Nguyên Hồn Của Ta Là Cổng Phó Bản

Chương 20


Trở lại với Vân Nam thành hiện tai bây giờ là buổi tối.
Phần lớn các gia đình bình dân đã chìm vào giấc ngũ.

Nhưng đối với những người có lối sống ban đêm thì bây giờ mới bất đầu.
Những hàng quán chợ đêm, kĩ viện, nơi giải trí của giới thượng lưu thì lại rộn ràng tấp tập chẳng khác gì ban ngày.

Kể cả các thiếu gia con em gia tộc thâu đêm suốt sáng là chuyện thường tình.

Là khách quen của những nơi ăn chơi.
Lúc này trong thư phòng của gia chủ Trần gia – Trần Vô Đạo – đang xử lý công việc trong ngày chất đống trên bàn thì nghe thấy có tiếng gõ cửa tạm dừng ngay công việc hiện tại rồi lên tiếng.
“Vào đi”
Ở bên ngoài sau khi nghe thấy cho phép vào thì lấy tay mở cửa rồi bước vào phòng là một thanh niên cao ráo và khá điển trai.
“Vô Minh đó hả, làm phiền việc con tu luyện rồi”
“Dạ không có phiền gì cả thưa phụ thân, hiện tai con không có chỉ đang thư giản gân cốt sau khi tu luyện mà thôi”
Người thanh niên này là Trần Vô Minh con trai cả của Trần Vô Đạo.
“Phụ thân cho gọi con có việc gì không ạ ?”, vừa nói người thanh niên vừa thi lễ cúi chào.
“Ưm.

Cũng không có việc gì chỉ là ta chưa thấy con cũng gần nửa năm rồi.

Đã một năm sau khi con thành công thức tỉnh”
Trần Vô Đạo rời khỏi bàn làm việc và đi tới cái bàn để giữa phòng dùng để tiếp đón người khác.


Thấy phụ thân đi tới chổ cái bàn thì người thanh niên cũng đi theo.
Sau đó cả hai cùng ngồi xuống ghế và trò chuyện.

Đồng thời người thanh niên lấy ấm trà trên bàn rót cho cả hai hai chén trà.
Thấy con mình rót nước Trần Vô Đạo liền lấy lên hớp một cái rồi cả hai bất đầu trò chuyện.
“Tình hình tu luyện của con tu luyện tới đâu rồi ?”
“Thưa phụ thân, hài nhi bất tài hiện tại tu vi còn kém chỉ mới luyện mạch tầng bốn đỉnh phong.

Mong phụ thân thứ tội”
“Ha ha ha...Không khổ danh thiên tài của tộc ta, không làm ta thất vọng”
— QUẢNG CÁO —
Event
“Phụ thân quá khen”
“Hazzz...!Nếu hai đứa kia mà có được dù chỉ một nữa của con thì đở biết mấy”
“Cha đừng quá lo lắng, dù sao cả hai đệ ấy còn nhỏ nên có chút ham chơi mà, sau này đâu lại vào đấy thôi”.
“Con nói cứ như mẹ con vây, cứ nuông chiều hai đứa nó riết rồi cái ghế gia chủ này làm sao mà giử lại được”
“Mấy năm nay mấy tên trưởng lão cứ nhâm nhe cái ghế gia chủ này của ta, nếu không phải ta tu vi cao hơn họ còn có sự chóng lưng của gia gia con thì giờ này mấy người đó đã đá ta ra khỏi cái ghế này rồi”
Vừa nói vô cùng tức giận Trần Vô Đạo vừa lấy tay đập xuống bàn một cái cho đở tức.
“Năm sau thì con gia nhập tông môn rồi.

Cứ tình hình này không biết cái ghế này ta còn giữ được bao lâu đây nữa”
“Phụ thân người cứ yên tâm, sau khi con gia nhập tông môn con sẽ cố gắng tu luyện, nếu kẽ nào dám đá người khỏi cái ghế này thì con sẽ cho hắn biết địa vị của mình nên ngồi ở đâu”
“Mọi chuyện đều trọng cậy cả vào con”
“Dạ vâng thưa phụ thân”

“Mà nhắc mới nhớ, tình hình của hai đứa kia thế nào rồi.

Cả tháng nay rồi mà ta chưa mặt của gặp mặt của hai đứa nó đâu cả”
“Hai đệ ấy hình như lại đi chơi xuyên đêm rồi thư phụ thân”
“Nếu không phải ta tước đoạt tu vi của thằng con hoang Trần Nam truyền qua cho hai đứa nó thì bây giờ cả hai đứa nó tu vi còn chưa bằng mấy đứa đệ tử của gia tộc nữa”
“Không biết có thức tỉnh thành công không nữa.

Đâu phải ai trong gia tộc cũng thức tỉnh nguyên hồn huyền cấp nhất phẩm như con đâu” Trần Vô Đạo chì còn biết thở dài.
“Phụ thân người đừng quá lo lắng, với tu vi hiện tại của hai đệ ấy thì chắc có thể thức tỉnh thành công thôi”
“Chỉ mong là con nói đúng.

Hi vọng hai đứa nó nguyên hồn tốt một chút, nếu không thì bị mấy lão khốn kiếp kia lại có cơ họi nói móc nói mỉa.

Dù là ta cũng không thể nào giúp được con biết gia tộc ta như thế nào mà” nói rồi Trần Vô Đạo chỉ biết ngước lên trần nhà thở dài.
“Dạ hài nhi hiểu mà phụ thân”
— QUẢNG CÁO —
Event
Khi nghe phụ thân mình nhắc tới Trần Nam thì Trẩn Vô Minh lại nhớ đến một chuyện gì đó.
“Phụ thân, chiều nay con có nghe người của gia tộc báo lại thấy mấy bữa nay lão Trần Hạo trông khá là lạ”
Nghe thấy Vô Minh nhắc tới Trần Hạo thì Vô Đạo liền thay đổi thái độ như nghe một thông tin quan trọng của kẽ thù vậy.
“Cái tên con hoang rác rưởi đó vẫn chưa chết nữa hả?” Trần Vô Đạo nói với chất giọng đầy khinh bỉ.
“Mà con nói hắn lạ như thế nào?” tuy kinh bỉ nhưng Trần Vô Đạo muốn biết về Trần Hạo hiện tại.

“Bất đầu từ tháng trước từ khi phụ thân cho người ném tên Trần Nam đang trọng trạng thái sống dở chết dở về chổ ở của lão Trần Hạo sau khi tước đoạt tu vi thì dường như ngày nào lão ta cũng nôm nốp lo sợ, lúc nào cũng liều mạng kiếm tiền mua thuốc rồi mời đại phu về khám, thường hay chạy vô Vô Tận Sâm Lâm.

Nhưng mấy ngày gần đây lão chỉ nhận mấy việc bên trong Vân Nam thành, tình thần cũng thoải mái hơn không còn căng thẳng hay lo lắng nữa, cũng không cỏn mua thuốc hay mời đại phu nữa”
Trần Vô Minh nói lại những gì mà hắn được nghe từ người khác
“Thế cũng lạ thật” Trần Vô Đạo gật đầu đồng ý.
“Không lẽ...!cái thằng con hoang của hắn, không những không chết mà may mắn khỏi và hồi phục lại nên hắn mới thay đổi như vậy” Trần Vô Đạo nói lên nghi ngờ của mình về sự thay đổi bất thường của Trần Hạo.
“Không thể nào, chính hài nhi là người đánh hắn đến bán sống bán chết khi hắn định phản kháng mà.

Dù có đan dược giúp thì cũng không thể hồi phục đơn giản thế được”
“Muốn cứu tên Trần Nam trong tình trạng đó thì chỉ có ‘thượng phẩm bảo mệnh đan’ mà lão ta làm gì có đủ tiền để mua đâu chứ”
“Mà nếu có hồi phục lại thì tu vi cũng mất nên chắc không thể làm được gì cả với lại nếu có tu luyện trở lại thì cũng chắc bị ám ảnh nên không làm được gì cả.

Nên phụ thân đừng quan tâm gì đến hai cha con hắn làm gì cho mệt thân”
“Sao lại không quan tâm cho được.

Cái tên đó là tâm ma của ta, hắn mà không biến mất thì ta làm sao có thể an tâm tu luyện được”
“Vậy sao phụ thân không cử người thủ tiêu hai cha con lão chẳng phải hiện tại hai cha con lão đang ở trong căn biệt viện bỏ hoang sao?”
“Con nói thì dễ lấm chứ làm thì thì không dễ đâu.

Con nghĩ là ta không phái người đi thủ tiêu hai cha con hắn sao?”
“Toàn bị mấy tên bên Thái gia nhúng tay phá hoại nên toàn thất bại liên tục”
— QUẢNG CÁO —
Event
“Lần thành công duy nhất hạ thủ là do vị đại nhân bí ẩn đến hỏi thăm tung tích của hắn khi ấy hắn mới bị phế”
“Khoang đã phụ thân, nếu đắc thủ thành công thì làm sao lão ta có thể sống tới giờ vậy?” Trần Vô Minh vô cùng ngạc nhiên.
“Lúc sắp thành công giết hắn rồi thì ngay lúc đó hắn được một nữ nhân bí ẩn cứu lấy nên không bị giết chết mà chỉ bị phế, rồi người nữ nhân bí ẩn đó cũng biến mất cùng với vị đại nhân đó.

Kể từ lúc đó cái bọn Thái gia thực lực tăng mạnh không những thế trước kia bọn chúng chỉ đôi lúc chen chân phá hoại mấy chuyện tốt của ta, còn bây giờ bọn chúng lại phái người âm thầm bảo vệ hắn khiến cho người ta phái đi không thể nào giết chết hắn được”

“Thì ra là vậy.

Vậy sao phụ thân không tìm đại một tội trạng nào đó mà gán ghép cho lão thì chẳng phải đơn giản rồi sao?”
“Gán ghép con nghĩ đơn giản vậy sao.

Từ trước tới nay cả gia tộc ta có coi hắn là người cùng gia tộc đâu.

Với lại con nên nhớ từ nhỏ đến lớn ngoại trừ lúc lấy trợ cấp từ gia tộc ra thì hắn có lúc nào ở trong gia tộc đâu”
“Chẳng phải cứ nói hắn đến lấy trợ cấp thì phạm tội là được mà”
“Con quên một chuyện quan trọng nữa là cả cái thành này ai mà chả biết là cả gia tộc ta ai mà không ghét, luôn coi thường tên đó chỉ muốn hắn biến khỏi Trần gia chứ.

Dù hắn có bị gán tội thì ai tin, hơn nữa còn bị bọn Thái gia nắm thóp nữa.

Ta thà để hắn sống còn hơn bị bọn khốn kia chọc cho tức lộn ruột.

Con chưa bị nên chưa hiểu đâu”.
“Cho nên kể từ khi lên gia chủ ta đá hắn ra khỏi lãnh địa hiện tại của gia tộc và tống hắn vào biệt viện bỏ trống của gia tộc”
“Vậy thì...con nghĩ ra cách này không biết có được hay không”
Sau đó Trần Vô Minh kề sát vào lổ tai của Trần Vô Đạo và bắt đầu nói cách của minh.
“#####%%%%%^^^^^^^$$$$$$$..........”
Nghe xong kế hoạch của Vô Minh, Vô Đạo tỏ liền mừng rỏ đồng thời vổ đùi một cái.
“Hay.

Ha ha ha ...!ý kiến hay”
“Sao ta lại không nghĩ ra cách này nhỉ, nếu thành công không chỉ tống cổ mà còn có thể loại hai cái gai chướng mắt đó ra khỏi gia tộc mà không ai có thể nói gì hết”
“Con đúng là tâm phúc của ta ha ha ha ha ...”.

Bình Luận (0)
Comment