Nguyện Cả Đời Không Buông Tha Em

Chương 20


Hạ Nghi mang bánh vào trong lớp liền có người xuất hiện trước mặt cô, cậu bạn nghi hoặc đưa ánh mắt khó hiểu hỏi Hạ Nghi...
"Rõ ràng Khương Duy Minh bằng tuổi chúng ta, tại sao cậu lại gọi cậu ta là anh cơ chứ...? Hay sự thật nam thần học vấn chỉ là tên lưu ban...?"
Hạ Nghi biết rõ ý tứ trong lời nói của cậu bạn này, cô nghe nói cậu ta là con trai của thương nhân buôn gỗ ở đâu đó nên rất hống hách.

Trước đó còn rộ lên tin đồn cậu ta thường xuyên gây khó dễ cho việc học tập của Khương Duy Minh cho đến khi anh quen biết cô...
"Tôi gọi Duy Minh là anh vì anh ấy là anh người yêu của tôi, tương lai cũng sẽ trở thành con rể của Phó gia...cậu có ý kiến gì à..."
Cậu bạn cư nhiên dựa vào gia thế của mình cũng không vừa, cố tình lớn tiếng gây sự trước với Hạ Nghi...
"Con rể cơ đấy...có thể làm được gì chứ, chẳng phải trên cậu còn có một người anh trai nữa cơ à..."
Hạ Nghi chợt ồ lên một tiếng, hình như tên não tàn này không được tham gia bữa tiệc của giới thượng lưu nên không biết cha mẹ cô đã giới thiệu cô như thế nào trước đám đông...
"Tuy chỉ là con rể, nhưng số tiền cha mẹ cậu cật lực cúi đầu kiếm từng đồng một đều đổ vào túi của đứa con rể này đấy...liệu mà cẩn thận mồm miệng..."
Cậu bạn bị Hạ Nghi chơi cho một vố liền nổi cáu đưa chân ngáng đường cô.

Vô tình làm miếng bánh đang dang dở rơi xuống, may sao Hạ Nghi chỉ loạng choạng chứ không bị vấp ngã...
Tiếng xì xào trong lớp ngày một lớn, bọn họ đều nhìn về phía Hạ Nghi xem cô định xử lý cái tên ngạo mạn này như thế nào.


Nhưng Hạ Nghi chỉ cúi xuống nhặt miếng bánh lên, tuy luyến tiếc nhưng vẫn phải đem bỏ vào thùng rác...
Hạ Nghi không nói bất cứ lời nào trước vẻ đắc ý của cậu ta, cô chỉ âm thầm bấm một dãy số trên điện thoại liền mở loa ngoài cho cả lớp nghe được...
"Là tôi...Phó Hạ Nghi..."
-Thưa Phó tiểu thư, tôi là trợ lý của bộ trưởng bộ giáo dục, hiện ngài ấy đang đi công tác nên mọi việc sẽ do tôi toàn quyền xử lý...
"Nghe cho kĩ đây, hủy bỏ toàn bộ thành tích học tập của một người tên Lý Tổ..."
Cả lớp không thể dùng từ gì để diễn tả sự ngạc nhiên lúc này, vậy ra thế lực của Phó gia còn lớn hơn bọn họ tưởng tượng.

Có người đã chạy đi tìm Khương Duy Minh để giải quyết vấn đề này...
"Hiểu ý của tôi chứ..."
-Vâng thưa ngài, thông báo sẽ được gửi đến cậu học sinh Lý Tổ đấy sau hai ngày nữa...
Hạ Nghi tắt điện thoại nhìn chằm chằm về phía Lý Tổ, việc khiến cô phát điên nhất chính là cái bánh mà Khương Duy Minh mua cho cô đã rơi xuống đất không thể ăn được.

Vốn định khiến cho nhà cậu ta phá sản, nhưng ai làm thì người đó tự đi mà chịu...
"Cậu có ý kiến gì không...?"
Lý Tổ cư nhiên không sợ thành tích học tập của cậu ta bị hủy, dù gì sau này cậu ta cũng sẽ có gia đình chống lưng, tha hồ tự tung tự tác...
"Cậu nghĩ rằng việc này có thể làm khó được tôi hay sao...?"
Hạ Nghi định lên tiếng thì nhìn thấy Khương Duy Minh bước vào, anh đưa ánh mắt có vài phần phức tại nhìn cô...
"Hạ Nghi...em có sao không...?"
Hạ Nghi nhanh chóng đi về phía Khương Duy Minh, cô ủy khuất kể cho anh nghe toàn bộ sự việc...
"Cậu ta cố tình làm miếng bánh anh mua cho em rơi xuống đất..."
Khương Duy Minh không muốn chuyện này đi quá xa lập tức trấn an Hạ Nghi...
"Vậy để anh mua cho em cái khác nhé, không cần làm quá mọi chuyện lên như thế đâu..."
Lý Tổ nhìn cảnh sắc ngọt ngào của đôi trước mặt liền cười khinh bỉ...
"Thì ra anh Khương của cậu là người thấp hèn như thế...chỉ biết sử dụng biện pháp hòa bình để giải quyết vấn đề à..."
Hạ Nghi đột nhiên buông Khương Duy Minh ra, thần sắc trong đáy mắt cô thay đổi hoàn toàn.


Dường như, cô không còn giả vờ khoan nhượng nữa...
"Vốn dĩ loại người ngu dốt như cậu không xứng đáng để tôi ra tay...nhưng e rằng gia đình không dạy dỗ đàng hoàng thì để xã hội dạy cho vậy..."
Lý Tổ cảm thấy sát khí từ phía Hạ Nghi càng nặng hơn, nhưng cậu ta không thể sợ hãi mà lùi bước.

Như vậy sẽ mất hết sĩ diện với những bạn bạn học khác...
"Cậu...cậu tính làm gì...? Gọi cho ai đó để giải quyết tôi sao...?"
Hạ Nghi tiến lại chỗ ngồi liền dọn dẹp sách vở vào cặp, bình thản nói ra một câu khiến những người có mặt mở to mắt kinh ngạc...
"Cha mẹ tôi đi công tác còn chưa về nên không thể gọi được, vậy tôi đành phải sử dụng tư cách của người thừa kế để điều động nhân sự khiến gia đình cậu phá sản rồi...cứ từ từ mà tận hưởng nhé...!"
Hạ Nghi đi được vài bước liền quay đầu đùa cợt nhìn Lý Tổ...
"Làm người...thì nên biết tiết kiệm đôi chút, cậu là kẻ đầu tiên khiến Phó Hạ Nghi tôi tự mình ra tay đấy..."
Khương Duy Minh cảm nhận việc này đi quá xa so với dự tính ban đầu của anh.

Lý trí mách bảo phải ngăn Hạ Nghi lại trước khi cô làm điều gì dại dột...
"Hạ Nghi...không cần làm quá vấn đề lên đâu em..."
Hạ Nghi thay đổi sắc mặt nhu hòa nhìn Khương Duy Minh đang lo lắng cho cô, giọng nói trở nên dịu dàng...
"Sau này anh cũng phải quen dần với những việc này thôi, không cần cúi mình khi ở bên cạnh em..."
Khương Duy Minh suy nghĩ đôi chút liền buông tay Hạ Nghi ra, có lẽ người nên học cách trở nên mạnh mẽ hơn là anh mới đúng...
Đúng như lời Hạ Nghi nói, chỉ sau hai tiếng cô vừa rời khỏi trường, Lý Tổ đột ngột nhận được tin xưởng gỗ của gia đình mình hợp tác cùng sơn tặc buôn gỗ trái phép đang bị phía công an điều tra chuyên sâu.


Ngay cả cha mẹ hắn cũng bị điều lên cục để hợp tác điều tra,  xưởng gỗ lớn lập tức bị đình chỉ hoàn toàn.

Nhưng việc khiến Lý Tổ sốc hơn chính là sự nổi loạn đòi lương của công nhân, lên tới bảy trăm vạn nhân dân tệ...
"Không...không thể nào...không thể..."
Lý Tổ dường như phát điên lên nhìn vào điện thoại, cậu ta không thể tin được một đứa con gái như Hạ Nghi có thể làm được điều không tưởng như thế.

Đột nhiên chủ nhiệm khoa bước vào lớp liền nhìn về phía Lý Tổ lên tiếng...
"Học sinh Lý Tổ theo tôi về phòng giáo vụ, cậu chính thức bị hủy thành tích học tập trong suốt mười hai năm..."
Lý Tổ bần thần theo chủ nhiệm khoa đến phòng giáo vụ liền gặp Hạ Nghi đang ngồi chờ sẵn, kế bên còn có một người đàn ông trung niên...
"Việc này giao lại cho ngài thư ký cùng chủ nhiệm khoa, em xin phép về lớp trước vậy..."
Hạ Nghi thong thả trở về lớp liền vươn tay chuẩn bị nằm xuống, cô liền bị bao vây bởi một đám bạn học khác trong lớp cùng những lời tán dương vô nghĩa...
"Trời ơi..Phó tiểu thư cậu ngầu thật đấy, tớ đã muốn cho tên khốn đó một trận từ lâu rồi..."
"Đúng vậy, may sao lớp chúng ta có một nhân vật lớn như cậu đấy..."
Hạ Nghi cười gượng không nói gì, bọn họ chỉ biết cô thật sự rất ngầu...cho đến khi phải tìm lời giải thích với cha mẹ sau khi gây ra một vụ náo loạn lớn như thế này....

Bình Luận (0)
Comment