Nguyện Cả Đời Không Buông Tha Em

Chương 52


Phó Lập Thành lái xe đưa Hạ Nghi trở về nha an toàn liền quay trở lại tập đoàn tiếp tục công việc dang dở của mình.

Nhưng hắn không thể nào ngờ được rằng Hạ Nghi hoàn toàn không về nhà, cô nhanh chóng bắt một chuyến taxi khác để đến bệnh viện thăm mẹ của mình...ngay sau khi nghe được tin tức trí nhớ của bà đã hồi phục hoàn toàn...
Hạ Nghi chờ thang máy lâu quá liền đi thang bộ lên tầng bốn của bệnh viện, tuy cô không muốn kích động mẹ của mình nhưng cô không kiềm lòng được muốn biết sự thật khi xưa đã có chuyện gì xảy ra.

Và lý do tại sao Phó Lập Thành lại hận cha cô như vậy...
"Mẹ...mẹ sao rồi ạ...còn đau ở đâu không...?"
Hạ Nghi ngồi xuống bên cạnh Tương An tuôn ra một tràng câu hỏi nhưng đáp lại cô chỉ là cái cười nhẹ của bà.

Tương An đưa tay chạm nhẹ lên khuôn mặt có phần xanh xao hơn khi trước của Hạ Nghi, có lẽ cô đã vất vả trong suốt một thời gian dài vừa lo hậu sự cho cha, vừa lo chạy chữa cho bà...
"Ta ổn rồi...nhưng ngược lại là con, sao lại gầy đi nhiều như thế cơ chứ..."
Hạ Nghi mỉm cười trấn an bà, thời gian qua tuy có vất vả thật nhưng ít ra mẹ cô đã khỏe mạnh trở lại cũng là niềm an ủi duy nhất đối với cô.


Còn chuyện cô đang làm việc dưới trướng của Phó Lập Thành vẫn không nên kể với bà thì tốt hơn, tránh cho bà kích động nhớ lại chuyện cũ chỉ thêm đau lòng...
"Mẹ...mẹ có nhớ lý do tại sao gia đình mình nhận nuôi Phó Lập Thành không ạ...còn nếu mẹ không nhớ thì thôi vậy..."
Tương An gật đầu trước ánh mắt mong chờ của Hạ Nghi, bà liền chậm rãi lên tiếng...
"Năm ấy cha con đem về một đứa con trai nhìn rất sáng dạ, ông ấy nói rằng thằng bé là con của một người bạn mà ông mang ơn nhưng chẳng may người bạn đó gặp biến cố nên qua đời.

Ta cũng không hỏi quá nhiều khi thấy nét mặt của ông ấy không tốt, cũng chỉ nghĩ có thêm một đứa con trai trong nhà bầu bạn với con...sau này phụ giúp con gánh vác Phó gia mà thôi..."
"Nhưng ta không ngờ rằng nó lại là kẻ ăn cháo đá bát, sau khi trưởng thành lại rắp tâm hãm hại gia đình ta...khiến chúng ta không thể đoàn tụ với nhau mãi mãi..."
Hạ Nghi cũng đưa ra suy đoán giống như mẹ cô, nhưng theo cô biết được Phó Lập Thành không phải người hành động mà không có mục đích chính đáng.

Huống hồ chi hắn chỉ hãm hại mỗi cha cô mà không gây hại cho mẹ cô, còn sắp xếp cho bà tĩnh dưỡng ở bệnh viện tốt nhất...
Chẳng lẽ chuyện này chỉ có một mình cha cô gây ra thôi sao, là ông tự làm tự chịu.

Cô nhớ rõ ràng ông không hề có biểu hiện chống cự trên phiên tòa, ngay cả khuôn mặt cũng bình thản đến đáng sợ.

Dường như ông đã chuẩn bị sẵn tâm lý khi quả báo đổ xuống trên đầu mình...
"Cha chỉ kể cho mẹ như vậy thôi sao...chẳng lẽ không còn chuyện gì khác làm động cơ cho Phó Lập Thành hãm hại cả gia đình mình..."
Tương An suy nghĩ đôi chút liền thấy lý do này không hoàn toàn xứng đáng, nhưng bà vẫn nói cho Hạ Nghi biết...
"Ta nghĩ Phó Lập Thành muốn trở thành người thừa kế của tập đoàn Phó thị, nhưng cha con năm lần bảy lượt đẩy hắn xuống hòng giữ vị trí này cho con..."
Hạ Nghi cư nhiên không tin vào lý do này, vì xuất thân của Phó Lập Thành vốn dĩ đến từ gia tộc Walton vô cùng cao quý của Tây Ban Nha, hà tất gì hắn cần cái vị trí chủ tịch cỏn con của một tập đoàn trong nước.

Chẳng phải cô cũng nói rằng sẽ nhường lại vị trí này cho hắn khi cô đủ tuổi trưởng thành rồi hay sao, cho nên hắn không có lý do gì để làm như vậy...
"Biến cố của gia đình Phó Lập Thành...do cha gây ra sao mẹ...?"

Tương An có chút giật mình vì bà đã từng nghĩ đến vấn đề này, ngay từ khi Phó Chương lấy được bản vẽ máy khoan, tập đoàn Phó thị như phất cờ lên hẳn trong thương giới.

Nhưng chưa được bao lâu thì đứa trẻ này xuất hiện...
"Lúc trước cha con chỉ vừa khởi nghiệp mở được một công ty con, nhưng một ngày nọ cha con mang về một bản vẽ máy khoan công nghệ cao vô cùng chất lượng...sau khi sản xuất và bán ra ngoài với mức giá cao, gia đình ta liền vươn lên trở thành một tập đoàn lớn trong nước.

Một thời gian sau, Phó Lập Thành được cha con mang về nuôi dưỡng..."
Hạ Nghi chết sững không biết nên nói lời nào, cô dường như đã hiểu ngọn ngành của câu chuyện này rồi...cô dường như đã đoán ra được người gây ra đau khổ cho suốt cuộc đời của Phó Lập Thành là ai rồi...
"Không...không thể...con phải đi hỏi rõ hắn...con phải nghe chính miệng hắn xác nhận..."
Hạ Nghi vội vàng bước ra khỏi phòng bệnh, cô rất sợ những suy đoán của mình sẽ thành sự thật, cô sợ rằng cha mình chính là kẻ đã giế.t chết cha mẹ của Phó Lập Thành khiến hắn trở thành một đứa trẻ mồ côi không ai nương tựa.

Vậy mà cô còn cố ý tổn thương hắn, đẩy hết mọi trách nhiệm lên đầu hắn...
"Không phải đâu...cha không phải loại người độc ác như thế..."
Hạ Nghi dùng lời lẽ vô nghĩa tự an ủi bản thân rằng cha cô là người dịu dàng nhất trên thế gian này, ông đã dành cả đời để che chở cho gia đình, che chở cho cô lớn lên trong sự bình yên toàn vẹn nhất.

Cho dù điều tàn nhẫn đó có trở thành sự thật đi chăng nữa, cô cũng không tài nào ghét bỏ được cha của mình.
Hạ Nghi quyết định không nói chuyện này cho Phó Lập Thành, cô phải điều tra thật kĩ trước khi đối diện trực tiếp với hắn, chấp nhận tội lỗi thay cha mình bù đắp mất mát cho hắn.


Nhưng liệu rằng Phó Lập Thành vẫn còn hận ý với cha cô...
Đột nhiên tiếng điện thoại trong túi áo khoác của Hạ Nghi vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ mơ hồ trong đầu cô, trên màn hình hiện ra số lạ nhưng cô vẫn nghe máy...
"Alo...ai vậy...?"
-Là anh đây...
"Chẳng phải tôi đã nói rõ ràng rồi hay sao, chúng ta đã chia tay lâu rồi...làm ơn đừng khiến mối quan hệ này trở nên khó xử nữa được không..."
Khương Duy Minh đứng dưới bệnh viện ngước mắt lên nhìn bíng dáng của Hạ Nghi đang đứng bên ngoài, nhưng cô lại xoay mặt đi nơi khác nên không nhìn thấy anh...
-Chúng ta có thể gặp nhau được không...em có thể chia tay cũng được, giận dỗi cũng được, trách anh vô dụng cũng được, nhưng xin em đừng bỏ rơi anh...đừng đẩy anh ra xa..."
Hạ Nghi chán nản không muốn nói nhiều lời với Khương Duy Minh, nhưng có lẽ cô tránh mãi không được...cứ gặp nhau một lần rồi nói rõ ràng mọi chuyện cho xong...
"Được...ngày mai gặp, tôi sẽ nhắn địa chỉ lẫn thời gian cho anh sau..."
Khương Duy Minh mỉm cười liền cúp điện thoại, ánh mắt vẫn một mực hướng lên nhìn Hạ Nghi....

Bình Luận (0)
Comment