Một buổi tối đầy xui xẻo của hai vị Trần thiếu, nhưng với hai cha con của Trần Nam thì là một buổi tối bình yên.
Một ngày mới lại bất đầu.
Hôm nay Trần Hạo dậy khá sớm khi trời chỉ mới hơi hửng sáng một chúc và trời thì vẫn còn se se lạnh.
Do dậy khá sớm nên Trần Hạo thông thả làm mọi việc từ vệ sinh cá nhân cho đến làm đồ ăn sáng.
Mọi thứ đều hoàn thành khá nhanh và tốn không bao nhiêu thời gian.
Sau khi hoàn thành mọi việc thì trong lúc chờ Trần Nam thức dậy do không còn việc để làm nên đi giặc đồ dơ của mình ngày hôm qua đang để ngoài chổ sàn nước đa dụng này.
Trong lúc Trần Hạo đang bận giặc đồ thì Trần Nam cũng đả thức dậy và đi ra ngoài khởi động thân thể cho nó khoẻ người và tỉnh táo.
Sau khi vận động thân thể thì Trần Nam đi rửa mặt để chuẩn bị một ngày mới.
Khi đến cái chổ sàn nước đa dụng thì Trần Hạo đang giặc đồ.
“Cha đồ cứ để lác nữa con giặc cho cha giặc chi cho cực vậy, để dành sức mà làm việc nữa”
“Không sao đâu con cứ để cha giặc cho, chỉ có một bộ đồ thôi xong ngay ấy mà”
“Vậy để con giặc phụ cho nhanh, nhìn nước đen ngòm và dơ thế kia làm sao mà nhanh nỏi”
“Vậy cũng được”
Nói rồi Trần Nam cũng nhào vô giặc phụ, nhưng trước đó thì phải súc miệng sơ bằng nước cho sạch miệng và rửa mặt nhanh bằng nước để còn giặc đồ phụ Trần Hạo.
Vì đồ của Trần Hạo khá dơ nên dù đã giặc qua một nước thì vẫn còn dơ nên phải giặc mấy nước mới xong.
Trong lúc giặc đồ cả hai cha con cùng nói chuyện với nhau.
“Mấy cuốn sách mà con để trên bàn con lấy từ đâu vậy?”
“Mấy cuốn sách đó hả cha, con lấy từ cái căn phòng giống như thư phòng nằm ở phía trước của khu gian nhà này”
“Mà cha hỏi có gì không vậy cha ?”
“Cũng không có gì, tại trước đây cha thấy con ghét đọc sách lắm, có mấy lần cha lén đến thăm con thì toàn thấy con tu luyện thôi, chứ mấy quyển sách như vậy toàn bị con xé làm giấy để đi vệ sinh hết.”
“Trước đó khác bây giờ khác, con đọc mấy cuốn sách đó chủ yếu giết thời gian trong những lúc tu luyện chán quá thôi”
“Mà trong mấy quyển sách đó con đọc có vài chổ không hiểu lấm, viết cứ chung chung thế nào ấy”
“Chung chung như thế nào mà con không hiểu nói thử cho cha nghe xem sao”
Trầm ngâm một lác rồi Trần Nam vừa nói vừa liệt kê ra những điều mà hắn cảm thấy khó hiểu.
— QUẢNG CÁO —
Event
“Như là nguyên hồn chỉ nói một cách khái quát nè, phân loại nguyên hồn nè, khả năng của từng loại nè, cấp của nguyên hồn nè, phân chia tu vi nè, còn nhiều lắm hiện giờ con chưa nhớ ra nữa”
Nghe con mình liệt kê mấy vấn đề làm Trần Hạo ngạc nhiên vì đây đa phần chỉ là kiến thức cơ bản tại sao thắc mắc không hiểu.
“Mấy cái đó toàn kiến thức cơ bản mà sao con không hiểu chứ.
Để bữa nào rảnh cha coi mấy cuốn mà con xem nó như thế nào mà con lài cảm thấy khó hiểu đến vậy”
“Dạ được chứ cha, có cha giúp thì con đở biết mấy” Trần Nam cảm thấy vui mừng khi mấy cái thắc mắc mà hắn gặp sắp được giải quyết.
“Mà chừng nào cha mới có thời gian rãnh vậy?”
“Cha cũng không biết nữa, con cứ tập trung tu luyện đi, mấy cái đó chỉ là thông tin cơ bản thôi mà ai cũng nắm rõ hết”
“Vậy coi như cha sẽ giải đáp mấy câu hỏi của con nếu con có thể thành công hấp thụ linh khí coi như là một phần thưởng đi có được không hả con trai?”
“Quá được luôn ấy chứ, coi như con có một động lực để nổ lực tu luyện rồi”
Nói rồi Trần nhảy vào người của Trần Hạo làm cho ông xém chúc nửa mất thăng bằng mà ngã nhào xuống đất.
Lúc này cả hai đã dừng công việc giặc đồ này lại.
Sau đó Trần Nam hôn vào má của Trần Hạo một cái thật tình cảm.
“Cha đúng là tuyệt nhất, con thương cha nhất”
Thấy con mình thể hiện tình cảm Trần Hạo chỉ cười và lắc đầu đứa con trai cứ như con nít này vậy.
Và lấy ngón tay chỉ vào trán của Trần Nam một cái và nói:
“Thôi bớt nịnh dùm tui đi ông tướng.
Chỉ được cái nịnh là giỏi thôi”
“Hì hì hì….không nịnh cha chẳng lẽ con lại đi nịnh nọt người dưng”
“ Chẳng phải phải trước đây con thường hay nịnh nọt mấy người kia hay sao?”
Nghe Trần Hạo nhắc lại thì mặt của Trần Nam đen lại và nói chuyện với giọng buồn bả
“Cha, mấy chuyện trước kia cha có thể đừng nhắc tới nữa hay không vậy.
Mỏi khi nhắc tới là con lại cảm thấy bức rức khó chịu vì sự bất hiếu của minh.
Tuy nói lúc đó con không hiểu chuyện nên mới làm cho cha đau lòng nhiều như vậy tuy là cha tha thứ nhưng con lại không thể tha thứ cho mình được”
“Con nói gì vậy chứ, cha không dạy con nên người là lỗi của cha, vì cha vô dụng không thể cho con cuộc sống tốt hơn”
“Không, cha không hề vô dụng.
Nếu không có sự cố gắng của cha thì con không sống được cho tới ngày hôm nay.
Cho dù con có làm gì thì cha vẫn yêu thương con, lo cho con ngay cả khi con làm cha tức giận đi nữa”
“Con là báu vật của cha mà, tất nhiên dù con có làm sai thì ta cũng phải giận, nhưng biết kìm nén cưng giận và dạy dỗ con nên người thì đó mới là trách nhiệm của cha mẹ”
Nghe cha mình nói như thế Trần Nam cũng không nói ỳ thêm mà chỉ lấy nắm bàn tay trái lại thành nắm đấm mà chỉ chừa ra ngón tay út đang công lại như cái móc.
Sau đó đưa ra trước mặt của Trần Hạo.
— QUẢNG CÁO —
Event
“Con làm gì vậy?”
“Móc tay, cha phải hứa với con là không nhắc mấy chuyện trước đây nữa.
Bây giờ là cuộc sống mới của hai cha con ta ma thôi, mây chuyện củ cha cứ coi như là một cơn ác mộng đi”
Thấy con mình nói vậy thì Trần Hạo cũng nói gì thêm chỉ còn nước móc tay đồng ý cho qua.
Chứ thực chất ông cũng muốn hỏi rất nhiều điều muốn hỏi con trai mình về rất nhiều thắc mắc rất cần giải đáp nhưng ông không biết phải hỏi như thế nào.
Sau khi đã móc tay, tâm trạng của Trần Nam vui vẽ trở lại.
Nhưng sực nhớ ra chuyện gì đó.
“Mà quên nửa, giặc đồ nhanh để con phơi nữa cha, cứ cà rề cà rề biết tới khi nào mới xong”
“Chết con không nhắc là cha cũng quên mất.
Nhanh giặc cho xong rồi vô ăn cơm nữa.
Nấu lâu như vậy chắc két nghẹt rồi.”
“Có sao đâu cha lâu lâu ăn cơm két cũng ngon mà”
Sau đó cả hai cùng nhau giặc đồ cho nó xong.
Do cả hai đều đã quen giặc quần áo nên công việc hoàn thành xong khá nhanh.
“Cuối cùng cũng xong.
Không ngờ y phục của cha vừa dày, thô, cứng nữa giặc xong muốn dục luôn hai cánh tay này luôn á”
“Nhất là cái quần trong của cha nè, mùi hôi quá chừng luôn, giặc nãy giờ mà nó vẫn còn hôi nè cha”
Vừa nói Trần Nam vừa lấy cái quần trong của Trần Hạo đưa lại gằn và hửi sau đó đưa ra xa con mặc quay qua chổ khác với khuôn mặc nhăn nhó.
Thấy vậy Trần Hạo liền nhanh tay giực lại quần trong tay của Trần Nam và nói:
“Đồ của cha có hôi thì cứ mặc kệ cha đi, ai biểu con ngửi làm gì mà than với chả thở”
“Con xin lỗi cha mà, quần áo của cha cũng sạch rồi.
Cha vắt cho bớt nước đi con vô trong phòng lấy mấy cái móc, mà cha mua hồi hôm qua để ở đâu vậy cha”
“Trên đầu tủ đó con”
Sau khi nghe Trần Hạo nói chổ để Trần Nam liền đứng lên rồi nhanh chân đi vào trong phòng đề lấy móc đồ.
Còn Trần Hạo thì sau khi vắt cho đồ ráo bớt nước rồi đem ra dây phơi đồ mà ngày hôm qua hai cha con cùng làm.
Trần Nam khi ra phòng thì thấy cha đã đứng tại chổ dây phơi đồ rồi và giờ đang giũ thật mạnh cho ráo bớt nước.
“Cha móc áo lên phơi đi cha”
Vừa nói Trần Nam vừa đưa mấy cái móc treo đồ cho Trần Hạo.
Trần Hạo nhận lấy rồi treo đồ lên dây phơi đồ.
Đứng sau lưng của Trần Hạo, Trần Nam nở một nụ cười nham hiểm.
— QUẢNG CÁO —
Event
Ngay khi Trần Hạo vừa quay lại, chóp ngay thời cơ đó Trần Nam nhanh chóng vào thế cơ thể ngả về trước tay biến thành trảo mà tấn công thẳng vào mục tiêu và hét lên.
“Trộm đào”
Cứ tưởng như thành công nhưng ngay lúc cả bàn tay chỉ còn cách mục tiêu vài cm thì bị một bàn tay chộp lấy khiến cho không cách nào chạm tới.
Trần Nam ngước nhìn lên thì thấy khuôn mặc của Trần Hạo vô cùng tự đắt.
“Sao vậy con trai ngạc nhiên lắm hả?”
“Tưởng cha không để ý tới con thì con có thể trộm dễ vậy sao”
Đồng thời thả tay của Trần Nam ra.
“AAA..chán quá vậy mà cũng thất bại, chỉ một chút nữa là thành công rồi”
Sau khi được lão cha thả tay ra thì Trần Nam vò đầu bức tóc vì phi v thất bại của mình
“Sao thế không trộm nữa à? Cha thấy với khoảng cách này thì mấy ngón tay của con cũng có thể chạm vào được đó thử xem đi”
Trần Hạo vừa nói vừa đẩy phần hông về phía trước vài cái như trêu tức Trần Nam
“Thôi khỏi đi cha, con không muốn cái thành công nữa vời này.
Con muốn cả bàn tay đều chạm vào cơ”
Thấy cha lão cha đẩy phần hông về phía mình để trêu tức thì Trần Nam cũng không có tâm trạng để ý tới và quay người ủ rủ bỏ đi tới nhà bếp để ăn sáng.
Thấy Trần Nam ủ rủ bỏ đi, Trần Hạo cũng không còn cảm thấy vui nữa mà trên khuôn mặt chỉ cũng chỉ còn lại một nổi buồn.
Lấy tay mốc từ trong ngực áo ra một miếng ngọc bội và trầm ngâm nhìn vào nó.
Lúc này Trần Nam đã đến trước cửa phòng bếp thì quay đầu lại thấy Trần Hạo đang nhìn vào một cái gì đó ở tran tay với vẻ mặt vô cùng suy tư và buồn bả.
“Chắc cha lại nhìn vào ngọc bội và nhớ tới mẹ rồi” Trần Nam nói thầm trong lòng
Như muốn kéo Trần Hạo về với thực tại nên Trần Nam hét to.
“CHA MAU TỚI ĂN SÁNG NẾU KHÔNG CON ĂN HẾT BÂY GIỜ”
Nghe thấy Trần Nam gọi Trần Hạo giặc mình và tỉnh lại khỏi luồng suy nghĩ.
Cất ngọc bội trở lại vào người và trả lời.
“Cha vào liền đây, con dọn ra trước đi rồi hai cha con mình cùng ăn”
Nghe Trần Hạo nói vậy Trần Nam quay vào trong phòng bếp và dọn bữa sáng.
Còn Trần Hạo sau khi cất ngọc bội thì cũng nhanh chân vào phòng bếp để dùng bữa sáng..