, là tình thú giữa người yêu dự bị.
"Haizz," Lý Tấu Tinh thở dài, vỗ vỗ vai hắn, "Tôi không sao, không cần lo lắng."
Cố Vấn Thành đang vểnh tai nghe chợt nhíu mày, sao lại thở dài?
Lẽ nào thật sự không có cảm giác gì với hắn ư?
Tế Du kéo Cố Vấn Thành lại, lặng lẽ nói chuyện, "Vấn Thành, có phải cậu nên tìm bạn gái rồi không?"
Cố Vấn Thành hỏi một đằng trả lời một nẻo, "Cậu cảm thấy điểm nào của tôi quyến rũ nhất?"
Tế Du đần người, "Nhìn đâu cũng thấy đẹp."
Dáng dấp cao ráo, nhân cách mị lực đều có.
Nhìn biểu cảm chân thành của Tế Du, lòng tự tin của Cố Vấn Thành liền trở lại.
Liệt nữ sợ triền lang*, Lý Tấu Tinh không phải liệt nữ, nhưng Cố Vấn Thành có thể kết hợp đeo bám và quyết liệt lại với nhau, cũng không tin chẳng theo đuổi được anh.
(gốc 烈女怕缠郎 – đại ý là con gái sợ mấy chàng cứ bám lấy mãi í)
Có lẽ Vưu Mông đã đặc biệt căn dặn nên lúc đi đường không ai ngăn cản bọn họ cả, được xem không ít thứ ở khắp quân doanh. Lý Tấu Tinh còn cố ý cảm nhận một chút, quả thực chẳng hề phát hiện ra nguồn tinh thần lực khổng lồ.
Thật sự là Cố Vấn Thành ư?
Trong tin đồn luôn nói Wasser đơn độc một mình, nhưng Lý Tấu Tinh hoài nghi hắn cực kỳ có khả năng nắm giữ thế lực chỉ thuộc về mình hắn.
Nói chi xa, việc Wasser cướp mật mã của người chế thuốc từ tay anh, sau khi hắn cướp đi thì giao công việc kế tiếp cho ai đây?
Cái gì cũng không làm chẳng phải phong cách của Cố Vấn Thành.
Lẽ ra Lý Tấu Tinh phải đọc xong 《Thủ Thượng Chinh Đồ》 chứ.
Nhưng anh chưa đọc xong.
Khi Cố Vấn Thành thu phục hết người đẹp này đến mỹ nhân kia đắm chìm trong tình yêu nam nữ, anh cũng hết hứng đọc luôn.
Cảm thán một hồi, Lý Tấu Tinh thu hồi suy nghĩ, lại đột nhiên cảm nhận được phạm vi tinh thần lực có chút dao động.
Luồng rung động này ám chỉ anh, sinh ra lực hút khó hiểu với anh.
Lòng Lý Tấu Tinh chùng xuống, tập trung đối kháng với nguồn sức mạnh này, bên tai lại truyền đến một tiếng thét kinh hãi.
"Không xong rồi," Swarin nắm chặt nắm đấm, là người đầu tiên hoàn hồn lại, "Bọn Tế Du!"
Ba người có tinh thần lực cao nhất vẫn ở chỗ cũ, song ba người khác lại không thấy đâu.
"Các cậu có cảm nhận được không?" Lý Tấu Tinh chỉ chỉ đại não.
Cố Vấn Thành gật đầu, nhìn chằm chằm con đường biến mất trong sương mù, trên lông mi thật dài như có giọt nước kết từ sương mù.
Xung quanh trừ bọn họ ra thì chẳng có một chút âm thanh nào, hoàn toàn không có tiếng lá cây ngọn cỏ đung đưa.
"Âm thanh này khiến tinh thần tôi chẳng yên," Swarin mím môi, "Tôi lo bọn họ sẽ rơi vào cạm bẫy."
"Đi thôi," Cố Vấn Thành chủ động nói, "Đi theo nguồn sức mạnh kia thử xem, để xem rốt cuộc là cái gì."
Không ngoài dự liệu, ba người Lăng Niên bị nguồn sức mạnh kia thu hút.
Lý Tấu Tinh tự nhiên đi trước bọn họ, làm người dẫn đầu mò mẫm đi về phía trước.
Dù biết Cố Vấn Thành mạnh hơn mình, thế nhưng đối với người của mình anh phải luôn chắn ở phía trước. Dưới cái nhìn của anh đây là chuyện đương nhiên, việc nghĩa chẳng từ, hết sức bình thường, là việc nhỏ mà tất cả đàn ông đều có thể làm được. Tinh thần trách nhiệm của đàn ông và cảm giác an toàn đều bùng nổ.
Rất đàn ông, rất ngầu.
Swarin được anh chắn ở phía sau thì cảm động, nhưng cảm xúc Cố Vấn Thành lại phun trào.
Hắn nhìn tấm lưng rộng lớn của Lý Tấu Tinh.
Cảm giác lạc lõng như lục bình trôi dạt trong dòng nước, đúng lúc này được đối phương ném cho một sợi dây thừng.
Đối phương khiến hắn không phải trôi nổi nữa, chẳng còn lang thang không mục đích trong vũ trụ nữa, sợi dây này xuyên thấu cả tâm khảm Cố Vấn Thành, dù cho có phải tự tổn hại tám trăm* hắn cũng vui vẻ chịu đựng, chẳng chịu buông tay.
(gốc 自伤八百 – ý trong câu 伤敌一千自损八百: đại ý gϊếŧ kẻ địch được 1000 thì mình cũng tổn thất 800, chỉ việc thắng nhưng tổn thất nặng nề)