Nguyên Huyết

Chương 12

Là một giọng nam!

Một giọng nam cực kỳ có mị lực.

Một giọng nam cực kỳ quen thuộc, cực kỳ có mị lực.

Một giọng nam… giống như tình nhân trong mộng của cậu ta.

Khiếp sợ mới đầu nhanh chóng biến mất, Lý Lập Phương lập tức bị giọng nói này mê hoặc, sự rụt rè khi nói chuyện với người lạ cũng mất tăm, lòng hư vinh khi được khoe khoang thành quả lập tức cuốn chặt lấy cậu ta, khiến cậu ta buộc miệng thốt ra bí mật:

“Tôi tôi đưa Biển Đen vào trong dữ liệu!”

Đối phương hỏi: “Biển Đen là cái gì?”

Lý Lập Phương trả lời ngay, còn thao thao bất tuyệt: “Biển Đen là pháp trận luyện kim tôi cải tiến từ ‘Nguồn suối sinh mệnh’, dùng hoàng kim, bí ngân, một số kim loại hiếm khác và máu động vật để phá vỡ và làm mới pháp trận, liên kết chúng nó lại bằng số liệu, dùng điện năng làm nguyên liệu lõi, rồi đưa chúng lên Internet… Và tôi đã thành công! Lập trình ra Biển Đen sở hữu đầy đủ tác dụng của ‘Nguồn suối sinh mệnh’, tôi còn có thể tùy ý điều khiển tốc độ hấp thu của nó. Phương pháp chuyển đổi này có ý nghĩa rất quan trọng, tôi cho rằng mình nên viết ra và xuất bản nó. Nhưng tôi không biết những thuật sư luyện kim khác, có ai đã tạo ra thành quả này trước đó hay chưa. Tôi cũng không biết các thuật sư có hoạt động theo tổ chức hay xuất bản tạp chí không, nếu như chưa có ai nghiên cứu ra, tôi muốn xin tài trợ, đăng kí sáng chế độc quyền…”

Một đoạn thật dài khiến ma cà rồng sâu trong giếng đầu váng mắt hoa.

Gã hoàn toàn không chú ý tới những vấn đề Lý Lập Phương cho là quan trọng, ngắt lời đối phương, nhặt ra trọng điểm: “Nói cách khác, trong số liệu của ngươi chứa pháp trận có thể hấp thu năng lượng sinh mệnh?”

Lý Lập Phương lập tức phát hiện tình nhân trong mộng của mình không còn kiên nhẫn.

Tâm trạng cậu ta liền suy sụp: “…Đúng vậy.”

Năng lượng sinh mệnh.

Ma cà rồng bện tóc lóe lên một ý tưởng.

Gã nói với Lý Lập Phương: “Ngươi hãy truyền năng lượng sinh mệnh đến chỗ của ta.”

Lý Lập Phương không chút do dự: “Cho tôi địa chỉ IP của anh.”

Ma cà rồng gửi địa chỉ cho Lý Lập Phương.

Sau khi Lý Lập Phương định vị được địa chỉ, lập tức vùi đầu chỉnh lại mã nguồn, chuyển năng lượng sinh mệnh hấp thụ được về địa chỉ của ma cà rồng. Sau đó, cậu ta chia sẻ quyền điều khiển với ma cà rồng, hướng dẫn ma cà rồng cài đặt vào máy tính, nói:

“Được, được, đúng thế, bắt đầu truyền, rất nhanh năng lượng sẽ đến chỗ anh…”

Không cần Lý Lập Phương nhắc nhở.

Ma cà rồng dưới đáy giếng đã phát hiện ra biến hóa.

Khi sương mù màu lam tượng trưng cho sinh mệnh xuất hiện tại đáy giếng sâu thẳm, từng đốm sáng bắt đầu lóe lên trong không gian tăm tối, chúng có lớn có nhỏ, xếp thành hàng, tựa như ảo ảnh thiên đường, tỏa sáng rực rỡ.

Đến khi sương mù màu lam lấp đầy không gian, đốm sáng cuối cùng cũng vụt lên. Chúng nó vờn nhau quanh miệng giếng, lên thì ít mà xuống thì nhiều, nhìn từ dưới lên, như thể một chiếc chuông khổng lồ, từ trên cao đâm thẳng xuống.

Một tiếng chuông vang lên, dai dẳng xa xăm, vang vọng trong giếng!

Ma cà rồng nằm trong quan tài bỗng nhảy dựng lên.

Gã giơ cao ngọn nến, ngửa đầu, nhìn hết thảy trước mắt mà sợ hãi than.

“Trời ạ, trời ạ, đẹp quá, đẹp quá, thật sự rất đẹp  —— “

Hắn kích động dạo quanh một vòng, đột nhiên nhớ tới gì đó, lại nhìn về phía bộ xương khô trong góc. Một chiếc chuông đồng nhỏ rơi bên cạnh xương khô, chiếc chuông kia loang lổ những vết nứt và gỉ sét, đối lập hoàn toàn với hư ảnh trên bầu trời. Nhưng ma cà rồng hoàn toàn hiểu được, chiếc chuông đồng nhỏ này và chiếc chuông khổng lồ đang ngân vang trên đỉnh đầu chắc chắn có liên hệ sâu xa, mà bộ xương khô sớm đã bị phân hủy đến độ không còn một miếng thịt vụn dư thừa này, hẳn là tác giả của nó!

Trên mặt ma cà rồng bỗng xuất hiện một tia kính cẩn.

Gã hướng bộ xương khô nói: “Tuy rằng ngươi đã chết từ lâu, nhưng kỳ nhân dị sĩ các ngươi, quả thật không tầm thường, bằng sinh mệnh hữu hạn của mình đã tạo ra thành tựu phi phàm… Đáng tiếc, thời gian vô tình, đã phá hủy hết thảy.”

Gã thì thào tự nói, khóe miệng vặn vẹo, ý cười lạnh như băng:

“Chỉ có chúng ta, giống loài siêu thoát khỏi thời gian, mới là tồn tại cao quý nhất trên thế giới này.”

Ma cà rồng lần nữa về với ngai vàng hoa lệ của gã.

Gã tự hỏi, quan sát thật kỹ, rốt cục cũng phát hiện ra manh mối.

Khi năng lượng sinh mệnh đạt tới một mức độ nhất định, những đốm sáng giữa không trung sẽ hơi hơi di chuyển, tuy rằng lúc này gần như không có dấu vết, nhưng chắc chắn, nếu có nhiều năng lượng sinh mệnh hơn nữa, những đốm sáng xếp thành hình chuông đồng sẽ tản ra, đợi đến khi chiếc chuông đồng kia tiêu tán, gã có thể thoát khỏi gông cùm này rồi!

Gã lập tức cầm lấy điện thoại, ra lệnh cho Lý Lập Phương: “Ta muốn nhiều năng lượng sinh mệnh hơn nữa! Nhiều năng lượng sinh mệnh hơn nữa! Cho ta năng lượng sinh mệnh nhiều gấp trăm ngàn lần!”

Lý Lập Phương đang vùi đầu điên cuồng viết số liệu.

Trên trán cậu ta toát ra một tầng mồ hôi tinh mịn, cả người phát run dưới sự mê hoặc của ma cà rồng: “Cái đó… Cái đó, chờ một lát, đừng nóng vội, tôi đang lập trình thêm, biến chúng nó thành một loại virus dưới dạng hình ảnh, đăng lên mạng, xâm nhập vào máy tính người sử dụng, sắp xong rồi!”

Ma cà rồng rống giận: “Sửa số liệu, sửa trị số hấp thu năng lượng sinh mệnh!”

Khuôn mặt Lý Lập Phương đỏ bừng lên, trong thanh âm ma cà rồng dường chứa sức mạnh mê hoặc, kiểm soát cậu ta, mà tia lý trí cuối cùng của cậu ta đang đau khổ giãy dụa dưới sự khống chế mạnh mẽ này: “Anh yên tâm, rất nhanh thôi, tôi có thể đưa ra toàn bộ số liệu, chỉ cần một tuần —— năm ngày —— không không, ba ngày là đủ rồi, ba ngày là có thể đạt được số lượng anh mong muốn!”

Chờ đợi trong vô vọng đã quá lâu, hiện giờ ma cà rồng không muốn đợi thêm một giây một phút nào nữa, gã gào thét ra lệnh: “Sửa số liệu, đổi thành hấp thu 100%!”

Trong phòng trọ, Lý Lập Phương không thể chịu đựng được nữa, cậu ta đẩy mạnh máy tính, hất tung bàn phím, la to: “Sẽ chết người, sẽ chết người, tôi không thể làm vậy —— “

“Sửa ngay!!!”

Mệnh lệnh cuối cùng, ma cà rồng phát ra sóng âm, sóng âm nổ vang trong óc Lý Lập Phương, khiến đầu óc cậu ta hỗn độn thành một đống bùn nhão.

Khuôn mặt cậu ta đỏ bừng đến độ muốn nhỏ cả ra máu, nằm bò trên đất, sau đó mới lắc mạnh đầu đứng lên, ngồi lại trên ghế.

Cậu ta giữ chặt máy tính, đặt bàn phím lên bàn, mở màn hình lập trình Biển Đen, dưới mệnh lệnh lặp lại vô tận, nặng nề viết số liệu.

Cậu ta không viết 100%.

Cậu ta dùng tia lý trí cuối cùng, tay run rẩy, viết xuống 10% ——

*

Bầu trời không một gợn mây.

Trong ký túc xá sinh viên năm ba của hệ khoa học sự sống, hiếm khi bước chân vào đây, giờ phút này Tịch Ca đang ngồi trên băng ghế nhỏ, ở vị trí cách xa hai bạn cùng phòng nhất, một tay chống cằm, xem bọn họ chơi game.

Hai bạn cùng phòng, một người nằm trên giường, một người ngồi trước bàn học, bị Tịch Ca nhìn mà tràn đầy áp lực.

Bạn cùng phòng lúc trước chụp bả vai Tịch Ca tên là Trương Phàm, giờ phút này, đành bất đắc dĩ hỏi: “Cách Cách, hôm nay cậu không có việc gì làm sao?”

Tịch Ca: “Có việc.”

Trương Phàm: “Vậy sao cậu còn ở đây lãng phí thời gian?”

Một bạn cùng phòng khác: “Đúng đấy, cậu có việc còn không mau đi làm đi?”

Tịch Ca: “Việc của tôi là xem các cậu chơi game.”

Hai người: “…”

Ba người hai mặt nhìn nhau, Tịch Ca bỗng nhiên nói: “Cách Cách? Cách Cách gì cơ?”

Trương Phàm: “Cậu không thích cái tên này à?”

Tịch Ca: “Sao lại gọi tôi là Cách Cách?”

Trương Phàm chỉ chỉ một bạn cùng phòng khác: “Lâm Triết, Triết Triết.” Chỉ chỉ mình, “Trương Phàm, Phàm Phàm.” Cuối cùng lại chỉ Tịch Ca, “Tịch Ca, Cách Cách.”

Tịch Ca: “…Được rồi, chuyện này tính sau đi, giờ quan trọng là, các cậu không có cảm giác gì à?”

Hai bạn cùng phòng chẳng hiểu ra làm sao: “Chúng tôi nên có cảm giác gì?”

Tịch Ca: “Ví dụ như, chơi game đến độ cảm thấy mệt mỏi rã rời?”

Hai bạn cùng phòng càng chẳng hiểu ra làm sao: “Chơi game mà cũng mệt được á?”

Sau một hồi ông nói gà bà nói vịt, hai bên đều cảm thấy áp lực thật lớn.

Tịch Ca tạm thời câm nín.

Hắn không nhìn ra hai bạn cùng phòng có gì lạ, không khỏi rơi vào trầm tư:

Game này thật sự có vấn đề.

Nhưng cái vấn đề này không ảnh hưởng đến người khác.

Như vậy nói cách khác ——

Ảnh hưởng đến mình sao lại lớn hơn?

Có phải vì trong người mình có nửa dòng máu ma cà rồng?

Tịch Ca thầm suy đoán.

Nhưng vẫn có điểm không thể hiểu nổi, Bì Bì cũng chơi game, nhưng có làm sao đâu!

Đang lúc hắn đau khổ suy tư, điện thoại trong túi quần bỗng nhiên vang lên. Hắn cầm lên liền thấy, là lão Sa.

Tịch Ca đứng lên: “Tôi ra ngoài nhận điện thoại, các cậu chơi tiếp đi.”

Hắn nói xong, nhận điện thoại ra ngoài, đến hành lang vừa lúc gặp bạn cùng phòng thứ ba đang cầm hoa quả trở về, rất chi là kinh ngạc nhìn thoáng qua Tịch Ca, chào hỏi, sau đó vào phòng ngủ, Tịch Ca còn nghe thấy tiếng nói chuyện trong phòng truyền ra:

“Sao hôm nay Cách Cách lại đến vậy?”

“Không biết, bảo đến xem chúng ta chơi game.”

“Chiến tranh thiên đường?”

“Đúng, cái đó đó.”

“Cậu không nhắc thiếu chút nữa tôi cũng quên, vừa rồi, zzzhz vừa tung ra bản vá mới, nói là có update quan trọng.”

“Được đó, đánh xong ván này tôi đi down về.”

Phần còn lại Tịch Ca không nghe thấy, bởi hắn đang bận nói chuyện với lão Sa.

Đầu bên kia, lão Sa điềm đạm báo cáo với hắn, dường như ông ta cực kỳ đắc ý với đáp án mình tra được trong hai ngày nay: “Ta đã điều tra tất cả nhà điều hành chính của <Chiến Tranh Thiên Đường>, đại diện tư pháp, cổ đông, giám đốc, tất cả lập trình viên, không một ai có bối cảnh thần bí cả, đều là người bình thường.”

Tịch Ca hồ nghi đáp: “Nhưng cái trò chơi này có vấn đề thật mà.”

Lão Sa ngậm miệng không nói lời nào.

Tịch Ca cân nhắc: “Ừm… Cảm thấy có gì đó sai sai.”

Lão Sa tức khắc hừ lạnh một tiếng: “Cậu nghi ngờ kết quả điều tra của ta?”

Tịch Ca: “Không, tôi không nghi ngờ, chỉ là tôi cảm thấy ông chưa nói hết tất cả kết quả điều tra cho tôi mà thôi… Lại nói, ” hắn đột nhiên nhớ đến, “Tại sao ông chưa bao giờ kinh ngạc về những điều tôi nói, ma cà rồng, năng lượng sinh mệnh, toàn là những thứ vượt ngoài phạm trù khoa học? Hơn nữa còn dễ dàng thỏa mãn yêu cầu của tôi?”

Lão Sa: “Khà khà khà khà —— “

Tịch Ca càng nghĩ càng thấy bất thường: “Tôi không có ký ức về quãng thời gian trước khi lên đại học, ông bảo tôi gặp tai nạn xe nên mất trí nhớ, tuy rằng tôi chưa bao giờ tin, nhưng luôn cảm thấy quá khứ khác xa với những gì tôi tưởng tượng…”

Lão Sa: “Khà khà khà khà khà khà —— “

Tịch Ca còn đang định làm rõ, nhưng trong phòng ngủ đột nhiên truyền đến vài tiếng bịch bịch.

Âm thanh này… Sao nghe có chút giống người ngã quỵ vậy nhỉ?

Trong lòng Tịch Ca rơi lộp bộp, còn chưa kịp nói thêm hai câu, lập tức xoay người, ba bước thành hai bước chạy về phòng ngủ, liền nhìn thấy ba bạn cùng phòng không chừa một ai, tập thể ngã trên đất.

Điện thoại của bọn họ rơi bên cạnh, trên màn hình là giao diện game <Chiến Tranh Thiên Đường>!

Ritt: Không biết có ai từng thắc mắc? Ở chương 3, bác sĩ cũng từng bị Vương Nhị Ngưu dùng thanh âm mê hoặc, nên mới dễ dàng mở cửa cho gã, nên mới dễ dàng nghe theo gã…
Bình Luận (0)
Comment