“Nhắc mới nhớ hôm nay là ngày mấy nhỉ? Nhìn thời tiết thì có vẽ là mùa thu.” Trần Nam sực nhớ một vấn đề là hắn không biết hiện tại là ngày mấy tháng mấy.
Tuy là theo những gì hắn biết thì thế giới này cũng khá giống với thế củ, cũng có 12 tháng cho một năm.
Mỗi tháng lại có 30 hoặc 31 ngày nên không có năm nhuận.
Còn năm thì ít có ai đề cập đến số năm chỉ có mấy người ghi chép lại thông tin lịch sử sự kiện in sách thì mới để ý đến, dù có đề cập đến nhưng cũng chỉ lấy các mốc cố định như triều đại hay sự kiện lớn nhiều người biết.
Lý do thì Thiên Nguyên thế giới đã phát triển qua vô số năm có thể tính bằng vạn năm có khi chục vạn năm tuỳ mõi đại lục, vì điều này không ai biết chính xác nên người ta không đề cập chính xác năm cho đở nhức đầu.
“Mà thôi lát nữa hỏi cha sau vậy.
Giờ thì nên gấp rút tu luyện thôi.” Nói xong Trần Nam để quyển sách lên bàn và trở lại giường và tiếp tục tu luyện trở lại.
Tuy quyết tâm là vậy nhưng Trần Nam vốn là người của thế giới hiện đại chứ đâu phải là cái thế giới tu chân cổ đại này chứ.
Tuy là cái thân thể là của người tu chân nhưng cái linh hồn là của người hiện đại nên đâu phải ai cũng quen ngồi một chổ một thời gian dài đâu.
Chính vì vậy mà sau khi cố ngồi tu luyện một lát sau là Trần Nam bị tê cả hai chân gần như mất cảm giác có thể di chuyển, tê rần rần như đang có một dòng điện đang chạy qua chân.
Lưng thì mỏi và đau nhức như phải mang vật nặng cả tiếng đồng hồ.
Không thể làm gì hơn Trần Nam đành phải nằm xuống cho chân và lưng trở lại bình thường.
Nằm ở trên giường, tay thì để trên tráng, miệng thì thở dài.
Trong lòng thì tự hỏi cái tên Trần Nam trước đây ngồi tu luyện một chổ lâu như vậy bộ không cảm thấy mỏi và khó chịu hay sao.
Vì trong kí ức của hắn thì tên kia lần đầu tiên tu luyện không có vẻ gì khó chịu cả.
Nằm một hồi thì chân hết tê và lưng hết mỏi, Trần Nam liên ngồi dậy quyết định không tu luyện nữa và tiến tới bàn để mấy cuốn sách.
Và xem sơ lược lại một lần nữa cho chắc ăn.
“Để coi.
Nơi này là Thiên Nguyên thế giới, thế giới của nguyên hồn, vậy mình nên đọc cuốn nào nói về nguyên hồn.
Mà không biết trong mấy quyển kia co quyền nào nói về nguyên hồn không nữa”.
— QUẢNG CÁO —
Event
Tuy là có ký ức của chủ nhân cũ nhưng hắn chỉ biết đại khái về nguyên hồn còn cụ thể thì hoàn toàn mù tịch.
Mặc dù hắn có thể hỏi lão cha của hắn nhưng hắn không muốn làm vậy.
Chỉ đơn giản vì hắn không muốn làm lão cha cảm thấy thằng con này của mình ngày càng khác thường.
Giống như một kẻ từ thế giới khác mới đến thế giới này và chiếm đoạt thân xác người của thế giới này vậy.
Mà sự thật đúng là vậy mà.
“Mấy cuốn hồi nảy mình đọc chỉ có mỏi một cuốn nói về ‘đại hội thức tỉnh’ còn mấy cuốn khác thì chỉ gi mấy điều vớ vẩn linh tinh, truyện với thơ, xem ra chúng bị vứt lung tung không ai đụng chạm đến chắc cũng vì mấy cuốn đó quá rác.”
Trần Nam tuy không phải là người yêu thơ, yêu truyện tới mức đọc thuộc lòng hay nhớ từng chi tiết, cốt truyện.
Nhưng hắn cũng thuộc dạng ‘chưa ăn thịt heo nhưng cũng đã thấy heo chạy’ nên hắn thấy mấy cuốn truyện thơ mà hắn đọc vô cùng rác, dở thậm tệ.
Còn có quyển “32 tư thế khoái lạc” cái này hắn chỉ mới nhìn sơ qua trang đầu tiên rồi vứt ngay sang một bên.
“Không biết ai lại để quyển đó ở nơi thanh thiên bạch nhật như vậy cơ chứ, phải giấu trong phòng mới đúng.
Mà người nơi này làm gì cần nhiều tư thế không biết.”
Nhưng mà nói thì nói vậy chứ vẫn để lại.
“Thôi kệ cứ để lại, biết đâu sau này lại có cơ hội để sử dụng.
Nếu không thì có thể tận dụng làm giấy đi vệ sinh cũng được”.
Sau khi xem lại hết một lần Trần Nam chỉ để lại một quyển cần thiết còn mấy quyển còn lại thì cột lại và ném trở lại túi đồ.
Sau đó lấy hết mấy chòng sách còn lại ra và ngồi lựa từng quyển một.
Sau một hồi lựa chọn, sàn lọc một cách kỹ càng thì Trần Nam chỉ để lại mấy cuốn cần thiết để đọc còn mấy cuốn còn ném hết vào túi đồ.
Làm sạch sơ mấy cuốn sách sau đó Trần Nam đem để trên bàn.
— QUẢNG CÁO —
Event
“Tuy không muốn đọc lắm, nhưng mình đang cần thêm thông tin cần thiết đành phải đọc thôi.
Sao mà cái thằng chủ thể đời trước không chịu đọc sách nhiều hơn dùm cái giờ đở cái thân mình hay không”.
Ngồi trên ghế và nhìn vào mớ sách mà mình mới lựa xong chỉ biết ngao ngán và thở dài.
“Bắt đầu thôi trước sau gì cũng phải đọc.
Haizzz..tri thức là sức mạnh mà”
Trần Nam cứ ngồi đọc như vậy cho tới buổi chiều.
Cuối buổi chiều vẫn như hai ngày trước khi Trần Hạo về thì vẫn như cũ ở bên ngoài gọi và Trần Nam mở cửa.
Nhưng hôm nay thì Trần Hạo lại trông khá dơ và bẩn chắc, trên tay phải thì mang túi đồ ăn của bữa nay, còn tay trái thì mang mấy món đồ mà Trần Nam nhờ mua.
Trần Nam liền nhanh tay hai túi đồ.
“Trông cha bẩn và hôi quá, cha đi tắm đi, bữa tối con dọn cho.
Còn quần áo thì để con lấy luôn”.
Nói xong Trần Nam đi một mạch vào phòng bếp để Trần Hạo ở lại một mình.
“Mình bẩn và hôi lắm sao?” Trần Hạo liền kiểm tra quần áo và ngửi thử “Cũng bẩn và dơ thật, thôi kệ cứ tấm cái rồi tính”
— QUẢNG CÁO —
Event
Sau đó Trần Hạo bắt đầu cởi đồ và tắm.
Còn Trần Nam thì bận dọn đồ ăn ra bàn, do Trần Hạo mua mấy món đã chế biến sẳn nên Trần Nam không mất bao lâu để dọn ra.
Dọn xong, Trần Nam bước ra khỏi phòng bếp và bước vào phòng ngủ để lấy quần áo cho Trần Hạo được để trong tủ.
Lấy đồ xong Trần Nam đứng ngoài cửa và đợi cho Trần Hạo tắm xong rồi mới đưa quần áo.
“Nhắc mới nhớ hình như mình cũng chưa tắm hai ngày rồi.
Tuy có chút khó chịu chắc rồi sẽ ổn thôi, nếu mình nhớ không lầm thì từ ngày đầu tiên gặp thì chưa thấy lão cha tắm lần nào.
‘Nhập gia thì phải tuỳ tục’ mà theo như ký ức thì tên nguyên chủ nhiều khi cả tuần mới tắm một lần.
Ba bốn ngày tắm một lần thì có chết ai đâu”
“Hồi nãy trong đống đồ mà cha mau dây thừng chắc không cần tới cái sào phơi đồ nữa nhỉ.
Có thể dùng để treo đồ khi tắm chắc cũng ổn”.
Do mải lo suy nghĩ mà Trần Nam không nghe thấy là Trần Hạo đã tắm xong.